Qúy Trạch An không ngờ bốn người họ lại có thể tiếp nhận tính hướng của cậu.
Bên cạnh cảm động thì có phần giật mình nhiều hơn.
Ở trong nước đa số người đồng tính muốn che giấu còn không kịp, với bạn bè và người nhà lại càng không dám nói.
Rõ ràng đây không phải là tội, cũng chẳng phải việc sai trái nhưng thói đời chính là vậy.
Quý Trạch An thấy mấy người không quá nghiêm trọng việc này, không những thế còn cười đùa thì dần thả lỏng hơn, một cảm giác chân thật dâng lên.
Chào hỏi vài người xong, Quý Trạch An cầm điện thoại lên
Ăn khá nhiều đồ ngọt nên nước tích ở trong bụng không ít.
Cậu muốn đến nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý.
Trong nhà vệ sinh chia thành từng gian riêng.
Quý Trạch An vào cửa rửa tay trước, tìm một gian trống rồi đi vào, khóa trái cửa lại.
“Anh Đạt, việc này thành công không?”
Bỗng trong phòng vệ sinh vang lên một âm thanh quen tai, cậu cũng không vội vàng đi ra ngoài.
Quý Trạch An nhanh trí để điện thoại về chế độ im lặng.
Cậu gửi tin nhắn cho anh báo rằng mấy người đã chấp nhận chuyện của cậu, thể hiện với anh rằng tâm trạng cậu đang rất vui.
Du Dịch không trả lời tin nhắn ngay.
Qúy Trạch An kiên nhẫn đứng trong gian nghe bên ngoài nói chuyện.
“Mày nói xem.” Người được gọi là anh Đạt nhìn thoáng qua người đàn ông tìm mình nói chuyện.
Nói là trên tuổi nhi đồng và dưới tuổi thanh niên thì thích hợp hơn.
Nghiêm Cẩm hơi sốt ruột, hắn đỗ trường kia rồi.
Nhưng người nhà nghe là trường điện ảnh thì không vui, không cho học phí mà muốn hắn sống ở một khu nhà bình thường, học chuyên ngành ở một đại học bình thường sau đó trải qua một cuộc đời bình thường.
Nếu không được thì đi làm công bên ngoài.
Nghiêm Cẩm đời nào cam chịu như thế.
Hắn nhận ra không thể tính kế được Quý Trạch An nên bây giờ bí quá hóa liều, lựa chọn một con đường không hề dễ đi.
“Anh Đạt, này…” Nghiêm Cẩm nghe Ngô Duệ Đạt nói như vậy trong lòng lại không yên.
Hắn vừa mới dụ dỗ được mấy bà chủ vui.
Hắn ta tự thấy mình làm không tồi, nghĩ rằng chuyện này thành công rồi.
Bây giờ thấy vẻ mặt cùng giọng điệu của Ngô Duệ Đạt thì Nghiêm Cẩm biết mình ngây thơ rồi.
“Đối nhân xử thế thì sẽ hiểu chuyện thôi, nhất là chuyến đi của chúng ta thế này.” Ngô Duệ Đạt phiêu mắt liếc Nghiêm Cẩm, lại nhìn vào gương tiếp tục chỉnh trang.
Dạng người như Nghiêm Cẩm hắn ta gặp nhiều rồi, trong nhóm của họ thì người như thế không thiếu, dáng vẻ không tệ lại còn thích ôm ảo tưởng.
Nghiêm Cẩm ra vẻ khiêm tốn lắng nghe.
Hắn cũng không muốn chạy mãi con đường buông thả này, nhưng đây chẳng phải do cuộc sống cưỡng ép sao.
“Biểu hiện vừa rồi của cậu không tệ, dù sao nơi này cũng là cửa hàng đồ ngọt chứ không phải quán rượu, mấy bà chủ đã rất vui vẻ rồi”.
Cho một tát lại thưởng cho trái táo ngọt, Ngô Duệ Đạt rất hiểu cách nói chuyện kiểu này “Nhưng mà chỉ vui vẻ ở cửa hàng đồ ngọt là chưa đủ.
Còn nữa lần này là mấy bà chủ, lần sau thì chưa chắc đâu.”
Ngô Duệ Đạt nhìn Nghiêm Cẩm vẫn quyết định gõ gõ hắn vài câu, hắn ta thích thực tế hơn.
Người suốt ngày kiêu ngạo mơ mộng hão hắn không tiếp thu nổi.
Muốn tiến vào công ty của họ làm thực tập sinh thì phải biết nghe lời hắn, hắn thích nhất là mấy bé ngoan.
“Anh Đạt, tôi…” Nghiêm Cẩm biết chuyện sẽ thành như vậy nhưng hắn vẫn không chịu được muốn phản kháng.
Dù sao trước đây hắn chỉ là một học sinh trung học phổ thông bình thường.
Nhưng nếu học xong cấp trung học, thứ hắn sẽ phải đối mặt chính là xã hội này….
Hắn do dự nhưng nghĩ đến tương lai hào quang bốn phía thì dù làm thiêu thân lao vào lửa hắn cũng bằng lòng.
Song hắn tin rằng ngọn lửa đó sẽ không đốt cháy đôi cánh của hắn mà chỉ càng tô điểm thêm màu sắc cho đôi cánh này mà thôi “Tôi sẽ nghe lời anh nói…”
“Ừ, bé ngoan.” Ngô Duệ Đạt cười cười, quay đầu nhéo nhéo khuôn mặt Nghiêm Cẩm, nhướng mắt lên đắc ý: “Nghe lời là tốt rồi, chờ hợp đồng ký xong là cậu không cần lo lắng gì nữa.
Làm nghệ sĩ thì giai đoạn đầu phải đầu tư, học phí trường điện ảnh đã là gánh nặng rồi.
Tất nhiên về sau còn có nơi ở, huấn luyện linh tinh… Cho nên cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, trẻ ngoan sẽ có kẹo ăn.”
……
Quý Trạch An trốn trong gian phòng vệ sinh nghe tiếng bước chân hai người rời đi mới đi ra rửa tay, trở lại bao sương.
Đời này không có cậu, Nghiêm Cẩn vẫn bước vào vòng luẩn quẩn kia, vẫn ôm giấc mộng làm ngôi sao.
Hắn sẽ phải trả giá chẳng qua là sớm vài năm thôi.
Quý Trạch An không nói đến chuyện vui hay không, đây là kế hoạch của hắn, chẳng phải hắn chờ chính là kết quả này sao.
ㄟ(▔,▔)ㄏ Tôi cảm thấy Tiểu An còn không trả lời tin nhắn thì người kia chắc chắn không vui cho coi.
Bỗng cậu chú ý tới di động trên bàn hiện lên một loạt chữ.
Quý Trạch An lúc này mới nhớ tới hồi nãy nhắn tin cho Du Dịch.
Vì để chế độ im lặng nên quên xem đối phương có trả lời tin nhắn hay chưa.
Quý Trạch An vội vàng mở điện thoại, quả nhiên có một tin nhắn.
“Hê hê hê.
Đây là đang nhắn tin với bạn gái, không phải, là bạn trai sao?” Đậu Nghiên thấy vẻ mặt Quý Trạch An lúc trả lời tin nhắn liền phỏng đoán.
Biểu cảm nhu hòa này không giống với lúc ở chung với bọn họ, vừa thấy là biết người bên kia hẳn là một người đặc biệt.
Quý Trạch An hơi khựng lại, vừa định phủ nhận theo bản năng thì ngẩng đầu thấy ánh mắt trêu chọc của Đậu Nghiên.
Cậu liền gật đầu thừa nhận.
Cậu đã công khai tính hướng của mình, bây giờ nói cho họ biết cậu có một người bạn trai hình như cũng không phải chuyện xấu, bằng không lát nữa lại bị Đậu Nghiên mai mối lung tung.
“Thật à!” Đậu Nghiên thấy Quý Trạch An không phủ nhận mắt càng sáng, mới nãy cô còn đang cân nhắc làm mai cho Quý Trạch An một người đáng tin.
Làm hủ nữ nhiều năm như vậy, cô không phải không rõ trong vòng luẩn quẩn của họ có những gì.
Cô hy vọng bạn của cô có thể có được một tình yêu sạch sẽ, dù sao trong vòng này tình yêu sạch như vậy cũng không thường thấy.
Quý Trạch An lúc này mới lên tiếng: “Thật.”
“Quý Trạch An, cậu đây là yêu sớm!” Vệ Lăng mở miệng, đáng tiếc là tìm không đúng trọng điểm.
Dương Khúc Cừ liếc mắt nhìn Vệ Lăng một cái, hắn muốn che mặt thay tên kia.
Về phần Đường Bạch Bân, cậu ta giống Đậu Nghiên, quan tâm tới bạn trai của Quý Trạch An hơn.
Đậu Nghiên đẩy Vệ Lăng ra, trực tiếp không thèm nhìn cậu ta, tiếp tục hỏi điều mình muốn biết: “Quý Trạch An, khi nào cậu mới cho chúng tớ biết mặt, tụi tớ sẽ kiểm tra giùm cậu.”
Quý Trạch An vừa nghe, lại nghe ra một chút cảm giác như nhà mẹ đẻ.
Cậu cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn rất để ý việc này.
Cậu nghĩ nghĩ, lại cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Du Dịch, sau đó trả lời bọn họ “Tớ hỏi anh ấy một chút.”
Thời gian ra ngoài càng lâu, Quý Trạch An càng cảm thấy để Du Dịch ở nhà một mình quá đáng thương.
Thật ra nghĩ đến việc anh phải ăn cơm một mình, cậu cũng hiểu được chuyện đó rất không thoải mái.
Nhưng mà chuyện như thế không thể tránh được.
Vẫn tốt hơn so với thời điểm anh đi công tác hoặc trường học tổ chức hoạt động, bọn họ đều là tự ăn ở bên ngoài.
Chỉ là đã nói thời gian nghỉ hè sẽ để Du Dịch sắp xếp nhưng ngay ngày đầu tiên đã bỏ anh sang một bên ra ngoài gặp bạn bè.
Quý Trạch An không thể không thừa nhận cậu có chút áy náy, đặc biệt là lúc nhìn tin nhắn Du Dịch gửi tới “Trở về sớm một chút”.
“Nếu anh ấy có thể ăn cơm chiều cùng chúng ta thì tốt, vừa lúc hôm nay mọi người đều có mặt, chỉ nghĩ thôi không bằng hành động.” Đậu Nghiên thấy Quý Trạch An gửi tin nhắn hỏi thì biết tình cảm này có hi vọng, nhưng có thật hay không còn phải xem người phía bên kia điện thoại đã.
Mặc dù có chút bối rối nhưng mọi người đều biết, nếu thật sự là người Quý Trạch An nhìn trúng chắc là người không tồi, Đậu Nghiên vẫn cho rằng gặp mặt bạn trai của bạn mình là chuyện rất quan trọng.
“Anh ấy là người như thế nào?” Dương Khúc Cừ thấy Quý Trạch An gửi tin nhắn xong liền hỏi, trong ánh mắt hiện lên một chút lo lắng.
Hắn tuy không rõ ràng việc thích người cùng giới phải đối mặt với những gì, nhưng hắn biết rất nhiều người đều không đồng ý chấp nhận loại chuyện này.
Hắn lo lắng người kia sẽ không để ý đến tâm tình Quý Trạch An mà trực tiếp từ chối gặp mặt bọn họ.
Hắn nhìn Quý Trạch An, hắn cảm giác được kỳ thật hắn hy vọng nam nhân kia có thể tới được.
Quý Trạch An quả thật cũng rất chờ mong.
Cảm giác come out này, so với thấp thỏm lúc trước thì càng phấn khích hơn khi được chấp nhận.
Cậu hy vọng Du Dịch có thể chia sẻ niềm vui này với cậu.
***
∑(っ°Д°;)っ Nam thần.
Vì sao anh lại bỏ em một mình ra ngoài,đã nói sẽ ở bên em cả ngày mà.
Trên bàn trà chén trà nhỏ im lặng nhìn Du Dịch đứng dậy thay quần áo là biết anh phải ra ngoài, ngay tức khắc cảm thấy hậm hực.
Nó còn tưởng hôm nay nam thần có thể cùng nó sinh hoạt cả ngày mà không có Tiểu An xen vào.
(__)ノ| hạnh phúc luôn rời xa ta nhanh như thế......
Bấy giờ Du Dịch đã thay quần áo xong đứng ở lối vào mở cửa ra đi ra ngoài.
“Phanh” một tiếng vang lên phía sau, cánh cửa nhìn Du Dịch theo thang máy đi xuống, yên lặng viết chữ “(^_^)/~~ Tạm biệt chủ nhân.”
Nhờ tin nhắn Quý Trạch An gửi qua mà tâm tình Du Dịch đã khôi phục lại.
Tuy rằng không thể hiện trên mặt nhưng anh quả thật rất vui.
Du Dịch nghĩ tới việc Quý Trạch An sẽ nói cho người khác biết quan hệ của bọn họ, cho anh gặp mặt bạn bè của cậu, nhưng không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như vậy.
Anh vui không phải vì những người không quen biết đồng ý hay chúc phúc cho họ, mà vì hành động này của Quý Trạch An.
Sau khi trả lời tin nhắn của Quý Trạch An, Du Dịch liền thay quần áo rồi đi thang máy xuống ga ra ngầm, mở cửa chiếc xe bình thường không dùng cho công việc.
Anh nhớ hình như Quý Trạch An có ba người bạn mà chiếc xe này có 3 hàng chỗ ngồi, chạy xe này chở bọn họ sẽ không cần phải chen chúc.
Đối với bạn mà Quý Trạch An coi trọng, Du Dịch cũng sẽ tôn trọng họ.
Tuy trong mắt anh những người này chỉ là râu ria xa lạ, còn có thể coi là một đám trẻ con.
Xe khởi động, Du Dịch điều khiển xe nhanh chóng chạy thẳng về hướng Quý Trạch An.
***
“Anh ấy nói có đến hay không?” Đậu Nghiên đột nhiên ý thức được hình như yêu cầu của mình có hơi quá phận, cô không để ý đến việc người kia có đang đi làm không.
Cô tưởng rằng người Quý Trạch An thích hẳn là cùng tuổi với bọn họ, thế nhưng cô nàng bỗng nghĩ đến người đẹp trai đưa cậu đi thi mà đứa bạn lớp bên nhắc đến… Nhưng Đậu Nghiên không cảm thấy hối hận, cô làm như vậy chính là xuất phát từ việc quan tâm tới Quý Trạch An.
Cho dù người Quý Trạch An thích là nam, cô cũng hy vọng cậu có được hạnh phúc.
“Ừ, anh ấy nói sẽ đến, sau đó đưa bọn mình đi ăn tối, các cậu muốn đi ăn ở đâu?” Du Dịch cho bọn họ tự quyết định địa điểm.
Chuyện này Quý Trạch An không quan tâm, chỉ cần là ăn ngon cậu sẽ không soi mói.
Nhưng lại nghĩ đến tính khiết phích của Du Dịch, cậu hy vọng mọi người có thể chọn nơi nào đó thật là sạch sẽ.
Ít nhất nhìn qua là như vậy, bằng không với tính khiết phích của Du Dịch sợ rằng đến đó chỉ ngồi bồi mình ăn thôi.
(? ′? `?) Tôi đề cử Thực Thượng Gian, quán đó có anh em tốt của tôi, mọi người đi để ủng hộ cũng được đó.
Quý Trạch An an ổn ngồi trước một bàn đầy điểm tâm ngọt, bỗng chiếc bát sứ tinh xảo hình vuông đã thấy đáy phát biểu ý kiến, thành công chiếm chỗ trong một hàng bốn người phía trước.
Ngón tay Quý Trạch An nhẹ nhàng vuốt ve miệng chén.
Nghe nói bên kia móng heo không tồi đâu (? w<)★, mọi người cân nhắc thử xem ~
Thấy Quý Trạch An không đáp lại, chén vuông nhỏ lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về những gì mình nghe được.
“Quý Trạch An, bạn trai cậu có phải là người đẹp trai đưa cậu đi thi đại học mấy ngày nay không?” Nếu đúng vậy thì khẳng định là một người đã trưởng thành, nhưng những tin đồn của cô vẫn rất đáng tin.
Trẻ nhất thì chắc cũng đang học đại học linh tinh, thế nhưng theo “Hoa si ngôn luận” mà nói chỉ sợ đây đã là nam nhân thành thục có công việc ổn định trong xã hội rồi.
“Ừ, anh ấy tên Du Dịch.”
“Anh ấy vẫn là sinh viên à?” Đậu Nghiên cảm thấy nếu là đã đi làm, nhất định phải làm khó một chút, xem xem người này có nguyện ý vì Quý Trạch An mà tiêu tiền hay không.
Người đó có tiền hay không cùng với việc hào phóng cho Quý Trạch An là hoàn toàn khác nhau.
Tuy tiền bạc giữa hai người họ không phải là quá quan trọng… Nhưng ban đầu, bọn họ chỉ có thể thông qua vật chất mà phán đoán người này đối với Quý Trạch An như thế nào.
“Không phải, anh ấy đi làm rồi.” Quý Trạch An nghĩ nghĩ, vẫn không nói ra Du Dịch là đại sư.
Về phương diện này cậu cũng không hiểu nhiều lắm nên không thể giải thích rõ ràng, mà cậu cũng không hy vọng các bạn mình để lại ấn tượng về Du Dịch là một kẻ lừa đảo.
Đậu Nghiên vừa nghe, vừa liếc nhìn ba người còn lại một cái, cười cười một cách thần bí.
Vệ Lăng cùng Dương Khúc Cừ thấy cô cười như vậy là biết cô lại nảy ra ý xấu xa gì rồi, nhưng thật ra Bạch Bân nghe Quý Trạch An nói như vậy lại suy nghĩ một chút.
“Quý Trạch An, anh ấy đã đi làm hẳn phải lớn hơn chúng ta vài tuổi.
Tớ nghĩ anh ấy cũng không phải mới đi làm, nhà anh ấy có biết chuyện này không?” Đường Bạch Bân rõ ràng gia đình đối với một người có ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Quý Trạch An sửng sốt, thật không ngờ Bạch Bân lại nghĩ nhiều như vậy.
“Tớ mới chỉ gặp anh trai anh ấy thôi, anh ấy… Quan hệ của anh ấy với người nhà không tốt lắm.
Anh ấy sống hoàn toàn độc lập, đã ra ở riêng từ lâu rồi.” Quý Trạch An không cần thiết phải giải thích rõ ràng nhưng xuất phát từ việc những người quan tâm cậu thật lòng, cậu vẫn giải thích một chút.
Cậu biết Đường Bạch Bân đang lo lắng điều gì, về phương diện này, cậu hoàn toàn tin tưởng Du Dịch.
Nếu thực sự có một ngày như thế thì cậu và Du Dịch nhất địch sẽ không buông bỏ.
Đây là chuyện riêng của hai người bọn họ, không phải sao?
Đường Bạch Bân liếc mắt nhìn Quý Trạch An một cái, lại hỏi: “Thế gia đình họ không có ý định giải hòa sao?”
Quý Trạch An lắc đầu, theo như cậu biết quả thật không có.
“Nếu gia đình họ giải hòa, sống chết yêu cầu anh ấy phải cưới vợ, cậu tính làm gì?” Đường Bạch Bân lạnh lùng vạch ra sự thật.
Thanh âm cậu ta vốn lãnh đạm, hiện tại nghe lạnh lẽo tựa như con dao nhỏ cắm vào trong lòng Quý Trạch An.
Quý Trạch An nhịn không được cười khổ, đến lúc đó cậu còn có thể làm gì? Cụ thể phải làm như thế nào cậu không rõ ràng lắm, nhưng Du Dịch cũng đừng nghĩ có thể sống tốt.
“Yêu là buông tay” chuyện này Quý Trạch An cậu làm không được, cậu vẫn biết cậu là người rất ích kỷ.
“Đại Bạch, cậu không nên nói vậy......” Dương Khúc Cừ kéo kéo Đường Bạch Bân.
Hắn cảm thấy không nên tạt nước lạnh vào Quý Trạch An như thế, không phải trong tình yêu là không có quy tắc sao? Nếu vì vậy mà Quý Trạch An hủy đi tình cảm trước mắt thì làm sao bây giờ, hơn nữa......sắc mặt Quý Trạch An không tốt lắm.
Chỉ một chốc, không khí trong phòng như đông lại, Vệ Lăng giả ngốc cười ha ha khuấy động không khí nhưng không thành công.
Đậu Nghiên tuy rằng biết Bạch Bân chỉ thẳng vào vấn đề là cái gai trong lòng người ta, nhưng lại là sự thật, việc này không thể không lo lắng.
Quý Trạch An chỉ có một mình, không có áp lực từ cha mẹ, còn người kia thì sao? Một ngày nào đó, người kia còn có thể nào gánh vác tất cả mọi áp lực mà bước tiếp cùng Quý Trạch An hay không?
Không khí dường như càng lúc càng nặng nề, đồng bọn bắt đầu thay Quý Trạch An lo lắng.
Tuy rằng vấn đề này làm cậu không thoải mái, Quý Trạch An nhìn thấy mấy người vẫn không kìm được bật cười, cũng không phải miễn cưỡng cười, cậu là thật tâm vui vẻ bật cười.
“Cảm ơn các cậu đã quan tâm tới mình, mình thật sự, thật sự rất vui.”
_ Hết chương 40_.