Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái FULL


Du Dịch theo Quý Trạch An vào phim trường, vừa đúng lúc Thủy Du Dương đang nghỉ ngơi, hắn vừa thấy Du Dịch thì ánh mắt đã bật sáng, vội vàng buông cái ly trong tay, đôi mắt lóe một cái rồi cười tủm tỉm đi về phía hai người: “Hi, Tiểu An, Anh Du.”
“Hi.”
Quý Trạch An mặc dù không thích người này nhưng sẽ không thể hiện chuyện đó trước mặt người khác, cũng đơn giản trả lời lại.

Mà Du Dịch thì đến một cái nhìn cũng không thèm nhìn hắn, anh chỉ ngồi xuống cùng với nhóc con, hoàn toàn không thấy người này tồn tại, hệt như chỉ cần liếc một cái sẽ làm bẩn mắt của anh.

Thủy Du Dương thấy dáng vẻ Du Dịch từ ngày đụng phải Quý Trạch An đó, chắc là cậu ta đã nói bậy bạ gì với Du Dịch rồi, cho nên hắn mới càng thấy ghét Quý Trạch An hơn nữa.

Nhưng mà không nổi giận, trên mặt chỉ cười cười như chưa từng có giây phút đứng hình khi trước.

Thủy Du Dương xem xét, cường hào cao lãnh cũng không ít, nhưng mà phần lớn người như vậy đều là mấy tên giả vờ giả vịt, hắn thấy Du Dịch cũng như thế: “Anh Du à, ở lại giúp Tiểu An chụp hình, tốt ghê luôn đó, em cũng muốn có một người anh thế này này.”
Màu sắc trong đôi mắt Thủy Du Dương rất nhạt, nhìn qua giống như hổ phách, mà hắn lại dùng vẻ mặt như vậy nhìn người kia chằm chằm, dù là nam hay nữ cũng không thể chịu được.

Nếu là người khác nhất định sẽ khách khí nói một câu “Không sao em có thể coi tôi là anh trai mà.”.

Nhưng  Du Dịch không phải loại người như vậy, anh không có tâm trạng cho vỡ kịch này.

Ngày đó ứng phó đã làm cho nhóc con mất hứng, tuy rằng nhóc con ghen khiến anh rất vui, nhưng mà Du Dịch sẽ không cố ý để xảy ra chuyện.
Du Dịch im lặng như nước, anh chỉ cầm bình nước lên mở nó ra rồi đưa cho Quý Trạch An: “Uống một chút cho nhuận giọng đi, sắp đến lượt em rồi.”
“Dạ.” Quý Trạch An nhận, uống một ngụm sau đó trả lại.
Thủy Du Dương nhìn bộ dáng hai người không coi ai ra gì mà có chút căm tức, bão muốn bùng nổ nhưng không, hắn sẽ tính toán thêm cho Du Dịch, càng nghĩ đến việc cướp được Du Dịch thì tên Quý Trạch An kia sẽ đau khổ thế nào đây, nhất định sẽ bị chà đạp dưới chân vĩnh viễn không trở mình được.

Cứ nghĩ đến việc một kẻ quần chúng lại được đạo diễn Hoàng Dật Dương cho đóng một vai quan trọng trong “Đăng tiên”, nó làm cho hắn không thể nào không bốc lửa được.

Vốn dĩ hắn nghĩ hắn và cậu không bao giờ có được một vai nhỏ nào đâu, nhưng không ngờ cậu ta lại chiếm được nhân vật Khổng Ngọc Tiêu – vai phản diện mấu chốt của toàn bộ câu chuyện, rõ ràng hắn so với người kia còn có tư cách hơn, còn vĩ đại hơn biết bao nhiêu! Đúng biết không thể chịu đựng được!
Nhất định phải đuổi tên Quý Trạch An này ra khỏi đoàn phim! Nhưng vậy vai Khổng Ngọc Tiêu sẽ trống và hắn sẽ có cơ hội.

Về phần được hay không được thì đối với hắn mà nói, vẫn tốt hơn là việc Quý Trạch An có được vai diễn kia.

Thủy Du Dương nheo mắt nhìn Quý Trạch An, hắn cười cười sau lưng cậu, nụ cười vô cùng không có ý tốt, mà tốt hơn chính là không ai thấy hắn cười như vậy.

Thủy Du Dương nhớ sẽ có một màn hắn đấu với Quý Trạch An trong nước, bọt nước văng khắp nơi rất dễ tránh tai mắt người khác, lại có thêm đoạn cậu ta nằm trong nước, hắn sẽ bóp cổ, khi đó ra tay thế nào…Thủy Du Dương nghĩ mà cảm thấy thật là hoàn hảo.
…..
Khổng Ngọc Tiêu hồng y đứng trong nước, vạt áo bị gió thổi tung lên, mái đầu bạc phiêu đãng ở trông trung rồi lại bị ánh mặt trời rọi vào lóe sáng.

Nước chỉ tới mắt cá chân, trong tay y chính là một trường kiếm xiêu vẹo.

Trong đôi mắt Khổng Ngọc Tiêu không có chút tình cảm gì, đôi đồng tử trương to như thể ánh sáng không cách nào rọi tới.

Đôi môi đó nhếch lên một nụ cười vô hình nhìn người đối diện như đang nhìn một cái xác chết.
Y nói: “Liên Kỳ sư huynh, Liên Mạc sư huynh kẻ mà ngươi thích kề cận nhất không ở đây rồi, hôm nay xem ai có thể cứu được ngươi nữa?”
Liên Mạc chính là ca ca của Khổng Ngọc Tiêu, Khổng Mạc Tiêu chính là danh hiệu ở sư môn, mà Liên Kỳ chính là tiểu sư đệ của Khổng Mạc Tiêu, hắn luôn thích kề cận Khổng Mạc Tiêu, đã từng vì chuyện đó mà khiến cho Khổng Ngọc Tiêu vô cùng khó chịu, nhưng mà y nương nhờ ca ca dưới cái danh đệ tử sư môn nên chỉ có thể chịu được, và vẫn chịu đựng….Khổng Ngọc Tiêu ghét nhất là chia sẻ ca ca của mình với kẻ khác, y chỉ có duy nhất một người thân, nhưng mà cạnh ca ca lúc nào cũng xuất hiện cả trai lẫn gái, mỗi một lần như vậy đều như khiến cho y phát cuồng.
Hôm nay, rốt cuộc đã không cần nhịn nữa.
Nghĩ đến đây, Khổng Ngọc Tiêu nở một nụ cười rất quỷ quái dữ tợn.
Tay chân Liên Kỳ không nhịn được mà run rẩy, Khổng Ngọc Tiêu phóng xuất uy lực làm cho hô hấp của hắn có chút khó khăn, thân thể không khống chế được mà rung động.

Nhưng hắn cắn cứng răng, ngay cả khi biết mình chạy không thoát, sư huynh và sư tỷ không ở gần đây, trong tay hắn chỉ nắm chặt một thanh kiếm, chỉ để cần xin chút an ủi.

Kêu hắn quỳ xuống đất xin tha thứ là chuyện không thể, đúng là không đội trời chung! Khổng Ngọc Tiêu y đã đắm mình thành ma tu, mặc dù hắn không địch lại nhưng không thể thanh lý, hắn không hề sợ hãi chuyện chết đi! Bởi hắn tin rằng sư môn nhất định sẽ báo thù cho hắn!
Nhớ năm đó, Khổng Ngọc Tiêu chỉ là một đứa nhỏ còn có Khổng Mạc Tiêu đan linh của cả hai biến dị mạnh mẽ rồi được ghi danh là những vị đệ tử đứng đầu, lại được Khổng Mạc Tiêu che chở nên y chưa từng bị bắt nạt bao giờ.

Khi đó hắn đã luyện khí được bảy tầng, mà Khổng Ngọc Tiêu ngay cả dẫn khí vẫn còn khó khăn.

Sau Khổng Mạc Tiêu vì Khổng Ngọc Tiêu thu thập những dị bảo để giúp y đẩy linh khí lên thành Hỏa mộc song linh, có thể trở thành sư luyện đan, mà việc tu luyện cũng càng thêm dễ dàng.

Hắn luyện ba tầng khí cũng là lúc trúc cơ thành công.

Hiện giờ, trúc cơ hắn vẫn còn, những Khổng Ngọc Tiêu đã có thể tùy ý tiến vào kim đan để nghiền nát hắn.
Ngay cả khi không cam lòng thì có thể làm gì nữa.
Hắn vừa kéo dài thời gian, tay không cần kiếm để sau lưng niệm pháp quyết, chỉ hy vọng có thể thả được tin tức này đi.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Khổng Ngọc Tiêu vì lẻn vào trúc cơ mà bị ma tu bắt đi, nhưng ai cũng không ngờ rằng Khổng Ngọc Tiêu là chính là một thành viên trong ma tu đó, thậm chí tu vi cũng không hề thấp.
“Liên Kỳ su huynh, tại sao lại không nói gì? Ta rất chờ mong vào di ngôn khi lâm chung của ngươi.” Khổng Ngọc Tiêu nhìn Liên Kỳ rồi nở nụ cười, giọng nói đó khiến cho ngay cả hắn cũng nổi da gà toàn thân: “À, ta biết ngươi đang vội truyền tin ra ngoài, lúc nào sao lại không phản ứng thế? Ta biết rồi, ngươi vẫn trộm nhìn vị ca ca của ta.”
Hắn biết! Hắn biết mnình đang làm gì! Hắn cư nhiên ngu xuẩn nghĩ rằng mình có thể trốn tránh!
Liên Kỳ sắc mặt không tốt.

Hắn cầm kiếm vung về phía Khổng Ngọc Tiêu sau đó lao thật nhanh hòng để đánh bại hắn.
Khổng Ngọc Tiêu vẫn đứng đó không hề trốn tránh, mặc dù y đã té ngã vào trong nước làm cho nước thấm vào cả người mình ướt nhẹp, y chỉ im lặng nằm trong nước, mở to mắt lên nhìn không trung.

Lúc này, ngay cả một kiếm của Liên Kỳ bay tới gần như sắp đâm vào tim Khổng Ngọc Tiêu.

Khổng Ngọc Tiêu tất nhiên sẽ không để cho hắn dễ dàng thực hiện được, nội lực vừa thu lại liền tung ra, trong nháy mắt phát ra loại kim đan đã bị đè nén, mạnh mẽ đến mức ép cho Liên Kỳ thiếu chút ngã xuống nước, dáng đứng thẳng cũng không duy trì được mà nửa quỳ trong nước.
Lúc này Khổng Ngọc Tiêu nở nụ cười đứng lên từ trong nước, đá hắn một cước làm cho hắn nằm lăn, đoạt lấy kiếm của hắn đi rồi cắm vào một bên vách núi.

Y cất trường kiếm của mình, để vào trong đan điền rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, móng tay màu đen vươn ra đè lên cổ hắn, nhìn hắn rồi cười, sau đó phẫn hận trong ánh mắt Liên Kỳ tăng lên càng ngày càng nhiều.
Trêu chọc cả một lúc Khổng Ngọc Tiêu thu hồi lực, sau đó y thừa dịp đổi vị trí cho nhau.
“Khổng Ngọc Tiêu, ngươi cố ý!!!” Liên Kỳ không ngờ Khổng Ngọc Tiêu lại bại lộ lúc này, hoàn toàn không ngờ y sẽ trêu chọc hắn.
….
Lúc Này, cúi đầu nhìn Quý Trạch An diễn vai Khổng Ngọc Tiêu, nụ cười của Thủy Du Dương có phần mờ ám.

Quý Trạch An biết hắn đang chờ thời khắc này, chữ trên mặt hắn nói rằng hắn không hề nhập vai, cậu không biết cả hai diễn như thế nào, ngay cả đạo diễn cũng không kêu dừng, cho nên cậu vẫn phải diễn.

