Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái FULL


Du Dịch ngồi trên chiếc sô pha đã cũ của nhóc con, khó có được dịp bệnh khiết phích không phát tác, đang cầm tách trà nhóc con pha cho mình, nhìn cậu, trong lòng không có chút nào ghét bỏ.

Anh cũng hiểu được, lần đầu tiên tới đây anh đã phát hiện rằng nhóc con này chính là tất cả những gì mình đang muốn tìm, anh sẽ không cùng với cậu sinh ra ‘phản ứng bất lương’ nào đâu.

Quý Trạch An thấy Du Dịch cầm tách trà mà nửa ngày cũng không thấy uống, nghĩ rằng bệnh khiết phích của anh lại phát tác liền nói: “Cái chén đó đã được làm sạch qua bằng nước nóng, trước khi cho anh uống còn rửa sạch ba lần rồi.”
Cho nên khỏi cần lo chuyện không sạch sẽ, yên tâm mà uống đi, ở ngoài một chút trà cũng không yên tâm uống được một ít, thật là đa tâm…Quý Trạch An nhìn Du Dịch không khỏi cảm thán.
Du Dịch không phải ghét chuyện không sạch sẽ, mà bởi vì anh muốn nhìn nhiều thêm chút nữa, từ khi khai giảng chưa có gặp nhóc con, cậu cũng không đi lấy cớ mà tìm anh, trong khoảng thời gian này trong người anh vô cùng khó chịu.

Bây giờ nhìn thấy được cậu rồi, thấy cậu mặc áo ngủ với dáng vẻ đó pha trà cho mình, dùng nước ngâm trà canh nhiệt thật ngon, những hành động tuy nhỏ này làm cho anh bình tĩnh lại.

Anh có chút không dời mắt được, cho nên từ từ trà vẫn chưa hề uống.
Nghe Quý Trạch An nói vậy, lúc này Du Dịch mới hạ mắt nhấp một chút nước trà ấm ấm.
Quý Trạch An ngồi trên sô pha đối diện Du Dịch, nhìn anh uống trà rồi mình cũng nâng ly lên uống: “Du tiên sinh, trễ thế này rồi anh tìm em có chuyện gì không?”
Lẽ nào muốn đến tá túc? Quý Trạch An phá hiện người này lần trước đến đây trách cứ tâm trạng không thể nào tốt được, hôm này vừa mở cửa đã thấy có chút gì đó không ổn rồi.

Cho dù trên mặt anh vẫn lãnh đạm như trước, lãnh đạm đến nỗi ‘không chút nào sứt mẻ’, chả có chữ nào có thể xuất hiện được trên mặt anh, mà cậu lại có một loại cảm giác, cảm thấy được người này không thể nào vui vẻ được.
Muốn gặp em.
Du Dịch không thể nói như vậy, cho nên chỉ nhìn cậu, trơ mắt mà nhìn.
“Làm sao?” Chẳng trên mặt cậu có thứ gì sao?
Du Dịch mím môi, tâm trạng không còn tốt như hồi nãy nữa, anh có chút mất mát nho nhỏ: “Đừng gọi anh là Du tiên sinh nữa.”
Thật kỳ lạ, rõ ràng đã quen nhau một khoảng thời gian, tại sao nhóc con vẫn cứ gọi anh là Du tiên sinh, anh ghét cách xưng hô khách khí như vậy.
Quý Trạch An ngẩn ra, bắt đầu tự hỏi phải xưng hô với người này thế này.
Gọi là anh Dịch? Vậy không phải gọi cùng một cách với Giang ảnh đế sao? Quý Trạch An theo bản năng bài xích, cuối cùng cũng mở miệng sửa thành: “Du Dịch.”
“Ừ.” Du Dịch lên tiếng.
Tuy rằng gọi tên cũng không thể thể hiện hết sự thân mật, nhưng anh cảm thấy như thế này cũng được, ít nhất là theo xưng hô thì họ đứng cùng vai vế, nhưng sự thực thì Du Dịch vẫn lớn hơn một giáp so với nhóc con, cho dù nhìn vẻ ngoài cũng không gọi là ông già với nhóc con được.

Huống chi người kêu Du tiên sinh với Du đại sư thì nhiều lắm rồi, mà người gọi cái tên này rất là ít, ít nhất người nhà họ Giang cũng rất ghét cách xưng hô này, mà người từng gọi anh như vậy chỉ có sư phụ đã về với cõi tiên, nhóc con gọi câu này khiến Du Dịch cảm thấy dễ nghe vô cùng.
Quý Trạch An nhìn Du Dịch, chính xác là cậu nhìn cái ly của mình trong tay Du Dịch, cậu không biết sao Du Dịch mới tới hai lần mà đã trở thành nam thần của cái chén nhà mình rồi.
(/ω*) Yêm được nam thần hôn này, trời ơi ngại quá, ngại quá, ngại quá điiii….Hôm nay Tiểu An đừng rửa yêm nha, yê, phải giữ lại nụ hôn của nam thần một buổi tối…
Quý Trạch An gợi lên nụ cười, nhìn thấy cái ly nhỏ có chút buồn cười nhưng mà không có cười ra tiếng.
“Ngày mai còn phải đi học, em nghỉ sớm một chút đi.” Du Dịch nhìn người, biết là mình quấy rối nhóc con rồi, nhưng mà nếu không ngủ thì ngày mai không có sức, anh biết thành tích nhóc con ở trường rất tốt, như vậy có thể thấy được nhóc con rất là trọng thành tích nha.
Buông ly trong tay xuống, Quý Trạch An đứng dậy vào phòng bếp rửa ly.

Vì cậu uống sữa cho nên sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ, ly đưa cho Du Dịch là trà lúa mạch, cũng không ảnh hưởng đến buổi tối nghỉ ngơi của anh.

Quý Trạch An không cảm thấy được để Du Dịch ở lại phòng khách là có gì không tốt, anh và cậu đều là hai người thích tự tại cả.

Tay cầm chén đưa về phía vòi nước, nhìn thấy chỗ mình bị sữa văng ra, Quý Trạch An nhịn không được mà ngẩn người, lúc nhất thời lại vang lên lời nói của Giang Khâm Dật khiến cậu có chút mê mang.
Nhóc con vừa rời khỏi tầm mắt anh trong lòng anh lập tức trống vắng, Du Dịch rất muốn biết Giang Khâm Dật đã nói với nhóc con những lời không nên nói gì, anh cũng không nghĩ thông qua Giang Khâm Dật mà nói cho mình biết, anh muốn nghe nhóc con nói với anh, cho dù tức giận cũng được.

Nhưng quan hệ giữa họ vẫn còn chưa thân mật đến vậy, cậu không chủ động nói với anh cái gì, anh cũng không biết phải mở miệng thế nào để hỏi.
“Tiểu An, hôm nay Giang Khâm Dật đã nói với em những gì vậy?” Cuối cùng, Du Dịch vẫn lựa chọn trực tiếp đi đến trước mặt cậu hỏi.

Anh rất rõ ràng chuyện hiểu lầm thì phải giải quyết từ sớm, đừng để cho nó lún sâu rồi bất tri bất giác hư thối, mãi đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn.
Quý Trạch An nghe giọng nói từ phía sau lưng, hoảng sợ, tay cầm chén cũng run lên trượt khỏi.

Cậu phản ứng rất nhanh, trước khi cái chén chạm đất đã tiếp được nó, làm cho nó thoát khỏi cái kết bị vỡ tan tành.
(>﹏.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui