Có kết quả thi, điền nguyện vọng xong thì thời gian còn lại chờ thư và điện thoại trúng tuyển mà trường học báo.
Chẳng qua chỉ cần trong nhà có người chờ là được cho nên đa số học sinh cấp ba tốt nghiệp trong khoảng thời gian này sẽ đi du lịch.
Mấy bạn của Quý Trạch An cũng như thế, nhưng trước lúc đó thì bọn họ biết Quý Trạch An muốn cho bọn họ vé xem phim “Đăng tiên”.
Trước khi du lịch mà xem phim thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Vệ Lăng: Cậu làm thế nào mà nhanh thế đã có vé xem phim rồi! Có phải Giang ảnh đế đưa cậu đúng không? Tớ nhớ rõ có lần gặp ở quán đồ ngọt là anh ấy bắt chuyện với cậu còn gì?
Giang Khâm Dật là diễn viên chính của phim “Đăng tiên”, bây giờ phim đang được quảng cáo khắp cả nước nên Vệ Lăng thắc mắc cũng không lạ.
Quý Trạch An thấy Vệ Lăng nhắc tới Giang Khâm Dật thì mới nhớ có chuyện như thế.
Vì vậy cậu nhân cơ hội này giải thích một chút còn quan hệ giữa Giang Khâm Dật và Du Dịch thì cậu không nói ra.
Dương Khúc Cừ: Tớ thấy gì thế này! Hóa ra trước đây An Tử xin nghỉ là đi đóng phim “Đăng tiên”! Tớ đã nói cậu sẽ không tự dưng mà đi học làm đạo diễn chuyên nghiệp.
Hóa ra đã vào nghề từ lâu rồi! Đại minh tinh, đại đạo diễn! Cậu còn thiếu chân chạy vặt không?
Quý Trạch An nghe Dương Khúc Cừ nói thế thì muốn phổ cập khoa học cho cậu ta một chút rằng đạo diễn khác với diễn viên.
Mà người làm nửa vời như cậu cũng không có năng lực, làm sao có thể nói là vào nghề chứ? Trước chưa nói đến kỹ năng đóng phim, năng lực về đạo diễn lại càng dốt đặc cán mai… Chẳng qua Quý Trạch An biết đây là nói đùa.
Nhưng cậu nghĩ, nói với họ mình có mười tấm vé, với cả phân phát mười tấm vé như thế nào.
Đậu Nghiên: Tất nhiên đi xem rồi! Dù sao tớ cũng không có bạn trai, cùng bạn thân hẹn hẹn hẹn rất là bình thường.
Đường Bạch Bân: Lúc đó đúng giờ gặp nhau.
…
Quý Trạch An ồn ào trong nhóm một lúc mới ngẩng đầu lên từ điện thoại di động.
“A Dịch, em không để lại cho họ vé xem phim.” Quý Trạch An bỗng nhớ tới hai người vẫn quan tâm mình.
Tuy bây giờ quan hệ rất không bình thường nhưng tất cả mọi người vẫn cố gắng duy trì tình huống này.
Lòng người đều là thịt*, Quý Trạch An cũng không phải thờ ơ.
Nếu nói không xúc động chút nào thì cũng không thể.
(*Lòng người đều là thịt -人心是肉长的 – ám chỉ lòng người đều có chỗ mềm yếu.)
“Không cần lo.
Anh đoán bọn họ đã có vé xem phim từ lâu rồi.”
Sự thật đúng như Du Dịch nói, lúc Sầm Ân Thư biết Quý Trạch An diễn “Đăng tiên” đã tính đến thuê bao sương cùng Quý Trạch An xem.
Nhưng nghe Ninh Văn Ngạn nói Quý Trạch An chắc chắn sẽ đi xem cùng Du Dịch, bảo hắn không nên xen vào cuộc hẹn hai người, nói hắn nên bỏ qua.
Vì thế hắn lạnh nhạt Ninh Văn Ngạn một ngày đêm.
Đến lúc xem phim Sầm Ân Thư quyết định mang theo Ninh Văn Ngạn cho đủ số người.
(/TДT)/ Em cũng muốn xem phim.
Vì sao không mang em theo.
Chỉ cần len lén giấu em trong túi của nam thần là được rồi…
Quý Trạch An rất buồn cười chuyện chén trà nhỏ băn khoăn chuyện đi xem phim nhưng không mang theo nó là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nó thấy Quý Trạch An mang bình nước xách tay ra rửa và lau khô, nhìn bóng lưng cậu, đau lòng gần chết viết trên người – Chỉ nghe người mới cười, không nghe người cũ khóc! Lệ em chảy thành sông (π__π) Chưa từng thấy nam thần có một câu an ủi nào hức hức hức…
Thời gian trên vé xem phim của bọn họ là chiều thứ hai.
Vé của Dương Lợi và Lữ Xuyến thì Quý Trạch An đã dành chút thời gian đưa đến, còn bốn người bạn nhỏ của cậu thì hẹn chờ nhau ở cửa rạp.
Vài người vừa gặp nhau liền đi vào rạp.
o( ̄ヘ ̄*o) Mình vẫn cảm thấy không khoa học!
Trên mặt Vệ Lăng viết một loạt chữ, Quý Trạch An nhìn thấy cũng không tiện hỏi.
Chỉ chờ cậu ta tự nói ra buồn bực.
Lấy hiểu biết của cậu về Vệ Lăng thì người này sẽ không nhịn được lâu, người này không giấu được tâm sự.
Nhất là trước mặt bạn bè.
Thật sự không ngoài dự đoán của Quý Trạch An, không lâu sau đó đã thấy Vệ Lăng hỏi: “Quý Trạch An, sao cậu không đeo kính râm với đội mũ?”
Làm ngôi sao không phải đều như thế sao? Cẩn thận để không bị người khác nhận ra với vây xem.
Vệ Lăng lo lắng phải chăng Quý Trạch An có thể khiến rạp chiếu phim xôn xao.
Suất chiếu hôm nay cũng không phải ngày đầu.
Dù sao đa số người thích xem phim đều thích đuổi theo ngôi sao, tuy rằng bộ phận lớn là fan của Giang Khâm Dật cùng Hề Ngữ Yên nhưng Vệ Lăng nghĩ An Tử của bọn họ chắc chắn sẽ không kém! Nói như nào thì cũng là ảnh đế trong tương lai mà!
“Sẽ không bị nhận ra.” “Đăng tiên” là bộ phim cậu xuất hiện nhiều nhất nhưng vai trong phim và hiện thực khác nhau nhiều lắm.
Thực tế thì phong cách cổ trang cũng hiện đại thì cho dù là cùng một người nhưng người khác cũng không thể nhanh chóng nhận ra kể cả là gặp một người nổi tiếng trên đường.
Tất cả mọi người sẽ có một thời gian để phản ứng, lại thêm cậu chỉ là một nhân vật nhỏ, trước đó thì không có chút danh tiếng nào.
Quý Trạch An biết lo lắng của Vệ Lăng, vui vẻ vì cậu ta coi trọng mình như thế.
“Cứ nên chú ý một chút.” Vệ Lăng vẫn giữ suy nghĩ trước đó.
Quý Trạch An cười mà không nói.
Ngay lúc Vệ Lăng kết luận câu này thì ba người Đậu Nghiên đã đi mua Cola và bỏng, ngay cả Du Dịch cũng có phần.
Dễ nhận thấy rằng mấy thứ này với Du tiên sinh chẳng hợp một chút nào, cũng có thể kích thích tính khiết phích của anh nhưng Du tiên sinh vẫn cảm ơn và nhận lấy.
(≡w≡.) Người đàn ông này chẳng thích mình.
Bỏng trong tay Du Dịch hơi đau lòng, mà Cola trong tay anh lại đang xúc động…
(°□°;) Ngón tay thật thích thật thích, bọc hết cả eo của tui!
Quý Trạch An nhìn bình nước xách tay ở trong cái tay còn lại của anh thì thấy nó đắc ý viết – Đại | gia ta đây mới là ngự dụng của chủ nhân, không cần ước ao đố kỵ hận nha!
Mấy người ngồi ghế bên ngoài chờ bắt đầu phim, vừa nói chuyện vừa bắt đầu ăn bỏng.
Từ đầu đến cuối không ai nhận ra Quý Trạch An chính là Khổng Ngọc Tiêu phong tao trên màn hình lớn.
Nhưng lúc bọn hắn vào bàn thì lại nghe thấy vài nữ sinh đang cảm thán về số phận của Khổng Ngọc Tiêu…
“Hức hức hức, Ngọc Tiêu đệ đệ phong tao nhà ta cứ như vậy mà chết, thật đau lòng…”
“Sao Khổng Mạc Tiêu lại có thể thích Liên Âm, rõ ràng Ngọc Tiêu đệ đệ với hắn ta mới là chân ái!”
“Đúng đúng! Huynh đệ luyến mới là chân ái!”
***
Trước khi sống lại, cho dù không có Quý Trạch An tham dự thì “Đăng tiên” cũng viết lên lịch sử phòng vé mới.
Bộ phim này kéo theo tiểu thuyết internet, khiến một nhóm lớn các bộ tu tiên ra đời dày đặc, cũng khiến Giang Khâm Dật lần thứ hai lấy được giải nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Dực, ảnh đế điện ảnh giải Kim Dực.
Thành công của bộ phim này không phân rõ nhờ vào kịch bản, đạo diễn, diễn viên cùng với hậu kỳ chế tác.
Tất nhiên có quảng cáo rầm rộ, với đạo diễn lớn Hoàng Dật Dương đã có sẵn danh tiếng, cùng fan của Giang Khâm Dật và Hề Ngữ Yên làm bộ phim này càng nổi tiếng hơn.
Có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa cho nên bộ phim này thành công là tất nhiên, “Đăng tiên” được đông đảo công chúng chú ý cũng là chuyện tất yếu.
Mà đời này, Quý Trạch An diễn vai đệ đệ Khổng Ngọc Tiêu dịu dàng nhưng lôi cuốn.
Sự tương phản ở đoạn trước và đoạn sau của Khổng Ngọc Tiêu đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng khán giả.
Tuy hắn là một nhân vật phản diện nhưng đồng thời cũng đã định trước là nhân vật có kết cục bi thảm.
Hắn vứt bỏ tất cả những người khác chỉ mong muốn ca ca của hắn vẫn thương hắn, chỉ thương mình đệ đệ là hắn thôi.
Sự tùy hứng cùng khát vọng khiến hắn bước lên con đường thành ma không lối về.
Người qua đường Giáp: Hu hu hu! Tôi là fan của đệ đệ! Khổng Ngọc Tiêu nhìn đây này, tôi thương cậu! Tôi thương cậu mà! Vì cậu tôi đồng ý đi đến Hàn Quốc! Cậu có thấy tấm chân tình của tôi không!
Người qua đường Ất: Lầu trên biến đi! Ngọc Tiêu là của Mạc Tiêu, phá cp sẽ bị sét đánh!
Người qua đường Bính: Nói nhảm! Ngọc Tiêu đệ đệ là của mọi người! Khổng Mặc Tiêu mặt liệt cứ độc thân cả đời đi ha! Em trai đáng yêu như vậy ai chẳng thương! Khổng Mạc Tiêu khốn nạn cút đi! Để tôi tới quỳ liếm Ngọc Tiêu đệ đệ.
Gương mặt trắng | nõn không thấy lỗ chân lông của cậu ấy khiến tôi chảy dãi một lúc.
Cho tôi thêm vài vẻ mặt đi!
…
“Đăng tiên” vừa công chiếu, trên mạng sinh ra một nhóm fan Ngọc Tiêu.
Bây giờ chẳng có mấy người nhớ người diễn vai Khổng Ngọc Tiêu tên là Quý Trạch An nhưng những câu nói to gan của họ khiến một người muộn tao không vui rất lâu rồi.
Là người đàn ông chính quy của “Khổng Ngọc Tiêu”, anh không thích những người đó nhìn trộm vật báu của mình, cho dù cách một cái màn hình cũng không được.
Điều này khiến anh ghen tỵ phát cuồng trong lòng.
Máy vi tính: (*′Д`*) Mặt chủ nhân sầm xuống thật đáng sợ!!!
Bàn phím: Làm ơn gõ em nhẹ thôi, hức hức hức…
Con chuột: (ToT)/ Tôi nghĩ cơ ngực trái và cơ ngực phải của tôi đã biến thành đậu hũ trái và đậu hũ phải rồi.
Còn đâu người đàn ông dịu dàng hả!
Lực tay của Du Dịch với máy tính vô thức mà nặng thêm, khiến một đám kêu rên trong yên lặng.
Quý Trạch An dạy thêm cho cháu của Dương Lợi trở về thấy Du Dịch ngồi cạnh máy tính rất… nghiêm túc.
Cậu tò mò xáp tới.
Quý Trạch An muốn biết vì sao không phải vừa mở cửa đã thấy mặt anh mà lại là tìm được người trong thư phòng.
Mỗi lần cậu đi kèm thêm cho cháu Dương Lợi đều là người này đưa đón.
Hôm nay là trường hợp đặc biệt nên không như thế nhưng người này có thói quen lúc mình mở cửa thì sẽ đứng ở huyền quan giúp mình cầm đồ trong tay.
Hôm nay lại không thấy, cho nên thực sự rất kỳ lạ!
Du Dịch không thể không cảm giác thấy một người sống sờ sờ như thế đến bên cạnh.
Từ lúc Quý Trạch An mở cửa trước thì anh đã phát hiện cậu về rồi.
Nhưng bây giờ anh đang ghen nên có những hành động bất thường cũng là bình thường.
Du Dịch vừa thấy Quý Trạch An lại gần thì vươn tay, ôm người, để cậu ngồi lên hai | chân của mình như là trẻ con vậy.
Quý Trạch An cũng không ghét tư thế này.
Từ sau khi mẹ cậu qua đời cậu cũng chưa từng được ai ôm ngồi lòng như này.
Về việc người ôm là nam lại càng không.
Từ khi còn nhỏ chưa từng gặp Sầm Ân Thư, càng không biết có một người là Sầm Ân Thư mà cậu của Quý Trạch An thì lại càng bỏ qua.
Hơi thở của đàn ông tràn đầy tính xâm lược.
Mùi hương nhàn nhạt đặc thù này Quý Trạch An không nói được là cái gì nhưng cậu rất thích, cảm thấy rất dễ ngửi.
Như mẹ cậu đã từng nói, hai người ở cùng nhau, không ghét trên người đối phương mùi nặng hay nhẹ.
Điều bọn họ cần không chỉ hợp nhau*, mùi thực sự cũng không thể bỏ qua.
Dù sao thì mùi cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của một người.
(*chỗ này tự dưng có hợp nhau nhảy vào vì theo bản raw là 气味相投 – khí vị tương đầu.
Cả cụm này lại mang nghĩa ám chỉ sự tâm đầu ý hợp.
Còn tất cả chỗ mùi khác theo raw cũng là từ khí vị nhưng lại mang nghĩa mùi theo nghĩa đen.)
“Không vui?” Quý Trạch An bị ôm lấy lập tức nhìn thấy chữ trên màn hình máy tính hơn nữa còn các ghi chú giải thích bên cạnh nên không khó để cậu hiểu được trọng điểm.
Du Dịch ghen, lúc ghen còn hơi cáu kỉnh, có chút cảm giác tùy hứng khiến cậu nhớ đến khi anh ốm.
Du Dịch để đầu vùi vào cổ Quý Trạch An, muộn | tao lầm bầm.
Đúng là anh ghen.
Du Dịch hiểu rõ đây chỉ là khởi đầu.
Nhóc con của anh muốn dấn thân vào vòng này thì sẽ phát sinh càng nhiều càng nhiều tình huống khiến anh ghen tỵ.
Lần này chỉ là bình luận trên mạng, lần sau sẽ là ảnh chụp mà chó săn tin phát tán hoặc là tình tiết của các bộ phim điện ảnh, truyền hình nào đó.
Hôm nay người ta ghép cậu và Giang Khâm Dật vào với nhau, tương lai có thể là người khác.
Chẳng qua Du Dịch càng thêm bực mình với Giang Khâm Dật!
“Ghét em tham gia bộ phim này?” Quý Trạch An lại hỏi.
Du Dịch cọ mặt qua lại ở cổ cậu, một lúc sau mới nâng khuôn mặt than của mình lên “Ghét, nhưng không cản.”
Quý Trạch An nhướn mày, cậu thích Du Dịch nói thật.
Từ sau lần sốt trước hai người cãi nhau nho nhỏ, Du Dịch sẽ từ từ thể hiện một chút tâm trạng của mình chứ không phải một mực không thể hiện.
Tuy chỉ là cực ít cực ít tùy tình huống nhưng anh vẫn đang thay đổi.
Quý Trạch An không bắt anh thay đổi nhưng anh vẫn vì cậu mà thay đổi.
Quý Trạch An bị Du Dịch ốm mà sợ nên cũng không bắt buộc anh.
Cậu biết người đàn ông này thích muộn tao, có một số việc phải từ từ tiến tới.
Cậu nhận ra được cái sai của mình, yêu cầu với anh tất nhiên thay đổi.
“Em cố gắng làm một đại đạo diễn là để cho người khác đóng em xem chứ không phải tự em ra trận biểu diễn.
Được không?” Việc Quý Trạch An đi đóng phim cũng là chọn lựa lúc trước của hai người, tất nhiên là hướng đến Du Dịch.
Đối với cậu đóng phim là một sở thích nhưng không thể vứt bỏ, cũng không thể trở thành sự nghiệp được.
Cậu ở trường quay gặp không ít đạo diễn chỉ là cậu nghĩ cảm giác này không sai, để nội dung phim diễn biến dưới sự chỉ đạo của mình, để người khác diễn được hiệu quả mình mong muốn…
Trọng điểm nào, cậu liếc mắt là có thể phát hiện diễn viên nào không nhập vai hoặc là diễn sai! Chữ viết trên mặt bọn họ giúp rất nhiều! Có thể bắt lỗi bọn họ rất tốt.
Hơn nữa cậu còn bốn triệu chưa dùng đến.
Cậu vừa làm đạo diễn, tự mình quay phim, chỗ tiêu tiền cũng có rồi.
Ừm, phải nói là tự mình đầu tư.
Chẳng qua trước đó cậu cần thành lập một đội nhỏ đã… Việc này không gâp, giờ cậu một quyển kịch bản tốt cũng không có…
“Không cần miễn cưỡng bản thân.” Du Dịch biết Quý Trạch An đang vì mình mà lùi bước.
Nhưng Quý Trạch An cũng không thích Du Dịch luôn luôn vì mình mà lùi bước “Em không miễn cưỡng mình cho nên anh cũng không cần, ha?”
Tương lai rất khó nói, phát sinh chuyện gì cũng không kỳ lạ.
Ban đầu cậu muốn làm diễn viên cuối cùng thành một đại đạo diễn.
Thay đổi như thế hình như cũng không có chỗ nào không tốt?
Quý Trạch An vô cùng trông mong với tương lai…
***
Sau vài ngày chiếu phim “Đăng tiên”, cách hôm bọn họ cùng nhau lập team đi xem phim cũng không lâu thì Quý Trạch An nhận được một cuộc điện thoại.
Hôm đấy Quý Trạch An theo thường lệ mang Du Dịch về nhà cũ mà mẹ cậu để lại, tổng vệ sinh ở bên đó.
Khi đó, điện thoại cũ trên bàn vang lên…
Người thân bên mẹ cậu gọi đến, nghe ý của người đó thì hình như trong khoảng thời gian này có không ít người tiếp cận cậu, hỏi cậu đi đâu.
Thực ra Quý Trạch An không nói thật hành tung của mình, chỉ hỏi người đó có việc gì? Người gọi điện thoại không phải người giám hộ của cậu – cậu cả mà là người cậu tình cờ gặp ở buổi tiệc lên Đại học – cậu hai.
Bất kể là nhà nào tìm cậu đều khá kỳ lạ.
“Tiểu An, cháu thi Đại học thế nào?” Quý Khưu Hàng giờ mới nhớ Quý Trạch An với Quý Giai Thành sinh cùng một năm, làm trưởng bối cần phải quan tâm cậu, đặc biệt là một bước chuyển cấp quan trọng như thế.
Ban đầu hắn ta cũng không nghĩ đến, chỉ là hôm đó tình cờ gặp rồi trong lòng hắn ta có cảm giác khó nói.
Nên giờ mới gọi cậu trong thời gian này nhưng vẫn không có người nhận, hắn ta còn cố ý đến một chuyến nhưng không tìm được người.
“Cũng được.” Quý Trạch An biết Quý Khưu Nguyên không phải là trưởng bối có thể dùng thành tích để mong khen thưởng.
Cậu nói rất bình thường, cứ như thủ khoa khối tự nhiên của Giang thành không phải cậu mà là người khác, cậu chỉ thi được thành tích thường thường.
“Thế à, thế cháu còn học đại học không? Nếu thi không tốt thì học lại một năm cũng được, ngàn vạn lần dừng buông bỏ đại học.
Mẹ của cháu vẫn luôn mong cháu có thể trở nên nổi bật…” Quý Khưu Nguyên biết Quý Trạch An học trường trọng điểm nhưng không biết thành tích cậu bình thường thế nào.
Quý Trạch An lạnh nhạt như thế, hắn ta cho rằng cậu không đỗ cho nên không biết tình huống thực sự mà bắt đầu an ủi.
Nhắc đến Quý Trạch An nghe lời hắn ta nói cũng không dễ chịu, chẳng qua là không còn hy vọng xa vời gì với bọn họ nên cảm giác cũng chỉ là thoáng qua.
Hơn cả bọn họ, đời này cậu nhớ kỹ kỳ vọng của mẹ với mình, cho dù bọn họ không nhắc thì cậu vẫn nhớ.
“Sẽ học.” Nguyện vọng cũng điền xong rồi còn hỏi cậu có học hay không thì có ý nghĩa gì? Có lẽ cậu hai cũng không rõ lắm, dù sao con của hắn ta còn đang học cấp hai.
Quý Trạch An cũng không đặc biệt muốn giải thích.
Điện thoại bàn: (′? w? `) Không thích thì cúp máy, đừng hành hạ bản thân.
Đến điện thoại bàn còn nghe ra được cảm giác của Quý Trạch An nhưng Qkn cũng không có ý định hỏi chuyện nhà của Quý Trạch An.
Nhìn như là quan tâm nhưng lại quá muộn, Quý Trạch An không cần cũng sẽ không cảm động, ngược lại càng dễ khiến cậu nhớ lại quá khứ của mình.
Nói một lúc Qkn mới nhắc đến việc chính…
“Tiểu An, cháu đến nhà cậu hai ăn một bữa cơm nhé.
Lâu rồi chúng ta không ăn cơm cùng nhau…”
Mấy năm nay năm mới là Quý Trạch An cùng Du Dịch hai người trải qua khi đó bọn họ chưa từng có ý hỏi hắn một mình ở phòng nhỏ mẹ để lại có cô đơn không, kể cả bình thường có cá lớn hay thịt lớn cũng không ăn.
Năm vừa chuyển đi hình như bọn họ từng gọi cậu qua ăn cơm cùng nhau nhưng khi đó cậu cứng rắn từ chối, sau đấy cũng không được gọi nữa.
Có thật lòng gọi qua không thì cũng đã nhìn ra được…
“Cậu hai có chuyện gì không?” Chuyện bất thường tất có trá.
Tuy Quý Trạch An không muốn nghĩ họ hàng của mẹ không tốt nhưng cậu vẫn thấy không bình thường.
Những người này để cậu một mình ba năm rồi đột ngột gọi cậu đi thì cậu thể nào cũng nghi ngờ bên trong có vấn đề.
Nhưng Quý Trạch An không cảm thấy bọn họ sẽ nhớ thương mình cái gì.
Chuyện mình có một khoản tiền lớn bọn nó không biết chút gì.
“Ây, cùng họ hàng ăn bữa cơm thôi chứ có thể có chuyện gì?” Qkn nghe ra Quý Trạch An không muốn đến nên có chút gấp “Vậy tối nay nhé, cứ quyết định thế đi.
Cậu bảo mợ cháu nấu thức ăn ngon chờ cháu.
Cậu có việc cúp máy trước, buổi tối gặp cháu.”
Tút… Tút… Tút…
Quý Trạch An cảm thấy phiền không chịu được, cầm ống nghe sửng sốt một lúc mới cúp điện thoại.
(*^︹^*) An An không muốn đi thì không đi, mấy người đó chẳng có thành ý gì!!!
Bình hoa bên cạnh điện thoại bàn thấy dáng vẻ Quý Trạch An bây giờ thì đau lòng.
Nó ở nhà này rất lâu rồi, từ lúc mẹ Quý Trạch An vẫn còn sống, hiểu tình huống của nhà này.
Bình hoa thấy Quý Trạch An mờ mịt thì ở một bên lên tiếng, cố ý ghi chữ siêu lớn, chấm than cũng không nhịn được mà ghi ba dấu.
Du Dịch cũng gián đoạn nghe thấy Quý Trạch An nói chuyện cùng cậu hai.
Anh cũng từ sớm mà thấy tướng của cậu hôm nay sẽ có chuyện bất lợi nhưng anh không chọn thay đổi.
Có một số chuyện nhóc con cần tự mình đối mặt, anh không nhúng tay được.
Anh mong nhóc con sẽ không dễ bị những người họ hàng này ảnh hưởng tâm trạng, thực sự buông xuống, thực sự coi họ là những người xa lạ có cùng máu mủ.
“Muốn anh đi cùng em không?” Du Dịch từ đằng sau ôm hông Quý Trạch An, để cằm mình lên đầu cậu nhưng không có lực.
Quý Trạch An sửng sốt nhưng rất nhanh hiểu ra anh đang nói chuyện ăn cơm ở nhà cậu hai.
Cậu xoay người trong lòng anh, ngẩng đầu, nhìn Du Dịch.
Du Dịch: “Không muốn một mình thì anh đi cùng em.”
“Em đi một mình thôi…” Quý Trạch An cũng không muốn nói với họ nhiều chuyện liên quan đến Du Dịch, cậu cũng không muốn để Du Dịch ở nơi khiến cả anh và cậu cùng nhau khó chịu.
“Anh đưa em đi, ở ngoài chờ em, không cùng em vào.” Du Dịch đề nghị.
“Được.” Quý Trạch An đồng ý.
Thực ra nếu có thể thì cậu không muốn đi một chút nào cả nhưng cậu nghe nói cậu hai đã từng tới đây tìm cậu một lần.
Lần sau bọn họ sẽ còn tìm tới, ngược lại gặp một lần cũng được.
Từ lúc nhận điện thoại Quý Trạch An có chút không yên lòng, cậu thực sự không nghĩ được bọn họ tìm mình vì chuyện gì.
Vì đầu ra sau này của cậu mà suy nghĩ? Trước khi mười tám tuổi họ không quản cậu thì sau mười tám tuổi quản có ý nghĩa gì? Cái khác thì Quý Trạch An không nghĩ ra nổi.
Đồ vật trong phòng cũng im lặng, không có ai vô ý tứ giục Quý Trạch An vệ sinh cho bọn nó.
Du Dịch nhìn Quý Trạch An cầm khăn lau đứng đờ ra lần nữa, tăng nhanh động tác của tay.
***
(⊙_⊙) A, người đáng ghét tới rồi.
Tiểu Khuyên Khuyên tý nữa lại không vui.
Quý Trạch An thấy chữ trên cửa nhà cậu hai thì tay gõ cửa cứng lại một chút.
Tiểu Khuyên Khuyên là con út của cậu hai Quý Khưu Hàng – Quý Giai Tuyền.
Khi còn bé cậu từng ở bên cạnh một thời gian, cậu với nó không hợp nhau.
Quý Giai Tuyền, Quý Giai Tín và Quý Giai Thành hay chơi với nhau, ba người cùng bài xích cậu.
Quý Trạch An trước đây không nhìn thấy những chữ viết này nên không biết những đồ vật trong nhà này cũng ghét cậu.
Đồ vật trong nhà đều thích những thứ chủ nhân thích và ghét những thứ chủ nhân ghét.
Bầu không khí tổng thể hay như vậy.
Sau khi Quý Trạch An nhớ lại một chút mới gõ cửa.
Người mở cửa đến rất nhanh, nhưng không phải cậu hai cũng không phải mợ hai mà là mợ nhỏ nhất.
Quý Trạch An đi vào mới biết cả ba cậu của cậu đều đến đông đủ.
Cậu đối mặt với ánh mắt căm thù của Quý Giai thành, Quý Giai Tuyền với Quý Giai Tín cũng rất nhanh học theo.
Người duy nhất không rõ ràng như thế là con gái của cậu ba – Quý Sa Sa.
Nói chung tồn tại của cậu ở chỗ này rất không được hoan nghênh.
Quý Trạch An đã sớm biết điều đó, hôm nay cũng là dựa vào các chữ viết đủ hình thái để sâu sắc thêm ý nghĩ đó thôi.
“Tiểu An đến đây, ăn cơm thôi!”
Cơm nước đã chuẩn bị xong, người cũng đến đủ.
Mợ hai giục Quý Trạch An đi rửa tay rồi mọi người ngồi quanh bàn tròn lớn bắt đầu ăn.
“Lâu lắm rồi Tiểu An không ăn cơm với chúng ta, năm mới gọi cháu sang ăn cũng không sang.
Thằng bé này cứ thích kiên quyết không.
Cậu mợ quan tâm cháu là chuyện nên làm, sao lại không muốn cùng ăn với chúng ta.” Quý Trạch An vừa mới động đũa thì mợ hai – Xảo Tiểu Thu nói mang theo oán trách, dáng vẻ nhìn như rất thân quen.
Tay Quý Trạch An dừng lại, thu đũa lại.
Cậu nghe xong lời này cũng không ý kiến gì, không nói gì.
Nói gì thì trong mắt bọn họ cũng là cãi lại.
“Ầy, thằng bé này cứ không thích nói.” Xảo Tiểu Thu nói xong gắp một miếng thịt gà vào bát Quý Trạch An “Ăn nhiều chút, ở một mình chắc chắn ít ăn được đồ tốt.
Cháu cứ thích cứng đầu thế.”
Thịt gà: (╬▔皿 ▔) Đừng đưa cho thằng không biết xấu hổ!
“Ăn đi! Thằng bé này.
Đây là gà mợ cả nuôi thả nhưng dinh dưỡng với mùi vị thì gà nuôi bằng thức ăn gia súc không so được.” Xảo Tiểu Thu thấy Quý Trạch An không động đũa nên giục.
Nhưng Quý Trạch An thấy chữ trên miếng thịt gà trong bát thì thế nào cũng không hạ đũa được, hứng ăn uống không có.
Lần đầu tiên cậu thấy thức ăn ghét cậu như thế, có lẽ bởi vì thức ăn này không phải của nhà mình? Thế nhưng đồ mua trong siêu thị cũng không như thế…
Bấy giờ cậu ba của Quý Trạch An – Quý Khưu Nhân ngắt lời “Tiểu An, cháu thi đại học được bao nhiêu điểm.
Tiểu Thành nhà cậu cả của cháu được 530 điểm, vào trường tuyến trên đó!”
Quý Trạch An mân môi không trả lời.
“Nó thi thì có thành tích gì tốt.
Lúc đó chẳng qua là ăn may đỗ vào trường trung học trọng điểm thôi.
Đừng tưởng rằng học trường trung học trọng điểm là thi tốt địa học! Hừ! Có khi trường đại học tuyến ba cũng không vào được!” Quý Giai Thành ở bên cạnh âm dương quái khí chen vào.
Quý Trạch An nhìn thằng đó, nhìn mặt của nó chứ vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn thôi.
“Nhìn tao làm gì! Bị mày nhìn thì tao không ăn được cơm! Mày có hiểu lễ phép là gì không! Có mẹ sinh mà không có mẹ dưỡng!”
Quý Giai Thành thốt ra lời này thì cậu cả Quý Khưu Nguyên mới nạt nó “Nói gì thế! Nhanh xin lỗi Tiểu An!”
“Con không! Con không! Ba quên nó ở đây tìm được bố rồi ở trước mặt nhiều người nhục mạ chúng ta sao! Con nói nó mấy câu thì sao, nó mất miếng thịt nào chắc!” Quý Giai thành ở tuổi này không phải ba mẹ nói đúng là đúng, ngược lại còn có tâm lý phản nghịch, thích đối nghịch với ba mẹ!
Quý Khưu Nguyên vỗ bàn: “Con có nói xin lỗi không!”
“Không!”
“Khưu Nguyên…” Hạ Hoài San che chở con lớn, ả ta nhìn Quý Trạch An “Mợ thay Tiểu Thành xin lỗi cháu.
Nó bị chúng ta làm hư, Tiểu An con bỏ qua cho.”
Vẻ mặt của Quý Trạch An sau câu nói của Quý Giai Thành đã lạnh xuống, nhìn cả nhà bọn họ rất là âm u.
Quý Khưu Hàng ngồi đối diện Quý Trạch An nhìn thấy, vội vàng hòa giải “Ăn thôi, không nói nữa.
Tiểu An, mau ăn thịt gà đi.”
Vì thế, trong bát Quý Trạch An lại thêm một miếng thịt gà đáng ghét.
“Cậu hai, hôm nay cậu gọi cháu rốt cục có chuyện gì? Nếu như không có chuyện gì thì cháu đi trước.” Quý Trạch An không chịu được nữa, không muốn ngồi ở chỗ này để đám người kia trong tối ngoài sáng khinh bỉ.
Cậu không phải không tức giận chút nào.
“Đừng đừng đừng.
Chỉ là tâm trạng Tiểu Thành hơi không vui.
Cậu hai thay nó xin lỗi cháu.
Chúng ta khó được ăn cùng nhau bữa cơm.
Cháu đừng đi vội…” Quý Khưu Hàng vội vã giữ người lại.
Lúc này Quý Trạch An đã đứng dậy.
“Tiểu An, cậu cháu đã thay Tiểu Thành xin lỗi cháu rồi.” Trong mắt cậu ba Quý Khưu Nhân của Quý Trạch An thì cậu làm thế này là không biết điều.
Quý Trạch An thực sự không giữ được sắc mặt tốt, giọng nói cố đè nén tức giận “Cậu cả, cậu hai, cậu ba, cháu nghĩ quan hệ của chúng ta cũng không phù hợp qua lại nhiều.
Cậu cả là người giám hộ của cháu, khi cậu về hưu thì mỗi tháng cháu sẽ đưa cậu tiền phí sinh hoạt.
Còn những thức khác, cháu không muốn chúng ta dây dưa với nhau.
Bữa cơm này xem như bữa cuối ăn chung với nhau, sau này cháu sẽ không đến nữa.”
Nói xong Quý Trạch An có vẻ muốn đi.
Quý Khưu Nhân là người nóng tính, vừa nghe cậu nói thế thì nhảy dựng lên.
“Thằng kia mày nói cái gì! Có biết tôn trọng trưởng bối không! Mẹ mày dạy mày thế à! Chị gái tao sao lại sinh ra cái thằng như mày!” Quý Khưu Nhân muốn đến đây hỏi chuyện cha của cậu.
Gần đây hắn ta bị chèn ép trong công việc, hỏi thăm nhiều người mới biết mình làm mất lòng người bên trên.
Hắn ta thương lượng cùng hai người anh thì phát hiện đều bị chèn ép khác nhau.
Bấy giờ mới nghi ngờ đến cha của cậu.
Ngày hôm nay dự định hỏi thăm tình huống một chút, không ngờ rằng!
“Vậy cậu cứ hối hận lúc đó không bóp chết tôi!” Quý Trạch An cũng giận điên lên, quát lên một câu, trừng mắt với Quý Khưu Nhân đến mức mắt cũng muốn nứt ra.
Cậu luôn luôn chịu đựng, chẳng bao giờ nổi giận với mấy người này.
Cậu luôn nghĩ những người này đối xử không tốt với mình nhưng cũng từng nuôi cậu.
Nhưng bây giờ cậu không chịu nổi nữa, cảm giác này không thể chịu được.
Cậu nhịn không nổi phải bùng nổ rồi, hoàn toàn khác con người bình thường của cậu.
Quý Trạch An không nghĩ đến có một ngày cậu như thế.
Trước đây cậu không thể tưởng tượng được chính mình có một ngày xé rách mặt nạ với họ.
Cậu đã cho rằng sẽ cứ trở thành người lạ như đời trước…
Cửa lớn: (#` 皿 ′) Cút nhanh đi! Cái nhà này không chào đón mày!
Quý Trạch An mở cửa xông ra ngoài đi thẳng đến chỗ Du Dịch đỗ xe, ngồi lên ghế phó lái rồi giục anh lái xe nhanh.
Du Dịch không hỏi cậu vì sao ra nhanh như thế, chỉ nghe thế liền khởi động xe…
***
Quý Trạch An vùi đầu trong lòng Du Dịch ngủ cả đêm rồi tâm tình cũng ổn định hơn nhiều, chỉ còn vẫn hơi mệt mỏi.
Dù sao một số chuyện cũng không phải muốn quên là được, chuyện càng đáng ghét thì càng khó quên.
Cậu chôn đầu vào ngực rộng lớn của người này, tay ôm eo thon của anh, không muốn dậy.
Du Dịch sờ sờ tóc hơi rối của cậu “Không muốn dậy thì ngủ tiếp một lúc.”
“A Dịch.”
Một giọng buồn buồn từ ngực anh phát ra, Du Dịch nắm gáy Quý Trạch An đáp: “Ừ.”
“A Dịch, em đói.” Tối qua sau khi trở về Quý Trạch An cũng không ăn cái gì.
Cho dù Du Dịch chuẩn bị nhưng cậu vẫn tức không ăn được.
Vì chuyện đi sang nhà cậu hai nên cậu nói rõ tình huống cho cháu trai Dương Lợi là buổi tối cậu sẽ không sang dạy thêm nên vừa về nhà Quý Trạch An liền gục đầu ngủ.
Du Dịch ngủ cùng cậu, hai người cùng nhau chen ở trên giường nhỏ trong phòng ngủ của cậu, sát lại thật gần.
(• ̄??  ̄? •)?? ° Rốt cục đợi được ngày An An ngủ cùng tiểu tình nhân trên người tui như này!
Dễ nhận thấy rằng giường nhỏ mà Quý Trạch An nằm rất vui vẻ khi mình phải chịu trọng lượng của hai người, không cảm thấy cái thắt lưng già của mình bị bọn họ đè nặng.
Ga và chăn trên giường cũng cũ nhưng Quý Trạch An giặt rất sạch, bình thường còn hay cho ra phơi nắng nên Du Dịch cũng không ghét.
ヽ(*?????? ‵*)? Hai bé đều thơm thơm.
Ga giường và vỏ chăn là mẹ của Quý Trạch An mua.
Trong mắt nó thì Du Dịch cũng chỉ là đứa trẻ.
Chẳng qua trên thực tế nó cũng chỉ lớn hơn Du Dịch vài tuổi.
Hiện tại tuổi của mẹ Quý Trạch An cũng chưa đến bốn mươi, mà cô ấy thì vĩnh viễn ở độ tuổi hơn hai mươi.
“Anh dậy làm bữa sáng cho em, em ngủ tiếp đi.” Du Dịch nghe Quý Trạch An nói thế thì chuẩn bị dậy.
Chỉ là Quý Trạch An tuy nói như vậy nhưng hai tay lại ôm anh không cho anh đứng dậy “Em lại muốn anh ở cùng em.”
Động tác của anh ngay lập tức chậm lại, ôm lấy nhóc con của anh, vỗ vỗ lưng cho cậu thoải mái.
…
Dùng dùng dằng dằng một lúc lâu, Quý Trạch An bị cuộc gọi của Sầm Ân Thư dựng dậy.
“Tiểu An, con và Du Dịch đi đâu chơi à? Sáng sớm không ở nhà?” Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn đứng ngoài cửa chẳng tìm được ai.
Bọn họ không nghĩ rằng sẽ không thấy người bởi vì những lần trước đến đều đúng lúc.
“Con về phòng mẹ con để lại, Du Dịch cũng bên này.
Bác có chuyện gì ạ?”
Sầm Ân Thư lúc này mới nhớ mình còn chưa qua bên kia mà Ninh Văn Ngạn đã từng đến một lần, lập tức có ý nghĩ “Chúng ta lập tức đến.
Chờ, ta mang cho con bánh ngọt ngon!”
Sầm Ân Thư cúp điện thoại rồi lôi kéo lái xe Ninh Văn Ngạn đến nhà cũ của Quý Trạch An.
Chờ lúc hai người đến thì Quý Trạch An đã rửa mặt xong, Du Dịch làm xong bữa sáng thì cho xuống dạ dày, đang ngồi ôm một cốc sữa thỏa mãn uống.
“Đồ ngọt, đều là món con thích ăn!” Sầm Ân Thư để món ngọt xuống bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Quý Trạch An.
“Bác có chuyện gì không ạ?” Sáng sớm thế đã đến tìm cậu.
“Có!” Sầm Ân Thư qua cửa phòng bếp nhìn thoáng qua Du Dịch đang ở phòng bếp dọn dẹp “Tiểu An con đóng phim “Đăng tiên” còn gì? Ta và A Ngạn đi xem, con đóng tốt lắm!”
“Cảm ơn bác.” Thực ra Quý Trạch An rất vui khi nhắc đến chuyện này.
Dù sao cũng là chuyện vui, được người xung quanh khen là chuyện vui.
“Sau đó, con nổi tiếng rồi! Rất nhiều công ty giải trí muốn tìm tin của con để ký hợp đồng với con!” Đây mới là vấn đề chính mà Sầm Ân Thư đến.
Hắn cảm thấy nếu con mình có hướng này thì ký với công ty mình tốt hơn.
Tuy rằng dưới tay hắn không có thế nhưng bên dưới Ninh Văn Ngạn có! Của Ninh Văn Ngạn chính là của hắn!
Ninh Văn Ngạn: “Cho nên chúng ta tới hỏi Tiểu An có muốn ký hợp đồng với công ty nhà mình không?”
Là của y hay là của Sầm Ân Thư! Tất nhiên cũng là của Quý Trạch An! Ninh Văn Ngạn rất thoải mái.
_ Hết chương 47_.