Úc Tưởng thầm nghĩ đó chắn hẳn chính là hoạt động quan trọng mà Trữ Lễ Hàn phải tham gia.
“Anh dẫn theo tôi tới đó hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ, đợi hội nghị kết thúc sẽ đưa cô về.”
“Hay là tôi tự đi về nhé?” Úc Tưởng vừa hỏi vừa nghĩ. Loại hoạt động này vừa nghe đã thấy rất chuyên nghiệp rồi, ấy vậy mà anh lại vắng mặt chạy tới tham gia chuyện không có ý nghĩa ở đây, thật sự không có vấn đề gì chứ?
Trữ Lễ Hàn quay đầu nhìn cô rồi nói: “Món đồ mà tôi tự mình đoạt được thì đương nhiên phải cẩn thận giấu trong lòng bàn tay để tránh bị hư hỏng chứ.”
Trái tim Úc Tưởng đánh rơi một nhịp.
Đậu má.
Cho dù chỉ là lời nói suông thì ít nhiều anh cũng có thể làm nhân vật nam chính trong quyển tiểu thuyết nào đó rồi. Làm nhân vật phản diện rất là ghê gớm nhưng dựa theo cốt truyện gốc anh chỉ tập trung xây dựng sự nghiệp, độc thân tới chết, xem như này có lãng phí hay không chứ? Tôi thấy anh nói chuyện yêu đương rất là chuyên nghiệp đấy.
Bầu không khí nơi ghế tài xế đằng trước khác hoàn toàn với hàng ghế sau.
Tài xế sợ không tới kịp hoạt động cuối của hội nghị cho nên vội vàng giẫm chân ga chạy về phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn vừa mới rời đi, Lăng Sâm Viễn đã nối gót tới sau.
Lăng Sâm Viễn nhìn Trữ Sơn khỏe mạnh nằm trên giường.
Anh ta có hơi thất vọng.
Anh ta kéo ghế dựa ra ngồi xuống hỏi: “Ba tức giận ai vậy?”
Trước mặt Lăng Sâm Viễn, Trữ Sơn sẽ không kiêng dè quá nhiều. Lúc này, ông ta nghiêm mặt nói: “Úc Tưởng.”
Lăng Sâm Viễn khựng lại, nắm giữ được một trọng điểm mà đáng nhẽ ra anh không nên nắm giữ: “Vừa rồi Úc Tưởng ở đây sao?”
Trữ Sơn do dự không biết có nên nói tiếp những lời này hay không. Ông ta nói sang chuyện khác: “Cô gái tên Úc Tưởng này rất gian trá, quá tham tiền, còn không tôn trọng ba nữa... Từ trên xuống dưới chỉ toàn là tật xấu thôi.”
Lăng Sâm Viễn khẽ nhướng mày.
Trong mắt Lăng Sâm Viễn, những điều Trữ Sơn liệt kê ra này đúng là có thể hợp thành một Úc Tưởng hoàn hảo.
“Sao cô ấy lại chọc ba tức giận? Ba nói con nghe nào.” Lăng Sâm Viễn bắt chéo chân, hơi ngả lưng ra sau.
Trữ Sơn: “...”
Bảo là muốn tăng thêm tiền.
Ông ta có thể nói chuyện này ra sao?
Trữ Sơn thở dài: “Dù sao thì nếu như cô ta còn ở lại Trung Quốc sớm muộn gì sẽ khiến ba tức giận chết thôi.”
Thiếu chút nữa Lăng Sâm Viễn đã cười ra thành tiếng.
Sớm hay muộn?
Không cần sớm hay muộn.
Nếu như dùng hai ngày có thể khiến ông tức chết thì tôi sẽ tự tặng tiền thưởng cho cô ấy.
Lăng Sâm Viễn: “Ba còn chưa nói vừa rồi Úc Tưởng cũng ở nơi này phải không?”
Trữ Sơn cũng nhìn ra được một số chuyện.
Trong lòng hai anh em tụi bây, người làm ba đây cũng không bằng một người phụ nữ là Úc Tưởng phải không?
Trữ Lễ Hàn là vậy, ngay cả con cũng vậy sao?
Trên mặt Trữ Sơn lộ vẻ tức giận, gằn giọng nói: “Có ở đây thì làm sao hả?”
“Thế cô ấy đâu rồi?”
Bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh cũng không hề biết đến sự rối bời ở trong lòng của Trữ Sơn, chỉ lễ phép trả lời: “Mới vừa cùng cậu cả đi rồi.”
Lăng Sâm Viễn cười lạnh: “À, ba gọi tôi đến đây là để nghe chuyện này phải không? Nói xấu Úc Tưởng nhiều như vậy với tôi chắc không phải muốn tôi tặng người cho anh cả chứ? Tại sao anh cả có thể dẫn người đi? Là bởi vì sự thiên vị buồn cười của ba sao?”
Lăng Sâm Viễn thể hiện sự tức giận ra mặt, cũng không thèm cho Trữ Sơn cơ hội phản ứng thì đã đứng dậy rời đi. Còn đóng sập cửa một cái rầm.
Thật là quá sung sướng.
Anh ta không muốn dựa vào tên tuổi của mẹ để mắng chửi Trữ Sơn.
Anh ta còn muốn khiến Trữ Sơn lầm tưởng rằng anh ta chính là người vì chịu tổn thương cho nên mới căm hận ba mình như thế.
Cho nên anh ta mới mượn Úc Tưởng, đứng trên vị trí ưu thế để phê bình Trữ Sơn mới sảng khoái làm sao!
Thậm chí bởi vì anh ta và Trữ Lễ Hàn đều vừa ý một cô gái, Trữ Sơn mới không thể lựa chọn.
Hoặc là trở mặt với hai đứa con, hoặc là cùng dỗ dành hai đứa con cùng lúc.
Lăng Sâm Viễn nhếch miệng cười mỉa một cái, cảm giác lạnh lẽo lan ra trong đôi mắt.
Anh ta phát hiện gần đây bản thân rất ít khi nóng nảy hay rơi vào cảm xúc không thể tự kiềm chế được... Có lẽ là bởi vì, sự đau khổ của Trữ Sơn đã giúp tâm tình anh ta trở nên tốt hơn.
Đôi con ngươi Lăng Sâm Viễn khẽ động đậy.
Anh ta thật sự... Là không mong muốn nhường Úc Tưởng cho Trữ Lễ Hàn.
Không phải Úc Tưởng thích tiền sao?
Chờ Trữ Sơn quyết định đưa Trữ thị vào trong tài sản thừa kế, cũng viết tên anh ta vào trong đó, anh ta có thể sang tên, đưa phần tài sản khổng lồ này lại cho Úc Tưởng rồi.
Khi đó vẻ mặt của Trữ Sơn chắc là sẽ đặc sắc lắm nhỉ?
Lăng Sâm Viễn chỉ vừa âm thầm suy nghĩ một chút cũng đã nóng vội đến nỗi không thể chờ đợi được.
Anh ta quay trở lại xe.
Trợ lý quay đầu nhìn Lăng Sâm Viễn, phát hiện trên gương mặt lạnh lùng khắc nghiệt của anh ta chợt xuất hiện một chút ý cười.
“Chúng ta quay trở về công ty sao ạ?” Trợ lý hỏi.
Lăng Sâm Viễn: “Không, đến khu biệt thự Ngự Thái.”
Trợ lý: ?
Hôm nay tâm trạng anh ta rất tốt, anh ta có thể chủ động đến khu biệt thự Ngự Thái đợi Úc Tưởng.
Đợi ba tiếng cũng được, không, năm tiếng cũng được.
Trợ lý: “Được, vâng.” “Phải rồi, quà sinh nhật tặng cho cô Ninh Ninh đã bị trả về rồi.”
Ý cười trên mặt Lăng Sâm Viễn thoáng chốc biến mất, anh ta day day huyệt thái dương hỏi: “Cậu không nói với cô ấy, mấy món đồ đó không hề đắt tiền chút nào sao?”
“Tôi có nói nhưng cô Ninh Ninh cảm thấy mười ngàn tệ cũng đã được xem là đắt tiền rồi.”
Lăng Sâm Viễn nhíu mày lại.
Đến khi nào Ninh Ninh mới có thể giống Úc Tưởng không thèm chớp mắt mà nhận lấy đồ vật anh ta tặng chứ?
Trợ lý nhìn thấy ý cười trên mặt Lăng Sâm Viễn đã biến mất không còn, anh ta cũng không khỏi thở dài một chút.
Anh ta đã đi theo Lăng Sâm Viễn từ rất lâu rồi, từ nước ngoài đến trong nước.
Anh ta là người hâm mộ trung thành của Lăng Sâm Viễn.
Cho nên anh ta hiểu rõ tất cả mọi thứ. Mấy năm nay, Lăng Sâm Viễn trải qua cuộc sống áp lực đến cỡ nào, chỉ có thể dựa vào chính mình cạnh tranh với những nguy cơ đến từ tứ phía mới có được như bây giờ.
Chỉ có những lúc anh ta nghĩ đến hoặc là im hơi lặng tiếng đi gặp cô Ninh Ninh mới có thể cảm nhận được một chút vui vẻ từ Lăng Sâm Viễn.
Nhưng hiện giờ một chút vui vẻ đó dường như đã rời xa khỏi anh ta một cách nhanh chóng.
Trợ lý nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Gần đây... Mỗi lần cậu Lăng hỏi tới cô Úc thì sẽ lúc thì tức giận lúc thì cười.
“Vẫn đi Ngự Thái phải không ạ?” Trợ lý hỏi.
“... Đi thôi.” Lăng Sâm Viễn không lên tiếng nữa, anh ta nhanh chóng rơi vào trạng thái thất thần.
Con người là loài sinh vật rất kỳ lạ.
Anh ta từng thích dáng vẻ ngây thơ đơn thuần, không lệ thuộc vào tiền của Ninh Ninh. Ninh Ninh càng là ngây ngô, anh ta càng muốn đi che chở sự tốt đẹp của cô ấy trong thế giới này. Cho nên, dù là anh ta có lén lút làm nhiều chuyện cỡ nào cũng sẽ không nói cho Ninh Ninh biết. Đó là một góc khuất bên trong tâm lý của anh ta.
Mà ở một góc khác... Ở nước ngoài, anh ta trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng mất đi mẹ. Anh ta không có người nhà, ngoại trừ giao dịch đổi chác lạnh lẽo trên thương trường ra thì anh ta cũng không có được cảm giác được quan tâm. Sau đó, anh ta lại chìm đắm trong sự báo thù đầy đau khổ, anh ta lại một lần nữa ký thác tình cảm của mình trên người Ninh Ninh. Ninh Ninh yếu đuối như vậy, đơn thuần như vậy. Cô ấy cần anh ta, hơn nữa cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không bị nhuốm đen cho nên anh ta có thể yên tâm nâng niu trái tim của chính mình.
Hiện giờ, sự cố chấp nơi đáy lòng anh ta dần dần bình ổn lại.
Sự từ chối hết lần này tới lần khác của Ninh Ninh cùng với sự mất mát của anh ta. Mà hơn hết, anh ta lại không phải là kiểu người yên lặng cho đi mà không cần báo đáp nữa.
Thậm chí... Anh ta càng ganh tị với anh cả của mình hơn.
Lăng Sâm Viễn ngồi đợi trước cửa lớn của khu biệt thự Ngự Thái ước chừng ba tiếng đồng hồ.
Hội nghị bên kia kết thúc, Trữ Lễ Hàn tự mình đưa Úc Tưởng về nhà.
Trước khi Úc Tưởng xuống xe, Trữ Lễ Hàn cúi đầu nói với cô: “Cô Úc còn nợ tôi một bữa cơm phải không?”
Úc Tưởng: “Đúng là có chuyện đó.” Cô khẽ chớp mắt: “Tối nay anh có muốn tới ăn một bữa khuya không?”
“Muốn.” Trữ Lễ Hàn thấp giọng nói.
Úc Tưởng nở nụ cười, bước nhanh về phía cổng lớn.
Trong xe, Lăng Sâm Viễn gằn giọng nói: "Thì ra là anh cả của tôi đưa cô ấy về."
Trợ lý không tiếp lời. Bởi vì không biết tiếp lời như thế nào.
Lời nói này nghe vào giống như là ghen tuông ...
Lăng Sâm Viễn ngồi yên trong xe, không có bất kỳ hành động nào cả.
Đợi cho xe của Trữ Lễ Hàn quay đầu đi xa, anh ta mới đẩy cửa xe ra. Mà lúc này Úc Tưởng đang bước nhanh vào cổng lớn lại nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao ngất đang khoác một chiếc áo khoác dài màu nâu, dẫn theo một cục lông màu vàng bước chậm rãi đi về phía Úc Tưởng.
Úc Tưởng so sánh gương mặt người đàn ông với ảnh chụp trên baidu.
Anh tuấn nhưng trên mặt lại mang theo một chút ngông cuồng.
“Cô Úc vừa về nhà sao? Vừa đúng lúc, tôi đang dẫn chó đi dạo ở quanh đây.” Người đàn ông nói.
Bảo vệ ở cửa không biết nói gì hơn.
Đúng lúc cái quần què á, ở đấy mà đúng lúc? Đi dạo qua cổng ba mươi mốt vòng, người không biết còn tưởng là khu dân cư chúng tôi cũng chỉ có một cái cửa này thôi đó.
Úc Tưởng nói: “Hề Đình?”
“Cô Úc biết tên của tôi sao?” Người đàn ông lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tôi nhìn thấy trên hotsearch của Weibo.” Úc Tưởng nói.
Vậy mà cô cũng không tương tác với tôi trên Weibo?
Hề Đình không hiểu được.
“Cô Úc có nuôi thú cưng không?” Hề Đình lại tìm đề tài mới.
Úc Tưởng đứng trước cửa nghiêng đầu. Hả? Anh ta muốn làm gì?
“Tôi không có nuôi.” Úc Tưởng khẽ trả lời. Quả thực rất giống kiểu người tẻ nhạt, muốn nhanh nhanh kết thúc cuộc trò chuyện.
Nếu Lăng Sâm Viễn mà tới gần nghe được câu này sẽ cảm thán một câu, không phải ai cũng có tư cách làm cho Úc Tưởng mở miệng nói chuyện qua lại.
Hề Đình: “Ồ, vậy thì đáng tiếc quá. Chó con rất đáng yêu, sống một mình có thể giữ nhà. Mỗi ngày dẫn nó đi dạo cũng khiến tâm trạng tốt hơn. Bé chó tôi đang nuôi rất ngoan ngoãn, cô Úc có muốn thử sờ một chút không?"
Đa số con gái đều sẽ thích cục lông màu vàng vừa ngoan ngoãn vừa thích đi theo theo người này.
Nhưng Úc Tưởng đã lên tiếng: “Tôi thích mèo.”
Hề Đình: “...”
Tính sai mất rồi.
Lúc này cuối cùng Lăng Sâm Viễn cũng đã đến gần. Anh ta yên lặng quan sát Hề Đình, thầm nói người này lại là từ chỗ nào xuất hiện đây?
Thậm chí lúc Lăng Sâm Viễn nhìn thấy đối phương trong lòng còn sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Nhưng trong chốc lát anh ta không thể giải thích được rõ ràng loại cảm giác kỳ lạ này từ đâu nảy ra.
Lăng Sâm Viễn dừng chân: “Cô Úc.”
Úc Tưởng sửng sốt quay đầu lại.
Không phải lúc này Lăng Sâm Viễn nên ở bệnh viện sao?
“Muốn gặp cô Úc một lần thật sự quá khó khăn, cho nên tôi chỉ có thể đến nhà thôi.” Lăng Sâm Viễn tạm dừng bước: “Tôi có một vụ làm ăn lớn muốn trao đổi với cô Úc.”
Hề Đình vừa nhìn thấy Lăng Sâm Viễn lập tức nheo mắt lại.
Tính cách anh ta không giống Nguyên Cảnh Hoán.
Người thế thân Hề Đình còn chưa kịp tuyên bố chính thức vào việc. Anh ta đã trước thấy khó chịu với người Lăng Sâm Viễn này.
Lúc này, Úc Tưởng khẽ nhăn mày: “Tôi cũng không dám gặp cậu Lăng nữa. Tôi đã nhận đồ từ chủ tịch Trữ thì nói được thì làm được. Nếu không, chủ tịch Trữ sẽ tới tìm tôi tính sổ như hôm nay vậy.”
Lăng Sâm Viễn nhướng mày.
Trữ Sơn tìm cô tính sổ, cô lại bình yên vô sự không xảy ra chuyện gì, vậy mà còn có mặt mũi đứng đây nói nhảm với anh ta.
Úc Tưởng quả thật rất đáng gờm.
“Vậy mỗi ngày cô đều gặp anh cả của tôi thì sao?” Lăng Sâm Viễn cười nhạo ra tiếng.
"Đâu phải là do tôi đi gặp đâu, là anh cả của anh bắt tôi đi mà.” Úc Tưởng hùng hồn nói.
Lăng Sâm Viễn: “Được rồi. Tôi còn không biết cô sao? Tôi bàn chuyện làm ăn này với cô còn có giá trị hơn số tiền ba tôi lấy ra nhiều lắm. Cô Úc xác định bản thân không có hứng thú sao?"
Úc Tưởng nghĩ: "Anh ra cái giá trước đi?"
“Không cần phải ra giá.” Vẻ mặt Lăng Sâm Viễn lộ vẻ phức tạp nhưng lại tựa như chứa đựng một chút hào hứng. Anh ta nói: “Toàn bộ Trữ thị.”
Úc Tưởng: ???
Hệ thống: ?!!
Hệ thống: [Chắc không phải anh ta điên rồi chứ?]
Cho dù Lăng Sâm Viễn không điên, hệ thống cũng cảm thấy chính mình cũng sắp điên tới nơi rồi.
Úc Tưởng: "Đến đây đi, vào cửa rồi nói chuyện."
Lăng Sâm Viễn sải bước vào cửa, ngay lập tức đi ngay phía sau Úc Tưởng.
Hề Đình lên tiếng: “Cô Úc vào nhà luôn hả?”
Úc Tưởng: “Ừm? Chứ không thì sao?”
Hề Đình cho rằng bản thân phải làm chút chuyện gì đó. Anh ta nhìn chằm chằm Lăng Sâm Viễn nói: "Anh trai đây nhìn có hơi giống tôi nhỉ."
Lúc này Úc Tưởng mới hơi có chút hứng thú đáp lời. Cô quay đầu hỏi: “Vậy trong hai người các anh thì ai là ba của người đối diện?”
Hề Đình: “...”
Lăng Sâm Viễn: “...”
Lúc này, nhân viên lái xe đi trên cỏ chơi golf tới. Úc Tưởng ngồi lên: “Đi thôi?”
Lăng Sâm Viễn bước lên rồi ngồi lên trên, quay đầu nhìn thoáng qua Hề Đình bị bỏ lại.
Lúc này, tâm trạng anh ta rất tốt.
Khi có người để so sánh, anh đương nhiên sẽ cảm thấy đãi ngộ của bản thân cao hơn nhiều.
Tâm trạng Lăng Sâm Viễn lúc này cũng giống như Hà Vân Trác trước đây.
Hề Đinh còn đứng tại chỗ dắt một con chó: “...”
Anh ta cảm thấy bản thân dường như không cần phải lại phán đoán suy luận nữa.
Tiền, đúng là có sức hút hơn anh ta.
Mất công trò chuyện với người này cả buổi trời.
Hề Đình kéo kéo chó: “Đi thôi, về nhà, ngày mai lại tới đi dạo.”
Tốt nhất là anh ta sẽ lặng lẽ đi theo sau xem thử Úc Tưởng ở tòa nào, ngày mai sẽ đi dạo tới trước cửa tòa nhà cô ở.
Nhưng bé chó bị dẫn đi tới đi lui ở một chỗ mấy chục vòng cũng trở nên nóng nảy. Nó phịch mông ngồi xuống, không chịu động đậy nữa.
Mà cả người của chú chó rất nặng. Hề Đình gắng gượng kéo nó đứng lên cũng rất mất mặt.
Hề Đình ngồi xổm xuống, trò chuyện với nó: “Mày là lông vàng hiểu chưa? Mày rất ngoan ngoãn hiểu chưa?”
Chó con cũng không thèm động đậy.
Hề Đình: “...” Chẳng trách sao cô ấy không thích mày, không muốn sờ mày một chút nào.
Con chó vô dụng này.
Đúng là không nên nuôi!
Lúc này, lông vàng dẩu mông lên, chân cong lên tưới nước tiểu xối xả lên chân anh ta.
Dựa theo kế hoạch ngày đầu tiên của mình, Hề Đình vứt bỏ đôi giày luôn.