Tôi thật sự là fan của anh ấy

Chân của Tần Vụ quả thực không có gì đáng lo ngại, chỉ bị bong gân một chút mà thôi.
 
Bác sĩ ở trong thị trấn đã kê một chai Vân Nam bạch dược để xịt vào chỗ bị thương cho cô.
 
Tiểu Lương vội vàng lấy điện thoại ra quét mã QR để thanh toán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần Vụ đặt một chân lên ghế, tự xịt lên đầu gối của mình.
 
Cô đang mải nghĩ bụng, Hứa Gia Niên và Tiểu Lương đã đưa mình đến bệnh viện rồi, sao bọn họ vẫn chưa ai rời đi.
 
“Chắc là tôi cũng không gặp vấn đề gì nữa đâu, xịt thuốc một đến hai ngày là khỏi rồi.” Tần Vụ ngẩng đầu, nhỏ giọng nói.
 
“Ay da, vậy thì đúng là tốt quá rồi.” Tiểu Lương đáp lại.
 
Tiểu Lương còn phải quay lại quảng trường để hoàn thiện nốt một số công việc đang dang dở của trợ lý.
 
Anh ta hỏi ý kiến của Hứa Gia Niên: “Vậy thì chúng ta đi thôi anh Hứa, hôm nay thật sự làm phiền anh quá ạ.”
 
Hứa Gia Niên liếc nhìn chiếc ba lô đặt trên ghế của Tần Vụ, bên trong có một chiếc giá ba chân thò ra.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Từ từ đã, cậu cứ về trước đi.” Hứa Gia Niên nói với Tiểu Lương: “Tôi đưa cô ấy về đã.”
 
“OK ạ.” Tiểu Lương đồng ý ngay tắp lự.
 
Vốn định là hôm nay sau khi Hứa Gia Niên biểu diễn xong, bọn họ sẽ cho xe đưa Hứa Gia Niên quay về thành phố S, nhưng xem ra hôm nay không cần thiết phải làm vậy rồi.
 
Tần Vụ đang ngơ ngác dựa vào ghế, sau khi nghe Hứa Gia Niên nói vậy, cô gần như bật dậy khỏi ghế.
 
Tiểu Lương đã vội vã chạy ra ngoài cửa, chỉ còn lại Tần Vụ và Hứa Gia Niên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
 
“À thì… Hứa… Hứa…” Tần Vụ vốn là muốn gọi rõ ràng họ tên của Hứa Gia Niên, nhưng sau đó lại cảm thấy như thế hơi lạnh lùng quá, cuối cùng đành bắt chước theo cách gọi của Tiểu Lương: “Anh Hứa.”
 
“Anh Hứa, tôi thấy không sao đâu, lát nữa tôi có thể tự mình về khách sạn.” Tần Vụ xua tay: “Không cần phiền đến anh đâu.”
 
Không ngờ Hứa Gia Niên lại đi tới, ngồi ở bên cạnh cô, tiện tay đặt chiếc ba lô của Tần Vụ sang một bên.
 
Anh liếc nhìn phần lộ ra của chiếc chân máy trong ba lô, nhẹ nhàng hỏi: “Cô đến thị trấn X để chụp ảnh à?”
 

Tần Vụ lắp bắp trả lời: “Đúng… Đúng vậy.”
 
Chỉ tình cờ đi ngang qua xem anh biểu diễn trên sân khấu mà thôi.
 
Thật ra Tần Vụ cũng có chút hối hận, nếu như cô không tò mò đi xem Hứa Gia Niên biểu diễn thì cô đã không bị bong gân.
 
Hai ngày tới đây chắc chắc cô sẽ gặp khó khăn trong việc di chuyển, kế hoạch quay chụp của cô cũng chỉ đành phải hoãn lại.
 
“Anh nhận ra những thiết bị này à?” Tần Vụ buột miệng hỏi.
 
Nói xong, cô cảm thấy câu hỏi của mình đúng là có chút ngớ ngẩn, Hứa Gia Niên hay đi đóng phim thì làm sao mà không nhận ra mấy thứ này cơ chứ.
 
Hứa Gia Niên cụp mắt, khẽ ừm một tiếng: “Ba tôi khá thích chụp ảnh.”
 
Tần Vụ nhớ tới mấy cái nickname [Hoa nở phú quý], [Cuộc sống tươi đẹp],… ở trong group nhiếp ảnh mà cô tham gia.
 
Cô mím môi, im lặng không nói gì.
 
Đôi mắt tĩnh lặng như làn sương mát lạnh bên trong cánh rừng.
 
Giọng nói của Hứa Gia Niên vang lên bên tai cô, êm dịu rất dễ nghe: “Nếu như chân không thoải mái, vậy chắc chắn là sẽ không chụp được ảnh phải không?”
 
Lông mi Tần Vụ khẽ run lên, nhưng cô cũng không phủ nhận: “Đúng vậy.”
 
“Xin lỗi.” Hứa Gia Niên nói.
 
Nếu Tần Vụ không đến xem anh biểu diễn, cô đã không bị bong gân.
 
Tần Vụ thấy hơi xấu hổ, đây vốn không phải là lỗi của Hứa Gia Niên mà.
 
Là do cái sân khấu ở vùng quê này dựng cùi bắp quá thôi.
 
Cô khẽ hắng giọng, cầm chiếc ba lô bên cạnh lên: “Không sao đâu, hai ngày nữa là tôi có thể đi chụp ảnh được rồi.”
 
Hứa Gia Niên xách ba lô giúp cô, đột nhiên chớp mắt nói: “Để tôi giúp cô. Cô Tần muốn quay chụp ở chỗ nào, cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cô sắp xếp vị trí đặt góc máy ảnh.”
 
Tần Vụ chỉ cần bấm nút chụp là hoàn tất.
 
“Hả…” Tần Vụ có phần kinh ngạc, khi cô ngước lên nhìn Hứa Gia Niên, cô phát hiện ra trong mắt anh hiện lên sự áy náy.
 

Chân thành và cũng không kém phần đáng yêu.
 
Cô cúi đầu, cảm thấy mình không thể từ chối anh được.
 
“Nếu như anh không bận việc gì khác…” Tần Vụ cất lời, bởi vì trong ấn tượng của cô, người nổi tiếng đều hết sức bận rộn, thông báo lịch trình luôn dày đặc không một khe hở.
 
Nhưng Hứa Gia Niên thì khác, anh rảnh rỗi đến mức đủ thời gian để bay ra nước ngoài hội họp luôn đấy.
 
“Không có.” Hứa Gia Niên nhẹ nhàng đáp, giọng điệu vẫn bình tĩnh như vậy.
 
Anh đưa Tần Vụ về khách sạn trước.
 
Tần Vụ dựa vào cửa khách sạn và tạm biệt Hứa Gia Niên.
 
Một trong những bóng đèn trên hành lang của khách sạn trong thị trấn này bị hỏng, khiến khung cảnh hơi mờ ảo.
 
Ánh sáng lờ mờ hiu hắt, khiến gương mặt của Hứa Gia Niên như càng đậm nét hơn trong bóng tối, đôi lông mày cũng càng thêm đậm màu.
 
“Cảm ơn… anh Hứa” Tần Vụ vẫy tay với anh: “Lần nào tôi cũng làm phiền đến anh rồi.”
 
“Trên đường về nhớ cẩn thận nhé.” Tần Vụ nhìn anh Hứa Gia Niên đứng ở hành lang, nhắc nhở anh một câu.
 
“Được.” Hứa Gia Niên đáp lại.
 
Anh thả tay sang một bên rồi xoay người lại.
 
Tần Vụ nhìn bước chân của anh đi về một phía nào đó, dường như đang tránh né hoa văn mẫu đơn trên chiếc thảm ở hành lang của khách sạn.
 
Giống như giẫm lên những mỏm đá rải rác để vượt qua con sông.
 
Ban đầu Tần Vụ cũng không mấy để ý.
 
Mãi cho đến khi thấy cảnh Hứa Gia Niên bước vào một căn phòng khác đối diện với phòng của mình.
 
Thị trấn nhỏ này chỉ có một khách sạn duy nhất, anh còn có thể ở đâu được nữa?
 
Nhưng đương nhiên, Hứa Gia Niên cũng đã ra sức thực hiện lời dặn dò đi đường cẩn thận của Tần Vụ.
 

Trên một đoạn đường ngắn như vậy mà anh cũng cố tình tránh né hoa văn trên tấm thảm.
 
Giống như mấy trò chơi khi còn nhỏ vậy, hơi trẻ con một chút.
 
Tần Vụ bắt đầu cảm thấy đầu óc mình hơi nóng lên.
 
Câu nói ‘Trên đường về nhớ cẩn thận nhé’ của cô cứ lặp đi lặp lại trong đầu, quay cuồng trong mơ hồ, ngày một phóng đại.
 
Tần Vụ thấy mình đúng là một kẻ ngốc, bảo sao Hứa Gia Niên không thèm vạch trần cô.
 
Cô bám vào tường đi đến bên chiếc ghế sofa và ngồi xuống, với lấy chiếc gối bên cạnh rồi che mặt.
 
Tần Vụ vùi mặt vào trong chiếc gối mấy lần mới giảm bớt được sự ngượng ngùng và xấu hổ của mình.
 
Cô không ngờ Hứa Gia Niên lại là người như vậy.
 
Sao anh lại có thể… tốt như vậy nhỉ?
 
Tần Vụ bình tĩnh lại, nhấn vào ảnh đại diện của Hứa Gia Niên trên Wechat.
 
Ảnh đại diện của anh vẫn là gương mặt với góc nghiêng hoàn hảo đó, hệt như một vị thần tiên giáng trần đứng dưới ánh trăng.
 
Tần Vụ dùng ngón tay vẽ lên ảnh đại diện của anh.
 
Trong căn phòng yên tĩnh, cô có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
 
Tốc độ nhanh hơn bình thường.
 
Đúng lúc ấy, tiếng thông báo điện thoại kêu lên.
 
Là tin nhắn của Hứa Gia Niên.
 
Gia: [Hôm nay chỉ có mấy dòng này thôi à?]
 
Gia: [(Lì xì thanh toán)]
 
Hai tin nhắn này lập tức khiến Tần Vụ thoát khỏi cảm xúc mê hoặc khó tả.
 
Cô nghĩ tới công việc còn lại của mình.
 
Tần Vụ vui vẻ, lập tức trả lời.
 
5: [Vẫn còn, vẫn còn!]
 
5: [Tôi đi bình luận thêm ngay đây!]
 

5: [(Không có việc gì khó, chỉ có chú chó dũng cảm.jpg)]
 
Tần Vụ đăng nhập vào một số tài khoản của mình và bình luận dưới trạng thái mới của Hứa Gia Niên như thường lệ.
 
Có sự tiếp xúc mới vậy thì cũng sẽ có những phiên bản tâng bốc mới, đó là chuyện đương nhiên rồi.
 
Acc clone e: [(kinh ngạc) Thực lòng mà nói, tôi thực sự không ngờ anh Hứa của chúng ta lại hát hay đến vậy luôn đó!]
 
Kỳ thực thì cũng chỉ có thể nói là Hứa Gia Niên không phạm lỗi khi hát, chứ nếu so với ca sĩ chuyên nghiệp thì cũng chưa hẳn là hay.
 
Nhưng Tần Vụ vẫn cứ là mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, bình luận tâng bốc vài câu là xong.
 
Acc clone π: [Thiết bị âm thanh kém quá thể, thế mà anh mình vẫn có thể phát huy một cách ổn định và phong độ đến vậy. Đây là cảnh tượng thần tiên gì vậy nè! (Meme che miệng khóc)]
 
Acc clone i: [Trời đất ơi, mặc dù hiện trường đúng là ồn ào thật, nhưng thanh âm trời ban thì cũng chỉ có thể đến thế này mà thôi!]
 
Ngón tay của Tần Vụ gõ rất nhanh, một vài bình luận nóng hổi đã nhanh chóng tâng bốc Hứa Gia Niên trở thành một ngôi sao mới nổi đang phất lên trong làng âm nhạc của Trung Quốc.
 
Ngay lập tức, cô lại nhận được lì xì từ Hứa Gia Niên.
 
Một ngày đầy ý nghĩa nhưng cũng đầy xấu hổ trôi qua.
 
Hứa Gia Niên ở cách đó không xa đang đọc những bình luận liên quan đến chi tiết của hiện trường, chẳng hạn như ‘thiết bị âm thanh kém’, ‘hiện trường ồn ào’,…
 
Anh chăm chú đọc những dòng chữ này, đôi mắt đen láy và sâu thẳm như xoáy nước.
 
Hứa Gia Niên nhấc điện thoại lên, tìm đến tài khoản mà Tần Vụ đã thêm bạn bè với anh.
 
Dòng ghi chú để là ‘Năm hào một bình luận’.
 
Anh bấm vào vòng bạn bè của Tần Vụ, ba tháng qua chỉ có một lần cập nhật trạng thái mới.
 
Đó là bầu trời phía trên nhà ga mà Tần Vụ đã chụp khi cô trở lại thành phố S.
 
Những đường dây điện phía trên nhà ga chia đôi bầu trời thành phố S thành hai phần hoà hợp một cách hoàn hảo.
 
Một chú chim bay ngang qua bầu trời xanh, toàn bộ khung cảnh trở nên sống động và nhịp nhàng.
 
Tần Vụ không thích chia sẻ hay cập nhật về cuộc sống của mình mà chỉ thích đăng những bức ảnh mà thỉnh thoảng cô chụp được, để chứng minh là cô và cái tài khoản này vẫn chưa chết.
 
Hứa Gia Niên nhận ra nhà ga ở trong tấm ảnh này.
 
Chính là nhà ga ở thành phố S.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận