Tôi thật sự là fan của anh ấy

Tần Vụ lập tức tắt màn hình điện thoại.
 
Cô không thể đọc thêm bất kỳ tin tức nào về Hứa Gia Niên được nữa.
 
Nếu không sớm muộn gì thì cái sàn của tòa nhà tồi tàn này sẽ bị những ngón chân xấu hổ của cô đào thành cái hố sâu hoắm mất*.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
*Cường điệu hành động xấu hổ sẽ quặp chân.
 
Cô không dám đối mặt với sự thật rằng acc clone của mình đã bị vạch trần, thậm chí còn không thu được một đồng tiền lì xì nào, trực tiếp đi ngủ.
 
Khi Hứa Gia Niên xuống máy bay, bầu trời vẫn còn là ban ngày.
 
Anh đang ở phía bên kia của màn đêm Đông bán cầu.
 
Hứa Gia Niên để ý thấy Tần Vụ không hề trả lời tin nhắn cuối cùng của anh. 
 
Không còn lựa chọn nào khác, anh đành phải giải thích.
 
Gia: [Tôi không có người hâm mộ thật sự.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tức là cho dù Tần Vụ có tạo bao nhiêu acc clone và giả vờ làm người qua đường đi chăng nữa thì anh vẫn có thể nhận ra được.
 
Hứa Gia Niên không hiểu tại sao một seeder được trả tiền thuê về lại có thể chủ động đăng nhiều bình luận cho anh như vậy.
 
Tần Vụ suy nghĩ suốt cả một đêm, cuối cùng cũng nghĩ ra cách để giải thích chuyện này.
 
5: [Xin lỗi ông chủ, tôi quên không nói là hiện giờ tôi đang có khuyến mãi mua năm tặng một. Những bình luận được thêm kia đều được tặng thêm, không cần phải trả thêm tiền đâu ạ.]
 
Hứa Gia Niên: […]
 
Tần Vụ tự khen ngợi cho sự thông minh của chính mình.
 
Cô đã thành công hoá giải được sự gượng gạo này.
 
Chỉ có điều mỗi ngày sau đó, khi Hứa Gia Niên gửi tiền cho cô đều sẽ cố tình trừ đi một phần trong mua năm tặng một đó.
 
Sự keo kiệt nho nhỏ này đã khiến cuộc sống vốn đã chật hẹp của Tần Vụ càng trở nên túng thiếu hơn.
 
Ban đầu Tần Vụ định gửi các tác phẩm nhiếp ảnh từ chuyến đi Tây Tạng của mình cho các nhà xuất bản tạp chí, như vậy thì sẽ có được một ít phí sinh hoạt cho các giai đoạn quay phim chụp hình sắp tới và có cả tiền để mua ống kính mới.
 
Nhưng Hạng Lăng đã mang những tấm ảnh cô chụp đi trước rồi.
 
Tần Vụ cảm thấy mình chắc chắn là người kém cỏi nhất trong những người học trò của Hạng Lăng, vì thế không dám lên tiếng hay thúc giục thầy giáo của mình.
 
Tần Vụ nghèo đến mức sắp sửa không có gì để đổ vào miệng đến nơi rồi, cô nằm dài trên bàn, buồn chán lướt tin tức, cố gắng tìm kiếm mật mã cho sự giàu có.
 
Đúng lúc ấy, trong group giao lưu về nhiếp ảnh mà cô tham gia có một người đã đăng một bức ảnh.
 
Tận hưởng cuộc sống: [(Ảnh phong cảnh ngoại ô) Bức ảnh này được mình chụp trong lúc đi dạo chơi cuối tuần ở ngoại ô quê hương của mình, các bạn xem thử rồi đánh giá giúp mình nha.]
 
Tần Vụ đã quen với việc tàu ngầm trong group này mỗi ngày, cô liếc nhìn tấm ảnh.
 
Bố cục quá tệ, hiệu ứng ánh sáng và bóng tối cũng không ổn, ngoại trừ việc chọn cảnh tạm ổn ra thì…

 
Hả, chọn cảnh tạm ổn?
 
Rất nhiều bình luận được đăng tải trong group.
 
Hoa nở phú quý: [Thả một dấu like.]
 
Chim bay trở về: [Trông cũng ổn áp đấy.]
 
Tần Vụ sờ vào chiếc ví rỗng của mình, bỗng nhiên cô như được truyền cảm hứng.
 
Cô có thể đi tìm một số phong cảnh xung quanh thành phố S để chụp ảnh rồi gửi cho các tạp chí để tạm thời vượt qua khó khăn trước mắt đã.
 
Mỗi năm Tần Vụ thường chỉ đi du lịch một hai nơi để chụp ảnh, không phải là do cô lười mà là do đôi khi cô quá khắt khe trong việc tạo ra các tác phẩm.
 
Tìm địa điểm, lựa chọn chất liệu, thời gian, tất cả các yếu tố đều phải đáp ứng được như mong muốn của Tần Vụ thì cô mới quyết định bấm máy.
 
Vì áp lực của cuộc sống, Tần Vụ chỉ có thể bọc lại chiếc ống kính góc rộng còn nguyên vẹn như một báu vật của mình, sắp xếp cẩn thận các thiết bị và chuẩn bị lên đường.
 
Trước khi xuất phát cô còn đọc được một bài đăng trên Weibo có nội dung đặc biệt liên quan đến Hứa Gia Niên.
 
Hứa Gia Niên: [Hôm nay có buổi biểu diễn.]
 
Tần Vụ biết rằng trong tài khoản của Hứa Gia Niên không có nhiều thông tin trước đây.
 
Ngoài việc đăng lại các bài tuyên truyền cho các tác phẩm điện ảnh và truyền hình mà anh tham gia nhưng không để lại chút ấn tượng gì, thì không có một dòng trạng thái nào được cập nhật trên tài khoản của Hứa Gia Niên.
 
Cực kỳ kín tiếng, không một bài đăng.
 
Tần Vụ không ngờ hôm nay Hứa Gia Niên lại đột nhiên chủ động đăng tải trạng thái.
 
Cô nhìn những dòng tâng bốc khó hiểu từ mấy chiếc acc clone của mình, ví dụ như ‘Mong anh up bài nhiều hơn’ chẳng hạn.
 
Tần Vụ chợt vỡ lẽ.
 
Hứa Gia Niên đang ngầm nhắc nhở cô mau chóng bình luận thêm thật nhiều cho anh.
 
Được dẫn dắt bởi [Bàn phím tu luyện thành tinh], hàng loạt tài khoản khác đã nhanh chóng đua nhau trả lời Hứa Gia Niên.
 
Bàn phím tu luyện thành tinh: [Tuyệt ghê! Hôm nay anh Hứa có lịch đi diễn rồi! Vui quá trời quá đất! (Bởi vì đã trở thành hội viên nên có thể đính kèm sticker chú mèo siêu cấp đáng yêu)]
 
Acc clone n: [Oaaaaaa! Anh diễn ở đâu thế ạ? Hóng quá luôn nè! (Icon đầu chó)]
 
Acc clone n+1: [Anh mình có buổi biểu diễn rồi yeah! Vậy là sắp hot rồi đúng không ạ hu hu hu? (Bởi vì trượt tay thêm tư cách hội viện vào acc clone này nên đính kèm theo một sticker xoa tay mong chờ)]
 
Tần Vụ khiến phần bình luận dưới dòng trạng thái của Hứa Gia Niên trở nên sôi nổi hơn, sau đó mới xách máy ảnh lên và đi đến một thị trấn nhỏ gần thành phố S.
 
Phong cảnh thiên nhiên của thị trấn nhỏ này ít có sự tàn phá của con người, vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp, văn hoá nơi đây cũng giản dị và gần gũi, trước đây Tần Vụ vốn đã có ý định đi chụp ảnh ở đây.
 
Nhân cơ hội này coi như là thực hiện kế hoạch trước đó của cô.
 
Từ thành phố S đến đó phải mất khoảng một hai giờ ngồi tàu cao tốc.
 
Tần Vụ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chợt cô nhận được thông báo trả lời bình luận trên Weibo của Hứa Gia Niên.
 

Acc clone n: [Oaaaaaa! Anh diễn ở đâu thế ạ? Hóng quá luôn nè! (Icon đầu chó)]
 
Hứa Gia Niên trả lời: [Ở thị trấn X.]
 
Tần Vụ sửng sốt dán chặt mắt vào tên địa điểm mà anh vừa bình luận.
 
Cũng trùng hợp ra phết, đó chính là đích đến mà cô đang muốn tới.
 
Nhưng mà… Tần Vụ cau mày.
 
Người nổi tiếng sao lại tới những chỗ như thế này để biểu diễn nhỉ?
 
Chẳng phải là nên bao trọn một trung tâm văn hoá hoặc là một sân vận động nào đó hay sao?
 
Cô chưa đu idol bao giờ, nếu nói đến người nổi tiếng thì cùng lắm là tính cả Tần Y Lộ.
 
Tần Y Lộ có nhà họ Tần đứng đằng sau bỏ vốn hỗ trợ nên vừa mới ra mắt đã có được rất nhiều tài nguyên tốt, đến mức hot lên ngay sau đó.
 
Hoặc là do hiểu biết của cô còn hạn hẹp nên cô chưa từng gặp người nổi tiếng nào giống như Hứa Gia Niên.
 
Cô cụp mắt, cảm xúc lẫn lộn, chỉ nhấn like cho câu trả lời của Hứa Gia Niên.
 
Trong lúc ấy, chiếc xe van* đang chạy trên đường quốc lộ bỗng bị rung lắc.
 
*Xe van: chỉ những loại xe không có khoang động cơ và khoang hành lý nhô ra ở phía trước và phía sau, giống như một ổ bánh mì.
 
Hứa Gia Niên ngồi ở hàng ghế sau, vẻ mặt bình tĩnh, lưng vẫn thẳng tắp.
 
Dù là ở bất cứ đâu thì anh cũng luôn giữ cho mình một trạng thái thanh lịch và điềm tĩnh như vậy.
 
“Ay da cái con đường này, lúc nào cũng xóc như thế này hết!” Tiểu Lương - nhân viên hậu cần của công ty biểu diễn thương mại an ủi Hứa Gia Niên: “Anh Hứa à, chỉ cần đi qua đoạn đường công trình này là sẽ bình thường lại thôi.”
 
Hứa Gia Niên quay đầu nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, hàng mi dài khẽ rung lên, gật đầu.
 
“Anh Hứa, cảm ơn anh rất nhiều vì đã nhận lời tham gia buổi biểu diễn thương mại của chúng tôi.” Tiểu Lương cảm kích nói.
 
Hợp đồng biểu diễn thương mại của Hứa Gia Niên là được ký với công ty Giải trí Nhất Hồng, một công ty con của Truyền thông Diệu Thịnh.
 
Mặc dù được Truyền thông Diệu Thịnh hậu thuẫn nhưng quy mô của Giải trí Nhất Hồng rất nhỏ, dưới trướng của công ty này cũng không có nghệ sĩ nào nổi tiếng.
 
Vì thế cũng có thể nói là chi phí mời nghệ sĩ của công ty họ cũng rất thấp.
 
Buổi biểu diễn thương mại lần này của bọn họ thực ra là đến buổi khai trương một siêu thị lớn ở thị trấn X, họ muốn mời vài người nổi tiếng đến hát một bài để khuấy động.
 
Bên khách hàng uỷ thác đã nghèo, công ty tổ chức buổi diễn thương mại này cũng nghèo nốt, mà Giải trí Nhất Hồng thậm chí còn nghèo hơn.
 
‘Người nổi tiếng’ mà bọn họ đủ khả năng chi trả mời đến buổi biểu diễn này đương nhiên cũng không phải là một người có độ hot.
 
Cho đến tận ngày hôm nay thì trước đó Tiểu Lương thậm chí còn chưa bao giờ nghe đến cái tên Hứa Gia Niên.
 
Đến khi người ở bên Giải trí Nhất Hồng lấy tấm poster của Tần Y Lộ ra, chỉ vào cái đầu của người đẹp và nói: 
 

“Ay da… thôi thì dù sao anh ấy cũng đã từng đóng chung một bộ phim với Tần Y Lộ mà.”
 
Mối quan hệ cách tám cái sào này mặc dù nghe hơi xa vời một tí, nhưng ít ra thì người ta cũng biết đến Tần Y Lộ.
 
Hơn nữa chi phí mời Hứa Gia Niên phải gọi là quá hời, vì thế cuối cùng Hứa Gia Niên cũng ngồi lên chiếc xe này.
 
Khi Hứa Gia Niên ký hợp đồng với Giải trí Nhất Hồng, anh đã sử dụng đội ngũ cố vấn pháp lý của gia đình mình để soạn thảo hợp đồng riêng.
 
Công ty không thể đặt ra bất kỳ giới hạn nào đối với công việc diễn xuất cá nhân của anh.
 
Nhưng Hứa Gia Niên trước nay cũng chưa bao giờ từ chối những công việc mà Giải trí Nhất Hồng giao cho anh.
 
Hứa Gia Niên cũng không nghĩ rằng việc đến buổi lễ khai trương của một siêu thị ở một thị trấn nào đó, đứng trên sân khấu hát vài bài hát góp vui là một chuyện gì đáng xấu hổ.
 
Thậm chí tối hôm qua anh còn luyện tập bài hát của hôm nay mấy lần liền.
 
Tình hình bên phía Tần Vụ bây giờ tốt hơn Hứa Gia Niên một chút, ít ra thì cô cũng không cần chen chúc trên một chiếc xe với ba người.
 
Với chiếc ba lô đầy đủ trang thiết bị ở sau lưng, cô bước xuống xe và định đi thẳng về phía ngoại ô.
 
Kết quả là ở trên taxi, khi đi ngang qua trung tâm thị trấn X, cô chợt nhìn thấy một tấm poster lớn của Hứa Gia Niên được dán trên sân khấu của một công trình nào đó vừa mới được xây dựng sau.
 
Tần Vụ cảm thấy Hứa Gia Niên cũng đỉnh phết đấy chứ.
 
Nếu dùng những bình luận mà cô thường sử dụng để đi seeding thì sẽ là ‘ôi nhóc con nhà chúng ta thật là có tiền đồ quá đi hu hu.’
 
Cô yêu cầu tài xế tạm thời dừng xe lại, bước xuống khỏi taxi thì phát hiện quảng trường nhỏ đã chật kín người.
 
Tần Vụ cảm thấy có gì đó sai sai, sao ở đây lại đông người thế nhỉ? Sao Hứa Gia Niên lại có nhiều bà cô ông chú hâm mộ thế này?
 
Cô đứng ngoài đám đông, cố gắng nhón chân nhìn vào bên trong.
 
Có mấy bà cô đang chen chúc đẩy Tần Vụ sang một bên.
 
Tần Vụ che chắn chiếc ba lô trong tay, mạnh dạn bước tới, hoà vào đám đông của các ông chú bà cô.
 
“Dì ơi…” Tần Vụ dè dặt gọi.
 
“Gọi ai là dì đấy hả!” Một bà cô hung hăng đáp lại.
 
“Chị ơi.” Tần Vụ lập tức sửa lại: “Mọi người đến xem biểu diễn ạ?”
 
Cô chỉ vào tấm poster lớn của Hứa Gia Niên ở trên sân khấu, rất đẹp trai, rất ngầu, mỗi tội bị photoshop trông như người giả vậy.
 
“Ai đến xem cái này làm gì đâu…” Người kia tỏ ý không biết đến người trên poster là ai.
 
Vừa dứt lời, một giọng nói lớn bằng loa phát ra từ bên trong đám đông: “Các ông các bà, các cô dì chú bác không cần phải vội nha!”
 
“Siêu thị lớn nhất thị trấn của chúng ta đã được khai trương, còn mời cả người nổi tiếng đến hát giao lưu đó ạ. Ây da mọi người đừng chen lấn chứ.”
 
“Mọi người mau mau tới đây đăng ký báo danh, sau khi xem hết buổi biểu diễn có thể quay lại chỗ tôi để nhận một gói bột giặt miễn phí, còn được tặng cả một chậu rửa mặt được làm từ inox nữa nha…”
 
“Mong mọi người ủng hộ ạ!” Rồi người đó cúi chào.
 
Tần Vụ: “…” Vãi chưởng.
 
Tự dưng cảm động ghê.
 
Tần Vụ cảm thấy có chút tò mò, cô chưa nghe Hứa Gia Niên hát bao giờ.
 
Dù sao thì trong mắt người bình thường, người nổi tiếng là những người biết mọi thứ, từ diễn xuất, ca hát đến nhảy múa đều thành thạo.
 
Đó là lý do tại sao Hứa Gia Niên là một diễn viên nhưng cũng được mời đến hát ở trên một sân khấu lớn tại thị trấn này.
 

Cô tìm một góc xa nhất và vắng vẻ nhất của đám đông, chuẩn bị tham gia vào cuộc vui.
 
Những chiếc ghế được chuẩn bị cho buổi biểu diễn này cũng rất đơn giản, chỉ là những băng ghế dài bằng gỗ.
 
Bà cô vừa ngồi xuống ở đầu ghế bên kia khiến chiếc ghế kêu lên tiếng cót két rất to.
 
Tần Vụ ôm ba lô trong lòng, nhìn người dẫn chương trình đang bắt đầu cổ vũ để khuấy động không khí.
 
Đầu tiên là đoàn ca múa của người lớn tuổi lên nhảy một bài, cũng khá tưng bừng nhưng lại lỗi thời, vì thế hơi nhàm chán.
 
Những người ngồi dưới sân khấu đang nóng lòng được nhận đồ miễn phí sau khi xem buổi biểu diễn, họ đều cúi đầu và bắt đầu nghịch điện thoại di động.
 
Tần Vụ chăm chú quan sát, cô đang chờ đợi sự xuất hiện của Hứa Gia Niên.
 
Hứa Gia Niên là người xuất hiện cuối cùng, có vài người dưới khán đài đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
 
Mọi người đều đang đợi anh mau mau hoàn thành màn biểu diễn của mình rồi nhanh chóng đi lấy bột giặt và chậu rửa mặt miễn phí.
 
Chỉ có Tần Vụ cho rằng Hứa Gia Niên đúng là cừ thật, được xếp diễn ở gần cuối cùng cơ mà.
 
Một lúc sau, Hứa Gia Niên cuối cùng cũng lên sân khấu.
 
Trong hàng trăm cặp mắt dưới khán đài, không có một ai nhìn anh ngoại trừ Tần Vụ.
 
Nhưng anh vẫn nhớ hết lời bài hát và hát một cách rất nghiêm túc.
 
Anh chọn một bài hát có giai điệu rất bình thường, không cao không thấp, vì dù sao thì trước đây anh cũng chưa từng ca hát.
 
Giọng hát của Hứa Gia Niên khá êm dịu và sâu lắng, thậm chí qua hệ thống âm thanh chất lượng kém như thế này, anh dường như vẫn có thể đưa người ta cuốn vào vòng xoáy.
 
Anh đứng ở giữa sân khấu, ngoài đời anh đẹp hơn trên poster rất nhiều, dưới ánh đèn sân khấu của buổi chiều tà, cả người anh như bừng sáng.
 
Tần Vụ nheo mắt lại, cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của Hứa Gia Niên.
 
Nhưng vị trí của cô quá xa, không thể nào nhìn rõ được gương mặt của Hứa Gia Niên.
 
Tần Vụ nghĩ, biểu cảm của Hứa Gia Niên chắc chắn sẽ rất nghiêm túc và kiên định.
 
Anh đã hát đến cuối bài hát, những giai điệu kết thúc cũng đã bắt đầu vang lên.
 
Bà cô ngồi ở đầu ghế bên kia đứng lên, chiếc ghế phát ra tiếng cót két, kéo suy nghĩ đang đặt trên người Hứa Gia Niên của Tần Vụ quay trở lại thực tại.
 
Giống như vừa thức dậy từ một giấc mơ vậy.
 
Xung quanh bắt đầu ồn ào, tất cả khán giả dưới sân khấu nhanh chóng giải tán.
 
Họ ào ra như thuỷ triều, đổ xô về một bên để nhận quà tặng.
 
Hứa Gia Niên thật ra cũng không để ý nhiều đến khán giả bên dưới, ánh mắt của anh hướng về những ngọn núi màu xanh ở phía xa xa của thị trấn nhỏ này.
 
Dưới khán đài có rất nhiều người, cũng rất hỗn loạn, tiếng đám đông ồn ào không ngừng vang lên.
 
Hứa Gia Niên nghĩ, chắc là cũng không có ai thật sự ngồi nghe anh hát đâu, thế nhưng anh vẫn hát rất nghiêm túc.
 
Khi hát đến câu hát cuối cùng, ánh mắt của Hứa Gia Niên quay lại nhìn khán giả.
 
Mọi người đều đã rời đi, tiếng va chạm của chiếc chậu rửa mặt inox vang lên từ đằng xa.
 
Dưới sân khấu rộng lớn, chỉ có một người vẫn ngồi giữa những hàng ghế trống, ngước nhìn anh.
 
Giống như một chiếc vỏ sò nhỏ còn sót lại trên bãi biển sau khi sóng biển rút về.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận