Tôi thật sự là fan của anh ấy

*Truyện kể khá nhiều về vòng fan và idol, team dịch sẽ cố gắng chú thích, chuyển ngữ đủ ý, dễ hiểu nhất có thể đến bạn đọc.
 
Tần Vụ đứng trước cửa chính với ống kính vỡ trên tay. Cô cảm thấy bây giờ trời phải đổ mưa thì mới phù hợp với bầu không khí.
 
Nhưng trời không hề mưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô đứng dưới ánh nắng chói chang, bóng cây mờ nhạt in dấu trên làn da trắng nõn, trong veo.
 
Tần Vụ đã nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc rồi.
 
Thứ nhất, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà.
 
Thứ hai, chiếc ống kính giúp cô kiếm sống đã bị em gái đập tan.
 
Tần Vụ cảm thấy chuyện này là do cô ăn no rửng mỡ. Lần này, sau khi kết thúc chuyến du lịch để ghi hình và trở về nhà, em gái của Tần Vụ cũng tình cờ ở nhà.
 
Em gái cô - Tần Y Lộ - là một ngôi sao nổi tiếng. Cô ta đang dựa vào sofa với vẻ chán nản, đồng thời nghịch ống kính tele* mà Tần Vụ đặt trên bàn.
 
*Ống kính tele: Là loại ống kính có tiêu cự dài, được sử dụng để đưa chủ thể và cảnh ở xa lại gần hơn. Ống kính này không nhất thiết phải là ống kính zoom, cũng có thể là ống kính có một tiêu cự cố định.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Này...” Tần Y Lộ ngắm nghía chiếc ống kính nặng trịch trên tay mình.
 
Giọng điệu nói chuyện của cô ta rất mềm mại: “Trong buổi biểu diễn, em đã thấy fan chụp ảnh mình bằng món đồ chơi này đấy.”
 
Tần Vụ cầm chuột máy tính để chọn ảnh, giữ im lặng chứ không trả lời đối phương.
 
Nào ngờ chiếc ống kính này lại bất cẩn rơi khỏi tay Tần Y Lộ rồi đập mạnh xuống mặt đất. Đối phương hốt hoảng, che miệng kêu lên: “Trời ơi!”
 
Vị trí tiếp đất không tốt nên trên ống kính lập tức có vết nứt.

 
Vừa nghe thấy tiếng động, mẹ của Tần Y Lộ - Chu Triêu Hoa - đã vội vã chạy ra khỏi nhà bếp.
 
“Y Lộ, con sao vậy? Có chuyện gì thế?” Chu Triêu Hoa nắm lấy bàn tay non mịn của Tần Y Lộ, lật qua lật lại để quan sát: “Siêu sao nhà chúng ta làm sao thế này?”
 
Tần Vụ lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, sau đó cúi người để nhặt máy ảnh lên. Còn chưa xem xét kỹ càng, cô đã cất tiếng lạnh nhạt: “Nó đập hỏng đồ của tôi rồi.”
 
“Đập hỏng rồi thì thôi. Suốt ngày cháu cứ mang mấy thứ nguy hiểm về nhà, chẳng biết lo làm chuyện đứng đắn gì cả. Nếu một vật nặng như vậy rơi trúng chân Y Lộ thì thế nào? Sao con bé còn khiêu vũ được nữa chứ?” Chu Triêu Hoa buông tay Tần Y Lộ với vẻ đau lòng.
 
Tần Vụ nghĩ rằng, cho dù cô ta có nằm ngủ trên sân khấu thì cũng sẽ có người hâm mộ ủng hộ thôi.
 
Tần Y Lộ nằm trong lòng mẹ mình, lẳng lặng thè lưỡi với Tần Vụ một cách ngượng ngập.
 
Tần Vụ bèn tiếp lời cực kỳ nghiêm túc: “Phải bồi thường cho tôi, đắt lắm.”
 
Cô đã tự mua chiếc máy ảnh này và vẫn không nỡ đổi.
 
“Có thứ gì mà nhà họ Tần của chúng ta không mua nổi đâu chứ? Nhưng Tần Vụ à, không phải là dì Chu trách móc cháu đâu, nhưng nhà mình chắc chắn sẽ không ủng hộ cháu làm những công việc không đàng hoàng như thế này đâu. Con gái con đứa mà suốt ngày cứ chạy tới mấy vùng thôn quê hoang vu để chụp choẹt. Chụp ảnh có được xem là công việc đâu?” Chu Triêu Hoa còn chẳng thèm liếc nhìn Tần Vụ lấy một lần.
 
Tần Vụ không phải là người nhanh mồm nhanh miệng, vậy nên sau khi bị Chu Triêu Hoa phê bình một trận, cô cũng lười cãi lại bà ta mà chỉ giải thích rằng: “Dì Chu, tôi đã không về nhà gần một năm rồi, mà tôi cũng đâu bảo gia đình ủng hộ mình đâu? Nếu không phải vì lần này ba tôi gửi tin nhắn, kêu tôi quay lại thì tôi sẽ về à?”
 
Chu Triêu Hoa nhất thời nghẹn họng, trong lòng thầm mắng ông chồng Tần Tiên một hồi.
 
Chu Triêu Hoa vốn định bảo Tần Tiên gọi Tần Y Lộ về nhà, sau đó bà ta sẽ chuẩn bị vài món ăn cho con gái ruột của mình về nhà đoàn tụ.
 
Nào ngờ Tần Tiên lại soạn tin nhắn là: “Tần Tần, năm nay con có về nhà ăn cơm không? Chắc là năm qua con cũng bề bộn nhiều việc lắm, nhưng hãy về nhà ăn một bữa cơm nhé.”
 
Lẽ ra nó phải được gửi cho Tần Y Lộ, song Tần Tiên lại trượt tay gửi cho Tần Vụ.
 
Tần Vụ hiểu lầm nên bây giờ mới về nhà.

 
Thực ra, gia đình này đâu cần cô quay về?
 
Khi mẹ cô vẫn còn sống, Tần Vụ đã sớm nghe nói về Chu Triêu Hoa rồi. Không ngờ, sau khi mẹ cô qua đời vì bệnh tật, Chu Triêu Hoa đã được Tần Tiên dẫn về nhà ngay tức khắc.
 
Bà ta còn tiện thể dẫn theo Tần Y Lộ - người chỉ kém cô hai tuổi theo đuôi.
 
Sự tồn tại của Tần Vụ ngày càng trở nên bất tiện. Do đó sau khi vào đại học, cô rất hiếm khi về nhà.
 
Lần này cũng vì đầu óc nhất thời chập mạch nên cô mới lập tức chạy về đây, nào ngờ lại gặp phải chuyện này.
 
Chu Triêu Hoa trừng mắt với Tần Vụ: “Tần Vụ à, dì vốn bảo ba cháu gửi tin nhắn kia cho Y Lộ cơ. Không ngờ ông ấy lại bất cẩn gửi cho cháu.”
 
Đúng lúc này, cửa biệt thự tự động mở ra kèm với tiếng lạch cạch. Tần Tiên đã về, đứng ở lối ra vào để cởi giày, sau đó treo áo com-lê lên giá treo đồ.
 
Vừa trông thấy Tần Vụ, khuôn mặt nho nhã đang đeo kính gọng vàng của Tần Tiên chợt trở nên gượng gạo: “Tiểu Vụ, con đã về rồi à?”
 
Tần Tiên khá kinh ngạc vì vốn dĩ vẫn chưa chuẩn bị tốt để đón Tần Vụ trở về.
 
Cô nhìn vào chiếc bánh ngọt thô sơ mà Chu Triêu Hoa bày trên sofa, do bà ta tự tay làm, mặt trên còn có dòng chữ xiêu vẹo: “Chào mừng QYL* về nhà”.
 
*QYL: Viết tắt pinyin Qín Yī Lù, tên của Tần Y Lộ.
 
Chẳng có nơi nào liên quan tới cô cả.
 
Tần Vụ bĩu môi, cảm thấy thế này hơi vô vị.
 
Thế là cô bèn thu dọn đồ đạc gọn gàng, kể cả ống kính bị Tần Y Lộ đập vỡ.
 

“Con đi đây.” Cô mang giày vào.
 
“Tiểu Vụ, con không ở lại ăn cơm hả?” Tần Tiên nhấp một ngụm nước trà do Chu Triêu Hoa đưa tới.
 
“Không, con còn có việc phải làm.” Tần Vụ kéo cửa ra.
 
May mà bây giờ vẫn còn là buổi chiều, ánh mặt trời xán lạn nên dáng vẻ của Tần Vụ mới bớt sa sút hơn phần nào.
 
Phía sau khu chung cư xa hoa của Tần Y Lộ, xuyên qua vài con hẻm nhỏ là một khu phố tồi tàn cách đó không xa.
 
Môi trường không tốt lắm nhưng ưu điểm là giá thuê nhà rẻ bèo.
 
Tần Vụ nghèo, chụp ảnh lại tốn tiền. Cô cũng đi quay chụp ở bên ngoài quanh năm, hiếm khi về nhà nên đành sống tạm ở đây.
 
Tần Vụ băng qua hẻm nhỏ - nơi mà bầu trời bị chia cắt bởi hệ thống lưới điện – để về nhà, sau đó tự nấu một bát mì ăn liền cho mình.
 
Bát mì ăn liền trong tay hơi nóng. Tần Vụ nhẹ nhàng thở ra, bây giờ mới cảm thấy ấm áp hơn đôi chút.
 
Việc cấp bách trước mắt là gom tiền để mua ống kính mới.
 
Tần Vụ nhìn vào số dư Alipay* của mình rồi khẽ than.
 
*Alipay là một nền tảng thanh toán trực tuyến phổ biến ở Trung Quốc, tương tự như các ví điện tử ở Việt Nam: Momo, zalopay,...
 
Nói sao đây nhỉ? Cô nghèo lắm luôn.
 
Tần Vụ vốn định bật máy tính lên, tìm kiếm mấy tạp chí cung cấp bản thảo để tạm thời đảm nhận công việc chỉnh sửa hậu kỳ.
 
Nhưng không ngờ cô lại vô tình trượt tay, bấm mở giao diện Weibo.
 
Trên trang chủ là hot search.
 
“Tạo hình công chúa Disney đang lẩn tránh ở sân bay của Tần Y Lộ.”
 
Khi trông thấy tiêu đề này, quả thực Tần Vụ không muốn nhìn thẳng, thế nhưng tay cô lại bấm vào chứ không nghe theo sai khiến của bản thân.

 
Một người đẹp ngây thơ, rạng rỡ và xinh đẹp xuất hiện trong bức ảnh bố cục lưới chín ô vuông*, khéo léo tươi cười, nở nụ cười đúng chuẩn trước ống kính.
 
*Bố cục lưới chín ô vuông là một kỹ thuật bố cục nhiếp ảnh cơ bản bằng cách vẽ bốn đường trên ảnh, bức ảnh được chia đều thành chín ô, có thể khiến bức ảnh trông hài hòa hơn, ‌làm nổi bật chủ thể, thu hút thị giác của người xem. ‌Phương pháp bố cục này phù hợp để chụp phong cảnh, ‌chân dung.
 
“[Tung bông] Chân của chị Tần không phải là chân đâu, mà là dòng nước mùa xuân bên bờ sông Seine á. [hình ảnh đã chỉnh sửa]”
 
“Hôm nay chị nhà mình cũng xinh đỉnh nóc, kịch trần luôn á. [hình ảnh đã chỉnh sửa]”
 
“[Wow] Hoan nghênh mọi người quan tâm đến bộ phim mới của giai nhân tuyệt trần nha! [hình ảnh trong phim đã được chỉnh sửa]”
 
Tần Vụ nhìn những chuyên gia đang không ngừng hô hào, bỗng có cảm hứng kiếm tiền ngay tắp lự.
 
Cô đăng ký một tài khoản phụ trên các nền tảng cộng đồng lớn, cài đặt ảnh đại diện ban đầu, sau đó bắt tay vào việc đăng quảng cáo khắp nơi.
 
“Tài khoản seeder trên Internet, giúp đăng bình luận, điểm danh super topic để thảo luận, theo dõi trên Weibo và muôn vàn các nghiệp vụ khác nhau. Cần gì cũng có. Mỗi bài đăng chỉ với giá năm hào. Hoan nghênh những người thông thái đến nghe tư vấn.”
 
Ban đầu Tần Vụ cũng không hy vọng gì cả. Nhưng chẳng ngờ rằng, không bao lâu sau khi tin tức xuất hiện trên trang web, một nhà thông thái lại thực sự cắn câu.
 
Lời ít ý nhiều, chỉ có bốn chữ.
 
“Phương thức liên lạc?”
 
Tần Vụ sửng sốt một thoáng rồi gửi WeChat ID của mình.
 
Cũng có người tin tưởng loại quảng cáo tệ lậu này của cô á? Người này không phải là lừa đảo đấy chứ?
 
Một lúc sau, điện thoại vang lên âm báo tin nhắn đến, có người gửi lời mời kết bạn cho cô.
 
Tần Vụ mở WeChat, nhanh chóng chấp nhận rồi bắt đầu nghiên cứu ảnh đại diện của người nọ.
 
Dưới ánh sáng mờ ảo là đường cong hoàn mỹ của góc nghiêng khuôn mặt, trông cứ như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận