Tôi thật sự là fan của anh ấy

Thực ra sau khi chuyển đến nơi này, Hứa Gia Niên rất ít khi dừng chân ở lại đây.
 
Suy cho cùng thì anh vẫn phải ra ngoài quay phim, dù cho quay xong cũng không có ai xem.
 
Trước kia anh cứ tưởng rằng đối diện không có người ở, không ngờ tới hôm nay lại gặp được người ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ trước đến nay, Hứa Gia Niên không hay để ý tới người khác, lúc xuống lầu, anh chỉ đang nghĩ hóa ra phía đối diện cũng có người ở mà thôi.
 
Tần Vụ đút tay túi áo, cô cố ý đứng đợi thêm một lát, chờ hàng xóm đối diện rời đi rồi, lúc này mới xuống lầu.
 
Cô tự nhận bản thân mắc hội chứng sợ xã hội nhẹ, không muốn giao tiếp với người khác.
 
Tần Vụ cúi đầu nhìn đôi dép tông lào dưới chân mình, lúc ra ngoài, cô lấy bừa một đôi để đeo.
 
Cô đi ra khỏi hành lang, đội mũ áo hoodie lên và cúi đầu ra khỏi khu chung cư cũ kỹ.
 
Mặc dù Tần Vụ không thường xuyên lui tới nơi này nhưng mỗi lần quay về thành phố S, cô sẽ qua đây ở một thời gian.
 
Cô rất thích một quán mì chay ở ngoài khu chung cư, đó là quán ăn duy nhất được xem là hợp vệ sinh ở cái làng trong phố này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi qua con hẻm nhỏ tối tăm, Tần Vụ đến quán mì chay kia.
 
Đẩy cửa vào, cô nghe thấy chuông gió treo bên cửa kêu leng keng nhắc nhở chủ tiệm có khách ghé thăm.
 
Bây giờ đã khá muộn rồi, không phải giờ cơm, ông chủ đang mặc áo ba lỗ trắng, ngồi trên chiếc ghế bập bênh đọc báo.
 
Tần Vụ nhìn thực đơn treo trên quầy, không để ý thấy trong tiệm đang có khách.
 
“Ăn gì?” Chủ tiệm đặt tờ báo xuống, hỏi Tần Vụ.
 
“Mì chay, không cho rau thơm.” Tần Vụ nói với ông chủ.
 
Dưới ánh đèn sợi đốt sáng choang trong tiệm, chiếc cằm nhỏ nhắn, trắng nõn lộ ra ngoài mũ áo hoodie.
 
Sắc môi Tần Vụ rất nhạt nhưng dáng môi lại xinh xắn, lúc không cười, khóe môi cô hơi nhếch lên, trông y đúc mỹ nhân bước ra từ trong bức họa.
 
Ông chủ thong thả đứng dậy, càu nhàu: “Tôi nói chứ mấy người trẻ tuổi như các cô, các cậu chẳng quan tâm đến sức khỏe gì cả, mấy giờ rồi mà còn ra ngoài kiếm đồ ăn.”
 

Tần Vụ không trả lời ông ấy, cô chỉ quay người, đi qua dãy ghế được lau chùi sạch sẽ, chuẩn bị tới vị trí ở sâu trong góc mà bình thường mình vẫn hay ngồi để đợi đồ ăn.
 
Không ngờ vị trí trong góc ấy đã có người ngồi rồi.
 
Sống lưng người ấy thẳng tắp, áo sơ mi trắng gấp nếp dọc theo cơ lưng cân đối, tôn lên vóc dáng của anh, trông vừa nhã nhặn lại không kém phần quyến rũ.
 
Bàn tay như tác phẩm nghệ thuật đang cầm đôi đũa, động tác ăn mì lịch thiệp, không hề phát ra tiếng động nào.
 
Không gian im phăng phắc.
 
Chỉ nhìn bóng lưng thôi, Tần Vụ cũng nhận ra người đang ăn mì kia chính là hàng xóm mới phía đối diện nhà cô.
 
Cô không có ý định qua chào hỏi, tìm một vị trí không mấy bắt mắt khác ngồi xuống và đợi món.
 
Lấy điện thoại ra xem có tin nhắn mới không theo thói quen, Tần Vụ nhìn thấy tin nhắn ông chủ làm diễn viên kia gửi tới.
 
Anh chụp super topic mới được thành lập rồi hỏi cô.
 
[Gia: Cô giúp tôi à?]
 
Tần Vụ nhắn lại.
 
[5: Đúng thế, ông chủ, ngày nào tôi cũng điểm danh. (Vui vẻ)]
 
[5: Super topic của minh tinh nhà người ta có fan điểm danh, super topic ông chủ cũng phải có.]
 
[5: Ông chủ yên tâm đi, tôi làm seeder rất chuyên nghiệp.]
 
[5: (Con mèo đáng yêu vô đối).]
 
Tần Vụ lạnh mặt, mím môi, nhìn cái meme đáng yêu mình vừa gửi đi.
 
Lúc này, bát mì chay không thêm rau mùi được mang lên, Tần Vụ bỏ điện thoại xuống, chỉ chăm chú thưởng thức món mì.
 
Một lúc sau, Tần Vụ nghe thấy tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên.
 
Cô vừa xì xụp húp mì, vừa ngẩng đầu lên theo bản năng.
 
Tần Vụ nhìn thấy hàng xóm đối diện mặc sơ mi trắng đẩy cửa kính rồi rời đi.
 

Đúng lúc này anh cũng quay đầu lại, nhìn vào trong tiệm.
 
Tần Vụ chỉ thấy qua ánh đèn sợi đốt bị hơi nóng làm cho mông lung, dưới đèn đường, đường nét cơ thể anh mờ ảo, phía sau là dải ánh sáng được nối với nhau từ những chiếc đèn ô tô nhấp nháy trên đường.
 
Cô không nhìn rõ dáng vẻ của anh.
 
Chỉ thấy anh ngoái đầu nhìn qua đây một lát.
 
Thực ra lúc Tần Vụ bước vào, Hứa Gia Niên đã nhận ra trong tiệm có khách tới.
 
Anh cũng chú ý thấy Tần Vụ tiến lại gần anh, lúc cách anh hai cái bàn, cô đứng lại, suy nghĩ một lát rồi rời đi.
 
Hứa Gia Niên nhạy bén, chỉ từ hành động nhỏ, anh đã biết ý định của Tần Vụ.
 
Có lẽ trong lúc bản thân không hay biết gì, anh đã chiếm mất vị trí mà vị khách mới tới kia thường hay ngồi.
 
Vì thế khi rời đi, Hứa Gia Niên không hay có thói quen để ý người khác đã quay đầu tò mò tìm kiếm Tần Vụ.
 
Sau cánh cửa kính mơ hồ, anh cũng không nhìn rõ dáng vẻ Tần Vụ.
 
Chỉ thấy đằng sau hơi nước mờ mịt, ánh đèn sợi đốt làm đã phác họa lại dáng người mảnh khảnh của cô đầy tinh tế, nửa bên mặt trắng trẻo, mộc mạc, giống như bức tranh bạch miêu*.
 
*Tranh bạch miêu là những bức tranh vẽ đường nét rõ ràng, chi li, dùng đơn sắc.
 
Trong ấn tượng của anh, Tần Vụ là một người, tuy nhiên đằng sau chữ người ấy phải thêm một từ.
 
Là con gái.
 
Tần Vụ lề mề thêm một lát, sợ gặp mặt hàng xóm đối diện kia rồi lại phải chào hỏi không cần thiết.
 
Thanh toán xong, cô tới siêu thị nhỏ cạnh đó.
 
Những người thường lui tới khu chung cư này vàng thau lẫn lộn, gần như hạng người nào cũng có.
 
Siêu thị gần đây nhất nằm ở ngã tư một con phố, cách đó không xa là những quán bar và hộp đêm ầm ĩ.
 
Tần Vụ không thích những nơi quá ồn ào, vì thế sau khi tới nơi, cô vội vàng chạy vào cái siêu thị nhỏ, chọn các loại mì gói bày trên kệ hàng.
 

Ở nơi không người, Tần Vụ chống eo, thở dài một hơi.
 
Thấy một đống xanh lè trên kệ hàng mà như thấy cả một bầu trời tuyệt vọng.
 
Vấn đề hiện giờ là rốt cuộc cô có nên lấy mì vị gà hầm nấm không ai cần đến, còn sót lại trên kệ hàng không.
 
Tần Vụ không có quá nhiều yêu cầu khắt khe về ăn uống.
 
Nhưng vị gà hầm nấm này khó ăn lắm.
 
Tần Vụ thầm than một câu lại phải tốn tiền rồi, sau đó cô quét đống mì vị nào đó đắt đỏ hơn vào giỏ hàng.
 
Lúc rời đi, cô nhìn thấy một chàng trai cao lớn mặc quần túi hộp, áo phông kiểu nam có thiết kế hợp tác thương hiệu, anh ta đang nhìn cô, chiếc khuyên trên đuôi lông mày lóe sáng.
 
Đứng ở khoảng cách xa thế này mà Tần Vụ còn có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta.
 
Chắc đây là một thanh niên thuộc dạng lông bông vừa buông thả trong quán bar ở con phố kia.
 
Tần Vụ nhìn anh ta, trên mặt không có bất kỳ vẻ ghé bỏ nào, cô chỉ nhấc giỏ hàng đi vòng qua.
 
“Người đẹp, không ăn gà hầm nấm à?” Anh ta giơ tay chặn Tần Vụ lại: “Trùng hợp quá, anh đây cũng không thích ăn, có phải hai chúng ta rất có duyên không?”
 
Tần Vụ: “?” Hình như toàn thể nhân dân Trung Quốc đều không thích ăn vị gà hầm nấm mà nhỉ?
 
Cô quay người đi vòng qua kệ hàng, không thèm để ý tới đồ ngu nốc cho rõ lắm rượu này.
 
Lúc thanh toán, anh ta lại bám theo.
 
Tần Vụ xoa huyệt thái dương, cô xách túi đồ lên, vội vã ra khỏi siêu thị.
 
Nhân viên thu ngân của siêu thị nhắm mắt làm ngơ, màn kịch ma men quấy rối con gái như này, anh ta đã thấy không biết bao nhiêu lần, chẳng còn xa lạ gì nữa.
 
“Người đẹp, này, sao em đi nhanh thế?” Người đàn ông kia vẫn bám theo sau Tần Vụ không rời nửa bước.
 
Vừa rồi ở siêu thị sáng sủa, anh ta đã nhìn rõ vẻ ngoài của Tần Vụ.
 
Đúng là người đẹp, hơn nữa người đẹp mang theo vẻ lạnh lùng, khó mà không khiến người ta nảy sinh ra loại dục vọng nào đó.
 
Cô đẹp đến mức khiến người ta kìm lòng không đậu mà đi trêu ghẹo.
 
Vấn đề là anh ta thích kiểu như này.
 
Tần Vụ vẫn không để ý đến anh ta, cô chán chẳng buồn ừ hử gì, chỉ xách túi đồ, quay về khu chung cư cũ theo con đường lúc trước.
 
Trên đường về còn phải đi qua rất nhiều con hẻm không có camera giám sát, cũng không có đèn đường.
 

Một con ma men bám theo cô, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết.
 
Tần Vụ đi vào con hẻm gần đường lớn, con ma men kia đuổi theo, duỗi chân ra, chặn Tần Vụ lại.
 
“Người đẹp, em đi nhanh thế làm gì, em xem, chẳng phải anh đây vẫn đuổi kịp em sao?” Anh ta nghiêng đầu, cười ngả ngớn.
 
Tần Vụ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt túi đồ của mình sang một bên.
 
“Sao hả, người đẹp muốn mời anh ăn mì à?” Anh ta ghé sát gần Tần Vụ, cười trêu ghẹo.
 
Tần Vụ ngẩng đầu, quan sát thấy nơi này không có camera, cũng hiếm khi có người qua lại.
 
Cô nhìn con ma men kia càng ngày càng quá đáng, cả người anh ta cũng sắp dán lại đây rồi.
 
Nhanh chóng đưa ra quyết định, cô đạp một phát thẳng lên bụng anh ta, cái đạp ấy khiến thanh niên lười tập thể dục kia lùi lại mấy bước.
 
Tần Vụ quên mất mình đang đi dép tông, cô không giữ lại kịp, một chiếc dép trên chân bay ra ngoài.
 
Cô cũng không thèm quan tâm đến chuyện đó, lấy bình xịt hơi cay phòng thân trong người ra, cô phun thẳng lên mặt tên nát rượu kia.
 
Rên lên một tiếng thất thanh, anh ta ôm mặt, lăn quay ra đất.
 
Người đàn ông to con ngã xuống, Tần Vụ nhìn thấy khung cảnh đầu bên kia con hẻm.
 
Cô thấy bên kia con hẻm là một người cao gầy cân đối, mặc áo sơ mi trắng.
 
Chiếc điện thoại anh cầm trong tay còn sáng, anh đang định bỏ nó vào túi rồi qua giúp đỡ cô.
 
Tần Vụ để một bên chân trần, nhìn Hứa Gia Niên.
 
Sau đó cô lại nhìn con ma men đang đau đớn kêu gào trên mặt đất.
 
Lúc này điện thoại Hứa Gia Niên vang lên âm báo có người nghe máy, anh bật loa ngoài.
 
“Xin chào, đây là cục công an quận XX thuộc thành phố S, xin hỏi bạn có gì cần giúp đỡ không?”
 
Thôi xong rồi.
 
Tần Vụ thầm than thở trong lòng.
 
Cảnh sát sắp biết chuyện cô lôi tên ma men kia vào con hẻm này, sau đó đánh anh ta một trận rồi.
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận