Tôi Thề, Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa!

Hôm nay là ngày học đầu tiên của năm lớp 10 cũng như ở thế
giới cấp ba của tôi. Bởi vì hôm trước chỉ đến nhận lớp với cả ông thầy bất tỉnh
thì có học hành nghe ngóng cái gì đâu. Dậy từ sáng sớm để chuẩn bị sao cho
trông mình không quá lạc loài với cái lũ phượng hoàng trụi lông ở trường, đùa
chứ lạc thì vẫn lạc nhưng cố gắng để cho lạc gần gần thôi, chứ lại xa quá là khỏi
tìm đường về.

- Trên con phố vắng em tỉnh dậy mà đâu có vắng…

Tên kia hóa ra cũng còn chó chút tình người mà chịu khó đến
quán kem lấy xe về hộ tôi nên hôm nay tôi không phải cuốc bộ đến trường. Vừa
ung dung thong thả mà ngồi trên em yêu, ý tôi là xe đạp điện đấy ạ, vừa ngắm
nhìn cảnh sắc bên ngoài. Trời vào thu rồi có khác, nhìn cảnh sắc quả là ấm áp
làm động lòng người mà, những cây bàng, cây phượng ở các trường rải rác gần đó
cũng đã có hiện tượng rụng lá, nhìn những cái lá bàng to to, lá phượng rơi rải
rác trên đường mà tự nhiên trong lòng tôi xuất hiện một cảm giác rất là khó tả,
đại khái là nhớ về thời còn bé, hồn nhiên ngây thơ mà hưởng thụ những ngày
tháng “học mà chơi, chơi mà học”. Người ta nói, mùa thu là mùa của “hi vọng”,
tôi thấy có lẽ là đúng, mùa thu mang cho ta cảm giác ấm áp, tin tưởng vào những
gì mà chũng ta hi vọng, ước muốn. Và vì mải ngắm đường mà tôi cũng đã đi qua
trường cả một đoạn dài. Hả? Đi qua rồi à? Sao không ai nói cho tôi biết hết vậy?

Dắt cái xe vào bãi gửi xe của trường, trong cái khu này thì
cũng chỉ có mỗi một hai cái xe chứ lấy đâu ra mà nhiều. Cái lũ học sinh trường
này thì “đến ô tô, về cũng ô tô” thì lấy đâu ra xe mà gửi. Cố gắng để tiến về
phòng học một cách kín đáo và ít gây chú ý nhất nhưng hình như mọi ánh mắt vẫn
đổ dồn về phía tôi, xem ra thì là thất bại.

- Kia ý hả? Châu Chấu thần thánh đó hả?

Ý nói tôi đó hả?

- Ờ, hình như là con nhỏ đấy đấy, nhìn mà phát ghét.

Ghét thì thôi, ai cần quý!

- Đồ phù thủy!

Úm ba la ba ba ngoài biển, cho cái con vừa nói biến thành
con heo.

Hôm nay trường mình có vụ gì mà sôi nổi thế nhỉ? Thằng “sóng
thần” tai nạn giao thông chết rồi à? Cũng có thể, hay là phát hiện ra hotboy
nào bị GAY? Mà khoan, sao ánh mắt lại hướng về phía tôi thế nhỉ? Nhìn quanh
nhìn quẩn vẫn chẳng thấy rằng mình đang đi cạnh nhân vật nổi tiếng nào mà sao
chỉ chỉ chỏ chỏ khiếp thế không biết. Mặc kệ, thích chỉ thì chỉ cho đã đi, nghĩ
thế là tôi lại ung dung bước vào lớp. Cơ mà vào lớp thì cũng lại bị soi mói,
quái lạ, hôm nay mình bị làm sao à? Nghĩ thế là tôi nhanh tay nhanh chân chui tọt
vào nhà vệ sinh mà soi sửa nhan sắc, quái, làm gì có gì ghê gớm hay bất thường
gì đâu chứ.

- Minh Châu là cái con nhỏ kia đó hả?

Mẹ đây con!

- Đúng là đũa mốc mà chòi mâm son.

Tôi là người chứ đâu phải đũa đâu.

- Xấu ma chê quỷ hờn!

Thế cô thử gỡ tám tấc phấn trên mặt cô ra xem, ma chết quỷ tử,
nhớ!

Rốt cuộc là hôm nay trường này có cái sự kiện gì vậy? Mà sao
tôi đi đến đâu cũng bị nhòm ngó, từ sân trường cho đến phòng học, từ phòng học
đến WC, mà đến WC rồi mà vẫn bị nhòm ngó.

“Reng reng reng” tiếng chuông vào học vang lên lôi kéo tôi về
hiện tại và cũng là công cụ thần kì làm cho mấy con nhỏ nhà giàu đang soi xét
tôi phải rút lui về lớp. Thôi chết, sao cứ mải nghĩ thế nhở? Vì nỗi sợ hãi vào
lớp muộn mà tôi sử dụng hết tốc lực, chạy thật nhanh về phía lớp học mà không để
ý đường xá gì cả, và hậu quả của nó là “rầm”, tôi đâm trúng phải một con người.

- A a, xin lỗi!

Vứt lại câu đấy rồi tôi lại tiếp tục chạy “ma ra không tông”
về phía lớp học. Kịp, kịp rồi, thầy chưa vào lớp. Chỉ cần xác định được đến thế,
tôi mặt kệ tất cả ánh mắt đang nhìn tôi rồi lại chạy một mạch về phía chỗ ngồi
thì phát hiện ra hôm nay bàn học của tôi được trang trí rất đẹp bởi các dòng chữ
“Tránh xa anh Phong của bọn tao ra” “ Anh Phong là của bọn tao” “Tránh xa anh
Phong ra, đồ phù thủy” và miu miu meo meo cái gì đó nữa ấy. Và đúng lúc tôi
đang chiêm ngưỡng tác phẩm này thì từ đằng xa, nhân vật chính sáng giá đang bước
đến với ánh hào quang sáng chói lóa.

- Này, cô bị trúng gió độc hay sao mà đứng như trời trồng ở
đấy thế?

Đừng trách tôi tại sao tôi lại ghét anh như thế, ú ú ơ ơ.

- Này, sao lại không trả lời tôi?

Không muốn trả lời chứ sao nữa.

- Này!

Cạo bút xóa thôi, bẩn hết bàn rồi.

- Cô bị điếc à?

Sao phòng học sạch sẽ như thế này mà lại cứ có con muỗi vo
ve vo ve bên tai mình nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui