[Gia: Mua loại này, tôi muốn tặng người khác.]
Đường Thuấn đang đánh dở dòng chữ “sao vẽ cái gì xấu hoắc thế” trong khung thoại.
Ngay sau đó anh ấy xóa đi vội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Đường Thuấn: (Đáng yêu) Vâng thưa tổng giám đốc Hứa.]
Đường Thuấn không dám lề mề, anh ấy ra ngoài, bảo tài xế chở mình tới trung tâm thương mại gần nhất.
Theo suy nghĩ của Đường Thuấn, nếu Hứa Gia Niên đã chỉ đích danh muốn anh ấy đi mua, lại còn định tặng người khác, chắc chắn đôi dép tông lào kia không hề bình thường đây mà.
Chưa biết chừng là mẫu mã mới theo quý của nhãn hàng xa xỉ nào đó chẳng hạn.
Đường Thuấn như giác ngộ chân lý mới, đến cửa hàng chuyên doanh tìm “kiệt tác” mà Hứa Gia Niên yêu cầu.
“Chào giám đốc Đường.” Chủ cửa hàng đi ra, lịch sự cúi người hỏi: “Không biết tôi có thể giúp gì cho anh?”
Đương nhiên chủ cửa hàng nhận ra Đường Thuấn, cậu cả của truyền thông Diệu Thịnh, lúc quẹt thẻ chưa từng thấy chùn tay bao giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chỗ của mấy người có...” Đường Thuấn nhíu đôi mày anh tuấn lại, ngập ngừng bảo: “Có dép lê không?”
Chủ cửa hàng sửng sốt, nuốt nước bọt nhưng vẫn giữ vững nụ cười nhã nhặn: “Có ạ.”
Đường Thuấn lén lút đưa bức ảnh Hứa Gia Niên gửi anh ấy cho chủ cửa hàng xem: “Thế có kiểu dáng như này không?”
Nụ cười chuyên nghiệp, nhã nhặn cứng đơ, trong lòng chủ cửa hàng bật ra mấy chữ “xấu thế, người có tiền đúng là có lối đi riêng”.
“Hình như là... không có ạ.” Giọng điệu cô ấy ngập tràn áy náy: “Nếu muốn mua giày, giám đốc Đường có thể xem qua những mẫu mới của mùa xuân trong cửa hàng của chúng tôi.”
Đường Thuấn cất điện thoại vào túi: “Không có à, tôi tới cửa hàng khác xem vậy, không coi mẫu mùa xuân gì gì ở cửa hàng các cô nữa, cô cứ chọn mấy kiểu nào phù hợp với những cô gái trẻ tuổi rồi gói lại cho tôi, tôi muốn tặng cho người khác.”
Chủ cửa hàng mỉm cười, tiễn Đường Thuấn rời đi, lòng thầm nghĩ chắc là giám đốc Đường này chắc hẳn ưng ý cô ngôi sao nào đó rồi.
Đường Thuấn lại chạy tới vài cửa hàng khác nhưng không thu hoạch được gì.
Anh ấy tuyệt vọng rồi, cảm thấy Hứa Gia Niên quả nhiên không phải người mà.
Lỡ đâu đây là mẫu bản giới hạn của cửa hàng nào đó thì toang, đêm nay anh ấy mua kiểu gì mới được đây.
May mà Hứa Gia Niên vừa lúc gọi điện thoại tới.
Đường Thuấn như trút được gánh nặng: “Tổng giám đốc Hứa, loại dép mà anh muốn mua, tôi đã hỏi mấy cửa hàng chuyên kinh doanh giày dép rồi, họ đều bảo không có loại dép lê này. Làm sao đây tổng giám đốc Hứa, hay là anh cho tôi thêm mấy ngày nữa đi được không...”
Hứa Gia Niên đứng trước cổng cục cảnh sát, thở dài thườn thượt.
“Đường Thuấn, cậu xuống lầu đi.” Hứa Gia Niên bình tĩnh nói: “Tới siêu thị dưới tầng -1.”
Đường Thuấn: “...” Hóa ra dép lê kia là loại phổ thông sao!
Anh ấy hiểu rồi, đáng lý ra anh ấy phải nhận ra từ sớm chứ.
Lần trước Hứa Gia Niên bảo anh ấy mua hàng giả, lần này lại bảo anh ấy mua dép lê âu cũng là chuyện bình thường như cân đường mà thôi.
Đường Thuấn chạy xuống lầu, dễ dàng mua được đôi dép tông lào bình thường.
Mặc dù Hứa Gia Niên vẽ không đẹp lắm nhưng những đặc trưng cơ bản đều thể hiện được ra hết.
Chiếc Rolls-Royce phi như bay trên đường, chẳng mấy chốc đã đỗ cạnh cục cảnh sát.
“Giám đốc Đường, đến rồi ạ.” Tài xế cung kính nói.
“Ừm.” Đường Thuấn đáp, nhấc cái túi của siêu thị trên chiếc ghế ngồi da thật lên.
Cách cửa kính xe, anh ấy đã nhìn thấy Hứa Gia Niên đứng một mình ở cửa cục cảnh sát, ánh mắt bình thản nhìn về phương xa, không thấy chút gì gọi là nóng nảy.
Thế mà Đường Thuấn còn lo sốt vó khắp chặng đường rằng Hứa Gia Niên đợi đến phát bực.
“Tổng giám đốc Hứa.” Đường Thuấn đưa chiếc túi cho Hứa Gia Niên.
“Đợi một lát.” Hứa Gia Niên bảo anh ấy đợi.
Đường Thuấn đứng bên cạnh, hiếu kỳ quan sát hành động của Hứa Gia Niên.
Hứa Gia Niên mở chiếc túi, lấy cái dép bên phải ra, sau đó vứt cả cái túi với cái dép còn lại vào trong thùng rác.
Anh đi vào trong cục, nhìn thấy cánh cửa phòng hòa giải vẫn đóng chặt, anh đặt chiếc dép bên phải lên cái ghế ở bên cạnh.
Cảnh sát trực ban có ấn tượng với anh, anh cảnh sát ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
“Hình như cô ấy bị mất một cái dép rồi, đi lại không tiện lắm.” Hứa Gia Niên giải thích: “Lát nữa cô ấy ra thì phiền anh đưa cái dép này cho cô ấy nhé.”
Hứa Gia Niên nói với cảnh sát trực ban rồi rời đi.
Đường Thuấn thấy Hứa Gia Niên ra ngoài, dưới ánh đèn giữa đêm khuya, bóng dáng anh rõ ràng.
“Đi thôi.” Hứa Gia Niên đi trước Đường Thuấn, cúi người lên xe trước.
Chiếc Rolls-Royce phi như bay, trong xe, Đường Thuấn đánh hơi được điều khác thường.
“Tổng giám đốc Hứa, đôi dép kia là anh tặng ai thế?” Đường Thuấn ngập ngừng dò hỏi.
“Cho người không có dép để đi.” Hứa Gia Niên lấy chiếc ly thủy tinh đế cao ra, rót cho mình cốc nước ấm.
Đường Thuấn: “?” Tổng giám đốc Hứa, anh đang cứu khổ cứu nạn cho người nghèo đó à?
Anh ấy còn chưa từ bỏ, tiếp tục lân la hỏi thêm: “Là nam hay nữ thế ạ?”
“Tôi bảo cậu mua kiểu của nữ còn gì.” Hứa Gia Niên trực tiếp phớt lờ ẩn ý mập mờ trong lời Đường Thuấn.
“Ồ...” Đường Thuấn ồ một tiếng đầy ý tứ sâu xa.
Tổng giám đốc Hứa không hổ là tổng giám đốc Hứa, tặng dép cũng chỉ tặng một cái, lại còn là loại dép lê ở trong siêu thị, đúng là tấm gương cho thế hệ chúng ta.
Hứa Gia Niên ngước mắt liếc Đường Thuấn, vẻ mặt lạnh tanh.
Đường Thuấn im bặt, anh ấy biết không thể nói tiếp vấn đề này nữa.
Anh ấy lấy rượu vang Noble Rot đã được làm lạnh ra, tự rót cho mình nửa ly.
Trong tiếng rượu chạm vào thành cốc, Đường Thuấn nhớ lại chuyện vừa rồi.
“Tổng giám đốc Hứa, đoàn làm phim của bộ phim anh quay hẹn tôi đi ăn cơm, bữa cơm được tổ chức theo kiểu yến tiệc nhỏ ở biệt thự của nhà sản xuất luôn.” Đường Thuấn ngẩng đầu uống một ngụm rượu: “Tôi không đi, tôi nghĩ nếu như gặp anh ở đó mà giả vờ không quen biết nhau thì sẽ gượng gạo lắm.”
“Đoàn làm phim của bọn họ còn mời nữ diễn viên đóng vai cameo tới, hình như là Tần Y Lộ, dạo gần đây tôi khá thích cô ấy.” Đường Thuấn vắt tay lên thành ghế sô pha, than thở: “Tổng giám đốc Hứa, vì anh mà tôi từ bỏ cả cơ hội đi gặp em gái xinh xắn đấy nhé.”
“Tôi không đi.” Hứa Gia Niên quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: “Tôi phải bay ra nước ngoài mở cuộc họp rồi.”
Nói xong, anh còn bổ sung thêm: “Không họp cũng không đi.”
“Hầy, anh như này mà cũng đòi lăn lộn kiếm cơm trong giới giải trí sao?” Đường Thuấn nói như đang đùa.
Nếu Hứa Gia Niên không đi, anh ấy có cơ hội rồi.
Vì thế anh ấy gửi tin nhắn cho nhà sản xuất, tỏ ý mình chuẩn bị đến cuộc hẹn.
Nhưng mà với thân phận của Đường Thuấn, bữa tiệc này anh ấy muốn đi thì đi, nếu như sắp đến giờ, anh ấy cho người ta leo cây, người ta cũng chẳng dám nói gì.
Tin tức truyền đi rất nhanh, Hứa Gia Niên mới được yên tĩnh chưa qua bao lâu, đến nửa đêm, đạo diễn Bạch Viễn Quang lại gọi điện thoại tới.
“Gia Niên à...” Nghe giọng Bạch Viễn Quang, anh ấy thực sự tiếc thay cho Hứa Gia Niên: “Vừa nãy nhà sản xuất nói với tôi, giám đốc Đường của truyền thông Diệu Thịnh, Đường Thuấn cũng tới tham gia bữa cơm này đó, hay là cậu... suy nghĩ lại lần nữa xem?”
Hứa Gia Niên: “...”
Đường Thuấn: “hu hu” chuyện không liên quan gì tới tôi.
“Đạo diễn Bạch, thực sự không cần đâu.” Giọng Hứa Gia Niên vẫn bình thản như cũ: “Cảm ơn ý tốt của anh.”
Anh ngắt máy, chú ý tới quyển tạp chí thời trang Đường Thuấn để trong xe.
Trang bìa là một nữ minh tinh ngây thơ, xinh xắn, Hứa Gia Niên không có ấn tượng gì với gương mặt này nhưng anh luôn có cảm giác trông cô ta có phần quen quen.
“Tổng giám đốc Hứa, đây chính là Tần Y Lộ.” Đường Thuấn mở cuốn tạp chí cho Hứa Gia Niên xem: “Tôi biết anh không quen người này nhưng bộ phim mà anh diễn cần cô ấy để được nhiều người biết đến hơn!”
Dù sao thì cũng là chị em ruột có quan hệ máu mủ, Hứa Gia Niên có thể nhìn ra vài nét giống nhau giữa Tần Y Lộ trong bức ảnh được photoshop tới mức mẹ ruột cũng không nhận ra và Tần Vụ.
Đuôi mắt hơi nhếch lên mang theo nét quyến rũ.
“Hơi giống.” Hứa Gia Niên nói.
“Giống cái gì?” Đường Thuấn tò mò.
“Không có gì.” Hứa Gia Niên đặt cuốn tạp chí xuống, không để chuyện này trong lòng.
Đường Thuấn nhàm chán tìm kiếm tên Hứa Gia Niên, lướt thấy rất nhiều bình luận tâng bốc anh do Tần Vụ dùng nhiều tài khoản khác nhau đăng lên.
Anh ấy vỗ đùi: “Tổng giám đốc Hứa có người hâm mộ rồi này.”
Hứa Gia Niên vốn còn nghiêm túc ngắm phong cảnh bên ngoài, nghe vậy, anh “ừm” một tiếng, âm cuối hơi cao, như thể tâm trạng anh đang vui vẻ.
Đường Thuấn nghe ra chút gì đó khác biệt từ cái tiếng “ừm” trầm khàn kia.
“Tổng giám đốc Hứa có vẻ vui nhỉ?” Anh ấy hỏi.
“Mua năm hào một bình luận đấy.” Giọng Hứa Gia Niên vang lên trong xe, nồng nàn, êm dịu như rượu ngon ủ lâu năm.
Đường Thuấn: “?” Dạo này tổng giám đốc Hứa lạ lắm nhé.
Lúc này, chiếc Rolls-Royce dừng lại, tài xế phía trước quay đầu, khuôn mặt luôn nghiêm túc lộ vẻ ngượng ngùng.
“Tổng giám đốc Hứa, con đường vào khu chung cư “nhà” anh hẹp quá, lái vào không quay đầu ra được.” Tài xế không thể hiểu nổi, tại sao Hứa Gia Niên lại có thể chọn chỗ thế này mà sinh hoạt.
“Tôi đi bộ vào.” Hứa Gia Niên xuống xe, gật đầu chào tạm biệt Đường Thuấn.
...
Lúc Tần Vụ ra ngoài thì trời đã muộn lắm rồi.
Cô đi chân trần, ra tới cửa phòng hòa giải, nhìn thấy trên cái ghế cạnh cửa có đặt... một cái dép lê.
Chính là cái dép tông bị cô đá bay đi, kiểu dáng giống nhau y đúc.
Tần Vụ quay lại, cúi người một góc chín mươi độ với cảnh sát trực ban.
“Cảm ơn đồng chí cảnh sát, cảnh sát nhân dân là số một!” Giọng điệu Tần Vụ ngập tràn cảm kích.
Cô tưởng cảnh sát ở đây tìm nó về giúp cô.
Cảnh sát trực ban nhìn Tần Vụ như nhìn đồ ngốc: “Cô Tần, là cái anh báo án đưa cho cô đấy.”
“Hả...” Tần Vụ sửng sốt, nhớ tới Hứa Gia Niên.
Anh mà lại tìm cái dép bị cô đá bay về cho cô á?
Cầm cái dép tông trên ghế lên, cô mới phát hiện ra đây là một chiếc dép mới.
Hứa Gia Niên mua một đôi dép mới giống y hệt cho cô, sau đó lấy cái bên phải mà cô đánh mất để lại cho cô à?
Cẩn thận thế này có ổn không hả Hứa Gia Niên?
Tần Vụ đoán ra đầu đuôi mọi chuyện, cô cảm thấy Hứa Gia Niên là người tốt.
Cô đeo chiếc dép tông mới kia, thầm nghĩ mình nên nghĩ cách cảm ơn Hứa Gia Niên mới được.
Nhưng cô không muốn để lộ thân phận của mình lắm, dù sao thì cũng là hàng xóm đối diện, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng sẽ gặp thôi.
Nếu như bị Hứa Gia Niên biết cô là seeder, chẳng phải sau này, khi tâng bốc anh cô sẽ ngại lắm sao.
Tần Vụ tự nhận mắc hội chứng sợ xã hội vỗ đầu, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cô về đến nhà, nhớ tới đôi dép tông mình mua mất mười sáu đồng tám hào trong siêu thị.
Hứa Gia Niên tặng cô một cái dép, chia làm đôi ra là tám đồng bốn hào.
Bốn bỏ lên năm, chi bằng cô dứt khoát tặng anh mười bảy cái bình luận miễn phí là được rồi.
Tần Vụ vỗ tay, cảm thấy bản thân đúng là thiên tài, làm thế vừa có thể trực tiếp bày tỏ lòng cảm ơn, lại còn có thể trả tiền dép.
Vậy là đêm hôm khuya khoắt, điện thoại nằm trên bàn của Hứa Gia Niên - người đã đi ngủ từ sớm - đột nhiên sáng lên vì thông báo.
[Tài khoản số 13: Anh yêu vừa đẹp trai vừa lương thiện, lại còn giỏi không ai bằng! (Cố lên)!]
[Tài khoản số 14: (Che miệng cười ra nước mắt) Ngày nào cũng đợi anh nhà nổi tiếng.]
...
[Tài khoản số 29: (Đầu chó) Ngày ngóng đêm mong tác phẩm mới của anh nhưng anh đừng để mình mệt quá nha!]
[Tài khoản số 30: Trời lạnh rồi, Hứa Gia Niên đi ngủ nhớ phải đắp chăn tử tế nhé (hu hu).]