Úc Tưởng vừa mới nói dứt câu.
Cô đã bị đè lên trên tường.
Bàn tay đang giúp cô kéo cổ áo của Trữ Lễ Hàn đổi thành đỡ lấy phía sau gáy của cô. Cô có thể cảm nhận được một cách vô cùng chân thật rằng ngón tay của Trữ Lễ Hàn đang khẽ vuốt ve ở phía sau gáy cô, hơn nữa còn dịu dàng chạm vào làn da phía sau lỗ tai cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái ngược với động tác hết sức mập mờ mà nhẹ nhàng của anh đó chính là hành động cúi người đặt một nụ hôn lên môi cô.
Cạy mở môi và răng cô tiến thẳng một mạch vào bên trong.
Mạnh hơn, thô bạo hơn, tựa như muốn vò nát cả người cô ra giống hệt như cô đã miêu tả.
Cả thân mình cao lớn của anh gần như hoàn toàn giam giữ cô vào bên trong đó.
Úc Tưởng cảm thấy bản thân giống như chìm vào con sóng lớn màu xanh lam xinh đẹp, rồi lại bị những cơn gió to gào thét thổi đi.
Hàng mi Úc Tưởng khẽ run run, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu lắng của Trữ Lễ Hàn.
Giờ phút này, anh nhìn cô chằm chằm thật sự rất giống thợ săn đang nhìn con mồi của chính mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này, thư ký Lưu không kiềm được sự tò mò mà duỗi cổ ra.
... Cậu cả đưa lưng về phía mình cho nên cậu ấy không thể nhìn thấy được bất kì gì cả! Chỉ có thể nương theo bóng dáng cùng với động tác của anh mà lờ mờ đoán ra được rằng Trữ Lễ Hàn đang hôn Úc Tưởng.
Có lẽ là bởi vì không nhìn thấy rõ lắm mà nhân vật quần chúng như thư ký Lưu lại cảm thấy trái tim mình đập thình thịnh, suy nghĩ bay cao bay xa đến nói không nên lời.
Vậy thì ai là người có thể nhìn thấy rõ ràng nhất đây?
Thám tử tư còn ngồi trên băng ghế dài vừa quay đầu đã nhìn thấy cảnh tượng này thì sốc ngay lập tức, sốc đến nỗi trợn mắt, há hốc mồm ra.
Tiếp sau đó là thư ký Vương và vệ sĩ khoan thai đến muộn cũng đều dừng chân lại, cũng cảm thấy hơi khiếp sợ.
Đây là ở bên ngoài phòng bệnh... Phải không?
Thư ký Vương không dám khẳng định mà chỉ thầm nghĩ.
Trong thoáng chốc không ai dám lên tiếng cả.
Sự phấn khích vọt lên trên vỏ đại não.
Úc Tưởng bị hôn đến nỗi hít thở không thông.
Cô vô thức vươn tay túm lấy bả vai Trữ Lễ Hàn, cả cơ thể trở nên mềm oặt dựa trong lòng ngực anh.
Thôi xong, thôi xong.
Chỉ nói là mạnh hơn và thô bạo hơn, chứ đâu có nói phải hôn cuồng nhiệt đến vậy chứ...
Dường như Trữ Lễ Hàn cũng cảm nhận được, ánh sáng trong mắt anh khẽ lay động rồi sau đó thả lỏng lực tay ra một chút.
Không khí lại lần nữa đi vào trong miệng Úc Tưởng.
Đôi môi Úc Tưởng khẽ hé mở ra giống như sau khi bị hôn đến thần trí đảo điên, không thể khép lại được vậy. Đôi môi tựa cánh hoa của cô ngày càng sưng hơn, đỏ bừng. Cho dù chất lượng ánh sáng cực kì tồi tệ ở trong phòng bệnh chiếu rọi xuống vẫn không thể làm thay đổi màu sắc tươi đẹp nơi cánh môi cô.
Sụ thâm thúy trong đôi mắt Trữ Lễ Hàn cũng không hề biến mất. Anh duỗi tay đè lên đôi môi của cô, rồi lại dùng sức vuôt ve qua lại hai ba lần. Tựa như chỉ có làm động tác như vậy mới có thể đè ép được ham muốn mãnh liệt đang cuồn cuộn trong lồng ngực mình.
Úc Tưởng bị một loạt động tác của anh buộc cho phải ngẩng đầu lên, một lần nữa mắt đối mắt với anh.
Ngay trong giây phút ánh mắt hai người lại chạm vào nhau đó, Trữ Lễ Hàn khẽ cúi đầu xuống hôn lên trên cằm của cô. Nụ hôn này mang theo chút kiềm chế không nói nên lời, cùng với một chút ý vị lưu luyến không dễ nhận ra.
Úc Tưởng đối diện với ánh mắt cùng với động tác của Trữ Lễ Hàn lập tức ngớ người ra.
Là do cậu cả Trữ diễn tốt quá phải không?
Thế nhưng có trong nháy mắt, cô lại nảy sinh ra cảm giác người đàn ông này thật sự muốn chiếm hữu lấy cô.
Cũng có lẽ là do mình đọc nhiều truyện ngôn tình tổng tài bá đạo quá.
Úc Tưởng vội vàng tự kiểm điểm bản thân.
“Cậu cả...” Cuối cùng vẫn là thư ký Vương lên tiếng trước.
Anh nói nửa giờ sau sẽ quay trở lại cuộc hội nghị. Vậy mà anh lại tiêu tốn mất mười phút ở trên xe, đến nơi này hôn một cái cũng sắp mất mười phút rồi. Anh chạy tới đây chỉ để hôn một cái thôi sao? Thư ký Vương chết lặng nghĩ thầm.
Giọng nói của thư ký Vương lập tức đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, cũng đánh thức Úc Tưởng luôn còn đang chìm đắm trong vai diễn.
Trữ Lễ Hàn đã trình diễn tốt đến vậy rồi.
Bây giờ cô nên biểu diễn kém hơn tí nhỉ.
Úc Tưởng lập tức đẩy Trữ Lễ Hàn ra.
Cô còn không quên cùng trao đổi, thảo luận với hệ thống: Haiz, đừng nói nữa. Hình như kỹ thuật hôn môi của nhân vật phản diện ngày càng tốt lên rồi. Có phải anh ta lén tôi đi luyện tập thêm ở bên ngoài không?
Hệ thống: [...]
Đừng nói nữa, nó không muốn nghe!
Nhưng cuối cùng nó cũng không thể quản được miệng mình: [Trừ cô ra, còn có ai có thể động tới anh ta được?]
Không biết vì sao khi Úc Tưởng nghe thấy những lời này thì cô chợt ngẩn người ra.
Tuy rằng cũng biết là hai người bọn họ cùng lắm cũng chỉ làm chuyện thân mật nhất với đối phương thôi. Nhưng khi nghe được từ miệng người khác lại cảm thấy rất khác biệt.
Úc Tưởng ngước mắt lên thì phát hiện cậu cả Trữ vẫn còn đang nhìn mình.
Trên mặt anh không có chút biểu cảm gì cả. Nhưng trong ánh mắt lại mang theo sự kiềm chế vô cùng mãnh liệt đang quan sát cơ thể cô hết sức kỹ lưỡng. Tựa như là anh còn chưa được thỏa mãn, như là muốn ăn sạch cô luôn vậy.
Úc Tưởng chợt trở nên căng thẳng, da đầu vô thức mà cảm thấy ê ẩm. Nhưng tất cả cũng chỉ xuất phát từ bản năng mà...
Ừm, cảm thấy có chút kích thích.
Chỉ trong chốc lát mặt đối mặt đó, thư ký Lưu cũng đã cảm thấy sợ hãi.
Quả thật những gì Nguyên Cảnh Hoán nói với Úc Tưởng cũng không có gì sai... Ham muốn khống chế cùng với ham muốn chiếm hữu của cậu cả Trữ rất là mạnh mẽ.
Chỉ cần nhìn cảnh cậu cả vừa tới, không thèm nhìn bất kỳ thứ gì mà đã muốn trước giam Úc Tưởng vào trong ngực là sẽ hiểu ngay.
Con mẹ nó! Chuyện này là chuyện có thể tìm người thay thế để giải quyết được hay sao?
Đương nhiên không có khả năng.
Thư ký Lưu sợ sệt cúi đầu rồi mới bắt chước mọi người chào hỏi: “Cậu cả.”
Yết hầu của Trữ Lễ Hàn trượt lên trượt xuống một vòng, quay đầu dành ra một ánh mắt nhìn thư ký Lưu. Nhưng chẳng mấy chốc, ánh mắt anh đã rơi xuống trên người thám tử tư kia: “Anh ta là ai vậy?”
Mỗi lần thư ký Lưu nhìn thấy Trữ Lễ Hàn thì giống như chuột nhìn thấy mèo vậy. Cậu ấy vừa há miệng đã nói lắp bắp: “Là, là người chủ tịch Trữ mời tới.”
Thư ký Vương cười nói: “Ai mà chẳng biết anh ta là người chủ tịch Trữ mời tới chứ? Ý của cậu cả là anh ta tới làm cái gì?”
Thư ký Lưu chợt đổ mồ hôi ròng ròng.
Anh chàng thám tử tư kia cũng không khỏi dịch mông sang bên cạnh một chút nhằm để kéo dài khoảng cách với Trữ Lễ Hàn.
Trữ Sơn đang nằm trong phòng bệnh cho dù không nghe rõ được bao nhiêu nhưng cũng suy đoán được cục diện hiện tại ở bên ngoài.
Ông ta thầm mắng một câu đồ vô dụng, không thể làm nên trò trống gì.
Sau đó mới ngẩng đầu: “Con tới rồi sao? Vậy mau đi vào đây nói chuyện với ba đi.”
Trữ Lễ Hàn sải bước đi vào phòng bệnh.
Trái tim Trữ Sơn trĩu nặng.
Đứa con trai cả của ông ta đúng là rất để ý tới Úc Tưởng. Nếu như ông ta nghĩ cách giết chết Úc Tưởng thì có lẽ ngay sau đó con trai cả của ông ta đã có thể nghĩ cách khiến ông ta sống không bằng chết rồi.
Trữ Sơn không hề cảm thấy chút nghi ngờ về điều này một chút nào. Bởi vì trên người Trữ Lễ Hàn được truyền thừa “sự điên cuồng” từ mẹ anh.
Trữ Sơn gắng gượng bình tĩnh lại, nở một nụ cười: “Con tới thăm ba đó à? Ba không sao cả. Chỉ là đột nhiên máu huyết không lưu thông lên não thôi.”
Trước đây, ông ta còn dám ở trước mặt Trữ Lễ Hàn mượn danh nghĩa gần đây bị bệnh gì gì đó để viện cớ.
Nhưng hiện tại khi cơ thể thật sự có bệnh rồi thì ông ta trái lại không dám khiến Trữ Lễ Hàn biết rõ tường tận về tình trạng của mình.
Về chuyện của Úc Tưởng, ông ta lại càng không dám nhắc tới.
Chỉ có thể giả vờ như tầng bí mật này vẫn chưa bị bại lộ. Bằng không một khi ông ta vừa mở miệng hỏi câu “Con đến đây vì Úc Tưởng sao?” thì sau đó mọi chuyện sẽ hoàn toàn bị vạch trần.
Bên kia, Trữ Lễ Hàn không hề nhìn ông ta mà là quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, anh bình tĩnh hỏi: “Sao cô còn chưa đi vào?”
Trữ Sơn vừa nghe đã biết anh đang nói chuyện với Úc Tưởng.
Với tư cách là một người cha, vừa nghe thấy giọng điệu nói chuyện này thì ông ta đã cảm thấy sởn cả tóc gáy rồi. Chẳng trách sao Úc Tưởng nói muốn nhận thêm tiền...
Đến lúc này tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân đó lộ vẻ hơi do dự. Rõ ràng có thể nghe ra được chủ nhân của nó không hề tình nguyện chút nào.
Úc Tưởng phải mất chừng nửa phút mới bước vào cửa.
Mà Trữ Lễ Hàn cũng đứng yên tại chỗ, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi cô.
Đợi tới khi Úc Tưởng dừng lại.
“Tại sao Úc Tưởng lại ở trong này?” Trữ Lễ Hàn hỏi thẳng Trữ Sơn.
Trữ Sơn: “Ha ha ha, ba chỉ muốn hỏi con bé về tình hình gần đây của mẹ và con thôi. Vừa đúng lúc ba cảm thấy không được khỏe nên ba đã cùng con bé đi đến bệnh viện luôn.”
Trữ Lễ Hàn đáp lại một tiếng: “Ừm.” Anh cũng không có ý định truy cứu đến cùng.
Lúc này đột nhiên Trữ Sơn chú ý tới một chi tiết.
Ông ta có hơi lãng tai nhưng mắt vẫn chưa mờ. Ông ta có thể nhìn thấy rõ ràng, bên trên cần cổ trắng nõn của Úc Tưởng có một dấu vết lưu lại do bị ngón tay giữ chặt nhéo mà tạo thành.
Dấu vết đó rất nhạt có thể trong một chốc lát là sẽ biến mất.
Nhưng bấy nhiêu đó cũng đã đủ khiến Trữ Sơn tưởng tượng tới vừa rồi bên ngoài cửa phòng bệnh của ông ta, con trai cả của ông ta đã nắm lấy cần cổ Úc Tưởng rồi đặt một nụ hôn mang theo ý tứ trừng phạt lên trên đó như thế nào.
Có phải chăng từ giây phút đó, Trữ Lễ Hàn đã bắt đầu âm thầm tính sổ với ông ta rồi hay không?
Trữ Sơn cảm thấy cổ họng mình bỗng dưng trở nên khô khốc.
Ông ta cảm thấy có lẽ bản thân còn đánh giá thấp “sự điên cuồng” của Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn đứng ở nơi đó không hề có ý định bước về phía trước hai bước để đi tới bên cạnh giường bệnh.
Anh cực kì ung dung giơ tay lên khoác lên sau cổ Úc Tưởng.
Đây là một hành động đánh dấu chủ quyền vô cùng rõ ràng.
Anh lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nói: “Tôi còn có việc. Hay là để tôi bảo thư ký Vương gọi điện thoại cho Lăng Sâm Viễn bảo cậu ta tới đây với ba có được không?”
Vừa thản nhiên vuốt ve sau lỗ tai cùng với làn da ở trên gáy Úc Tưởng.
Úc Tưởng đón lấy ánh mắt của Trữ Sơn, còn có đám người thư ký Lưu bên cạnh. Cô cảm thấy sau lưng mình có chút cảm giác rùng mình.
Là kiểu rùng mình do sự sảng khoái kích thích khẽ lướt qua mang lại.
Là kiểu rùng mình khiến cho người ta không thể nhịn được mà muốn chơi đùa cậu cả Trữ thêm một chút nữa.
Đúng là rất kỳ lạ.
Tại sao sau khi rời khỏi giường, cậu cả Trữ lại vô cùng tự nhiên, mập mờ vuốt ve, động tác vuốt ve lại trái lại càng khiến cảm xúc của cô ngày càng mãnh liệt hơn...
Úc Tưởng chìm đắm trong suy nghĩ sâu xa.
Mà bên kia, Trữ Sơn sững sờ, kinh ngạc nhìn động tác của hai người.
Thậm chí trong lúc đó đã quên luôn phải chú ý nghe Trữ Lễ Hàn đang nói cái gì.
Trữ Lễ Hàn không nghe thấy câu trả lời từ Trữ Sơn, anh cũng không tức giận mà tựa như vô cùng kiên nhẫn lặp lại câu nói kia thêm một lần nữa.
“Tôi bảo Lăng Sâm Viễn tới đây ở với ba nhé được không?”
Đột nhiên Trữ Lễ Hàn lại dễ nói chuyện như vậy khiến Trữ Sơn nghe xong lại cảm thấy sau lưng khá là lạnh lẽo.
Không xong rồi...
Ba chữ này vọt tới cổ họng ông ta.
Mà Trữ Lễ Hàn đã quay đầu đi: “Thư ký Lưu còn đứng đờ ra đó làm gì? Mau gọi điện thoại cho Lăng Sâm Viễn đi.”
Thư ký Lưu lúng túng nhìn thoáng qua Trữ Sơn, chậm chạp lấy điện thoại ra gọi điện cho Lăng Sâm Viễn.
“Chủ tịch Trữ... Chủ tịch Trữ bị bệnh rồi.” Thư ký Lưu gắng gượng chống lại áp lực cực kì lớn mà mở miệng.
Bên kia đầu dây lập tức có giọng nói vang lên: “Bệnh có nặng không?”
“Không, không nặng.”
“À, vậy đợi tôi giải quyết xong công việc sẽ tới ngay.”
"..."
Thư ký Lưu cũng không dám kể lại những lời này cho Trữ Sơn nghe.
Trữ Lễ Hàn cười khẽ một tiếng rồi nói: “Bảo với cậu ta là ba mắc bệnh rất nặng.”
Thư ký Lưu nhìn Trữ Sơn rồi lại nhìn Trữ Lễ Hàn. Sau đó, cậu ấy chỉ đành phải lặp lại những lời này cho Lăng Sâm Viễn nghe.
“Bệnh nặng cỡ nào?” Lăng Sâm Viễn bên kia đầu dây đặt bút ký tên trong tay xuống.
Thư ký Lưu bất chấp nói bừa: “Đã, hôn mê rồi.”
Lăng Sâm Viễn lại hỏi: “Sao lại hôn mê?”
Cho dù thư ký Lưu có là đồ ngốc cũng biết Lăng Sâm Viễn vốn dĩ không hề quan tâm đến sức khỏe và sự an nguy của Trữ Sơn.
Mấy câu hỏi của Lăng Sâm Viễn đều như đang trông chờ để nghe được một câu “Ông ấy bệnh sắp chết rồi”.
Mà cuộc gọi này vẫn còn phải tiếp tục.
Thư ký Lưu nhìn thoáng qua Trữ Lễ Hàn, chắc không phải cậu cả cố ý đấy chứ?
Sau đó, thư ký Lưu mới nói tiếp: “Là do tức giận nên mới thành ra vậy.”
Lăng Sâm Viễn nói: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ lập tức tới đó nhìn xem ông già thế nào ngay.”
“Cậu Lăng nói sẽ lập tức tới ngay...” Thư ký Lưu ngắt điện thoại.
Đến tận giờ phút này, thư ký Lưu mới chợt cảm thấy bản thân đồng cảm với Úc Tưởng. Cậu ta chỉ mới đứng trước mặt cậu cả, nghe giọng nói của cậu Lăng đã cảm thấy rất khó nói chuyện tiếp, có lẽ cũng không sống được tới ngày mai rồi.
Vậy mà Úc Tưởng bị cậu cả và cậu Lăng tranh giành sẽ phải đau khổ tới mức độ nào đây?
“Đi thôi.” Trữ Lễ Hàn cong ngón tay gõ nhẹ lên phía sau cổ Úc Tưởng, rõ ràng là muốn dẫn cả Úc Tưởng rời đi.
Trữ Sơn có thể nói cái gì chứ?
Trữ Sơn không thể nói được cái gì cả.
Trữ Lễ Hàn lôi kéo Úc Tưởng đi ra ngoài, vừa thấp giọng hỏi: “Trông cô Úc có vẻ không hề chịu một chút kinh sợ nào cả?”
Úc Tưởng liếm môi dưới.
Đôi môi cô bị hôn qua một cách thô bạo còn để lại dấu vết vô cùng rõ ràng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Cô thản nhiên trả lời: “Kinh sợ mà cậu cả Trữ mang tới cho tôi còn nhiều hơn nhiều...”
“Hửm?’ Bước chân Trữ Lễ Hàn chợt dừng lại, anh bình tĩnh hỏi lại: “Là tôi hôn không đủ mạnh? Hay là không đủ thô bạo?”
Thư ký Vương nghe thấy lời này suýt chút đã bị sặc bởi chính nước miếng của mình.
Con mẹ nó!
Cậu cả bắt đầu học nói những lời này từ bao giờ vậy? Học theo cô Úc sao?
Úc Tưởng cũng bị sặc.
Cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được mỗi lúc bản thân “nói xằng nói bậy” thì người khác sẽ cảm thấy như thế nào rồi.
Úc Tưởng tằng hắng vài tiếng rồi mới nói: “Là do tôi không nghĩ tới cậu cả Trữ sẽ đến làm anh hùng cứu mỹ nhân. Tôi cho rằng lúc cậu cả chuẩn bị dây xích vàng cho tôi thì cũng đã tâm ý tương thông với tôi, cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui cho tôi luôn rồi chứ.”
Bước chân của Trữ Lễ Hàn lại bỗng khựng lại một chút nhưng gần như có thể xem nhẹ không kể đến.
Anh hạ thấp giọng nói: “Là chuẩn bị riêng.” Anh đột nhiên hỏi lại: “Không phải cô thích như vậy sao?”
Úc Tưởng: “Tôi thích cái gì thì cậu cả Trữ đều sẽ tặng cho tôi cả sao?”
Thật ra lời nói này là phong cách trước giờ của Úc Tưởng.
Bởi vì cô vĩnh viễn sẽ là người đi đầu trong việc chơi xong xoay đầu chạy.
Nhưng hôm nay sau khi thốt ra, Úc Tưởng đột nhiên cảm thấy lời nói này của bản thân có chút kỳ lạ.
Giống như là đi từng bước về phía trước để thăm dò điểm mấu chốt không thể nhìn thấy nào đó của Trữ Lễ Hàn vậy.
Sắc mặt của Trữ Lễ Hàn chợt có chút biến hóa rất nhỏ khó có thể thấy được.
Không đợi được Trữ Lễ Hàn mở miệng thì Úc Tưởng đã vô thức siết chặt các đầu ngón tay.
Điều này rất không ổn.
Vượt quá giới hạn thực sự không ổn... Nếu như vì chuyện này mà cậu cả Trữ nảy sinh cảnh giác, cho là cô thật sự muốn bám víu lấy thì từ nay về sau cô sẽ mất đi đối tượng có thể chơi xong không cần trả tiền. Vậy thì sẽ đáng tiếc tới cỡ nào chứ?
Cô cảm thấy bản thân còn có thể ngủ với cậu cả Trữ thêm mười tám lần nữa mà không biết chán là gì.
Cuối cùng ngay lúc suy nghĩ của Úc Tưởng sắp bay đi xa, Trữ Lễ Hàn cũng mở miệng. Anh thản nhiên nói: “Vậy thì phải xem lúc cô Úc bị tranh giành sẽ biểu hiện như thế nào đây.”
Úc Tưởng thở phào nhẹ nhõm cười: “Tôi diễn ngày càng có tâm hơn rồi. Anh cứ yên tâm đi, lần sau lúc vật lộn tôi nhất định sẽ cắn thêm hai dấu trên người cậu cả nữa.”
Lúc này Trữ Lễ Hàn mới dừng lại bước chân, kéo cửa xe ra: “Lên xe đi.”
Úc Tưởng không hề khách sáo ngồi vào, sau đó mới hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Trữ Lễ Hàn: “Một hội nghị của các chuyên gia về y học.”