9.
Thế là, tôi đỡ Quý phi đi dạo ngự hoa viên, không biết vì sao mà bả cho giải tán hết cung nữ thái giám theo hầu, chỉ để lại tôi và Tiểu Dĩnh đi cùng.
Ba người chúng tôi đứng trước hồ Duyệt Long, bốn phía thỉnh thoảng truyền đến tiếng ve kêu, im lặng nhìn nhau, bầu không khí khá kì dị.
- Bản cung không có tâm trí nào mà cùng ngươi quanh co vòng vèo, Sương thượng cung có điều gì thì nói thẳng ra đi.
- Quý phi là người đầu tiên mất kiên nhẫn, phá vỡ sự yên lặng.
Tôi sợ đến toàn thân đông cứng, đứng đực ra đấy, tôi tôi tôi… Tôi có cái gì để nói đâu chứ.
Toi rồi toi rồi toi rồi, đi dạo cũng không xong.
Ngay lúc tôi đang tính quỳ xuống chấp nhận số phận, phía sau truyền đến một giọng nói tràn đầy năng lượng:
- Mị Nhi đấy à?
Mị Nhi là khuê danh của Quý phi, dám gọi bả như thế thì chỉ có ông con giời thôi.
- Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!
- Nô tì khấu kiến Hoàng thượng!
Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, Hoàng thượng đi đến bên Quý phi, nhẹ nhàng nắm tay bả.
- Danh hoa, khuynh quốc (*), mỹ nhân dưới trăng, trong lòng không rượu mà tự say.
(*)Trích trong “Thanh bình điệu kỳ 3” của Lý Bạch.
Năm đó Đường Minh Hoàng dẫn Dương quý phi đi thưởng hoa mới trồng, lệnh cho Lý Bạch làm bài thơ để dàn nhạc tấu nhạc, ông làm hẳn ba bài.
Đỗ Đình Tuân dịch thơ:
“Danh hoa khuynh quốc ngời ngời
Quân vương đứng ngó nói cười hân hoan
Gió xuân bao hận đều tan
Khi nàng đứng dựa lan can bên đình.”
Tôi: dầu mỡ tràn màn hình… oẹ, không biết nói thì đừng có chém gió nữa, xin cảm ơn.
10.
Sau đêm đó, Quý phi đã lâu không được thị tẩm lại được sủng trở lại.
Nhất thời toả sáng.
Có lẽ lão hoàng đế dù tuổi trung niên vẫn rất được, đã lâu rồi Quý phi không đến gây phiền toái cho tôi.
Không chỉ vậy, bả còn phái Tiểu Dĩnh đưa cho tôi rất nhiều đồ quý.
- Quý phi nương nương đã biết tâm ý của ngươi, từ nay về sau sẽ không cưỡng ép làm khó ngươi nữa, đây là quà cảm ơn.
Tiểu Dĩnh nói xong liền nhanh nhanh chóng chóng về nhận lệnh.
Khiến tôi đau khổ chính là, từ đó về sau Tiểu Dĩnh không còn tới giúp tôi làm việc nữa.
Hôm nay cũng là ngày tôi mất đi Tiểu Dĩnh, nhớ ẻm quá đi à.
11.
Gần đây hình như Hoàng hậu với Quý phi lại cự nhau rồi.
Mấy bả từ tranh sủng hậu cung biến thành tranh giành tôi.
Mấy đồ vật ban thưởng cứ như là liều mạng tống đến chỗ tôi.
Hôm nay Hoàng hậu tái phát bệnh đau đầu, phái người đến kêu tôi qua bên đó xem giúp.
Ngày mai Quý phi bị ốm, cho người qua gọi tôi sang xem.
Sau khi tôi đến thì bọn họ ai nấy đều khoẻ mạnh, không má nào chịu thua má nào, kèn cựa nhau cả ngày.
Đến tận khi chạng vạng mới thả tôi trở về với cái bụng đói réo ọc ọc.
Thế này có khổ cái thân tôi không cơ chứ, ban ngày đã phải hầu mấy bả buôn dưa nói xấu nhau, đến tối lại phải thức khuya xử lý chuyện yêu hận tình thù của thị vệ cung nữ các thứ.
Cứ thế kéo dài, cái thân béo mầm của tôi dần trở nên hao gầy.
Ngắm bản thân ngày càng đẹp ra trong gương, tôi đã hiểu nỗi khổ tâm của họ.
Họ muốn dâng tôi cho lão hoàng đế!
12.
Tôi lấy cớ ốm để trốn trong Thượng Cung cục ba ngày đêm.
Trong ba ngày này, lần đầu tiên Hoàng hậu với Quý phi không gây rắc rối cho tôi.
Nhàn hạ rồi, cuối cùng tôi cũng có thời gian suy nghĩ kĩ càng, phải làm sao mới có thể bóp chế.
t cái ý tưởng kinh khủng đó của mấy bả.
Một ý tưởng hay ho chợt nảy ra trong đầu.
Tính ra mấy má cung nữ dưới quyền tôi đa số đều có thân hình đầy đặn, ăn nhiều quá rất dễ dẫn đến lượng đường máu, mỡ máu cao, dẫn đến tốc độ làm việc giảm đáng kể.
Trên tinh thần giúp người làm phúc, bản thân mình tốt không bằng mọi người cùng vui.
Tôi quyết định cắt giảm mức ăn tiêu chuẩn của các cung nữ, song song với tăng khối lượng công việc của họ lên.
Như thế có thể tiết kiệm tiền, còn giúp họ gầy đi, lại còn khiến trong cung gọn gàng hơn, một mũi tên trúng nhiều con chim.
Tôi đúng là một con quỷ lanh lợi mà.
Nói là làm, trước khi thực hiện, là một người lãnh đạo đạt chuẩn, tôi vẫn nên làm công tác tẩy não với nhân viên của mình mới được.
Tôi gọi từng nhóm cung nữ tới, hội nghị tẩy não tổ chức liền ba ngày, mới khiến tất cả mọi người hiểu hết được hướng dẫn.
- Muốn thành công, phải gầy đi, muốn gầy đi, phải rèn luyện, khép chặt mồm, mở chân ra!
Hiện tại, mỗi sáng sớm, các cung nữ trước khi quét dọn đều sẽ đứng trước cửa Thượng cung cục hô vang lời tuyên thệ.
Chất lượng giấc ngủ của tôi ngày càng tệ hơn.
13.
Bởi vì tôi có phương pháp quản lý Thượng cung cục hợp lý, tôi đã tiết kiệm được cả một gia tài tiền bạc cho hoàng cung.
Tôi lại được thăng chức rồi.
Bây giờ tôi cũng có tiếng nói nhất định trong Nội vụ phủ rồi nhá.
Nhìn thái giám quản sự ngoan ngoãn mang đến cho tôi một chồng giấy tờ, hai mắt tôi tối sầm, ngất trên cành quất luôn.
Thái y nói là do lo lắng stress quá, cấp hoả công tâm (*), nghỉ ngơi chút là ổn.
(*)急火攻心: dùng để chỉ bệnh tâm thần do con người không trút giận đúng cách khi gặp phải một số điều khó chịu trong cuộc sống và các mối quan hệ.
Hoàng hậu hiếm khi buông tha cho tôi một ngày, phái Tiểu Bội tới ân cần thăm hỏi, giúp tôi xử lý công việc trong ngày.
Quý phi cũng kém miếng khó chịu, cho Tiểu Dĩnh qua, lấy danh nghĩa là chăm sóc Thượng cung, cúc cung tận tụy giúp đỡ chia sẻ mấy việc lặt vặt.
Đây đúng là mang đến niềm vui to bự cho tôi, Tiểu Bội quản lý Thượng cung cục, còn Tiểu Dĩnh xử lý bên Nội vụ phủ.
Bọn họ giám sát, kiểm tra lẫn nhau, chả có thời gian mà để ý đến tôi.
Còn tôi thì thừa dịp ra ngoài đi dạo, bà đây hôm nay không đi làm, sướng quá đi à!
14.
Đi qua nhà kho, tôi nghe thấy có tiếng sột soạt.
Thói hóng hớt thúc đẩy, tôi đạp tung cánh cửa.
Phát hiện bên trong là một cô cung nữ thân hình đầy đặn đang lén ăn vụng bánh hạt dẻ nước.
(*)
(*)马蹄糕: 1 loại bánh ăn vặt của TQ.
Ẻm thấy tôi thì vội vội vàng vàng quỳ xuống, lạy lia lịa.
- Nô tỳ có tội! Không nên rời khỏi vị trí trực mà đến đây ăn vụng!
Tôi nhìn cái bộ dạng này của ẻm thì hẳn là không phải lần đầu vi phạm, nhưng mà ai lại không có lúc phạm lỗi chứ.
Tôi đỡ ẻm dậy.
- Cô ở đây lười biếng, bị tôi phát hiện thì cũng không sao, bị những nương nương với cung nữ ở các cung khác bắt được thì phải làm sao chứ! Tôi biết thời gian đầu cắt áo giảm cơm sẽ rất khó khăn, nhưng mà cô nhìn cái eo của cô bây giờ xem, tưởng tượng bản thân sau khi gầy đi, eo thon như dương liễu, một bàn tay cũng có thể ôm được.
Lại nhìn gương mặt này của cô, lúc béo thì bình thường chả có gì nổi bật, đến khi gầy đi, có nói đẹp như tiên cũng không quá lời.
Sao cô có thể tự hủy tương lai ở đây ăn vụng, làm tôi đau lòng quá trời!
Ngôn từ khẩn thiết, tình sâu như biển, tôi còn nhỏ mấy giọt nước mắt cá sấu.
Cung nữ nghe tôi nói đến sững sờ ngơ ngác, hối hận không thôi, đặt nửa đĩa bánh xuống, ánh mắt kiên định, cầm chổi bước ra ngoài.
Thấy ẻm đi xa rồi, tôi nhanh chóng lén lút đóng cửa lại, miệng phát ra tiếng cười dị hợm, lao về phía đĩa bánh hạt dẻ nước.