Ban đầu Tần Vụ còn thầm than thở trong lòng.
Song đợi đến khi cô nhìn rõ dáng vẻ dáng vẻ của người hàng xóm ở đối diện mình thì lập tức ngớ người.
Khuôn mặt kia vô cùng quen thuộc, cách đây không lâu, Tần Vụ còn khen khuôn mặt ấy đẹp như tạc tượng đây mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí cô còn xem đi xem lại nhiều lần, kéo đường cong, chỉnh màu cho khuôn mặt này trên phần mềm chỉnh ảnh nữa kìa.
Đây chẳng phải minh tinh Hứa Gia Niên, nugu đến mức phải bỏ tiền ra mua seeder cho mình hay sao.
Tần Vụ chớp mắt, nghĩ tới vừa rồi mình gặp Hứa Gia Niên ở quán ăn... Cô còn gửi một meme con mèo cực kì đáng yêu cho ông chủ.
Chỉ trong nháy mắt, cô từ bỏ ý định nói rõ thân phận của mình.
Có lẽ Hứa Gia Niên định qua giúp đỡ, tay áo sơ mi được xắn lên, để lộ ra cánh tay với đường nét hút mắt.
Vẻ mặt anh bình thản, đối mặt với tình huống thế này mà anh vẫn giữ được sự bình tĩnh vốn có.
Một lúc sau, anh nhìn cái chân trần của Tần Vụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy anh nhìn, cô vội vàng rụt chân về phía sau.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy cái dép đã bị mình đá bay đi ở đâu mất rồi.
Xấu hổ thật đấy.
Nếu không phải Hứa Gia Niên nhìn thấy, cô cũng không ngại đi chân trần như thế này về nhà.
Nhưng bây giờ có người nhìn thấy rồi, cô miễn cưỡng giữ lại ít hình tượng thục nữ còn sót lại vậy.
Tần Vụ co chân lên, nhảy lò cò ra khỏi con hẻm.
Hứa Gia Niên: “...”
Đúng lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi, hai người túm con sâu rượu nằm trên đất kia lên, người đàn ông đã say đến độ bất tỉnh nhân sự bị áp giải đến cục cảnh sát.
Tần Vụ ngồi ghế sau, cô chà hai tay với nhau, thực ra có phần lo lắng.
Lúc đầu, cô chỉ định dẫn người kia đến con hẻm không người rồi đánh cho một trận nhớ đời thôi.
Không ngờ lại bị Hứa Gia Niên hiểu lầm, suýt nữa xung phong làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Không khí trong xe im ắng.
Người đàn ông say quắc cần câu bị còng tay ngồi bên kia vẫn còn nồng nặc mùi rượu.
Tần Vụ quay qua nhìn Hứa Gia Niên đang lặng lẽ hạ cửa xe xuống, âm thanh kèn kẹt vang lên.
Cô hít một hơi không khí tươi mới, ho khan một tiếng để làm giảm sự ngượng ngùng.
Kết quả lại nghe thấy âm thanh ken két, Hứa Gia Niên ngồi cạnh cửa sổ đã kéo cửa lên.
Tần Vụ: “?”
Cô không nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi đó, mãi cho đến khi xuống xe.
Chỗ đậu xe cách cổng cục cảnh sát một khoảng nữa.
Tần Vụ sức khỏe dẻo dai, kể cả nhảy lò cò một chân cũng không phải là vấn đề đối với cô.
Hứa Gia Niên đi phía trước, Tần Vụ nhảy theo phía sau.
Nữ cảnh sát ra khỏi đồn vừa đi vừa hỏi anh: “Chào anh, anh có phải là người đã báo cảnh sát đúng không?”
“Vâng.” Hứa Gia Niên đáp.
Đây là lần đầu tiên Tần Vụ nghe thấy giọng anh, chất giọng trầm ấm, tao nhã giống như rượu ngon lắng đọng, anh nói chuyện từ tốn, không nhanh, không chậm, không mang theo bất kỳ sự nóng nảy hay hấp tấp nào.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Nữ cảnh sát hỏi.
“Một người đàn ông say rượu và một cô gái một thân một mình đi vào con hẻm không có camera giám sát thì còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa?” Hứa Gia Niên hỏi ngược lại.
Chỉ là không ai ngờ tới Tần Vụ có thể đánh người như thế mà thôi.
Tần Vụ đi phía sau anh, co chân nhảy tưng tưng, không dám hó hé một lời.
Con sâu rượu bị xịt hơi cay kia đã được mang đi giải rượu rồi.
“Được rồi, vậy cảm ơn anh đã báo cho chúng tôi.” Nữ cảnh sát hơi xúc động, xã hội bây giờ hiếm ai tử tế như vậy, ai ai cũng dửng dưng, máu lạnh, chuyện không liên quan đến mình thì chớ nên dây vào làm gì.
Tần Vụ nghe hai người nói chuyện đến thất thần.
Cô “úi” một tiếng, cái chân đang nghiêm túc nhảy lên bị trẹo, cô ngã sấp về phía trước.
Trước mắt Tần Vụ là tấm lưng săn chắc, ưa nhìn của Hứa Gia Niên, chống vào đó là có thể giúp mình không bị ngã sấp xuống.
Cô không muốn chạm vào nên đành ngả sang bên cạnh.
Ngã một phát thôi cũng có nhằm nhò gì đâu.
Không ngờ Hứa Gia Niên nghe thấy, anh lập tức xoay người, đưa tay giữ vai cô, ngăn không cho cô ngã xuống.
Bàn tay hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật kia giữ bả vai trong chiếc áo hoodie màu xám nhạt lại.
Tần Vụ suýt nữa đập mặt vào ngực anh theo quán tính.
Cô ngửi thấy mùi hương hổ phách với gỗ tùng nhàn nhạt tràn vào trong khoang mũi, có lẽ là mùi nước hoa trên quần áo, vừa trầm mà vừa có cảm giác bình yên.
Sau khi đỡ cho Tần Vụ đứng thẳng lại, Hứa Gia Niên thu tay về, anh nhìn thấy lọn tóc bên thái dương Tần Vụ quét qua ngực mình.
Cô không cao lắm nhưng thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt mờ ảo tựa chìm trong làn sương, sắc môi rất nhạt, dù cho không có bất cứ biểu cảm gì nhưng trông cũng như đang đượm nét cười.
Hứa Gia Niên nghiêng đầu, nhìn thấy đuôi mắt hơi nhướng lên mang theo sự quyến rũ lạnh lùng của cô, không nhìn thẳng vào mắt cô, anh chỉ trầm giọng nói hai chữ.
“Cẩn thận.”
Tần Vụ xoa sống mũi thanh tú, ngượng ngùng.
Trong phòng hòa giải, ba người ngồi ở hai phía khác nhau của cảnh sát.
Tần Vụ thì chột dạ nhưng con ma men kia có ý đồ xấu xa là sự thật.
Cô đặt hai tay trên đùi, dáng ngồi vô cùng ngoan ngoãn.
Cảnh sát nhìn Tần Vụ, đương nhiên sẽ đoán được người đàn ông say khướt kia có ý đồ không tốt, từ đó mới dẫn tới việc bị đánh cho một trận.
Một lát sau, cuối cùng người đàn ông say khướt đeo khuyên trên lông mày cũng tỉnh lại.
Vừa tỉnh dậy, nhìn thấy Tần Vụ ngồi phía đối diện, anh ta suýt nữa thì nhảy dựng lên.
“Cảnh sát, là người phụ nữ này! Cô ta... Cô ta đánh tôi.” Bấy giờ anh ta mới nhớ ra chuyện trước khi mình hôn mê.
Anh ta cực kì kích động, muốn đứng lên nhưng tay phải đã bị còng chặt vào ghế.
Tần Vụ ngước mắt liếc anh ta, ánh mắt ấy khiến người đàn ông say rượu kia rụt lại ngồi xuống ghế.
“Làm ơn đi, người anh em, vừa nãy anh còn gọi tôi là người đẹp cơ mà, sao bây giờ lại thành người phụ nữ thế?” Tần Vụ lạnh mặt: “Anh đến cục cảnh sát diễn kịch đổi mặt* của Tứ Xuyên sao?”
*Biến diện hay còn gọi là chuyển mặt nạ. Các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả. Trong đó có người có khả năng đổi 20 mặt nạ trong vòng 6-7 phút. Vở kịch này có từ thời Càn Long và xuyên suốt cho đến tận bây giờ, được đông đảo khán giả đón nhận.
“Cảnh sát, chính cô ta cố ý dẫn tôi vào con hẻm đó, là cô ta muốn đánh tôi.” Anh ta tỉnh rượu rồi mới hiểu rõ chuyện vừa xảy ra.
“Tôi chỉ về nhà thôi, anh đi theo tôi trước mà, nếu để anh thành công, có phải anh sẽ nói tôi cố ý quyến rũ anh không?” Tần Vụ cảm thấy người này thực sự trắng trợn vô liêm sỉ.
Cô quắc mắt, đứng dậy, đập tay xuống bàn mạnh đến độ kêu “rầm” một tiếng rõ to.
“Còn chưa bị đập đã đời đúng không?” Tần Vụ đi qua, trực tiếp túm cổ áo tên kia lên.
Cảnh sát đang nghiêm túc ghi chép cũng không ngờ Tần Vụ sẽ làm thế, họ vội đẩy Tần Vụ về chỗ cũ.
Hứa Gia Niên vốn còn đang yên lặng ngồi đó nhìn mấy người nói chuyện, ánh mắt bình thản.
Đến khi thình lình bị tiếng đập bàn của Tần Vụ làm giật mình, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn Tần Vụ đang túm cổ áo đối phương.
“Cô Tần, cô Tần bình tĩnh lại đi.” Đương nhiên cảnh sát đứng về phía Tần Vụ: “Anh ta cũng không bị thương gì.”
Con ma men đã tỉnh rượu che đôi mắt bị Tần Vụ xịt hơi cay vào: “Tôi mù rồi, tôi mù rồi.”
“Ở đồn cảnh sát đây mà anh dám ăn nói bậy bạ gì thế hả?” Cảnh sát liếc xéo anh ta.
Tần Vụ cảm thấy người này làm chuyện xấu không thành thì phải câm như hến chứ, không ngờ anh ta dám nghênh ngang đến vậy.
“Cảnh sát, anh ta theo dõi tôi.” Tần Vụ lười nói linh tinh: “Bắt đầu từ lúc ở trong siêu thị, anh ta đã theo dõi tôi rồi, mọi người có thể xem camera giám sát.”
“Hôm nay may mà tôi còn có ý thức phòng thân, nếu như đổi thành cô gái khác thì phải làm sao?” Tần Vụ gay gắt chỉ rõ vấn đề.
Trong lòng cảnh sát cũng hiểu rõ rồi nên chỉ nghiêm túc ghi chép tình hình do Tần Vụ miêu tả lại.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, nhạc chuông nghe rất du dương.
Tần Vụ lập tức nhận ra đây là ca khúc chủ đề của bộ phim chiếu mạng [Xin hãy yêu anh thật nhiều] có Hứa Gia Niên góp mặt thủ vai nam phụ của phụ.
Anh đúng là một nghệ sĩ yêu nghề, tận tụy với nghề.
Hứa Gia Niên chuyển máy về chế độ im lặng rồi nói với cảnh sát và Tần Vụ: “Tôi còn có chút chuyện.”
Anh chỉ là người thấy chuyện bất bình thì báo cảnh sát thôi, ở đây không liên quan gì đến anh, vì thế cảnh sát để anh rời đi.
Đến cửa cục cảnh sát, Hứa Gia Niên nhìn cái tên hiển thị trên màn hình “Bạch Viễn Quang – đạo diễn – [Xin hãy yêu anh thật nhiều].”
Anh bắt máy.
Bạch Viễn Quang là một đạo diễn trẻ, bộ phim này là tác phẩm đầu tay của anh ấy, vì thế anh ấy rất chú trọng đến từng vai diễn.
... Kể cả là nam phụ không có danh tiếng gì như Hứa Gia Niên.
“Gia Niên.” Anh ấy càu nhàu: “Sao bắt máy lâu thế?”
Bạch Viễn Quang cảm thấy Hứa Gia Niên cũng được coi là một trong những nghệ sĩ kỳ lạ mà mình từng thấy, anh không có phòng làm việc riêng, cũng không có người quản lý, bàn bạc chuyện gì cũng chỉ có thể tìm mình anh.
“Tôi có ít việc.” Hứa Gia Niên không tự kiêu cũng không e dè gì: “Đạo diễn Bạch có chuyện gì cần thông báo sao?”
Bộ phim chiếu mạng kia quay xong rồi, chỉ còn mỗi tuyên truyền, quảng cáo nữa thôi.
“Cậu đang ở thành phố S đúng không, đoàn làm phim của chúng ta có hẹn với bên đầu tư ăn cơm, Tần Y Lộ được mời đóng vai cameo cũng muốn tới, vì thế bữa cơm này sẽ có một vài nhà đầu tư nổi tiếng trong giới đến tham gia.” Giọng Bạch Viễn Quang khá hào hứng.
Với danh tiếng hiện tại của Hứa Gia Niên, bữa cơm này vốn chẳng có vị trí của anh.
Cơ hội này là do anh ấy tranh thủ giành giúp Hứa Gia Niên, bởi vì biểu hiện của anh trong đoàn làm phim quá tốt, vừa yêu nghề lại còn chuyên nghiệp, tính cách con người cũng chững chạc, đáng tin cậy.
Ngoại trừ đầu tư, bối cảnh ra, anh ấy hết sức có hảo cảm với Hứa Gia Niên.
Vì thế Bạch Viễn Quang muốn nâng đỡ Hứa Gia Niên.
Không ngờ Hứa Gia Niên ở đầu dây bên kia điện thoại đáp lại bằng giọng nói dễ nghe, trầm ấm như cũ.
“Tôi không đi đâu.” Hứa Gia Niên nói với vẻ chắc nịch: “Ý tốt của đạo diễn Bạch, tôi ghi nhớ trong lòng.”
“Này...” Bạch Viễn Quang từng nghĩ tới rất nhiều câu trả lời mà Hứa Gia Niên có thể sẽ đáp lại nhưng không ngờ tới đáp án sẽ thế này.
“Gia Niên, đây là một cơ hội tốt đấy, nếu như có thể móc nối quan hệ với nhà đầu tư nào đó...” Đương nhiên Bạch Viễn Quang biết quy tắc trong giới này, Hứa Gia Niên có thực lực mà mãi không nổi tiếng, chẳng qua là vì anh không có mối quan hệ, cũng không có người đầu tư mà thôi.
“Tôi bảo tôi không cần mà.” Hứa Gia Niên nhìn dòng xe qua lại trên con đường bên ngoài cục công an, ánh đèn xe chớp nháy rực rỡ như những ngôi sao băng.
Bạch Viễn Quang cảm thấy Hứa Gia Niên quá cứng nhắc.
Thời buổi này, kể cả có thực lực nhưng chỉ dựa vào diễn xuất tốt thôi, sao có thể bật lên thành ngôi sao nổi tiếng được?
“Đạo diễn Bạch, không có chuyện gì nữa phải không?” Ánh đèn của cổng cục cảnh sát chiếu xuống hàng mi dài của Hứa Gia Niên, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của anh có một khoảng tối lại.
“Hết... Hết rồi.” Bạch Viễn Quang gượng gạo tắt máy.
Hứa Gia Niên suy nghĩ một lúc, anh không định ở lại nơi này thêm nữa.
Anh tìm một cái tên nào đó trong wechat rồi gửi tin nhắn qua.
[Gia: Tiểu Đường, lái xe qua đây đón tôi.]
[Gia: (Định vị, cục cảnh sát nào đó).]
Tin nhắn được trả lời ngay tức khắc.
[Đường Thuấn: (Hốt hoảng) Tổng giám đốc Hứa, anh có sao không?]
[Gia: Không sao.]
Ngừng một lát, anh lại gửi tin nhắn cho Đường Thuấn.
[Gia: Tiện thể mua cho tôi ít đồ.]
[Gia: Dép lê, loại tông lào ý.]
[Đường Thuấn: ?]
Lần trước bảo tôi mua đồ giả, lần này lại mua dép tông lào.
Người có tiền khó hầu hạ thật đấy.
Hứa Gia Niên gửi một bức ảnh qua, không phải ảnh chụp mà là bức vẽ anh tự vẽ trên ghi chú của điện thoại.
Nét vẽ không đẹp lắm, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra kiểu dáng của chiếc dép tông lào, đó chính là kiểu mà Tần Vụ đã đá bay vừa rồi.