Tôi Thật Sự Rất Đẹp


Sau khi thưởng thức vẻ đẹp của chính mình, Viên Ninh cảm thấy hơi nghẹn khuất, trực tiếp gọi điện cho Trần Ni.

Chờ bên kia nghe điện thoại, cô lập tức nức nở nói: "Chị Trần, chị không cần em nữa sao?"
Trần Ni vốn cho rằng Viên Ninh một là đồng ý, hai là từ chối nên đã nghĩ cách để ứng phó trước.

Nhưng khi nghe Viên Ninh nói thì cô ta sững sờ: "Em đang nói gì vậy?"
"Chị Amy nói chị muốn hại em, không lâu nữa chị sẽ không còn làm quản lý của em." Giọng Viên Ninh tràn đầy ủy khuất: "Chị rõ ràng đối xử với em rất tốt."
Trần Ni ngay lập tức biết được Amy mà Viên Ninh đang nói là ai, vẻ mặt cô ta liền thay đổi: "Bây giờ em đang ở đâu? Cô ấy đã nói những gì?"
Viên Ninh mặt không đổi sắc sụt sịt, đáng thương nói: "Chị ấy nói chị sẽ bỏ em, tài nguyên gì đó đều là giả dối, còn nói rất nhiều thứ khác vu khống chị, em đều ghi âm lại."
Trần Ni có linh cảm không lành, trước đây cô ta từng bị các nghệ sĩ lén lút ghi hình và bắt quả tang.

Nên khi gọi Viên Ninh đến văn phòng để nói về đoạn video, cô ta đã yêu cầu cô giao điện thoại cho trợ lý cất giữ: "Cô ấy đã nói gì?"
Viên Ninh lật menu trước mắt, những chiếc bánh nhỏ trong hình không chỉ đẹp mà còn ngon, cô quyết định tự thưởng cho mình một cái bánh: "Chị Amy nói chị đã mua chuộc hai người đàn ông trong video.

Còn có cái gì mà thủy quân, rồi bỏ rơi em, không lâu nữa chị sẽ không còn làm quản lý của em, em không tin nên cùng chị ấy ầm ĩ một trận, hiện tại em cảm thấy rất sợ."
Trần Ni thiếu chút nữa thì ngất đi, cảm thấy Amy quả thực âm hồn bất tán: "Em đừng sợ, đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn.

Hợp đồng ra mắt của em đã chuẩn bị xong, chị làm sao có thể bỏ em?"
Viên Ninh hỏi: "Còn chuyện thủy quân là sao vậy chị?"
Trần Ni cẩn thận nói: "Cô ta lúc trước cạnh tranh với chị cho vị trí quản lý nhóm nhạc của các em, tiếc là cô ta không đủ năng lực, công ty sợ cô ta làm chậm trễ các em nên không đồng ý.

Có lẽ cô ta không thích chị nên mới nói những lời như vậy để ly gián em với chị."
Viên Ninh dường như đã bị thuyết phục, hỏi lại: "Nếu em không muốn ra mặt nhận bản thân là người trong video, chị có giận không? Hay như chị Amy nói, trực tiếp đem mọi việc đổ lên người em? Dùng Weibo của em để đăng lời xin lỗi?"
Nhất thời Trần Ni không rõ Viên Ninh có thực sự tin tưởng cô ta không hay là giả heo ăn thịt hổ, nhưng cô ta đương nhiên sẽ không nói những điều này qua điện thoại: "Video gì, quên đi, bây giờ em đến văn phòng làm việc của chị đi, có hiểu lầm gì chúng ta gặp mặt làm rõ."
Viên Ninh dường như không nghi ngờ gì, trực tiếp đồng ý, nhưng trong lòng lại mắng Trần Ni cáo già, cô ghi âm cuộc gọi này vô ích rồi.

Sau khi tắt điện thoại, Trần Ni trực tiếp gọi trợ lý vào, lạnh giọng nói: "Cô vào đây giải thích cho tôi tại sao điện thoại của Viên Ninh lại ở trong tay Amy!"
Trái ngược với tâm trạng tức giận của Trần Ni, Viên Ninh mua một chiếc bánh ngọt và gói đem về.

Sau đó đi mua một chiếc điện thoại mới và nhờ nhân viên sạc pin giúp, trong lúc đó cô ghé một cửa hàng bên đường mua một chiếc sim không cần đăng ký tên.

Sau đó quay lại cửa hàng bán điện thoại vừa rồi ngồi ăn hết bánh ngọt.

Sau khi cảm ơn nhân viên cửa hàng, Viên Ninh gắn thẻ sim vào điện thoại và đi về phía Vĩnh Gia Entertainment.
Viên Ninh lúc trước vì một vai diễn nên đã đọc một vài cuốn sách tâm lý.

Giống như tính đa nghi của Trần Ni, thì khi ở địa bàn của mình, cô ta mới có thể dễ dàng kiểm soát và nắm bắt được sơ hở.
Sau khi đến Vĩnh Gia Entertainment, Viên Ninh vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại mới mua mở chế độ ghi âm rồi giấu nó đi, lúc này mới đến văn phòng của Trần Ni.
Viên Ninh đến gõ cửa, đợi một lúc thì bên trong mới mở cửa ra.
Người mở cửa là trợ lý của Trần Ni, đôi mắt cô ấy sưng đỏ như vừa mới khóc, nhìn thấy Viên Ninh cô ấy cúi đầu nói: "Mời vào, chị Trần đang đợi em ở bên trong."
Viên Ninh khẽ gật đầu, trực tiếp đi vào.
Trợ lý của Trần Ni trong một thoáng, cảm thấy ánh mắt của Viên Ninh lại rất lạnh lùng.

Nhưng nhìn lại Viên Ninh đứng trước bàn làm việc, cô vẫn giống như cũ, bộ dáng ngốc nghếch...
"Lấy trà đi!" Thấy trợ lý vẫn đứng ở cửa, Trần Ni trầm giọng nói: "Chẳng lẽ ngay cả việc này cô cũng không biết sao?"
Trợ lý bị dọa tới mức không kịp nghĩ gì khác, vội vàng đóng cửa đi chuẩn bị trà.
Trần Ni ngồi ở trên ghế, khẽ gật đầu nói: "Ngồi xuống đi."
Sau khi Viên Ninh ngồi xuống, không đợi Trần Ni nói, cô liền hỏi: "Chị Trần, chuyện này là sao vậy? Không phải chị nói những thứ này đều là vì muốn tốt cho em sao? Em có tìm xem video trên mạng, nếu thừa nhận, em..."
Như thể là cô đang rất gấp lại ngập ngừng không giám nói nữa.
Nhìn dáng vẻ của Viên Ninh, Trần Ni ngược lại bình tĩnh đưa cho Viên Ninh một thanh chocolate: "Nếu em không muốn thì bỏ đi, chị là quản lý của em, sao có thể hại em?"
Vu Ninh nhìn thanh chocolate, thần sắc có chút hòa hoãn, cầm trong tay nhưng lại không ăn: "Nhưng...!"

"Công ty đương nhiên có quan hệ rộng." Trần Ni trong lòng thầm mắng Amy nhưng ngoài mặt lại rất ôn hòa: "Chị biết em thích nhãn hiệu chocolate này, vì vậy chị đã đặc biệt nhờ người mang một gói từ nước ngoài về, em có thể mang nó về."
Viên Ninh cắn môi dưới, tựa hồ cảm thấy có chút áy náy, trộm nhìn Trần Ni một cái, sau đó cúi đầu nói: "Thật sự rất xin lỗi chị Trần, em có chút nóng vội."
Trần Ni thấy vậy, nói: "Chị sẽ lắng nghe những gì em nói."
Viên Ninh tựa hồ mới nhớ ra, nhanh chóng mở đoạn ghi âm, không chút nghi ngờ đưa cho Trần Ni, nói: "Chị Trần..."
Trần Ni cầm lấy điện thoại, nghe xong liền nhíu mày hỏi: "Em sao lại tới đây muộn thế?"
"Em đang tìm cái video kia." Viên Ninh nhỏ giọng giải thích: "Em tìm thấy nó trên rất nhiều trang web, còn có những từ ngữ rất khó nghe.

Nó rất bẩn và em thực sự rất sợ, chị Trần em không muốn thay người khác thừa nhận chuyện này."
Việc Trần Ni cần làm hiện tại là ổn định Viên Ninh: "Em không muốn cũng không sao, chị chỉ cảm thấy những tài nguyên kia rất đáng tiếc, em không phải đang thiếu tiền sao?"
Vì đang cầm điện thoại của Viên Ninh, Trần Ni không chút do dự nói: "Hơn nữa còn có công ty chống lưng cho em, cư dân mạng cũng sẽ mau quên thôi.

Em còn được trả tiền để gia nhập đoàn làm phim, chờ em quay xong mọi chuyện đều đã lắng xuống rồi, ai còn nhớ cái này chứ?"
"Thật sao?" Viên Ninh như không thể tin được nói: "Vậy tại sao lại tìm người thay thế? Nhóm trưởng sao có thể quay video như vậy?"
Trần Ni thở dài: "Cô ấy bị hạ thuốc."
Viên Ninh cầm thanh chocolate: "Ý của chị Trần là nhóm trưởng bị đánh thuốc, cô ấy không phải tự nguyện quay những video này sao? Vậy tại sao cô ấy không báo cảnh sát, mà tìm người thừa nhận thay cô ấy? Bọn họ đang phạm pháp mà."
Trần Ni trong lòng khó chịu, nhưng không để lộ ra ngoài nói: "Triệu Mộng Kỳ với các em không giống nhau, gia thế của cô ấy không cho phép xảy ra những chuyện như vậy, hiểu không? Bằng không Triệu tổng sao lại nguyện ý cung cấp tiền cùng tài nguyên?"
Viên Ninh kêu lên một tiếng: "Nhưng cô ấy là người bị hại, sao không báo cảnh sát? Mà lại để người khác chịu nhục thay?"
Trần Ni nhìn Viên Ninh không đáp lại, cô ấy chỉ hỏi: "Em đã cho người khác nghe bản ghi âm này chưa? Em có bản sao khác không?"
Viên Ninh lắc đầu, tựa hồ không hiểu tại sao Trần Ni lại hỏi như vậy.
Trần Ni trực tiếp mở ngăn kéo, bỏ điện thoại của Viên Ninh vào: "Em nên làm theo sự sắp xếp của công ty đi, những chuyện khác đừng hỏi nhiều."
Viên Ninh theo bản năng muốn ngăn lại: "Điện thoại của em."
Sắc mặt Trần Ni trở nên nghiêm nghị: "Em lén ghi âm như vậy, nếu Amy phát hiện, chị không đảm bảo cho em được."
Viên Ninh ngơ ngác nhìn Trần Ni, tựa hồ cảm thấy Trần Ni là lạ: "Nhưng cô ấy mắng ngươi."
"Công ty có quy định không được phép ghi âm vì bất kỳ lý dò gì, em quên rồi sao?" Trần Ni nói: "Chị làm vậy vì muốn tốt cho em thôi.


Được rồi, em trở về ký túc xá, trong mấy ngày tới đừng ra ngoài hay lướt web trên Internet."
Viên Ninh tựa hồ ý thức được cái gì, trong đầu lóe lên một tia sáng, tất cả những điều khó hiểu lúc này đã trở nên rõ ràng, hai mắt liền đỏ nói: "Chị Trần, chị đã đồng ý.

Nếu như em nói em không đồng ý, vậy..."
Trần Ni có chút bực bội: "Chị có thể ngăn cản quyết định của công ty được sao? Chị chỉ vì em mới tranh giành nhiều tài nguyên hơn."
Viên Ninh vừa giận vừa tuyệt vọng: "Em không muốn, em không cần những tài nguyên kia, em...!"
"Được rồi." Trần Ni ngắt lời Viên Ninh: "Chị đã nói chị sẽ giúp em.

Sau khi tác phẩm của em xuất hiện vài tháng, sẽ không có ai nói về chuyện này nữa.

Hơn nữa, hắc hồng cũng là hồng (*), khi em trở nên nổi tiếng rồi, chị sẽ sắp xếp giúp em tẩy trắng."
Viên Ninh cả người run lên: "Nhưng căn bản là em không có làm, tại sao em phải thừa nhận?"
Trần Ni rất không kiên nhẫn, ngữ khí ngược lại ôn hòa: "Chị cũng không còn cách nào khác, nhưng em yên tâm, chị là quản lý của em, em nghe lời chị, chị còn có thể hại em sao? Tài nguyên mà công ty bồi thường cho em, đến cả những nữ minh tinh hạng 2 cũng phải ghen tị."
Viên Ninh trầm mặc nhìn Trần Ni.
Không biết vì sao Trần Ni lại cảm thấy có chút áy náy, nhưng lại nghĩ đến Sở Mông đã cứu con gái mình.

Sở Mông và Viên Ninh nếu đi chung một con đường, Viên Ninh là người xuất sắc hơn nên Sở Mông khó có thể nổi tiếng: "Em cứ về kí túc xá thành thật là được.

Chị cũng muốn nhắc nhở em một chút, em thực sự nghĩ Amy tốt sao? Cô ta chỉ đang lợi dụng em."
Viên Ninh thần sắc có chút mờ mịt, lẩm bẩm nói: "Tại sao lại là em? Em, em chỉ muốn kiếm tiền chữa bệnh cho người nhà..."
Trần Ni nói với vẻ mặt 'Chị là vì muốn tốt cho em': "Người duy nhất mà em có thể dựa vào bây giờ là chị.

Chị là quản lý của em, chị đương nhiên sẽ không làm hại em."
Viên Ninh nói: "Trả điện thoại cho em."
Trần Ni nhíu mày, có chút không vui: "Đợi bộ phận kỹ thuật kiểm tra xong, chị sẽ trả lại điện thoại cho em."
Viên Ninh dường như bị rút cạn năng lượng.
Trần Ni lấy ra một bản hợp đồng đã sớm chuẩn bị sẵn: "Hợp đồng bảo mật này em ký trước đi."
Viên Ninh ngơ ngác nhìn hợp đồng, ngay cả sức để khóc cũng không có.


Trần Ni đứng dậy đi đến bên cạnh Viên Ninh, đặt chiếc bút vào tay cô và nói: "Em không phải thiếu tiền sao? Chỉ cần em ký, công ty lập tức sẽ cho em một khoản tiền, em liền có thể đưa bà nội của em đi chữa bệnh rồi."
Tay của Viên Ninh lạnh lẽo, cô căn bản không cầm được bút.

Cô đột ngột đứng dậy đẩy Trần Ni ra, làm rơi bút xuống đất, trực tiếp cầm bản hợp đồng xé nát rồi ném vào người Trần Ni, cơ thể gục xuống: "Em không làm điều đó, rõ ràng chúng ta đều là người bị hại.

Họ đã hạ thuốc nhóm trưởng, chúng ta có thể báo cảnh sát, nhưng bây giờ chị cũng đã trở thành kẻ hại người.

Em không thừa nhận, người trong video đó không phải em! Chị Trần, chị thay đổi rồi, chị trở nên quá đáng sợ!"
Hét xong, Viên Ninh cắn răng trực tiếp đẩy cửa rời đi, sau đó dùng sức đóng sầm cửa lại.
Trợ lý vừa đi bưng trà đi ngang qua, lúc này cửa phòng làm việc bị Trần Ni đẩy ra, trợ lý nhất thời không tránh được đụng phải Trần Ni, trà bắn tung tóe lên người cô.
Trần Ni vốn đã vội vàng, cảm thấy sự việc như này là vì trợ lý không chú ý điện thoại, liền tát vào mặt trợ lý một cái: "Phế vật, cút!"
Chậm trễ một lúc đã không thấy Viên Ninh đâu, nhưng cô không rời công ty mà dựa theo trí nhớ đến văn phòng của Amy.
Khi Trần Ni nói rằng công ty có quy định, Viên Ninh ý thức được rằng Amy đang cố tình đợi cô.

Mà điện thoại của cô không thể nào là trợ lý của Trần Ni đưa cho Amy, vì ai cũng biết giữa Trần Ni và Amy có sự bất hòa.
Rõ ràng là Amy cố ý đưa điện thoại cho cô, cũng cố ý nói những lời khó nghe, là muốn cược xem cô có đầu óc hay không.
Amy dám nói ra những lời như vậy đương nhiên không sợ bị lộ.

Thứ nhất chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, nhưng lại nhắc nhở Viên Ninh.

Thứ hai, từ lời nói của Trần Ni có thể phân tích được rằng Amy cùng Trần Ni có sự bất hòa.

Quan trọng nhất là nếu liên lụy đến công ty, vì lợi ích của công ty, Amy chỉ có thể nói rằng bản thân đang nói nhảm.

Đây đều là lời nói riêng tư, không thể dùng làm bằng chứng.
Trợ lý của Amy nhìn thấy Viên Ninh đến cũng không hỏi gì, trực tiếp dẫn cô đến trước cửa văn phòng của Amy.

Sau khi gõ cửa, cô ấy mở cửa, nói: "Chị Amy, Viên Ninh đến rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận