Nhiễm Chương chờ một lát mà không thấy tin nhắn chuyển khoản.
Chờ một chút thôi, Nhiễm Chương tự nói với bản thân như vậy. Anh ta đã chờ rất nhiều năm, chẳng phải chỉ là thuê luật sư thôi sao? Chuyện dễ như cơm bữa ấy mà.
Úc Tưởng nhẹ nhàng chớp mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hệ thống tưởng rằng cô sẽ lập tức đến công ty luật sư để thuê một người giúp Nhiễm Chương, nào ngờ Úc Tưởng chỉ mở vòng bạn bè của mình trên WeChat, đăng một tin nhắn: [Cần một luật sư trình độ cao một chút].
Sau đó Úc Tưởng bèn đi pha một bát yến mạch cho mình.
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Cô không giúp Nhiễm Chương hả?]
Úc Tưởng gật đầu: Giúp chứ, ai bảo tôi từng kiếm tiền trên danh tiếng của người ta mà không trả cho người ta xu nào? Nhưng tôi phải ăn no cái bụng của mình trước đã.
Hệ thống: ?
Nửa tiếng sau, Úc Tưởng cầm di động lên thì thấy đã có mấy tin nhắn gửi tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hà Vân Trác: [Cô muốn tìm luật sư à?]
Lăng Sâm Viễn: [Tôi cho rằng lần này cô sẽ không để bụng tới dư luận trên internet. Ông anh kia của tôi không cho cô mượn đoàn luật sư của anh ta hả?]
Cả anh chàng luật sư mà lần trước bác cả tìm cho cô cũng chủ động nhắn tin cho cô với thái độ rất niềm nở: [Cô Úc cần tìm luật sư thuộc lĩnh vực nào?]
Úc Tưởng nói: “Cậu xem, cần gì phải tự mình đi tìm? Chẳng phải đã có người tìm giúp mình hay sao?”
Lăng Sâm Viễn nhanh chóng gửi tin nhắn thứ hai cho cô.
[Tôi có thể cho cô mượn Toàn Lam. Cô cũng biết Toàn Lam đúng không? Gặp nhau vào tối chủ nhật, có vấn đề gì không?]
Úc Tưởng chưa từng nghe tên Toàn Lam nên không biết đây là ai, cô bèn tra cái tên này trên baidu.
Lý lịch của quý cô luật sư Toàn Lam này phải nói là rất đáng gờm, cực kỳ am hiểu biện hộ án kiện liên quan tới tranh chấp kinh tế.
Úc Tưởng gửi tin nhắn trả lời: [OK]
Hệ thống nghĩ mãi mà vẫn không hiểu: [Cô không sợ cậu cả Trữ sẽ giận cô hả?]
Úc Tưởng: Sau đó sẽ dùng thủ đoạn cướp đoạt đe dọa dữ dội hơn?
Hệ thống: […]
Nó sai rồi. Nếu kết quả là như vậy thì Úc Tưởng sẽ chỉ càng thích thú hơn mà thôi. Đậu xanh rau má nhà nó chứ!
Úc Tưởng không sốt ruột. Cô ăn no rồi gọi điện cho bác cả trước, kêu chú tư hờ của mình đưa chiếc siêu xe mà lần trước ông ta đã hứa hẹn sẽ tặng mình đến đây, sau đó Úc Tưởng mới bảo nữ vệ sĩ Dư Đồng lái xe, cô muốn đi gặp luật sư trước đã.
Khác với bầu không khí bên này, trong bữa tiệc do đám con nhà giàu tổ chức, có người lỡ tay làm vỡ một chiếc ly.
Nghe thấy tiếng động, Ninh Nhạn quay sang nhìn: “Đó là ai vậy? Trước kia chưa gặp bao giờ.” Cô ta âm thầm nhíu mày, hơi ghét bỏ vì sự vụng về của người nọ.
“Tôi đang định giới thiệu với cô đấy, đó là anh họ của Úc Tưởng. Chẳng phải cô không ưa Úc Tưởng hay sao? Chỉ trông cậy vào việc chờ cậu cả Trữ và cậu Lăng ra tay đối phó với cô ta thì không được đâu. Bây giờ toàn bộ giới thượng lưu gần như đều biết rằng hai người họ yêu Úc Tưởng say đắm đến mức không thể dứt bỏ cô ta. Tôi thấy chúng ta nên đối phó với người nhà của Úc Tưởng thì hơn.” Bạn của Ninh Nhạn đứng bên cạnh đáp lời cô ta.
Ninh Nhạn chần chờ một lát rồi mới nói: “Bảo anh ta lại đây đi.”
Ninh Nhạn thuộc giới xã giao khác.
Khi được mời đến đây, anh họ của Úc Tưởng còn hơi vừa mừng vừa lo.
Ninh Nhạn khẽ mỉm cười, hỏi: “Sao anh lại làm vỡ ly?” Thực ra cô ta chỉ hỏi để biết hoàn cảnh lúng túng của đối phương theo thói quen, sau đó dịu dàng giúp đỡ đối phương thoát khỏi tình huống xấu hổ đó, vậy thì sẽ giành được thiện cảm của đối phương.
Đây là thủ đoạn mà Ninh Nhạn hay dùng.
Thế nhưng anh họ nhà họ Úc lại không trả lời cô ta.
Trái lại, người bạn bên cạnh anh ta không kìm nén được cảm xúc của mình mà nói: “Đều tại con nhỏ Úc Tưởng nhà đó, không biết đã xảy ra chuyện gì mà bỗng dưng cô ta lại cực kỳ được người lớn trong nhà cưng chiều, muốn thứ gì có thứ nấy. Bây giờ ngay cả chiếc Lamborghini của Úc Tùng cũng bị người trong nhà vội vã tặng cho Úc Tưởng để cô ta dùng. Ai gặp phải chuyện này mà không thấy phiền lòng chứ?”
“Thế à?” Ninh Nhạn cười mời họ ngồi xuống, còn muốn trò chuyện nhiều hơn về Úc Tưởng. Trước kia cô ta hoàn toàn coi thường Úc Tưởng, thế nên bây giờ muốn đối phó với Úc Tưởng cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Bên này cả đám trò chuyện với nhau khoảng chừng nửa tiếng.
Sau đó Ninh Nhạn gửi tin nhắn cho Hà Vân Trác: [Giúp tôi làm một việc.]
Hà Vân Trác không trả lời.
Ninh Nhạn không cảm thấy lạ. Có lẽ lúc này Hà Vân Trác đang bận nhưng chỉ cần anh ta nhìn thấy tin nhắn của cô ta thì chắc chắn sẽ xử lý giúp cô ta, trước kia lúc nào cũng thế.
Ninh Nhạn tiếp tục gửi tin nhắn: [Dùng IP ẩn danh chia sẻ định vị của Úc Tưởng trên mạng, đây là biển số xe của cô ta (Ảnh đính kèm)]
Đám fan cuồng của Nguyên Cảnh Hoán sẽ làm thế nào? Có khi nào sẽ cùng nhau nhào lên không?
Nhưng tin nhắn của Ninh Nhạn gửi đi cứ như đá chìm xuống biển, cô ta chờ thật lâu mà vẫn không chờ được tin nhắn trả lời của Hà Vân Trác rằng anh ta đã xử lý xong xuôi việc này.
Ninh Nhạn chờ không được nên đành phải bỏ tiền ra thuê acc clone.
Acc clone đường nhiên không có trình độ hack cao bằng Hà Vân Trác, thế nên nguy hiểm sẽ lớn hơn. Nhưng Ninh Nhạn đã vội vã muốn chứng kiến kết cục thê thảm của Úc Tưởng, tâm lý ghen ghét mà cô ta dành cho Úc Tưởng đã gần như sắp vượt qua em gái Ninh Ninh của cô ta.
Công nương Diana chết như thế nào nhỉ?
Bị xe của paparazzi truy đuổi nên gặp tai nạn giao thông.
Hy vọng rằng đám fan cuồng của Nguyên Cảnh Hoán sẽ không khiến cô ta thất vọng.
Nếu Úc Tưởng chết trên đường đi gặp Nhiễm Chương thì mới là thú vị nhất. Cho dù về sau Trữ Lễ Hàn biết chuyện này thì chắc cũng sẽ không muốn trả thù thay cho cô ta đâu.
Chẳng qua xác suất này rất nhỏ bé, Ninh Nhạn cũng chỉ có thể tự tưởng tượng để sung sướng một chút.
Ông chú của Nhiễm Chương đúng là một người thần kỳ, có ông ta làm cho chuyện rối tung lên nên cô ta không cần phải tốn nhiều công sức.
Ninh Nhạn nhìn lướt qua bài đăng weibo, sau đó tắt màn hình di động, ngẩng đầu lên cười nói: “Làm một ván mạt chược không?”
Lúc này Trữ Lễ Hàn còn đang bàn chuyện làm ăn với người khác.
Thư ký Vương vốn định chờ vụ việc kết thúc rồi mới báo cho Trữ Lễ Hàn nhưng sau khi phát hiện có người chia sẻ tọa độ định vị của Úc Tưởng, anh ấy lập tức nhận thấy có điều gì đó khác thường. Hành động này khác quái gì tiết lộ thông tin ngoài đời thực của người khác?
“Xin lỗi, xin phép quấy rầy một chút.” Thư ký Vương tiến lên, cúi đầu ghé vào bên tai Trữ Lễ Hàn báo cáo chuyện xảy ra trên mạng một cách súc tích ngắn gọn nhất có thể.
Trữ Lễ Hàn đẩy ghế dựa ra rồi đứng dậy.
Ông lão ngồi đối diện kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu cả?”
Trữ Lễ Hàn: “Xảy ra một vấn đề nhỏ.”
Mặc dù nói vậy nhưng anh vẫn lập tức xoay người đi ra ngoài.
“Đầu tiên, xóa toàn bộ nội dung trên internet.” Trữ Lễ Hàn khẽ nói, sau đó lấy di động ra gọi điện cho Úc Tưởng nhưng không gọi được.
Thế là thư ký Vương lập tức kêu nhân viên kỹ thuật trong công ty, chuẩn bị tìm ra tất cả những kẻ phát ngôn linh tinh trên mạng gây ảnh hưởng tiêu cực tới vụ việc này.
Nhưng không lâu sau anh ấy đã quay về bên cạnh Trữ Lễ Hàn, nói với vẻ kinh ngạc: “Có người hành động nhanh hơn, tin tức mới gửi chưa được mấy phút thì đã bị xóa sạch.”
Trữ Lễ Hàn không đáp lại anh ấy mà chỉ tiếp tục gọi điện cho Úc Tưởng.
Chờ khoảng chừng hai phút, Úc Tưởng mới bắt máy: “A lô?”
“Sao bây giờ mới nghe máy?” Trữ Lễ Hàn khẽ hỏi.
Úc Tưởng không hiểu anh lại bị làm sao, cô thầm nghĩ hiển nhiên là vì vừa rồi tôi đang bận nói chuyện điện thoại với người khác chứ sao.
“Cậu cả có chuyện gì à?” Úc Tưởng hỏi.
“Có dẫn Dư Đồng đi cùng không?” Trữ Lễ Hàn hỏi trước.
“Có.” Úc Tưởng đáp.
“Gửi định vị cho tôi.” Trữ Lễ Hàn nói thẳng.
“Tôi đang đi trên đường, định vị sẽ thay đổi theo thời gian.”
“Cô định đi đâu?”
“Đồn cảnh sát.”
Trữ Lễ Hàn không hỏi cô tại sao lại đến đồn cảnh sát, chỉ kêu Úc Tưởng gửi địa chỉ đồn cảnh sát cho mình, đồng thời gửi chia sẻ định vị vị trí của mình cho anh, đừng tắt định vị.
Úc Tưởng cũng không chút do dự, lập tức gửi định vị cho Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn cầm di động nhìn Úc Tưởng biến thành một chấm nhỏ đang di chuyển trên bản đồ trong màn hình điện thoại.
Anh bất giác cong ngón tay, vuốt ve chấm nhỏ trên màn hình.
Cuộc gọi đã kết thúc, Trữ Lễ Hàn bước nhanh ra ngoài, khẽ nói: “Việc bên này kêu Cù Phong xử lý.”
Thư ký Vương gật đầu đáp một tiếng.
Cù Phong là một cấp dưới rất có năng lực của Trữ Lễ Hàn.
Trong lúc Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng nói chuyện điện thoại với nhau thì đương nhiên, Nguyên Cảnh Hoán không thể gọi điện cho cô.
Nguyên Cảnh Hoán đi vòng vèo trong phòng làm việc của mình. Người quản lý của anh ta không thể nhịn được nữa, bèn nói: “Anh Nguyên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tạm thời anh đừng gọi điện nữa!”
Nguyên Cảnh Hoán đè lên trán: “Thẳng thắn thừa nhận.”
Người quản lý khó tin hỏi lại: “Thừa nhận chuyện gì? Anh… Anh thật sự cùng cô ấy…”
Nguyên Cảnh Hoán: “Tôi đang theo đuổi Úc Tưởng.”
Người quản lý thở phào nhẹ nhõm: “À, không phải là yêu đương thì tốt rồi… Hãy khoan! Anh đang theo đuổi cô ấy á?” Người quản lý bất thình lình thốt ra mà không kiểm soát được âm lượng.
“Với sức hấp dẫn của anh mà vẫn chưa thể cưa đổ cô ấy á?! À không, sao anh dám theo đuổi cô ấy thế hả? Anh làm sao mà đủ trình để chen chân vào giữa mấy ông lớn kia ấy chứ!” Người quản lý đổi cách nói.
Nguyên Cảnh Hoán đã sớm đoán được sẽ có ngày này. Đương nhiên anh ta không thèm để bụng fans hâm mộ của mình sẽ thế nào, thậm chí anh ta nghĩ rằng có chuyện này làm đệm lưng thì trong tương lai khi anh ta thực sự muốn có cuộc sống riêng tư, mọi người sẽ không còn phản đối gay gắt như bây giờ.
Chẳng qua anh ta cứ nhớ mãi cảnh tượng Trữ Lễ Hàn bế Úc Tưởng rời đi một cách cực kì quyết đoán vào ngày hôm ấy.
Trong lòng anh ta không thể tránh khỏi cũng nảy sinh một chút khát vọng bảo vệ, thậm chí là một chút đồng cảm.
Úc Tưởng không thể chống lại Trữ Lễ Hàn, cũng như những ngôi sao nổi tiếng dù bề ngoài hào nhoáng cỡ nào cũng không thể chống lại tư bản.
Nguyên Cảnh Hoán: “Văn bản tuyên bố chuyện này phải viết cho đàng hoàng…”
Người quản lý gặp phải cú sốc quá lớn, ngẩng đầu lên hỏi bằng giọng run rẩy: “Viết như thế nào?”
Nguyên Cảnh Hoán im lặng trong chốc lát rồi nói: “Để tôi suy nghĩ cái đã.”
Phải làm cho Úc Tưởng rung động, phải khiến công chúng không thể phẫn nộ đến mức quay lưng mắng chửi.
Bên này, Nguyên Cảnh Hoán còn đang suy nghĩ thật kỹ, bên kia mặc dù bài đăng chia sẻ tọa độ định vị chỉ xuất hiện trong mấy phút ngắn ngủi nhưng vẫn khiến một số người biết vị trí của Úc Tưởng.
Có fan cuồng chụp ảnh xe của Úc Tưởng rồi gửi vào nhóm chat: “Có phải chiếc xe này không?”
Sau khi nhận được câu trả lời xác thực, có người bám theo đòi đập phá xe của Úc Tưởng.
Khi quả trứng gà đầu tiên bị ném lên xe của Úc Tưởng, Úc Tưởng: ?
Luật sư ngồi trong xe cũng giật nảy mình, sau đó nhíu mày.
“Cô Úc đừng sợ…” Luật sư quay đầu lại định an ủi Úc Tưởng.
“May mà đây không phải là xe của tôi.” Úc Tưởng tặc lưỡi nói.
Nếu không thì chắc chắn cô sẽ đau lòng chết mất thôi.
Luật sư: ?
Hệ thống: […]
Chẳng lẽ cô ấy biết bây giờ mình ra ngoài rất có khả năng sẽ bị đám fans cuồng trả thù nên mới lấy xe của người khác để thế chỗ sao?
“Kệ họ, cứ tiếp tục lái đi.” Úc Tưởng nói.
Thái độ của cô rất quan trọng, chỉ thoáng chốc đã khiến luật sư cũng lấy lại bình tĩnh, giữ được sự tỉnh táo, lý trí của mình.
Luật sư cau mày: “Giới giải trí bây giờ ấy, càng ngày càng biến dạng. Không ít fans hâm mộ rất dễ bị mấy lời xúi giục mà làm ra những trò xấu xa. Chẳng qua chỉ là tin đồn cỏn con thôi, có cần thiết phải làm đến mức này không? Sau này cô có thể thuê tôi để khởi tố đám fans hâm mộ đã sỉ nhục cô bằng những lời nói thô tục bẩn thỉu kia.”
Dư Đồng cũng cau mày: “Vẫn còn ô tô bám đuôi chúng ta.”
Úc Tưởng nói: “Sợ gì chứ? Chẳng phải chúng ta đang định đi đến đồn cảnh sát à? Đúng lúc lắm, nhân tiện tặng mấy người này cho các chú cảnh sát luôn.”
Dư Đồng: “… Cũng đúng.”
Chẳng qua hành vi câu cá của Úc Tưởng không thành công.
Khi sắp đến đồn cảnh sát, bỗng có một chiếc Aston Martin màu bạc chạy nghiêng tới chen vào giữa hai chiếc xe, chặn đường chiếc xe bám đuôi đằng sau. Chiếc Aston Martin đó cũng bị tông trúng khiến thân xe lõm vào.
Tình huống lúc nãy cũng không khiến cho Úc Tưởng sợ hãi nhưng tiếng hai chiếc ô tô tông nhau này lại khiến Úc Tưởng giật mình.
Cửa xe Aston Martin mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe. Người đàn ông này mặc áo sơ mi và áo gi-lê, cổ tay áo sơ mi được xắn lên cao để lộ chiếc đồng hồ nạm kim cương đeo trên cổ tay. Một bàn tay anh ta đang xoa ấn đường, khí thế rất mạnh mẽ.
Úc Tưởng ngồi trong xe, chỉ nhìn lướt qua người đàn ông này, sau đó lập tức thấy người đàn ông trẻ tuổi ấy quay lưng về phía mình, đưa mắt nhìn về phía chiếc xe của đám fans cuồng bám đuôi đằng sau.
Người đàn ông cười khẩy một tiếng: “Fans của Nguyên Cảnh Hoán đều có cái nết hãm như này à?”
Dư Đồng hỏi: “Cô Úc, có cần xuống xe cảm ơn người kia không? Nhân tiện lưu lại phương thức liên lạc gì đó.”
Úc Tưởng quay sang, khẽ nói: “Không cần, cứ lái xe tiếp đi.”
Tiếc quá, cô còn đang định dụ nguyên một đám tới đồn cảnh sát đây này.
Sắc mặt của cả đám fans cuồng cực kỳ khó coi, giờ đây đã không còn sức đâu mà đuổi theo chiếc xe đằng trước nữa.
Họ nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, người này thực sự trông rất quen. Hơn nữa câu trào phúng của người đàn ông này còn khiến bọn họ tổn thương hơn là bị người khác lớn tiếng mắng mỏ.
“Nguyên Cảnh Hoán diễn tệ, fans của anh ta cũng tệ, đuổi theo con gái nhà người ta làm gì? Có giỏi thì chặn trước cửa nhà Nguyên Cảnh Hoán mà chất vấn anh ta đi chứ…” Người đàn ông vẫn còn tiếp tục mỉa mai bọn họ.
Sau đó một người trông như trợ lý đứng bên cạnh giật ống tay của anh ta, ghé vào bên tai anh ta thì thầm: “Đừng diễn kịch nữa, cô ta đi rồi.”
Người đàn ông ngoảnh đầu nhìn lại, xe của Úc Tưởng đã biến mất từ đời nào.
Người đàn ông: ?
Người đàn ông nhíu mày: “May mà tôi vẫn còn một chiêu.”
Trợ lý: ?
Người đàn ông nói: “Cô ấy không thấy cũng không sao, tôi đã kêu Tiểu Diêu quay video, có thể đăng lên mạng, dù sao đi nữa thì cô ấy cũng sẽ thấy.”
Trợ lý khiếp sợ trợn tròn mắt: “Đăng… đăng lên mạng ư? Chuyện này đáng để chúng ta làm vậy sao?”
Người đàn ông nói: “Có tiền hay không, có tài nguyên hay không thì cũng không quan trọng. Quan trọng là có thể vả mặt Nguyên Cảnh Hoán, hơn nữa tôi thấy cô Úc này cũng rất xinh đẹp… Là kiểu hình mẫu lý tưởng của tôi.”
Trợ lý: ???
Nhiễm Chương ngồi chờ trong đồn cảnh sát suốt hai tiếng đồng hồ, ngay khi anh ta cho rằng Úc Tưởng sẽ không đến đây thì Úc Tưởng đã bước vào cửa, lười nhác chỉ vào người đi bên cạnh mình: “Đây là luật sư.”
Mọi người nhìn sang bên cạnh.
Có tận ba người!
Họ lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài, Úc Tưởng lái xe đến đây.
Lamborghini!
Dáng vẻ này không giống như muốn lợi dụng Nhiễm Chương để kiếm tiền mà nhỉ? Thoạt nhìn chính Úc Tưởng cũng rất giàu có cơ mà!
Nhân viên trong đồn cảnh sát nghĩ vậy.
Đúng lúc này, di động của mọi người rung lên, lại nhận được đề xuất tin tức nào đó trên weibo.
Mọi người cúi đầu xem di động, đến khi ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiễm Chương, mọi người lập tức cảm thấy anh chàng này đúng là bốc phét không biết ngượng mồm…
Úc Tưởng việc gì phải bóc lột Nhiễm Chương?
Hề Đình – đối thủ của Nguyên Cảnh Hoán, debut cùng thời điểm với anh ta – share bài đăng weibo của chú ruột Nhiễm Chương kèm theo câu nói: Tôi còn mong cô Úc bóc lột tôi đây này nhưng người ta có thèm đâu?
Thư ký Lưu thầm nghĩ, chắc người thay thế số 2 này đã bắt đầu làm việc rồi nhỉ? Lần này chắc là sẽ thành công thôi nhỉ? Thậm chí mình còn + paste cả mối quan hệ cạnh tranh giữa hai anh em họ Trữ và họ Lăng một cách hoàn hảo luôn! Như vậy mới thúc đẩy hai người thay thế có động lực làm việc! Đến mức này rồi mà vẫn không thành công thì chắc mình phải tự sát ngay tại chỗ luôn cho rồi!