Bây giờ Quý Trạch An đang nằm trong nước, trên mặt vẫn là nụ cười tà ác của Khổng Ngọc Tiêu, nụ cười Thủy Du Dương như bị Khổng Ngọc Tiêu ảnh hưởng nên cũng lộ ra nụ cười tà ác như vậy.

Hắn bóp lấy cổ Quý Trạch An hung hăng dùng lực, khiến cho Quý Trạch An nằm trong nước gần như thở không nổi.

Quý Trạch An trừng lớn mắt, một bàn tay tóm lấy cổ tay kia.

Quý Trạch An bắt đầu khó thở, giọng nói có chút biến điệu, cậu thấp giọng cả giận mắng: “Cậu làm gì…”
Quý Trạch An không ngờ người này lại to gan như vậy, cư nhiên dám ở trước mắt bao nhiêu người bóp cổ cậu, tuy rằng trong kịch bản có đoạn như vậy, nhưng cũng không đến mức thế này, bây giờ hơi thở của cậu đã có chút khó khăn, chân cậu muốn đá Thủy Du Dương đi.
Đạo diễn cũng phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng kêu dừng: “Cắt! Các cậu đang làm gì vậy! Trong kịch bản viết thế nào! Không muốn diễn thì cút về đi!”
Du Dịch nhanh chóng chạy đến, hất Thủy Du Dương qua một bên rồi vội vàng nâng Quý Trạch An từ trong nước lên, vỗ về giúp cậu thuận khí.
Chuyện này tất cả mọi người đều nhìn ra điều không thích hợp, đạo diễn càng phát hỏa: “Thủy Du Dương không muốn diễn thì cút về cho tôi, cậu muốn giết người ở tổ kịch của tôi sao! Cậu có biết diễn nghĩa là gì không! Còn phải cần tôi đến dạy lại hả!!!”
Hoàng Dật Dương nhìn thấy chuyện này vô cùng phát cuồng, lúc này không cần phải cẩn thận lời nói nữa, những người đi bên hắn đều là lão nhân nên đều biết tính hắn, cũng không nói nhiều.

Chỉnh là vì nhìn thấy ánh mắt của Thủy Du Dương không ổn, nhất là Hề Ngữ Yên đang chuẩn bị lên diễn tiếp theo, cô không nghĩ rằng người này nhập vai quá sâu, dù gì cô vẫn có thể nhìn ra được, chỉ là không biết Quý Trạch An sao lại đi trêu chọc người này, một kẻ diễn viên còn muốn nương nhờ nội dung vỡ kịch đi khi dễ người mới.
Thủy Du Dương vất vả đứng lên từ trong nước, nghe những lời của đạo diễn cũng không kích động mấy.

Lúc trước hắn đã hỏi thăm tính cách của Hoàng Dật Dương, người này khi buồn bực cái gì cũng có thể nói, nhưng hắn sẽ không mang thù, cho nên vội vàng nói: “Thật xin lỗi, đạo diễn Hoàng, em chỉ nhập vai quá sâu thôi…”
Hề Ngữ Yên biết Thủy Du Dương lấy lý do thoái thác, cô ngồi bên cười nhạo một tiếng.
Ngược lại Du Dịch đỡ Quý Trạch An dậy, nhìn thấy cậu thở hổn hển, chuẩn bị bế cậu lên bờ.
Du Dịch biết Thủy Du Dương muốn chỉnh nhóc con, tình huống vừa rồi nhất định sẽ phát sinh lần hai, lần ba nữa….
Trong mắt anh càng mãnh liệt, anh đưa ra một bàn tay, từ chỉ gian bắn ra một cổ âm sát khí chạy về phía Thủy Du Dương.
Ngay khi Du Dịch đỡ nhóc con thì Thủy Du Dương đang xin lỗi đạo diễn và tổ nhân viên, đột nhiên hắn ngã quỵ về trong nước.
“Rầm” Một tiếng lớn, trên mặt bọt nước văng tung tóe..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui