Dịch: Bánh
Cuối cùng thì Thời Duyệt vẫn không đi đến bệnh viện tâm thần được, nguyên nhân là vì sự ngăn cản đến từ Phạm Tinh Dương.
Khi biết được nguyên nhân chính xác khiến Thời Duyệt muốn đi bệnh viện tâm thần không có liên quan gì đến ông anh họ của mình, Phạm Tinh Dương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với người anh của hắn —— sao lại có thể nghĩ như thế về anh ấy chứ! Tuy rằng anh họ của hắn là người trầm uất, luôn phớt lờ hắn, lúc chỉnh hắn cũng vô cùng tàn nhẫn.....!nhưng anh ấy vẫn là một người anh tốt, và là một người anh tốt biết tuân thủ luật pháp!
Phạm Tinh Dương lặng lẽ nói lời xin lỗi gửi đến ông anh nhà mình rồi lại nói với Thời Duyệt: "Muốn đi xem người điên thì việc gì phải đến bệnh viện tâm thần chứ.
Chúng ta đã nói chuyện này lúc quay Hoan Nghênh Về Nhà rồi đấy, anh Triệu chính là người đã giành lấy giải nam diễn viên xuất sắc nhất với vai diễn một kẻ điên đó.
Cậu đi gặp anh ấy học hỏi kinh nghiệm thì đáng tin cậy nhiều hơn đấy?"
Thời Duyệt sờ trán, hình như là đã từng nói chuyện này rồi thì phải.
Lúc đó chị Trần còn nói, anh Triệu diễn nhập vai tới mức người ta còn tưởng anh chính là một người có bản chất như thế.
"Ba ngày nữa thì chương trình của tớ và anh Triệu mới bắt đầu bấm máy, có khi là giờ anh ấy đang rảnh.
Cậu chờ chút, để tớ hỏi giúp cho." Vừa dứt lời, Phạm Tinh Dương đã ngắt máy.
Thời Duyệt còn chưa chờ được bao lâu thì Triệu Nhân đã goi video tới.
Thời Duyệt bắt máy: "Chào anh Triệu."
"Uầy, Tiểu Duyệt," Vẻ mặt của Triệu Nhân rất ân cần, "Dương Dương đã nói với anh rồi, hai ngày tới anh rảnh, em cứ qua chỗ anh nhé.
Mấy cái khác thì anh không dám chắc, hồi trước khi diễn vai đó anh cũng đã tìm tòi rất nhiều đấy.
Có lẽ kinh nghiệm của anh có thể sẽ giúp được em phần nào."
Nụ cười của Thời Duyệt còn ngọt ngào hơn cả lúc nhặt được tiền: "Okela, cảm ơn anh Triệu!"
"Đứa nhỏ ngoan, khách sáo cái gì chứ, lát nữa anh sẽ gửi vị trí qua cho em, mai cứ cầm kịch bản qua đây nhé.
À đúng rồi, em thích ăn cái gì, ngày mai anh kêu chị dâu làm hai món mà em thích, hai anh em ăn uống với nhau vài miếng."
"Không cần, không cần đâu ạ......"
"Ầy, tay nghề của chị dâu em cũng không khác gì anh đâu, khách sáo cái gì chứ...."
Sau khi ngắt máy, Thời Duyệt vội vàng gọi video cho Phạm Tinh Dương với vẻ mừng rỡ: "Cám ơn người anh em, anh Triệu nhận lời giúp tớ rồi!"
"Nói mồm thì được gì, vào chơi game với tớ để trả ơn đê." Phạm Tinh Dương lại đang cày game.
Cũng lâu lắm rồi Thời Duyệt không đụng tới game, tay chân cũng ngứa ngáy, thế là cậu đồng ý ngay: "Oke! Pubg hay là....."
......
Trước khi qua chỗ Triệu Nhân học hỏi kinh nghiệm, Thời Duyệt vẫn không quên nói trước với Trần Thư Ngữ một tiếng.
Khi biết được Triệu Nhân tình nguyện giúp đỡ cậu, Trần Thư Ngữ lập tức gọi điện cho y rồi cầm theo sách vở đi tới nhà người ta cùng với Thời Duyệt.
Đây là nam diễn viên xuất sắc nhất đó nha, người ta đã sẵn lòng chỉ dạy thì phải biết nắm bắt cơ hội chứ! Là một nữ diễn viên, cô cũng hy vọng kỹ năng diễn xuất của mình có thể được cải thiện thêm.
Bối cảnh của bộ phim là vào thời dân quốc, Thời Duyệt sẽ vào vai một nhân vật có tên Trình Khai - một đứa trẻ con nhà giàu bị chấn thương tâm lý từ thuở nhỏ dẫn tới tính cách méo mó và có những hành vi điên rồ.
Để truyền tải một nhân vật điên loạn nhưng lại có chỉ số IQ cực kì cao, tính kế với mọi người mà thậm chí còn đặt cược cả tính mạng của bản thân mình vào thật đúng là không dễ dàng.
Dù Thời Duyệt là người có năng khiếu, thì việc lột tả được vai diễn này vẫn là khó đối với một đứa trẻ lớn lên trong một môi trường tốt như cậu.
Cũng may là Triệu Nhân chính là một người thầy giỏi, y phân tích mọi khía cạnh của nhân vật này một cách cặn kẽ nhất cho Thời Duyệt, giảng giải từng chút cho cậu, để cậu có thể dần hiểu và dần nhập vai được.
Sau đó, Triệu Nhân lại dạy cho Thời Duyệt một chút kỹ năng khi diễn xuất, thấy cậu đã hiểu ra được thì lại chừa cho đứa nhỏ này một chút không gian để tự nghiền ngẫm thêm.
Y quay người nhìn về phía Trần Thư Ngữ đang đến để học ké, cười: "Năng lực tiếp thu của em còn không cao bằng nghệ sĩ nhỏ của nhà em, đúng là nhặt được báu vật rồi đấy nhé."
Trần Thư Ngữ nở một nụ cười ngượng ngùng: "Cái này em phải công nhận, em ấy rất có năng khiếu trong việc diễn xuất."
"Có năng khiếu thì cũng cần kèm với nền tảng và tài nguyên tốt.
Hai mươi năm trước, anh cũng từng biết một cô gái rất có tiềm năng, chỉ là...." Nói tới đó, giọng của Triệu Nhân bỗng chùng xuống dần, y thở dài một hơi đầy tiếc nuối, không nói tiếp nữa.
Trần Thư Ngữ không biết người mà y nhắc đến là ai, nhưng cô cũng không hỏi thêm mà chỉ hỏi Triệu Nhân chỉ dạy thêm về cách diễn.
Ngày thứ ba, Thời Duyệt đến tổ quay phim như lịch trình, tập trung đóng phim để kiếm tiền.
Quay một lần là ngốn luôn nửa tháng, vì vai diễn này khá là thử thách với Thời Duyệt, cậu sợ rằng nếu mình quay qua chú ý đến chuyện khác thì sẽ bị xao nhãng dẫn đến thoát vai, vậy nên, để đảm bảo sự tập trung cao độ, cậu chỉ dành một lòng cho vai diễn, còn lại thì mặc kệ tất cả, ngay cả khi Phạm Tinh Dương gửi tin nhắn để báo rằng tác phẩm đầu tay của cậu -《 Mộ Ca Truyện 》 đã được lên sóng, Thời Duyệt cũng không vào xem.
Đạo diễn Trình đã từng nói rồi, Mộ Ca Truyện là tác phẩm vừa quay vừa được chỉnh sửa hậu kỳ, dựa vào sự nổi tiếng của diễn viên nữ phái thực lực đang lên như Trần Thư Ngữ, cùng với tên tuổi của đạo diễn Trình - một người vừa có một bộ phim khác cũng đang rất nổi, bộ phim này kiểu gì cũng sẽ đứng ở một vị trí cao, khâu tuyên truyền cũng đã làm xong ổn thoả hết cả rồi, chỉ cần quay xong là sẽ cho lên sóng ngay.
Không, sau khi kiểm duyệt xong, nhà sản xuất sẽ chọn ra một ngày đẹp để phát sóng bộ phim.
Dù là trong đoạn trailer trước khi phát sóng hay là trên Weibo của nhà sản xuất cũng không hề nhắc đến chuyện Thời Duyệt vào vai Thái Tử Mộ Vân Bạch.
Đây là ý kiến của Trần Thư Ngữ, vai Thái Tử trong tác phẩm gốc có trọng lượng rất lớn trong lòng người hâm mộ, nếu để lộ chuyện Thời Duyệt diễn vai này ra sớm thì chỉ sợ phim còn chưa chiếu mà đã bị fan của tác phẩm gốc chửi cho không ngóc đầu lên nổi mất.
Dù sao thì cho tới bây giờ, Thời Duyệt cũng chỉ mới xuất hiện trong một gameshow duy nhất, fan của cậu hầu hết đều là fan qua đường, một số lượng nhỏ fan khác là từ lúc Thời Duyệt vô tình xuất hiện trong livestream của Tiểu Điềm với suy nghĩ rằng cậu sẽ hợp với nhân vật này, nhưng bọn họ vẫn chưa biết được rằng cậu sẽ để lộ mặt trước ống kính, có khi cho đến tận lúc này, bọn họ vẫn còn đang tưởng rằng Thời Duyệt sẽ chỉ để lộ bóng lưng hoặc là sườn mặt mà thôi.
Thay vì công khai để bị chửi ngay từ đầu thì cứ để chiếu phim rồi bị chửi sau còn hơn, nếu diễn xuất của Thời Duyệt có thể làm khán giả hài lòng thì đến lúc đó quảng bá thêm cho cậu cũng không muộn.
Sự thật chứng minh, sự sắp xếp của Trần Thư Ngữ là đúng, gặp được một bộ truyện có nữ chính chỉ tập trung cho việc gây dựng cơ nghiệp đã khó, một bộ truyện có nữ chính chỉ tập trung cho việc gây dựng cơ nghiệp từ đầu tới cuối truyện như Mộ Ca Truyện lại còn khó hơn, vậy nên lượng fan của tác phẩm gốc mới lớn đến như vậy.
Lúc biết được người thủ vai Mộ Ca chính là diễn viên có năng lực như Trần Thư Ngữ, các fan của tác phẩm gốc đã yên tâm được một nửa, mà một nửa còn lại là nằm trên người Thái Tử.
Nếu chỉ chăm chăm tính vào thời lượng lên sóng thì có khi nhân vật Thái Tử này còn chả được tính là nam 8, nhưng đó lại là người đàn ông số một trong lòng nữ chính, nên sẽ có rất nhiều người muốn biết vai diễn này trông như thế nào, thậm chí đã có người thủ sẵn bàn phím để phim lên sóng xong là bắt đầu cào.
Bộ phim bắt đầu, cảnh mở màn chính là những hồi tưởng của nữ chính Mộ Ca —— một chàng trai với vẻ ngoài thanh tú nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, y từ từ vươn bàn tay mảnh khảnh thon dài ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Đôi mắt đào hoa ánh lên tia sáng vừa dịu dàng lại vừa man mác buồn, với một nụ cười nhạt khẽ nở bên khoé môi, y nhẹ giọng hỏi: "Đi theo ta nhé?"
Cả cơ thể của y được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp, như thể ánh hoàng hôn đang cố tình thiên vị cho y, cũng tựa như thể đó là ánh sáng mà chỉ y mới toả ra được, ấm áp nhưng lại không khiến con người ta thấy bỏng rát.
Đó là lần đầu tiên Mộ Ca gặp được Thái Tử, cũng là lần đầu Thái Tử xuất hiện trong mắt người xem.
Phó Du bấm nút pause ở cảnh Thái Tử đang cười, anh lẳng lặng nhìn màn hình một lúc lâu với vẻ mặt vô cảm, chỉ có đôi mi dài khẽ rung động là đã tố cáo chủ nhân của nó cũng như trái tim đang dao động của người đó.
Một lúc lâu sau, Phó Du như bừng tỉnh, bấm vào nút phát rồi mở bình luận lên xem.
Cảnh tiếp theo đã không còn Thái Tử nữa, nhưng đống bình luận đều là về Thái Tử.
[ A a a a a Thái Tử điện hạ! Fan của tác phẩm gốc như tôi cũng phục rồi! Thái Tử hàng thật giá thật! Đó là ai, trong vòng nửa phút nữa thì phải nôn hết info ra đây cho tôi! ]
[ Vừa vào đầu phim đã bị tấn công bởi nhan sắc rồi! Dm nó chứ, cậu diễn viên này tuyệt quá, khí chất cũng tuyệt vời vãi nhái! Thái Tử sống lại rồi đây! ]
[ Thái Tử kiểu đó bảo sao Mộ Ca mê suốt cả một đời! ]
[ Nhan sắc khí chất cái nào cũng đỉnh! Còn quá ư là dịu dàng nữa chứ aaaa!!! ]
[ Tui còn tưởng Thời Duyệt sẽ chỉ đóng góp một cái bóng lưng mà thôi, ai ngờ lại còn lộ cả mặt! Đạo diễn cũng gan thật, đưa hẳn cả người mới vào vai, nhưng mà hợp thật đấy.
]
[ Cậu diễn viên này đẹp thật! Tên là Thời Duyệt phải không? Nghe quen quen ấy, nhưng hình như tôi chưa xem tác phẩm nào có tên cậu ấy cả, kiếm trên Weibo cũng không thấy tên tài khoản này.
]
[ Tài khoản Weibo chưa có xác minh, là cái này nè @ Giàu mới sướng ]
[ Nghĩ kiểu gì cũng không ra nổi tại sao một chúa hề như vậy lại có thể toả ra khí chất của một công tử! Để mị đoán trước Hot Search luôn cho: # Thời Duyệt vào vai Thái Tử ]
............
Xem hết một lần, ngoài một vài bình luận trái chiều thì hầu hết đều là đang khen, không cần đi tra hot search thì Phó Du cũng biết tỏng là Thời Duyêt đang có một slot trong đó, còn về phần fan hâm mộ thì chắc chắn là sẽ tăng lên chóng mặt.
Mà lần này đã không còn là fan qua đường mà chính là fan cứng có được từ tác phẩm.
Trong lòng Phó Du bỗng có chút vui sướng, mà sự vui sướng đó có liên quan đến sự thành công bước đầu của Thời Duyệt.
Anh cầm di động lên, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nhắn cho Thời Duyệt vài chữ: "Cố lên.
Em giỏi lắm!"
Đúng lúc đó, Thời Duyệt lại đang cầm điện thoại để gọi video với ba mình, vừa nhìn thấy, cậu đã trả lời ngay: "Em cảm ơn anh."
Nhìn thấy tin nhắn trả lời đến chỉ trong vài giây, sự vui sướng trong lòng Phó Du lại tăng lên không ít, một nụ cười nhẹ không khỏi nở bên khoé môi anh.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cuối cùng thì Thời Duyệt cũng được "qua ải", vào ngày đóng máy, đạo diễn Trình - người được dịp rảnh rỗi không có việc gì làm - đích thân đến đón cậu.
Đứa nhỏ bình thường hay cười giờ lại nhìn y với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt còn có chút hung dữ nham hiểm, y lập tức hiểu ra được, Thời Duyệt vẫn chưa thể thoát vai hoàn toàn.
Có thể thấy đây là một nhân vật có tính thử thách rất lớn đối với Thời Duyệt, y vẫn còn nhớ rõ, khi diễn vai Thái Tử, dù có diễn cảnh tự sát thì Thời Duyệt vẫn có thể thoát vai rất dễ.
Nhìn Thời Duyệt lạnh lùng như thế thật không quen chút nào, đạo diễn Trình ho nhẹ một tiếng, y đưa cho đứa nhỏ một cái bao lì xì thật to rồi lại đưa người ta đi ăn một bữa lẩu thật no nê, ăn xong rồi lại tung chiêu cuối —— chuyển luôn khoảng lương vừa được kết toán sau khi tham gia 《 Tiếng lòng 》 vào thẻ của Thời Duyệt.
Nhìn thấy tài khoản lại rủng rỉnh, nụ cười quen thuộc đã quay trở về trên gương mặt của đứa nhỏ kia.
Đến bây giờ, cuối cùng thì đạo diễn Trình mới nhận ra một sự thật về Thời Duyệt: Cách để hết buồn? Cầm tiền là hết!
Sau khi về lại chung cư, Thời Duyệt liên hệ với Phó Du và Phạm Tinh Dương trước để hỏi hai người có thời gian rảnh không, cậu mới nhận được tiền lương, muốn mời bọn họ ăn cơm.
Phó Du trả lời ngay lập tức: Được chứ.
Còn Phạm Tinh Dương thì hai tiếng sau mới trả lời, nói rằng giữa trưa thì được, vậy nên ba người hẹn gặp nhau ở một khách sạn khá nổi tiếng, Thời Duyệt đã hạ quyết tâm rồi, cậu muốn dành toàn bộ tiền để đãi hai người nọ.
Với tư cách là người mời khách, Thời Duyệt quyết định đến sớm mười phút, ai ngờ vừa vào tới cửa thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ngoài sảnh.
Cậu đi đến bên người đàn ông đang đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang che kín mặt, nhẹ giọng kêu: "Anh Phó ạ?"
Phó Du ngẩng đầu, khi nhìn thấy Thời Duyệt chỉ đeo mỗi một cái khẩu trang rồi lại nhìn những người qua đường thỉnh thoảng lại nhìn về phía cậu, anh nhíu mày, hỏi: "Em đi một mình vậy sao? Trợ lý của em không đi theo à?"
Thời Duyệt có chút sửng sốt, cậu lắc đầu: "Em không có trợ lý."
Phó Du lại càng cau mày: "Trần Thư Ngữ không sắp xếp tuyển trợ lý cho em à?"
"Không phải," Thời Duyệt vội xua tay, "Chị ấy đã muốn sắp xếp cho em, nhưng mà em từ chối."
"Từ chối? Sao lại từ chối?" Giọng điệu của Phó Du vừa có chút gấp gáp vừa lại có chút hoang mang.
Thời Duyệt đã bắt đầu nổi tiếng, không có trợ lý đi theo thì sẽ rất bất tiện, sao đứa nhỏ này lại muốn từ chối chứ? Hay là sâu bên trong chuyện này có ẩn chứa điều gì đó chăng?
Vì sao ư? Nguyên nhân đúng là khó đỡ thật, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng không chút che giấu của Phó Du, Thời Duyệt vò góc áo, ngại ngùng nói ra suy nghĩ của bản thân mình.
"Lương cơ bản mới có 5000 như em không có nuôi nổi một trợ lý có lương cơ bản 4000 đâu ạ.....".