Tôi Thật Không Có Diễn

Đương nhiên, đừng nhìn bộ dáng Khương Tiều giống như tính toán hết thảy, phiền toái của cô cũng không ít: Quỷ dị trong gương lưu lại cho cô mớ hỗn độn, cô còn cần phải giải quyết.

Đây cũng là chuyện không có biện pháp, nếu muốn mạo hiểm, tất nhiên phải hy sinh nhất định.

Trường mẫu giáo ngược lại là nơi an toàn nhất để trao đổi thân thể, bởi vì giáo viên phát hiện không đúng, tuyệt đối sẽ tiến lên ngăn cản trước tiên —— nếu không, cậu bé kia cũng sẽ không chỉ là vết thương trên người.

Sau khi trở lại cơ thể của mình, Khương Tiều càng khẳng định suy đoán: Phó bản này đang cố gắng bóp méo tâm trí của cô.

Tại sao cô lại nói vậy?

Bởi vì Khương Tiều phát hiện, lực lượng thân thể của mình trở nên mạnh mẽ, lực lượng hiện tại của cô có thể so với hai người trưởng thành, đồng thời có loại cảm giác tràn đầy năng lượng.

Cảm giác này tương tự như cảm giác sau khi cô cắn nuốt, nhưng cô đã xác nhận qua, thiên phú của cô vẫn không thể sử dụng.

Đây không phải thiên phú, nhưng lại đạt hiệu quả giống như thiên phú: Cô đạt được sức mạnh bằng cách trả thù người khác hoặc làm tổn thương người khác.

——Bọn họ cho rằng, cô có thể đối đầu với cả thiên hạ.

Bọn họ muốn dị hóa cô, nhưng chỉ dựa vào bắt nạt Khương Tiều là không đủ, bọn họ còn muốn cho cô lực lượng.

Nhưng đây tuyệt đối không phải là lực lượng thiện ý gì, loại lực lượng này tự nhiên chia rẽ Khương Tiều với những người khác: Đi thù hận, thù địch với những người đó đi, bởi vì bọn họ chính là nguồn sức mạnh của ngươi ~

Nếu Khương Tiều muốn dùng loại lực lượng này bảo vệ mình, vậy tất nhiên phải làm tổn thương người khác. Khi cô làm tổn thương người khác, sẽ càng nhiều người căm thù cô hơn.

Đây chính là một vòng luẩn quẩn ác tính, một khi nó đã bắt đầu, rất khó để thoát ra ngoài.

Bọn họ cho Khương Tiều hai lựa chọn: Bị thế giới vứt bỏ (phó bản thất bại, ở lại mãi mãi trong phó bản); Tàn sát thế giới (phó bản thành công, lấy thân phận sinh vật dị hóa trở về thế giới cũ).

Như vậy, hai lựa chọn này rõ ràng đều có ý tứ muốn cô đi chết!

Khương Tiều tạm thời bỏ những suy nghĩ này qua một bên, sau khi trở lại thân thể của mình, cô không để ý đến gương mặt vặn vẹo kia, ném gương vào trong cặp sách, điều đầu tiên cô phải giải quyết, là vấn đề trước mắt.

Khí chất của đứa nhỏ thay đổi quá rõ ràng, làm cho người ta nhịn không được ghé mắt.

Cha của cậu bé hét lên, “Mọi người đều thấy chuyện đó, đúng không? Nó vừa rồi muốn bóp cổ họng Văn Trình! Con bé này khí lực lớn đến không bình thường! Xuống tay quá tàn nhẫn!”

Mọi người trong văn phòng đều có biểu hiện khác thường.

Khương Tiều đang suy nghĩ phải làm gì tiếp theo:

Phương pháp 1, bất chấp tất cả, mặc kệ người khác nghĩ gì về cô.

Cứ như vậy, cô khẳng định không có cách nào lăn lộn ở trường mẫu giáo này. Trong giới nhà giàu vốn đã có đủ loại lời đồn không tốt với cô, sau này chỉ sợ sẽ nhiều hơn.

Cho dù người khác biết, ngay từ đầu là lỗi của cậu bé kia, nhưng “Khương Tiều” trả thù quá tàn nhẫn, bọn họ sẽ lựa chọn thiên về cậu bé, cảm thấy cậu quá “đáng thương”.

Khương Tiều trả thù tàn nhẫn như vậy, là một loại biểu hiện dị thường, bài xích dị thường, là việc mọi người thích nhất.

Phương pháp 2, ngụy trang bệnh tâm thần đến cùng. Biểu hiện hiện tại của cô đã đủ thần kinh, tiếp tục giả bộ cũng không ai hoài nghi.

Nhưng nếu làm như vậy, lấy phong cách của cha cô, khẳng định sẽ trực tiếp đưa cô đến bệnh viện tâm thần tiếp nhận trị liệu. Như vậy đối với cô quá bị động, vô duyên vô cớ gia tăng độ khó của phó bản.

Bởi vì làm ra những chuyện này, đích xác chính là bản thân “Khương Tiều”, mọi người đều thấy được, đây là chuyện không có khả năng chống lại.

Khương Tiều rũ mắt, đáng tiếc, cô không phải người tốt, sẽ không dựa theo kịch bản của “người tốt”.

Tiểu Văn Trình muốn giải thích cho Khương Tiều, “Cậu ấy căn bản không muốn tổn thương tôi!”

Đó là một nhân cách khác của cô. Sự khác biệt giữa hai người quá lớn, Tiểu Văn Trình sẽ không nhận sai. Cô chỉ bị bệnh, tiếp nhận điều trị là sẽ tốt, hơn nữa cậu bé kia cố ý nói những lời đó, kích thích bệnh nhân tâm thần, cũng có trách nhiệm rất lớn?

Nhưng Khương Tiều kéo góc áo cậu, không để cậu tiếp tục giải thích, sau đó, trước mặt mọi người, Khương Tiều đem tay áo mình xắn lên, lộ ra dấu vết xanh tím đan xen trên da.

“Tôi không muốn nhịn nữa, cho nên mới động thủ.” Khương Tiều nói.

Nhìn thấy một màn này, ông Khương cũng tức giận, mặc kệ nói như thế nào, Khương Tiều là con gái ông, bị khi dễ thành như vậy, có thể nhịn được sao?

“Ta đã nói con gái ta từ trước đến nay đều không ở bên ngoài gây chuyện, sao đột nhiên bắt đầu đánh người, thì ra là các người hùng hổ dọa người trước! Đáng đánh lắm! Muốn tìm ta tính sổ? Còn chưa tìm các người tính sổ! Loại trẻ con này sớm muộn gì cũng trở thành một tai họa!”

Cha của cậu bé đầu tiên sửng sốt, sau đó nói, “Ách, nhưng cũng không có bằng chứng chứng minh là con trai tôi làm? Ai biết được có phải nó muốn vu oan cho A Hào hay không! Cũng có thể là người khác làm! A Hào nhà tôi rất ngoan!”

Đúng lúc này, một giáo viên đột nhiên lên tiếng, “Đây quả thật là A Hào làm, bởi vì thằng bé có một huân chương ngôi sao năm cánh, bình thường đều coi như bảo bối. Mọi người cũng có thể nhìn thấy dấu vết của huân chương trên cánh tay cô bé.”

Giáo viên này vừa nói như vậy, những người khác cũng nhớ ra, liên tục gật đầu, “Hình như đúng là vậy.”

Cậu bé này bình thường cũng không phải là người khiêm tốn gì, có thứ gì tốt nhất định sẽ lớn tiếng khoe khoang, cho nên mọi người nhớ tới rất nhanh.

Cha của cậu bé đương nhiên cũng nhớ những thứ mình mua cho con trai, sắc mặt càng thêm khó coi, nửa ngày không nói nên lời.

Khương Tiều nhân cơ hội này nói, “Tôi không muốn đi học nữa.”

Bây giờ cô là một đứa trẻ bị bắt nạt, sinh ra tâm lý chán học là quá bình thường.

“Được, chúng ta trước tiên không đi học.” Ông Khương sờ sờ đầu Khương Tiều.

Sau đó, ông nhìn về phía giám đốc trường mẫu giáo rồi nói, “Chúng tôi trả rất nhiều học phí mỗi năm, không phải để cho các người ăn không uống không. Tôi hy vọng trường sẽ xử lý tốt vấn đề này, tạm thời A Tiều cũng sẽ không đến trường.”

Sau đó, ông Khương cũng không thèm nhìn cha của cậu bé, một tay dắt Khương Tiều, một tay dắt Tiểu Văn Trình rời đi.

Từ lúc Khương Tiều xắn tay áo lên, Tiểu Văn Trình liền ở trong trạng thái ngơ ngác.

Có người khi dễ Khương Tiều?

Không đúng nha, chị ấy lợi hại như vậy, sao có thể bị người khi dễ thành như vậy?

Chị ấy nói dối ư?

Tại sao chị ấy lại nói dối?

Bởi vì cô không muốn mọi người biết bệnh tình của mình sao?

Tiểu Văn Trình nhất định phải trở về trường học, ông Khương rất thích Văn Trình chính trực nhiệt tình lại ưu tú, dỗ cậu vài câu, cũng giải thích tình huống với giáo viên chủ nhiệm, mới dẫn Khương Tiều về nhà.

Tất nhiên, cả ngày hôm nay, Tiểu Văn Trình đều ở trong trạng thái thất thần.

Không biết là ở chung lâu hay là như thế nào, Tiểu Văn Trình phát hiện mình còn rất thích Khương Tiều, cô và những người bạn nhỏ khác mà cậu quen biết đều không giống nhau.

Nhưng tính cách của cô có thể không phù hợp với tam quan của cậu.

Không sai, dấu vết trên cánh tay Khương Tiều, đều là tự cô làm ra. Chỉ cần khí lực đủ, vẫn có thể làm ra vết máu cô muốn. Nếu thật sự so sánh huy hiệu của cậu bé với dấu vết trên tay Khương Tiều, có thể sẽ phát hiện ra sự khác biệt về kích thước.

Nhưng nếu con người có một khái niệm định trước, thường sẽ không đi kiểm chứng từng chút một.

Sau chuyện này, chẳng sợ cậu bé lại phủ nhận, người khác cũng chỉ cảm thấy hắn đang ngụy biện.

Khương Tiều liền lợi dụng chậu nước bẩn này, rửa sạch chính mình.

Người ra tay tàn nhẫn trước chính là cậu bé, Khương Tiều vì không thể nhịn được nữa mới bộc phát, ra tay tàn nhẫn một chút cũng là chuyện có thể lý giải? Cô quá đáng thương, thân thể có bệnh còn bị bắt nạt...

Khương Tiều một lần nữa lấy lại ngai vàng của “kẻ yếu”. Cô rời trường, nhưng chủ động không muốn đi học, và trường học không muốn cô, đó là hai việc khác nhau.

Vẻ mặt Khương Tiều bình tĩnh, không có chút cảm giác áy náy nào khi hắt nước bẩn.

Cậu bé kia ngày thường nhiều nhất cũng chỉ xô xô đẩy đẩy Khương Tiều, cũng không có hạ thủ nặng như vậy.

Cậu bé bị quỷ dị trong gương tấn công, đương nhiên không thể tính ở trên người cô. Được rồi, có lẽ cô cũng có trách nhiệm nhất định, nhưng ai bảo hắn kiêu ngạo như vậy, quỷ trong gương không tìm hắn thì tìm ai?

Về phần cậu bé bởi vì sự kiện bắt nạt này ồn ào huyên náo, sau này khó tránh khỏi bị chỉ trích, Khương Tiều không có tâm tư xin lỗi gì nữa: Cậu ta sao, trước kia đã không ít lần nói lung tung, chính là người chuyên tung tin đồn nhảm về Khương Tiều, hiện tại cuối cùng cũng được cảm thụ sức mạnh của “ngôn từ”.

Thế giới luôn có một suy nghĩ, sức mạnh của hành động nặng hơn sát thương của ngôn từ, và đánh đập sẽ nặng hơn cãi nhau.

Lấy Khương Tiều lần này làm ví dụ, cậu bé nói hươu nói vượn là không tốt, nhưng Khương Tiều động thủ, đó chính là hành vi ác liệt hơn. Nhưng nếu cậu bé ra tay tàn nhẫn trước, vậy Khương Tiều phản kích cũng thực bình thường.

Khương Tiều biết rõ ràng loại quy tắc này, cho nên, cô cũng dùng phương thức tương tự “trả nợ”.

Đừng nói với cô, linh hồn cô là người trưởng thành, có tâm tính toán, trẻ em còn nhỏ không hiểu chuyện, là vô tình có lỗi.

Chính là bởi vì không hiểu chuyện, Khương Tiều mới phải dạy cậu bé thêm một ít đạo lý làm người.

Còn gì có thể ấn tượng hơn kinh nghiệm cá nhân của bản thân chứ?

Ông Khương dẫn Khương Tiều về Khương gia.

Ông đối với Khương Tiều có chút áy náy, Khương Tiều vẫn biết, bởi vì sau đó ông vẫn luôn muốn bù đắp quan hệ với cô.

Vì để cho Khương Tiều ở lại Văn gia, mà không phải tiễn đi, ông cũng cung cấp cho Văn gia không ít chỗ tốt, đây chính là đôi bên cùng có lợi.

Chỉ là loại áy náy này, so ra vẫn thua kém sự nghiệp của ông, kém mẹ ông, và kém vợ của ông.

Đây là chuyện thường tình của con người, tinh lực của con người có hạn, thứ để ý nhất cũng có hạn.

Hiện tại đang là lúc ông Khương áy náy với Khương Tiều nhất, cho nên ông cũng có kiên nhẫn nói chuyện với Khương Tiều: “Lần sau gặp phải loại chuyện này, con nên trực tiếp nói với ta. Đánh nhau cũng không sao, nhưng con còn nhỏ, ngộ nhỡ đánh không lại thì làm sao bây giờ, đúng không?”

“Mấy ngày nay con ở nhà nghỉ ngơi thật tốt... Đúng rồi, thân thể con... Khỏe rồi sao?”

Lúc trước ông có nhìn thấy “Khương Tiều” làm biểu tình, liền cảm thấy biểu đạt cảm xúc của Khương Tiều còn rất dồi dào...

Thật ra nếu thân thể Khương Tiều bình thường, hòa nhập vào gia đình này là chuyện không thành vấn đề.

Khương Tiều nhếch khóe miệng, “Cha, ý người nói là như vậy sao?”

Ông Khương trầm mặc một lát: “... Cười rất đẹp, lần sau đừng cười.”

Đó là một nụ cười tiêu chuẩn lộ ra hàm răng, nhưng không biết tại sao, lại không thể làm cho người ta cảm giác được một chút ý cười, may mà bây giờ là ban ngày, bằng không thật sự có loại cảm giác âm trầm xem phim ma.

Trong lòng ông thở dài: Chính vì vậy, ông cũng hiểu nỗi sợ hãi của vợ đối với Khương Tiều.

Vốn trạng thái tinh thần của bà ấy không tốt lắm, bị kích thích càng thêm bài xích Khương Tiều, đây cũng là chuyện không có biện pháp.

Về phần Khương Tiều biểu hiện “cảm xúc sinh động” trong văn phòng trường học, ông theo bản năng coi như mình nhìn lầm.

Khương Tiều về nhà, liền nghe thấy bà nội hùng hùng hổ hổ lôi kéo cha cô nói, “Đã nói đứa nhỏ này không bình thường, bằng không sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Con không phải đã nói với Văn gia rồi sao, trực tiếp đưa nó đi Văn gia, mang theo một cái sao chổi như vậy trở về làm gì?”

Giọng điệu của cha cô hơi khó chịu, “Đây cũng là con của con.”

Khương Tiều không để ý đến những âm thanh này, cô trở về phòng mình, bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch phá thế cục:

Hai lựa chọn mà bọn họ đưa ra cho Khương Tiều, đều không có ý tốt. Cô không muốn vĩnh viễn bị nhốt trong phó bản này, cũng không muốn thông qua phương thức tàn sát người khác.

Bị quỷ dị dắt mũi, vốn là lựa chọn sai lầm nhất.

Không nghi ngờ gì nữa, chuyện lần này trong trường học, người trong gương đã thất bại. Nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Bọn họ sẽ làm gì?

Không đúng, nếu Khương Tiều đời này cũng không chạm vào gương, vậy bọn họ vĩnh viễn không ra được, kế hoạch phá hư cuộc đời Khương Tiều không phải sẽ thất bại sao?

Nhưng phó bản này không thể để cho cô tìm được BUG lớn như vậy mới đúng?

Đúng lúc này, giao diện trò chơi của Khương Tiều gửi tới một lời nhắc nhở mới:

[Mở khóa quy tắc gương]:

Quy tắc 2: Đây là một tấm gương cung cấp thế thân. Khi bạn không muốn đối mặt với thế giới này, họ sẽ vì bạn đối mặt. Thời gian họ có thể xuất hiện là thời gian bạn ở lại thế giới gương.

(Điều kiện mở khóa: Tổng thời gian ở trong gương hơn mười phút; ở một mình trong hơn mười phút)

Nhìn thấy điều kiện này, Khương Tiều thật sự muốn mắng: Cô có cần thế thân không? Không ai cần cả! Ai sẽ cần một “lòng tốt” như vậy!

Thế thân này, không phải quỷ dị chiếm cứ thân thể của cô, mà là quỷ dị thỏa mãn điều kiện nhất định, liền có thể rời khỏi gương!

Bọn họ muốn lấy danh nghĩa Khương Tiều làm chuyện xấu, căn bản không cần trưng cầu sự đồng ý của cô!

Khương Tiều soi gương hai lần ước chừng mười phút, thời gian không dài, nhưng quỷ dị muốn động tay động chân, quá thuận tiện.

Khương Tiều suy nghĩ một chút, đột nhiên lao ra khỏi phòng, “Cha, mẹ đi đâu vậy?”

Ở trường học không thể khiến Khương Tiều lâm vào cảnh tuyệt vọng, vậy trong nhà này, ai sẽ là mục tiêu xuống tay tốt nhất?

Khương Tiều nghĩ đến người mẹ đang mang thai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui