Tôi thật sự là fan của anh ấy

Tần Vụ không ngờ bọn họ lại chuồn đi nhanh như vậy.
 
Đến khi phản ứng lại thì chỉ còn một mình cô là người duy nhất còn sót lại ở chiếc ghế trong góc.
 
Lúc này, những giai điệu cuối cùng của bài hát được phát trên loa cũng đã kết thúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần Vụ nhìn về phía sân khấu, thấy rõ ánh mắt của Hứa Gia Niên đang nhìn về phía cô.
 
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Vụ ngây người.
 
Hứa Gia Niên có đôi mắt rất đẹp, một đôi mắt đào hoa, cho dù là nhìn ai đi chăng nữa thì cũng đều rất tình tứ.
 
Đặc biệt là khi anh đang nghiêm túc chăm chú nhìn một ai đó, dưới ánh đèn chiếu rọi của sân khấu, trong mắt anh dường như ánh lên một tia bối rối mơ hồ.
 
Giống như một con đom đóm trong màn đêm sâu thẳm, thúc giục mọi người phải theo đuổi nó.
 
Tần Vụ ôm chặt ba lô ở trong lòng, cô lập tức cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, vùi đầu vào đằng sau ba lô, vờ như không nhìn thấy anh.
 
Hứa Gia Niên từ xa nhìn thấy Tần Vụ đã cúi đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhớ cô.
 
Đối với những người không mấy quan trọng, Hứa Gia Niên thường sẽ không có ấn tượng gì.
 
Trong mắt anh, Tần Vụ vốn chỉ như ‘một người hàng xóm’ mà thôi.
 
Nhưng đêm hôm đó, dáng vẻ cô một cước đá thẳng vào tên sâu rượu và hất văng đôi dép lê đi thực sự rất độc đáo.
 
Đến nỗi sau này nghĩ lại, Hứa Gia Niên vẫn còn nghi ngờ rốt cuộc là mình đang gọi cảnh sát đến cứu ai.
 
Hứa Gia Niên khựng lại, cho dù Tần Vụ không ngẩng đầu, không nhìn thấy được anh, anh cũng vẫn hướng về phía Tần Vụ và gật đầu từ xa chào hỏi.
 
Hứa Gia Niên đặt micro xuống, quay người, chuẩn bị bước ra khỏi ánh đèn sân khấu.
 
Nhưng đúng lúc này, một tiếng ‘huỵch’ vang lên từ phía dưới khán đài.
 
Chiếc ghế dài dưới mông Tần Vụ vốn đã phát ra tiếng cọt kẹt từ lúc bà cô mập mạp kia ngồi lên ở đầu ghế bên kia.
 

Bây giờ bà cô ấy đã chạy đi nhận bột giặt và chậu rửa mặt inox rồi.
 
Tần Vụ cố gắng hết sức để nép sang đầu ghế bên kia, chiếc ghế gãy ấy mất thăng bằng.
 
Vì vậy mới vang lên một tiếng ‘huỵch’, chiếc ghế bị Tần Vụ ngồi lên sụp xuống.
 
Cô ngồi bệt trên mặt đất, chống tay xuống đất, choáng váng.
 
Khi tỉnh táo lại, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tần Vụ chính là ‘Thôi xong rồi, quả này thực sự quá là mất mặt rồi’.
 
Tần Vụ bị cú ngã dập mông này làm cho choáng cả người, cô ngồi ngây ra đất một lúc, sau đó mới lồm cồm bò dậy để thoát khỏi cảnh tượng đáng xấu hổ này.
 
Nhưng có người đã cuống quýt đỡ cô lên.
 
“Ôi thật xin lỗi, thật xin lỗi thưa cô…” Bên cạnh là một anh chàng trông có vẻ dễ gần liên tục chắp hai tay xin lỗi Tần Vụ.
 
Người đó chính là Tiểu Lương, đến từ công ty biểu diễn thương mại, là người lên kế hoạch cho sự kiện lần này.
 
Địa điểm này cũng là do công ty của anh ta sắp xếp, nếu như chẳng may gặp phải tai nạn gì bị thương thì sẽ rất khó để xử lý.
 
Nhưng một người khác đã kéo cô lên.
 
Tần Vụ cúi đầu nhìn bàn tay hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật mà mình đã từng tán thưởng.
 
Trên mu bàn tay trắng trẻo nổi lên những khớp xương rõ ràng.
 
Là Hứa Gia Niên.
 
Tần Vụ cảm thấy ngày hôm nay mình sẽ thật sự bị quê đến chết.
 
Tiểu Lương ở bên cạnh rất lo lắng cho tình trạng của cô: “Xin lỗi cô, đây là sai sót của chúng tôi khi bố trí khán đài. Cô có cần chúng tôi đưa đi bệnh viện trong thị trấn để kiểm tra lại không ạ?”
 
Tần Vụ: “…”
 
Nội tâm của cô điên cuồng gào thét ‘trời ơi thôi xin đấy không cần đâu mà’.
 
“Tôi không sao đâu.” Tần Vụ kìm nén hồi lâu mới lạnh lùng nói ra được mấy chữ.
 
Tiểu Lương nhìn thấy biểu cảm chớ lại gần của Tần Vụ thì càng trở nên hốt hoảng hơn: “Không không không, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra thì hơn.”

 
Tần Vụ lúc này thực sự rất muốn tự vỗ vào mông mình để chứng minh cho anh ta thấy là bản thân thật sự không gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng.
 
Nhưng cánh tay còn lại của cô vẫn đang được Hứa Gia Niên giữ lại, để cô không bị mất sức và ngã xuống một lần nữa.
 
“Không cần đâu.” Tần Vụ thầm nghĩ trong lòng, chỉ là ngã dập mông một cái thôi mà, chỉ có điều giọng cô to hơn trước một chút.
 
Nào ngờ từ trên đỉnh đầu cô lại vang lên một giọng nói bình tĩnh: “Đi khám thử đi.”
 
Tần Vụ bối rối, không dám từ chối: “Vậy… Vậy thì đi xem sao.”
 
Tiểu Lương ở một bên lập tức ngạc nhiên nói: “Anh Hứa, quả nhiên là fan của anh, anh xem, anh nói thì cô ấy chịu nghe này.”
 
Tần Vụ: “?” Khùng hả ba?
 
Trước khi kịp nói ‘không’, Tần Vụ nghĩ đến ánh mắt của Hứa Gia Niên khi anh nhìn cô ở trên sân khấu vừa rồi.
 
Dù anh luôn giữ cho mình một vẻ bề ngoài lịch lãm và điềm tĩnh, dường như ở thế giới ngoài kia không có thứ gì có thể chạm được đến trái tim anh. Nhưng vào lúc đó, cô biết, tia sáng thoáng qua trong mắt Hứa Gia Niên chính là ‘niềm vui’.
 
Nên cô đành ngậm miệng lại.
 
Tần Vụ vốn định âm thầm rời đi, nào ngờ cú ngã lần này thực sự không ổn lắm.
 
Có vẻ như cô đã bị trật khớp ở đâu đó, cô thấy rất đau mỗi khi cử động chân trái.
 
Nói mới nhắc, chắc là do chiếc ba lô được đặt cẩn thận trên chân cô chứa đầy những thiết bị và dụng cụ chụp ảnh khá nặng, có thể nó đã đập vào chân cô khi cô ngã.
 
Tần Vụ cúi đầu nhặt ba lô lên.
 
Khi vừa cử động, chân cô lại đau giống như bị chuột rút.
 
Nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng được.
 
Tần Vụ biết Hứa Gia Niên đang đứng sau lưng mình, cô cảm thấy mình không thể mất mặt thêm được nữa, cũng không thể làm phiền người khác tiếp tục đỡ mình như vậy.
 
“Đi thôi.” Tần Vụ tiến lên trước một bước, giọng điệu tỏ ra như bình thường.
 

Mau nhanh nhanh đi gặp bác sĩ để cô còn kiếm cớ rời đi.
 
Tần Vụ bước về phía trước, môi cô chợt tái nhợt.
 
Nếu như xung quanh mà không có người, Tần Vụ nhất định sẽ nghiến răng nghiến lợi, đau đớn nhăn mặt mà kêu lên mấy tiếng.
 
Nhưng Hứa Gia Niên đang đứng sau lưng cô, còn trước mặt cô thì lại là một nhân viên trông có vẻ đang rất căng thẳng.
 
Cô cố tỏ ra bình thường, bước vài bước về phía trước.
 
Đi được mấy bước, Tần Vụ bỗng cảm thấy tay cầm ba lô như nhẹ đi, hình như có người đã lấy đi chiếc ba lô cô đang xách.
 
Tần Vụ ngẩng đầu lên, chóp mũi suýt chạm vào cánh tay phải của Hứa Gia Niên.
 
Tần Vụ lại ngửi được mùi gỗ thông và hổ phách nhè nhẹ.
 
Cô khẽ kêu lên một tiếng rồi lại nhỏ giọng nói: “Tôi tự xách được mà.”
 
Hứa Gia Niên nghiêng đầu, khoảng cách giữa hai người khá gần. Tần Vụ thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ hình bóng của chính mình trong đôi mắt xinh đẹp của anh, tựa như những đường nét hoa văn trên viên đá cẩm thạch.
 
“Hình như cô bị trật ở chỗ nào đó rồi phải không?” Hứa Gia Niên nhận ra Tần Vụ có gì đó không được ổn lắm.
 
Tần Vụ căng thẳng nuốt bọt, phủ nhận: “Đâu có đâu.”
 
Chân trái của cô run rẩy trên mặt đất.
 
Hứa Gia Niên cụp mắt xuống, hàng lông mi dài như chiếc quạt nhỏ.
 
Anh nhìn xuống chân trái đang chật vật chống đỡ của Tần Vụ.
 
“Cô Tần, không cần cố tỏ ra mạnh mẽ đâu.” Hứa Gia Niên nhớ tên Tần Vụ, lần trước lúc ghi chép biên bản ở đồn cảnh sát anh cũng có mặt.
 
Hai tiếng ‘cô Tần’ vang lên trực tiếp gợi lên ký ức của Tần Vụ về chuyện lần trước.
 
“Tôi…” Tần Vụ muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên phản bác lại thế nào.
 
Hứa Gia Niên khẽ thở dài, dường như có chút bất lực.
 
Tiếng thở dài này khiến Tần Vụ bối rối không biết phải làm sao.
 
Khi cô còn đang lúng túng, Hứa Gia Niên đã cúi xuống bế cô lên.
 
Tần Vụ có dáng người mảnh khảnh và cân đối, nhưng vì quanh năm quay phim chụp ảnh ngoài trời và hay phải tự mình mang theo thiết bị nên toàn thân cô cũng khá cơ bắp.
 
Nên thật ra thì cô cũng… khá nặng.
 

Chân Tần Vụ không chạm đất, cũng không còn cảm thấy đau nữa, nhưng cô lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
 
Cô đưa tay che mặt, nhắc nhở Hứa Gia Niên: “Tôi nặng lắm đấy.”
 
Hứa Gia Niên thấy cũng bình thường, bàn tay anh nắm lại và bế cô, khoảng cách giữa hai người cũng được anh kiểm soát để nó không bị quá mập mờ.
 
Trên thực tế thì đây là một cách bế người cực kỳ tiêu hao sức lực.
 
Hứa Gia Niên chỉ liếc nhìn Tần Vụ một cái rồi lập tức di dời ánh mắt.
 
Anh biết Tần Vụ đang căng thẳng nên cũng không nói gì thêm.
 
Tiểu Lương đang dẫn đường chú ý tới động tĩnh phía sau nên quay đầu lại nhìn, nào ngờ thấy Hứa Gia Niên đã bế Tần Vụ lên từ lúc nào.
 
“Trời đất ơi, có phải là rất nghiêm trọng không ạ?” Tiểu Lương vội vàng đi tới.
 
Tần Vụ lắc đầu: “Chắc là bị trật chân rồi.”
 
Lúc này Tiểu Lương mới nhớ ra Hứa Gia Niên là người nổi tiếng, mà một người nổi tiếng thì không được phép làm chuyện như vậy.
 
Anh ta nhanh chóng xin lỗi Hứa Gia Niên: “Xin lỗi anh Hứa, để anh phải vất vả rồi. Vẫn còn một đoạn đường dài nữa, anh có cần tôi giúp không ạ?”
 
Hứa Gia Niên hơi khựng lại nhưng rồi cũng từ chối.
 
“Không cần đâu, cô ấy khá nặng đấy.” Anh nói.
 
Tần Vụ: “…”
 
Hứa Gia Niên đưa chiếc ba lô mà anh đang móc bằng một ngón tay vào tay Tiểu Lương, Tiểu Lương bị sốc bởi độ nặng của những thứ ở trong ba lô.
 
“Đúng… Đúng là nặng thật!” Tiểu Lương lập tức cảm kích Hứa Gia Niên, với sức của anh ta thì đúng là chưa chắc đã có thể bế được Tần Vụ.
 
Tần Vụ: “…”
 
Cô cũng không vùng vẫy thêm nữa mà chỉ nhìn thẳng về phía trước, nhìn đám đông thưa thớt dần trên con đường trong thị trấn nhỏ vào ban đêm.
 
Hứa Gia Niên bế cô rất vững.
 
Tần Vụ lén lút ngước mắt nhìn anh, phía bên trên xương quai hàm hoàn hảo đó là một đôi môi mỏng đang hơi mím lại.
 
Nhìn anh ở một khoảng cách gần như vậy, Tần Vụ luôn có cảm giác Hứa Gia Niên giống như một loài động vật nào đó.
 
Thanh lịch, nhẹ nhàng và điềm tĩnh, giống như một con nai đang ngủ say ở trong rừng sâu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận