Sau một ngày tập quân sự, Quý Trạch An cảm thấy đã hưởng thụ đủ lò hấp tự nhiên rồi, cũng không biết tắm mình dưới mặt trời đã ra được bao nhiêu mồ hôi nữa.
Sau khi hoạt động tập thể vừa kết thúc Quý Trạch An đã cùng Diệp Đồng dùng tốc độ nhanh nhất trở lại phòng ngủ.
Lúc này Liễu Nguyên và Cảnh Hưng Tư vẫn chưa về, Quý Trạch An và Diệp Đồng thương lượng xong thì cầm quần áo đi vào phòng tắm.
(xx) Tui cả người đều hôi hôi, hổng có vui.
Quần áo trên dưới của cậu đều tuyên bố rằng mình không vui.
Quý Trạch An áy náy cười với bọn nó, cởi bọn nó ra rồi thả vào chậu đã pha sẵn nước với bột giặt để ngâm.
Cậu định tắm xong thì mới bê chậu quần áo ra ngoài giặt quần áo, trong phòng ngủ chỉ có một buồng vệ sinh để mọi người tắm.
Tất nhiên là trường học cũng có nhà tắm chung nhưng Quý Trạch An không có thói quen đến những chỗ như thế.
Cậu thích người đồng tính, đến nhà tắm chung cứ như là chiếm tiện nghi của người khác vậy.
Hơn nữa Du tiên sinh nhà cậu mà biết thì thể nào cũng tức giận.
Diệp Đồng cũng giống với Quý Trạch An, cậu ta có thói quen tắm rửa ở trong phòng chứ không phải ở nhà tắm chung cùng với mọi người.
Cho nên trong lúc Quý Trạch An tắm, cậu ta mở máy tính ra làm những chuyện khác.
Bốn người phòng 402 cũng chính là bốn người Quý Trạch An đều không thích đi nhà tắm chung.
Mỗi ngày bốn người đều phân chia trình tự tắm, chưa bao giờ vì việc này mà có mâu thuẫn nào.
Liễu Nguyên và Cảnh Hưng Tư gặp nhau ở cổng ký túc xá nên cùng nhau về phòng.
Khi nghe thấy tiếng nước và thấy bóng lưng Diệp Đồng ngồi gõ máy tính thì hai người đều hiểu Quý Trạch An chắc chắn đang tắm.
Hai người nghỉ ngơi một lúc, tự giác là tắm sau Diệp Đồng, dù sao việc tắm giặt cũng không nhanh như thế được.
“Kem ơi, anh đến đây!” Cảnh Hưng Tư ngồi một lúc thấy hơi chán chán thì nhớ đến một tủ đầy kem.
Cậu ta cũng không khách sáo, biết Quý Trạch An không phải giả bộ tự nhiên.
Vì thế mà vui sướng chạy về phía tủ lạnh, cầm hộp kem vị vani mà mình yêu thích nhất.
(¬¬) Người này đúng là kem khống.
Mỗi ngày người sờ tôi nhiều nhất chính là cậu ta.
Thế mà chẳng bao giờ thấy cậu ta spa cho tui.
Cảnh Hưng Tư không nhìn thấy tủ lạnh thổ tào, bấy giờ đã nhanh chóng mở nắp hộp kem vứt vào thùng rác, cầm muỗng nhỏ múc một miếng lớn cho vào miệng, trong chớp mắt hạnh phúc đến mức híp cả mắt lại.
Đây chính là mùi vị của hạnh phúc! (/≥▽≤/)
Cảnh Hưng Tư không cần lên tiếng thì mọi người cũng biết cậu ta đã sa vào cảm xúc với kem rồi…
Quý Trạch An không giống với Du Dịch thường tắm mất cả tiếng đồng hồ nhưng vẫn bị anh ảnh hưởng, không mất nửa tiếng thì không đi ra.
Trước đây đều là tắm nhanh giặt nhanh tiết kiệm điện nước, bây giờ thì còn hưởng thụ cảm giác từ từ xóa đi cảm giác mệt nhọc.
Thực ra đây là một sự thay đổi trong vô thức.
Lúc ở nhà sẽ không tồn tại vấn đề xếp hàng nên Quý Trạch An cũng không chú ý đến.
Bây giờ có người chờ thì cậu mới nhận ra mình đã thay đổi những thói quen nhỏ.
Nhớ tới những điều này lại khiến Quý Trạch An cực kỳ nhớ Du Dịch.
Trên đầu Quý Trạch An có một cái khăn lông khô, một tay cầm quần áo đang ngâm trong chậu, một tay cầm túi đựng quần áo từ trong nhà vệ sinh đi ra rồi nói: “Tiểu Tứ, tớ dùng xong rồi.
Đến lượt cậu, nhanh đi đi.”
Diệp Đồng nghe thấy Quý Trạch An nói, không tiếng động gật đầu với cậu rồi cầm đồ đã được chuẩn bị sẵn rồi bước vào phòng tắm…
Quý Trạch An nhanh chóng giặt quần áo, phơi xong, dùng khăn lông lau đầu đến khi sắp khô, đang cầm điện thoại chui lên giường gọi điện cho Du Dịch.
Thực ra cậu giống ba người kia, đều mang máy tính đến.
Tuy bây giờ không có mạng nhưng trong máy tính của cậu cài không ít trò chơi và phim, để cậu giải trí trong lúc nghỉ ngơi cho đỡ chán.
Nhưng tập quân sự xong thì mệt gần chết, Quý Trạch An chẳng có tâm trạng nghịch mấy thứ đó.
Vì vậy máy tính với vẻ mặt “(*Д`*) Đừng lạnh nhạt với tui thế chứ” bị Quý Trạch An vô tình để sang một bên.
Cậu tựa vào đầu giường, nhấn phím tắt điện thoại, Du Dịch nhận điện rất nhanh.
“A Dịch, là em.” Quý Trạch An mở miệng trước.
Du Dịch cầm điện thoại di động đi đến cửa sổ sát đất, nhìn thành phố rực rỡ sắc màu, những ngọn đèn nhấp nháy, trong lòng chẳng có cảm xúc gì.
Phong cảnh của những thành phố này chỉ có một mình anh xem, khiến anh thực sự không vui, không có cảm giác hạnh phúc của sự chia sẻ, cũng không có cảm giác thoải mái như khi có người làm bạn.
Anh đứng trước cửa sổ tựa như một bức tượng.
Anh biết cuộc điện thoại này của cậu đã khiến tảng băng trong lòng anh tan không ít…
“Ừ.” Du Dịch đáp.
“A Dịch, em mới xong ngày tập quân sự thứ nhất.
Còn mệt hơn em tưởng.” Quý Trạch An cầm điện thoại, nằm nghiêng mặt vào hướng tường, đầu nằm lên gối nói chậm rãi, trên mặt mang chút ý cười cùng với đùa giỡn “Em nhớ anh, anh có nhớ em không?”
Quý Trạch An biết Du Dịch sẽ không nói lời tâm tình, thế nhưng nổi lên chút tính xấu, còn nghĩ “bắt” anh nói ra.
Đối với Quý Trạch An, nói một câu đơn giản “Em nhớ anh” rất dễ nhưng để núi băng Du Dịch làm thì cực kỳ khó.
Nhưng gần đây Du tiên sinh học được không ít lãng mạn, cũng biết mặt dày với người yêu thế nào.
Chợt nghe trong điện thoại truyền ra tiếng cười khẽ và sau đó là âm thanh của anh “Anh rất nhớ em.”
Anh rất nhớ những ngày Quý Trạch An ở bên, đặc biệt là thời gian đi công tác ở bên ngoài.
Trong lòng sẽ có cảm giác sốt ruột khó yên, thường thường sẽ vô ý nhớ đến cậu, nghĩ cậu đang làm gì, đang ở một mình hay với những người khác.
Du Dịch ghét những điều không biết, những chi tiết nhỏ.
Mặc dù anh dùng huyền học* để tính thì cũng không thể biết những thứ đó rõ rõ ràng ràng được.
(*Huyền học: trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Ngụy Tấn sáng lập.)
“Em cũng thế.” Quý Trạch An nhìn tường trắng, vui vẻ đến mắt cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm, khóe miệng nhếch lên đến mức muốn đè xuống cũng không được.
Rõ ràng hai người mới một ngày đêm không gặp nhưng Quý Trạch An có cảm giác như là đã rất lâu rồi…
Có thể nói đây là cảm giác nhớ nhung.
***
Nội dung tập quân sự của ngày thứ hai cũng không thay đổi nhiều, vẫn là xếp đội hình và huấn luyện động tác, ngoài ra còn có chạy bộ, tư thế đứng các kiểu.
Tất cả đều cần thể lực, Quý Trạch An ngạc nhiên rằng dưới tình huống như thế này mà mình cũng không ngất.
Thể chất không choáng khiến cậu muốn lười biếng cũng không có cơ hội.
Không giống như ngày đầu tiên, Quý Trạch An đã trải qua huấn luyện một ngày nên sáng sớm hôm nay tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đều đau nhức, người cứ như rời thành từng khúc một.
Lúc sớm cậu đã cầm thuốc mỡ Du Dịch chuẩn bị sẵn bôi một lần, cũng không quên chia sẻ với các bạn cùng phòng đáng yêu.
Tuy rằng cảm giác khá hơn nhưng cũng không phải thần dược thuốc đến bệnh trừ.
(o^^o) Anh zai mặt trời thật là đẹp giai, trên mặt em không chịu được mà nổi bong bóng~
Quý Trạch An nhìn hàng chữ cực lớn trên sân điền kinh, cứ như trò đùa dai của học sinh vậy, cảm giác có chút vô lực.
Đường chạy sơn màu đỏ khiến bọn họ nhìn càng thấy nóng.
Đặc biệt lúc nghỉ tại chỗ ngồi khoanh chân, cảm giác trên mông như bị đốt vậy, cứ như ngồi lên chảo sắt bị nung đỏ.
Giáo viên hướng dẫn cũng đến cùng bọn họ huấn luyện, thế nhưng chỉ đứng ở một bên nhìn.
Dưới ánh mặt trời như này thì chỉ nhìn thôi cũng đổ mồ hôi cả người.
Giáo viên hướng dẫn của lớp Quý Trạch An đã sớm biết thời gian nghỉ ngơi mà các giáo quan quyết định, bấy giờ đang mang theo mấy người xách nước khoáng đến rồi, tiền thì đã nộp cùng với tiền học phí rồi.
Nữ sinh trong lớp thì còn được, đều tự mình mang theo nước nhưng nước trong chai cũng nhanh hết, được vài người thôi đã thấy đáy.
Mà nam sinh mang nước thì chẳng có mấy người.
Tất cả mọi người đều nhớ thương canteen trong trường, lúc giải tán mọi người đều không hẹn mà cùng đi đến phương hướng đó, mua nước giải khát ướp lạnh.
Bây giờ giáo viên mang theo nhiêu nước đến mọi người cũng tiết kiệm được vài bước chân.
“Các em, uống nước nghỉ ngơi một chút, đừng để bị cảm nắng.
Ai không thoải mái phải báo lại đúng lúc, đừng cố chịu đựng.” Giáo viên hiểu rõ con nít bây giờ đều được chiều, phần lớn đều là con một, được nuông chiều hết mực, chỉ sợ là không chịu được khổ nên cũng không quá nghiêm khắc.
Điều hắn muốn thấy là trong khoảng thời gian tập quân sự này lớp đoàn kết, quan hệ giữa mọi người cũng khăng khít hơn.
Còn về phần quân diễn có tốt không thì cũng không phải là điều hắn để tâm nhất.
~( ̄▽ ̄)~* Người người đều thích em, đặc biệt trong mùa hè.
Đến uống một hớp nào.
Quý Trạch An nhận chai nước khoáng, nhìn cái chai cười cười rồi mới mở nắp, không nhanh không chậm uống từng hớp nhỏ.
“Tam ca, cậu có sao không?” Diệp Đồng thấy Quý Trạch An cả người toàn mồ hôi thì có chút lo lắng nên hỏi.
Qua lúc chạy bộ tập thể ngày hôm qua cậu ta đã nhận ra thể lực Quý Trạch An có thể nói là giống mình, nhưng suốt quá trình đều không bỏ cuộc, hơn nữa cũng không hô mệt.
Diệp Đồng mắt nhìn ghi vào trong tâm, thực sự phục cậu.
Nếu cậu ta không có tính ít nói thì đã than vãn từ sớm rồi.
Thực tế, Quý Trạch An đã phát hiện ngoài mặt Diệp Đồng bình tĩnh nhưng trên mặt thì đầy các chữ không vui rồi.
Chẳng qua những chữ này rất nhanh thì dừng lại, có lẽ Diệp Đồng chỉ yên lặng oán giận trong lòng để hạ hỏa thôi, đến lúc phải tiếp tục thực hiện thì cậu ta cũng không chịu thua.
“An An, hóa ra tin đồn kia là thật.
Không ngờ cậu thực sự vào Cảnh ảnh.” Nghiêm Cẩm từ sớm đã phát hiện Quý Trạch An nhưng trước đó vẫn không có cơ hội chào hỏi.
Bây giờ hai ban đồng thời nghỉ ngơi thì hắn ta mới tiếp cận.
Còn chuyện đã từng phát sinh tình huống mất mặt, Nghiêm Cẩm đã vứt ở góc phòng.
Hắn ta phát hiện bối cảnh của Quý Trạch An không bình thường, hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn ta, là người đáng kết giao, đối tượng để lợi dụng.
Quý Trạch An đến học Cảnh ảnh đã biết sẽ gặp lại Nghiêm Cẩm.
Tuy trước mặt mọi người cậu không lập tức đổi sắc mặt nhưng khuôn mặt tươi cười thì cũng đã thu lại.
“An An, tớ nghĩ chúng ta có chút hiểu lầm.” Nghiêm Cẩm cũng không sợ Quý Trạch An làm mặt lạnh, ngược lại càng nhiệt tình hơn.
Hắn ta sẽ không dễ dàng buông tha một chỗ dựa có thể dùng.
Hắn ta muốn leo lên vững vàng từng bước một, nếu có thể lợi dụng thì hắn ta sẽ dùng hết sức mình để lợi dụng đến cùng.
“Nghiêm Cẩm, tôi nhắc lại lần nữa.
Chúng ta cũng không quen thân như thế, mong cậu gọi tên đầy đủ của tôi.
Hành vi bây giờ của cậu khiến tôi thấy bị quấy nhiễu.” Lần đầu tiên Quý Trạch An biết Nghiêm Cẩm để đạt được mục đích mà mặt có thể dày như thế, vẫn tái phạm như chuyện tát vào mặt lần trước, làm như quen thân nhau lắm.
“An…”
“Gọi tôi là Quý Trạch An.”
“Được rồi, nếu cậu cứ khăng khăng như thế…” Giọng điệu của Nghiêm Cẩm cứ như thể Quý Trạch An bốc đồng, cáu kỉnh “Tớ làm sao biết được cậu học ở Cảnh ảnh? Rõ ràng được 748 điểm, có thể lựa chọn rất nhiều mà!”
Thật ra Diệp Đồng không bị bề ngoài của Nghiêm Cẩm đánh lừa, trực giác của cậu ta cực kỳ chuẩn.
Cậu ta có thể dựa vào trực giác để phán đoán người nào đáng kết bạn, cái gì nên tránh như độc xà.
Ấn tượng đầu tiên của Diệp Đồng về Nghiêm Cẩm rất không tốt, rõ ràng hắn ta đang cười, nhìn qua rất dịu dàng, vẻ ngoài cũng không tồi nhưng cậu ta cảm thấy người này không có ý tốt.
Cậu ta biết người này là hướng đến Quý Trạch An mà tới cho nên rất lo lắng.
Thực ra bây giờ Diệp Đồng đang rất xoắn xuýt làm thế nào để nhúng tay vào chuyện này…
o( ̄ヘ ̄*o) Giúp Tam ca đuổi người này thế nào giờ… Giúp sao đây…
Diệp Đồng suy nghĩ một chút nhưng thực sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt, chỉ đành dùng lời nói dối vụng về “Tam ca, tớ muốn đi vệ sinh.
Cậu có thể đi cùng tớ không.”
Quý Trạch An luôn luôn chăm sóc cậu ta, Diệp Đồng biết cậu sẽ đồng ý.
Cậu ta cũng phát hiện Quý Trạch An rất không kiên nhẫn với Nghiêm Cẩm.
“Được, chúng ta đi báo với giáo quan, tránh lúc quay lại đã xếp hàng rồi.” Quý Trạch An gật đầu, cũng không nói gì với Nghiêm Cẩm, coi như không thấy hắn ta, trực tiếp đi về hướng giáo quan xin nghỉ một chút cho mình và Diệp Đồng.
Diệp Đồng nhìn thoáng qua bộ mặt hơi cứng đờ sau đó ngoan ngoãn đi theo Quý Trạch An, trong lòng thì suy nghĩ cách tốt hơn để giải quyết Nghiêm Cẩm.
Quý Trạch An không biết, biết thì sẽ cảm động, cũng sẽ nói cho Diệp Đồng biết không cần cậu ta hỗ trợ mà cậu sẽ tự mình giải quyết, chỉ là không phải bây giờ.
Đứng chưa đủ cao, ngã xuống làm sao mà đau được?
Cậu sẽ đợi đến khi Nghiêm Cẩm bò lên được độ cao nhất định mới đẩy hắn ta xuống.
Độ cao đó cũng không cần phải rất cao, cũng không thể quá thấp, chỉ cần vừa lúc có thể khiến hắn ta “tan xương nát thịt” là được rồi.
(⊙□⊙) Đừng nhìn em nghiêm túc thế, em sẽ xấu hổ.
Quý Trạch An cũng không phải thực sự muốn đi vệ sinh cho nên đi cùng Diệp Đồng rồi đứng ngoài cửa chờ, trong lòng thì nghĩ kế sách, kết quả lại bị cửa của WC hiểu lầm là nhìn chằm chằm nó.
Thấy Quý Trạch An không dời mắt chút nào, cửa nhà vệ sinh càng tủi thân…
Em cũng không muốn thúi thúi đâu (>﹏<.) Đừng nhìn chằm chằm em nữa mà.
***
Có sự việc của Nghiêm Cẩm lúc ban ngày, kết quả toàn bộ lớp đều biết Quý Trạch An không tham gia thi, là thủ khoa khối tự nhiên Giang thành mà trường đặc biệt tuyển vào.
Vinh dự này rơi trên người Quý Trạch An học trường nghệ thuật dường như cũng không quá thích hợp, ánh mắt mọi người nhìn Quý Trạch An cũng không nhịn được có chút mập mờ.
Quý Trạch An ngày thường nhìn nhã nhặn, dễ ở chung đến ngày quân huấn thứ ba thành công trở thành một trong những quái thai nổi tiếng trong khoa.
Quái thai thủ khoa khối tự nhiên lại không học Cảnh Đại, Thanh Cảnh mà lại dấn thân vào Cảnh Ảnh!
Đây là đánh giá của người khác với Quý Trạch An, những lời này thậm chí còn lưu truyền trong toàn khóa, những sinh viên khóa trên…
“Lão tam! Chuyện quan trọng như thế mà cậu tuyệt nhiên không nói cho tớ biết trước! Cảm giác mọi người đều biết rồi chúng tớ mới biết không vui chút nào! Rõ ràng tớ có thể là người đầu tiên show off bạn cùng phòng của tớ là thủ khoa!!!” Trọng điểm của Liễu Nguyên không giống những người khác, điều cậu ta để ý là bỏ lỡ một cơ hội show off.
Cũng không trách Liễu Nguyên, văn hóa của cậu ta thực sự rối tinh rối mù, chỉ vừa đạt đủ vào, chẳng qua bên chuyên ngành thì nhảy vọt so với mọi người.
Cậu ta học lệch, lệch nghiêm trọng cho nên cậu ta rất mong ước thành tích văn hóa có thể như học bá đạt max điểm.
Thủ khoa trong mắt cậu ta chính là sáng lấp lánh đóa! Cậu ta muốn quỳ lạy người thật rất lâu rồi.
o(*≧▽≦)ツ Lão tam, mau tới để tui ôm đùi nào.
Tui sẵn lòng làm vật trang sức trên chân của cậu!
Phản ứng đầu tiên khi Quý Trạch An thấy chữ trên mặt Liễu Nguyên là Du tiên sinh chắc chắn sẽ không đồng ý…
Tam ca thiệt là lợi hại!!!
Diệp Đồng cũng dùng dòng chữ thật to trên mặt để thể hiện cậu ta quỳ lạy Quý Trạch An.
Một, hai người đều như thế khiến Quý Trạch An thấy xấu hổ.
Quý Trạch An nhìn Cảnh Hưng Tư, phát hiện chỉ có cậu ta là tỉnh táo nhất.
Sau đó thấy rõ chữ trên mặt cậu ta mới biết sự thực cũng không phải như thế.
Hiện giờ Cảnh Hưng Tư đã sa vào “mẹ kiếp” vô tận.
Trên mặt cậu ta ngoại trừ “mẹ kiếp” chính là “mẹ kiếp”, từng chữ từng chữ tăng nhanh, Quý Trạch An thấy cực kỳ hoảng sợ.
“Lão tam! Cậu đúng là hóa thạch sống!” Trong chớp mắt Cảnh Hưng Tư bạo phát, không chỉ dọa Quý Trạch An mà Diệp Đồng cùng Liễu Nguyên đứng bên cạnh cũng bật ngửa.
Khóe miệng Quý Trạch An giật giật, cậu không có cảm giác mình là hóa thạch.
Cảnh Hưng Tư nói quá lên rồi…
Vì thế, lúc mọi người bên ngoài còn xoắn xuýt vì sao Quý Trạch An không học Cảnh Đại, Thanh Cảnh thì người ở phòng 402 lại đang quỳ lạy Quý Trạch An, nghĩ cách để ôm chặt đùi học bá.
Về nguyên nhân thì đó là việc riêng của lão tam, cậu muốn nói thì nói, không muốn thì thôi.
Bọn họ cũng không để ý như thế, trọng điểm cũng không phải chỗ này!
Bốn người nô đùa, cực cực khổ khổ vượt qua một tháng quân huấn dường như cũng không chậm như trong tưởng tượng.
Chẳng qua mọi người bị gió táp mưa sa nên đen đi một vòng.
Có người nói đây là thời gian toàn dân Cảnh Ảnh có giá trị nhan sắc thấp nhất… Một trắng che trăm xấu, đây thì không trắng, thế chẳng phải trăm xấu chạy ra hết sao.
Tuy rằng có phòng tắm trắng nhưng hiệu quả chắc chắn không được như quảng cáo.
Quân huấn cuối cùng cũng kết thúc, mọi người tiễn bước huấn luyện viên gian ác huấn luyện bọn họ.
Điều tốt đẹp chính là ngày nghỉ đang vung đôi cánh nhỏ bay tới chỗ bọn họ.
Quân huấn không cần hoạt động thật sự là quá tốt đẹp! Mọi người có một tuần để quẩy!
Trên đường có thể bắt gặp hơn nửa sinh viên năm nhất chưa cởi đồ rằn ri mang vẻ mặt “(`*)”, kiểu cười này chẳng che giấu được chút gì cả.
Đối với học sinh trên thế giới này, ngày nghỉ không có bài tập là một trong những chuyện tốt đẹp nhất! Cho dù cuộc sống đại học thoải mái hơn cấp ba thì nghỉ vẫn làm cho người ta rung động như thế!
“Lão tam, cậu phải về nhà ở? Không ra ngoài chơi với chúng tớ?” Ba người thấy Quý Trạch An phải đi về cảm thấy rất đáng tiếc.
Quý Trạch An cũng có chút không nỡ với mọi người, nhưng có một số việc đã quyết định trước rồi “Ban đầu tớ định học ngoại trú, sau khi khai giảng chính thức sẽ bắt đầu ở ngoại trú.”
“Đừng mà! Phòng ngủ của chúng ta chẳng lẽ muốn sắp bừa một người không biết tính cách thế nào? Nghĩ đến đã thấy khó chịu rồi!” Liễu Nguyên nghe thấy Quý Trạch An nói thế thì không vui, nhưng mà nguyên nhân không vui phần lớn là do Quý Trạch An không thể ở ký túc cùng với bọn họ.
∑(っ°Д°;)っ Tam ca đừng đi, cậu đi thì ai hiểu tui…
Diệp Đồng nóng nảy, cậu ta không biết giữ Quý Trạch An lại như nào, đôi mắt nhìn chằm chằm Quý Trạch An không di chuyển, giống như bị nguyền rủa định thân.
“Tam Nhi, Tam Nhi, cậu đi thì kem sẽ đi cùng cậu.
Hu hu hu, nô tỳ không thể rời…” Cảnh Hưng Tư càng khoa trường hơn, trực tiếp trình diễn cho cậu tiết mục cổ trang, ngã trên nền đất, quyết đoán ôm đùi Quý Trạch An.
Ở góc độ Quý Trạch An không nhìn thấy, Cảnh Hưng Tư nhận được ánh mắt “Cậu làm tốt lắm” của Liễu Nguyên.
Diệp Đồng đã yên lặng cho nhị ca của mình một like.
( ̄y▽ ̄) Like +1~
Quý Trạch An nhìn ba người thế này trong lòng càng không muốn, nhưng cậu càng không nỡ để Du tiên sinh nhà cậu một mình trông phòng! Du tiên sinh đã mong sinh nhật mười tám tuổi của cậu thật lâu, nhưng đã bị quân huấn yên lặng bỏ qua.
Cậu trở về phải bồi thường thật tốt cho bọn họ.
“Khụ… Tớ không có ý định trả phòng ký túc, các cậu không cần lo có người dọn vào.
Giường ngủ này của tớ, tất nhiên tủ lạnh và kem tớ cũng sẽ không mang đi.” Quý Trạch An nhìn Cảnh Hưng Tư đang ôm đùi mình với bộ dạng “đau lòng gần chết”, “Tớ chỉ là mỗi ngày tối về nhà, buổi trưa thì quay lại ký túc nghỉ.”
Lời Quý Trạch An nói không thể nghi ngờ khiến ba người dễ chịu hơn nhiều.
Thực ra mọi người cũng không muốn cố tình gây sự, chỉ là vừa mới làm quen với chiến hữu cách mạng, bọn họ luyến tiếc chứ!
Bấy giờ Cảnh Hưng Tư buông đùi Quý Trạch An ra, bò dậy khỏi mặt đất, đổi lại bộ dáng hung dữ “Nói! Có phải kim ốc tàng Kiều(1) hay không! Buổi tối mỗi ngày chuẩn bị về với “Trần A Kiều(2)” của cậu ha!”
Trần A Kiều?
(*kim ốc tàng Kiều: nhà vàng cất người đẹp
**Trần A Kiều: Hiếu Vũ Trần Hoàng hậu, hoàng hậu thứ nhất của Hán Vũ Đế Lưu Triệt – Hoàng đế thứ 7 của triều đại Tây Hán.
Giai thoại giữa bà và Hán Vũ Đế trở thành một điển tích, được gọi là kim ốc tàng Kiều)
Nói Du tiên sinh nhà cậu sao?
Quý Trạch An gắn hai người với nhau rồi bật cười “Có thể nói như thế, tớ không nỡ để “A Kiều” của tớ một mình trông phòng.”
Quý Trạch An phối hợp khiến Cảnh Hưng Tư càng hăng “Hoàng Thượng! Thiếp là Vệ Tử Phu(3) của chàng đây! Thiếp là hoàng hậu! Chàng! Sao chàng có thể…”
(*Vệ Tử Phu: Hiếu Vũ Vệ hoàng hậu, hoàng hậu thứ hai của Hán Vũ Đế Lưu Triệt.)
Quý Trạch An nghĩ nếu Du tiên sinh ở đây chắc chắn sẽ đùa giỡn oai phong của “tiền hoàng hậu” nổi dậy, đá “nha đầu Vệ Tử Phu” này ra ngoài!
Mấy người đùa nhau một lúc lâu mới chuẩn bị chốc nữa cùng nhau tiễn Quý Trạch An rời đi.
“Lão tam, khi nào mang ‘A Kiều’ đến để tụi tui gặp.” Bây giờ Liễu Nguyên mới nhớ đến trọng điểm.
Quý Trạch An nghe được thì dừng một chút, suy nghĩ rồi quyết định nói thẳng.
Cậu rất hợp với bọn họ, quen biết một tháng cũng hiểu họ không phải người nhiều lời.
Hơn nữa một số việc cũng không lừa mãi được “Mọi người đã gặp từ lâu rồi.”
“Nói nhảm! Tui chưa từng thấy ông mang theo bạn gái!”
“Ừ, bởi vì không phải là bạn gái.” Quý Trạch An gật đầu, trên mặt không có cảm giác mất thể diện.
Cậu rất thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến tất cả mọi người chưa phản ứng lại ngay được.
…
“Không giỡn chứ?” Liễu Nguyên hỏi lại.
Thực ra trong quan hệ của cậu ta bây giờ với vòng sau này muốn dấn thân vào, đồng tính luyến ái cũng không ít, thậm chí có thể nói là tràn lan.
Nhưng Quý Trạch An khác với những người đó, cậu nhìn qua khiến người ta có cảm giác người này sẽ yêu đương chân chân chính chính mà không phải chỉ là vui đùa.
Cho nên bọn họ nói chuyện cũng không cần để ý chừng mực.
“Tớ không đùa.
Lúc đầu cũng định nói cho mọi người những chỉ là không phải bây giờ.
Tớ vẫn chờ cơ hội chín muồi hơn.” Ban đầu Quý Trạch An định chờ cảm tình sâu hơn một chút, khi đó mọi người sẽ càng tiếp nhận dễ dàng hơn, có lẽ đoạn tuyệt cũng sạch sẽ hơn… Trong nhân sinh thứ không thiếu nhất chính là ngoài ý muốn, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên.
“Con đường này sẽ rất khó đi, cậu sẽ không dễ dàng đâu.” Thực ra Cảnh Hưng Tư cũng nhận ra, dù sao mỗi ngày lúc gọi điện thoại Quý Trạch An cũng không cố tình tránh họ, giọng nói thân thiết chỉ ra rằng quan hệ với người đầu dây bên kia rất không bình thường.
Chẳng qua lúc đó không ngờ là người yêu của cậu mà thôi.
Bọn họ đều cho rằng thực ra Quý Trạch An là một brother-complex, nhưng hóa ra sự thật không phải như thế.
“Tớ biết, không sao.” Quý Trạch An cũng đã nghĩ qua, cậu nguyện cùng Du Dịch không để ý đến những thứ đó.
Cảnh Hưng Tư nhìn Quý Trạch An, rất khâm phục dũng khí của cậu “Bắt tay cái.”
Quý Trạch An không hỏi Cảnh Hưng Tư vì sao nhưng cậu vẫn vươn tay ra.
“Xin lỗi đã lừa mọi người.
Thực ra tui cũng thế, bẩm sinh.” Cảnh Hưng Tư không ngờ trong phòng có người giống cậu ta.
Ban đầu không khí trong phòng đang tốt như thế, cậu ta không muốn nói ra chuyện này khiến phá hỏng không khí nhưng Quý Trạch An thản nhiên thừa nhận đã ảnh hưởng đến cậu ta.
Thực ra cậu ta vẫn muốn nói với bạn bè, nhưng lần nào dũng khí cũng kém một bước.
(*▽*) Bầu không khí lại hòa nhã rồi.
Dễ nhận thấy rằng lúc này Diệp Đồng và mọi người không cùng ở một kênh…
Người chân chính hơi xoắn xuýt chỉ có Liễu Nguyên, nhưng mà hắn cũng không rầu rĩ lâu, hắn cũng không phải người thích xoắn xuýt.
Hắn lắc đầu, nhìn hai người, cho mỗi người một cái vỗ lưng sau đó cảnh cáo hai người “Nói trước, tớ là thẳng! Thẳng tăm tắp! Là bạn thân thì không được bẻ cong tớ! Tớ thích trước lồi sau vểnh, không có hứng thú với sân bay!”
Vì thế Liễu Nguyên thành công nhận được cái liếc mắt của Cảnh Hưng Tư.
Còn Quý Trạch An chỉ cười cười.
Cậu đã có Du Dịch, ánh mắt tự nhiên sẽ không cho những người khác.
Chuyện cực phẩm như có lốp xe dự phòng cậu làm không nổi.
Một lòng là một lòng, Quý Trạch An sớm đã quyết định cậu và Du tiên sinh sống đến cuối đời.
Về phần Liễu Nguyên, từ đầu đến đuôi đều không phải loại hình cậu thích nhưng lại là loại hình làm bạn thân.
Lần thứ hai, đây là lần thứ hai thẳng thắn tính hướng với bạn bè, đều rất thuận lợi.
Quý Trạch An cười nhìn mọi người.
Cậu nghĩ: Thượng đế nhất định là để cậu có cuộc đời mới hạnh phúc nên mới để cậu sống lại.
Sau khi sống lại có thể nói rằng mọi chuyện đều thuận lợi.
Mà chuyện giấu tính hướng cũng không cần nữa, bạn cậu có thể tiếp thu điều đó.
Cũng không chỉ một, hai người… Nếu bây giờ nói cho cậu rằng đây chỉ là một cảnh hoang đường trong mơ mà thôi, Quý Trạch An cảm thấy mình chắc chắn sẽ điên mất.
Du Dịch: Các thứ còn chưa thu dọn xong sao? Có phải rất nhiều hay không? Anh đến ký túc xá giúp em dọn?
Mở điện thoại di động, thấy tin nhắn của Du tiên sinh, cảm giác chân thực trong nháy mắt trở lại.
Quý Trạch An nguyện tin rằng tất cả những thứ cậu đang có đều là sự thật, Du Dịch của cậu không phải là giả, sớm chiều ở chung, giả thì đã không lừa được cậu…
***
Chuyện đầu tiên Quý Trạch An làm sau khi về nhà là tắm, thay quần áo sau đó cùng Du Dịch đi ăn tối.
“Đen.” Du Dịch nhìn Quý Trạch An rồi đánh giá.
Quý Trạch An nhếch môi cười “Có mùi đàn ông không?”
( ̄e ̄@) Một chút cũng không, người ta không phải đang đả kích đâu.
Chén trà nhỏ lâu rồi không gặp Quý Trạch An ở một bên thổ tào.
Du Dịch nhìn Quý Trạch An, đi vào, cúi xuống nhìn cậu “Không muốn làm cậu bé?”
“Tất nhiên.” Tuy răng cảm giác được người chiều chuộng rất tốt nhưng cảm giác bị người khác coi như trẻ con cũng không tốt như thế.
Quý Trạch An không do dự gật đầu.
Du Dịch dán tay lên gò má Quý Trạch An, dùng ngón cái vuốt ve mặt cậu, ánh mắt càng ngày càng sâu, mãnh thú bên trong dường như đã không còn nhốt được, nó đang điên cuồng phá xiềng xích, được nhóc con chủ động tháo ra khỏi gông cùm.
Người anh muốn là cậu!
Người duy nhất Du Dịch muốn đáp lại là Quý Trạch An!
Hai người quen nhau càng lâu, thời gian chung đụng càng dài, ý nghĩ này của Du Dịch càng thêm dày hơn.
Lần đầu tiên Du Dịch không áp chế chính mình, không để lý trí lên trước.
Lúc này anh nguyện để * điều khiển…
“Không hối hận?” Giọng của Du Dịch bắt đầu chậm lại, còn hơi khàn, nghe vào tai gợi cảm gấp bội.
Quý Trạch An nghĩ tai mình cũng phải mang thai! Âm thanh này quá quyến rũ! Ai nói con gái làm nũng rất hấp dẫn? Đàn ông như này, giọng nói như này mới gọi là lôi cuốn! Quý Trạch An cảm giác cả người đều bị những lời này của Du tiên sinh thiêu đốt, nóng từ trong người phát ra, không lâu sau đã nóng hầm hập.
Cậu không biết mặt mình giờ đã đỏ ửng chưa nhưng hai mắt nhìn Du Dịch không dời được.
Quý Trạch An chưa từng thấy Du Dịch như thế…
Như mãnh thú vừa… vừa nguy hiểm lại mang sức hấp dẫn chí mạng, anh không có gông xiềng, không có bất kỳ ràng buộc nào, phía trước không phải là bẫy rập mà là thịt tươi thượng hạng.
“A, A Dịch.” Quý Trạch An không nhịn được gọi tên Du Dịch, không nghĩ rằng chỉ hô tên anh mà thôi, chỉ thế đã khiến mãnh thú trong mắt anh tăng vọt.
Du Dịch đến gần.
Làm cho cậu lùi từng bước một về phía sofa, đến tận khi Quý Trạch An ngã xuống mặt ghế mềm mại.
Du Dịch cũng đè xuống theo, sức nặng toàn thân đều đặt trên người Quý Trạch An, khiến cậu không thể động đậy.
Thậm chí Quý Trạch An nghĩ hô hấp của mình cũng bắt đầu dồn dập…
Áp lực này rất mãnh liệt, cũng không khiến cậu chạy trốn mà làm cậu giơ tay chịu trói.
“…” Quý Trạch An muốn mở miệng nói gì đó hoặc là thở dốc, chẳng qua điều đó khiến mãnh thú có cơ hội.
Du Dịch nghiêng đầu xuống, mũi dán mũi, môi dính môi.
Đầu tiên là vuốt ve thật chậm như là ngửi hương, cuối cùng là gặm cắn điên cuồng, đây mới là thưởng thức.
Điên cuồng, không giống Du Dịch chút nào.
Du tiên sinh trước kia cao lãnh, nho nhã, nhân hậu, dịu dàng, tri kỷ cũng có một mặt như này.
Ngày trước Quý Trạch An luôn cảm thấy câu đàn ông đều là sói cũng không chuẩn, nhưng giờ này cậu không tin không được.
Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một con sói, có người dùng chuồng sắt, có người nhốt nó trong lồng sắt, có người lại để nó buông thả.
Mà Du Dịch, Quý Trạch An ban đầu tưởng rằng anh là loại chuồng sắt nhưng thực ra cũng không phải.
Du Dịch chỉ buộc xích sắt lên con sói, thường ngày nắm rất chặt, thế nhưng cũng có lúc buông tay dung túng nó một ngày.
…
Quý Trạch An bị Du Dịch dọa, bị điên cuồng anh giấu sâu hù.
Sau khi tỉnh lại trên giường lớn cả nửa ngày cũng không hoàn hồn, tất cả những phát sinh đêm qua bắt đầu quay lại.
Người đàn ông bên cạnh còn đang ngủ, khác với ngày xưa thức dậy rất sớm.
Quý Trạch An có thể cảm nhận rõ ràng da thịt chạm nhau không có quần áo ngăn cách, cảm giác ấm áp này kéo theo ký ức đêm qua.
Chớp mắt một cái, Quý Trạch An rõ ràng chưa ngủ no nhắm mắt lại lần nữa.
Quý Trạch An cảm giác mình còn mệt hơn cả người đàn ông được ăn no này…
Đêm qua bị Du tiên sinh lôi kéo khiến cậu cũng quên nắm chặt xích sắt của mình.
Đến lúc sau, hai người đều càng thêm điên cuồng.
Toàn bộ dã tính của đàn ông đều bị kích phát đến cực hạn, thực sự như một trận đại chiến.
***
Lần thứ hai Quý Trạch An tỉnh lại trong phòng vẫn tối, mùi xạ hương trong không khí cũng phai nhạt không ít nhưng nói chung vẫn có thể nhận thấy một chút.
Rèm cửa chắn sáng cũng không tệ, Quý Trạch An cũng không biết là buổi chiều hay đã tối rồi, giường bên kia đã trống.
Sờ nhiệt độ thì người đã rời đi được một lúc.
Trong không khí dường như còn thoang thoảng mùi cháo, từ khe cửa không đóng kín chui vào.
Quý Trạch An chỉ thoáng ngửi đã thấy đói bụng không chịu được.
Nhấc tay, mở đèn đầu giường.
Dưới ánh đèn, trong chớp mắt thấy chữ viết…
Tin tui đi.
Tui cái gì cũng không nhìn thấy.
Việc cậu và chủ nhân ở trên giường đánh nhau gì gì đó tui không thấy chút nào đâu!
Quý Trạch An nhìn thấy chữ viết trên chụp đèn, cực kỳ bắt mắt khiến cậu muốn quên cũng không được.
An An, cậu, chủ nhân, anh ấy, tui, tui, tui,… mấy người xấu hổ xấu hổ xấu hổ (つ﹏)
Hai chiếc gối ở đầu giường như là song bào thai đều nói thế, giống như hai hoàng hoa khuê nữ bị cậu “làm bẩn”, xấu hổ đến nói một câu cũng không đầy đủ.
(﹃*) An An, có muốn tái chiến với chủ nhân lần nữa không! Tui chính là hậu thuẫn kiên cường của hai người!
Cái chén ở bên giường chú ý thấy Quý Trạch An nhìn sang lập tức chữ viết hiện lên chằng chịt để thể hiện ý nghĩ của mình.
Quý Trạch An đỡ trán, nhìn về phía cái chén.
Lúc này cậu mới chú ý đến cái chăn không phải không “nói” mà là dùng một biểu cảm lớn khái quát hết thảy lời muốn nói…
Chăn: (/w*)
Quý Trạch An nhìn mọi người hăng hái lên tiếng, cuối cùng cũng bị họ nói đến nói đi mà ngượng ngùng.
Cậu ngả người về đằng sau, tay không quên kéo dây tắt đèn.
Căn phòng lại lần nữa chìm vào bóng tối.
Quý Trạch An nghĩ: Đây gọi là nhắm mắt làm ngơ đi…
Du Dịch chuẩn bị xong đồ ăn, thả nhẹ bước chân đi về phòng ngủ, nhìn người trên giường rõ ràng đã đổi tư thế.
Anh đi đến ngồi bên giường “Tiểu An, đói bụng chưa?”
Nghe thấy giọng Du Dịch, bụng cũng réo, cũng quên luôn ngượng ngùng.
Cậu yếu ớt trả lời một câu “Dạ.”
“Đợi lát nữa anh mang đồ vệ sinh cá nhân ra, em không cần xuống giường.” Du Dịch bật đèn mà Quý Trạch An vừa tắt không lâu, sau đó đỡ người ngồi dựa vào đầu giường, lại lấy một cái gối để ra sau lưng cho cậu dựa.
Bấy giờ anh mới đứng lên, đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra.
Ánh sáng ban ngày chói mắt lập tức tràn vào phòng, khiến ánh sáng cam nhạt của đèn mất đi cảm giác ban đầu.
Quý Trạch An đưa tay kéo chốt, đèn lập tức tắt.
Bây giờ cậu có cảm giác như phụ nữ đang ở cữ vậy, chẳng qua Quý Trạch An cũng không định cậy mạnh.
Bây giờ cậu chẳng có sức lực nhiều, eo mỏi lưng đau cũng không khỏi nhanh như thế, được Du Dịch chăm sóc cũng không sai, dù sao thì cậu cũng quen được anh săn sóc rồi.
Cậu đánh răng, anh đứng cạnh cầm chậu để cậu nhổ nước ra.
Cậu rửa mặt, anh nâng đài sen chứa nước ấm không cao không thấp không động đậy.
Đúng là trai tốt nhị thập tứ hiếu!
Sau khi làm xong hết, Du Dịch bưng bát cháo nhỏ màu vàng thơm ngào ngạt đi đến.
Anh một tay cầm bát một tay cầm thìa, dường như không có ý đưa cho Quý Trạch An.
Cậu nhìn anh lấy thìa múc một muôi cháo đặc để ở bên miệng thổi thổi, còn nếm một chút để xem nhiệt độ xong mới đưa thìa đến bên miệng Quý Trạch An.
Quý Trạch An hé miệng nuốt vào rồi đưa tay qua nhận bát.
Du Dịch có thói quen bón người cậu vẫn phối hợp, nếm thử thì thôi chứ cả bát cháo đều ăn như thế thì cậu sợ không tiêu hóa được.
Cái kiểu anh một miếng em một ngụm quả thực không thể ậm ờ.
Quý Trạch An cũng không coi mình là con gái nũng nịu, tuy có chút mệt nhưng cũng không phải không bưng được bát.
Bát: Chủ nhân còn chưa đủ cố gắng nha! Hẳn là phải nỗ lực lên!
Quý Trạch An vừa nhận bát trong tay Du Dịch, thấy thế thì tay chệch đi, may mà Du Dịch đúng lúc đỡ được chứ không cả giường vàng óng ánh cũng không đẹp chút nào.
Cậu không ngờ rằng “Sự tích vẻ vang” đã truyền tới tận phòng bếp, những người biết chuyện dường như không chỉ các bạn nhỏ trong phòng ngủ…
Thìa nhỏ: An An, moa moa tah, chủ nhân sẽ không ăn dấm chua đâu ha~
Lần này Quý Trạch An lại bình tĩnh hơn nhiều…
Dưới ánh mắt cẩn thận của Du Dịch, Quý Trạch An hai ba miếng ăn xong bát cháo nhỏ nhiệt độ vừa phải, còn không quên hào phóng nói với Du tiên sinh “Thêm một bát nữa.”
Thiếu gần ba bữa cơm, một chén cháo nhỏ sao đủ, cậu vẫn còn đói lắm.
Không ăn thì không có sức, không có sức thì không thể làm việc, ừm, làm chính sự…
Quý Trạch An nhìn Du Dịch bưng bát cháo thứ hai vào, cũng không xử lý gấp mà nhìn quét trên mặt Du tiên sinh một vòng.
Cậu nhìn Du Dịch, anh cho cậu một cảm giác thỏa mãn, dường như tâm trạng rất tốt.
Tuy rằng biểu cảm thay đổi không nhiều nhưng Quý Trạch An vẫn biết.
Bây giờ Du Dịch nghiêm chỉnh, tìm về xiềng xích đã buông ra đêm qua, lại nắm vững trong tay.
Hiện tại không phải thời điểm buông tay, chỉ có chờ thời cơ chân chính đến, anh tự nhiên có thể buông tay.
Du tiên sinh nghiêm túc hôm nay của Quý Trạch An vẫn là Du tiên sinh mọi ngày, điên cuồng hôm qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Chỉ có điều Quý Trạch An đã nhớ kỹ khắc sâu rồi.
Quý Trạch An hung tợn ăn xong bát cháo thứ hai, tay cầm bát rỗng đưa qua “Thêm bát nữa!”
Cậu phải tẩm bổ thật tốt! Cậu không giống với người đàn ông đã ăn no này!
_Hết chương 50_.