Tôi Thề, Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa!

Về đến nhà và đối diện với căn nhà tối om, tôi nhanh chóng
chạy ù vào trong nhà để bật đèn lên. Tôi vốn là ở một mình từ năm lớp 8. Tại
sao á? Bây giờ không có hứng kể chuyện buồn đâu, tôi đang vui cơ mà. Bây giờ
cũng đã là 12 giờ trưa rồi, không hiểu sao cái trường kia lại cho tan muộn thế
không biết nữa. Làm tôi đây về nhà cũng chỉ lót dạ được vài thứ là đã phải chạy
đến trường học hai tiết học chiều.

“Châu ơi, có điện thoại, điện thoại ố ô điện thoại, có cuộc
điện thoại gọi đến cái Iphone 5 của Châu”.

Cái nhạc chuông điện thoại mang đậm tính chất “khoe của” này
là thành quả của con bạn thần kinh tên là Linh đây mà, chỉ vì oẳn tù tì thua nó
mà tôi phải tiếc đứt cả ruột mà mang tiền đi mua một con Iphone 5 về dùng. Khi
đấy nó còn quát tôi rằng “cậu phải theo kịp thời đại đi, phải đuổi theo đi, tiết
kiệm nhiều quá rồi mai sau chết dưới đống tiền đấy!” và nó đâu biết rằng ước mơ
của tôi là mai sau được chết dưới đống tiền chứ.

- Alo, Châu nghe!

- Alo, tôi đây.

Tôi đây? Tôi là thằng nào chứ? Tôi đâu có quen thằng nào tên
là “Tôi” đâu.

- Xin hỏi ai ở đầu dây thế ạ?


- Cô hỏi ngu nhở?

- Này cái thằng kia, không quen biết thì đừng có mà gọi điện
làm phiền nhớ, làm phiền giờ nghỉ trưa của người ta là rất bất lịch sự đấy biết
không?

- Tôi là Phong đây!

- Phong với chả phiếc cái gì, đang đói lại còn… Ơ, cậu đấy hả?

- Vâng ạ, cô mắng xong chưa?

- Tôi xin lỗi nha, ai bảo cậu không nói tên.

- Cô biết số tôi cơ mà!

Thôi chết đúng rồi, hồi trước tôi có hỏi số hắn nha, sao bây
giờ mới nhớ ra nhỉ?

- Ôi anh Phong, không ngờ là anh lại gọi cho em, em vui lắm.
Em là fan bự của anh đây, ôi em vui quá, anh Phong…

“Tút tút tút” may mà tôi thông minh nghĩ ra cái cách bịt mũi
giả giọng này đấy, không thì chắc không biết nói gì nữa. Tôi thật là thông minh
mà, há há há.

“Châu ơi có điện thoại, điện thoại ố ô điện thoại, có cuộc
điện thoại gọi đến cái Iphone 5 của Châu”

Lại gọi lại à? Yêu quái, bỏ cuộc đi, ngươi không thắng được
ta đâu! Hãy tiếp chiêu của ta đây!

- Alo! Anh Phong, anh lại gọi lại cho em làm gì vậy? Anh
Phong, em yêu anh nhiều lắm đấy! Anh Phong, em hâm mộ anh lắm đó! Anh Phong,
anh đẹp trai lắm…

- Em yêu anh lắm à? Xin lỗi em, anh vừa nhặt được cái máy
này ở ngoài bãi rác! Em có muốn đến bãi rác gặp anh không?

- Hả? Bãi rác? Biến đi, thằng bệnh hoạn!

Nói xong phát là tôi cúp máy luôn, cái thứ bệnh hoạn gì vậy
chứ? Não chứa cái gì vậy không biết. Á, 1h rồi, đi học đi học, còn chưa được ăn
gì nữa mà. Chỉ tại cái tên phiền phức đó. Uống tạm cốc nước lọc lót dạ rồi tôi

lại phải vác cái thân xác đói sắp chết đến trường. Tôi nguyền rủa cái tên nào hại
tôi phải mang cái bụng đói này đến trường, nguyền rủa hắn đi đập đầu vào tường,
hụt chân vào cống, cho chuột bu chết luôn đi. Và hình như quá say mê với chuyện
nguyền rủa người khác nên tôi… đâm xe vào tường và ngã ngay vào khu vực đang
thi công đầy đá sỏi, ông trời ơi, tôi nói tên kia chứ không phải tôi nha, đau
quá, hình như vừa nãy chống tay xuống nên bây giờ gãy tay rồi. Lấy lại chút
bình tĩnh, tôi móc điện thoại ra mà gọi cho Linh.

- Alo, Linh ơi đến ngay chỗ đang thi công ở đường Y mà đón bạn
cậu đi, tớ vừa bị tai nạn giao thông gãy gần hết xương rồi, sắp chết rồi, đến
nhanh lên không chết mất đấy!

Ôi đau quá đi mất, là gãy tay chứ có phải là bình thường đâu
cơ chứ!

- Ủa, bạn ở đây làm gì vậy?

Từ đằng xa xa tự nhiên xuất hiện trước mặt tôi một con người,
nhưng là con trai. Con Linh nó đi chuyển giới rồi sao?

- Linh, cậu chuyển đổi giới tính rồi à? Sao thế? Thất tình
cũng không đến nỗi như thế chứ.

- Linh nào? Tôi là Quân đây, bạn bị làm sao vậy?

- Cậu đổi cả tên luôn rồi hả Linh?

- Không! Tôi ngồi cạnh cậu đây mà!

- À à.

- Cậu sao vậy?


- Gãy tay, sắp chết rồi!

- Đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.

Và ngay sau câu nói ấy, tâm trí mơ hồ của tôi xác định được
rằng, lần đầu tiên trong đời tôi được bế theo cái kiểu mà người ta gọi là bế
công chúa.



- Cậu tỉnh rồi à? Khỏe chứ? Có đói không? Muốn ăn gì không?
Còn thấy đau không? Có khát không? Tôi rót nước cho cậu nhé!

Cái tiếng gì đang bay vù vù trong đầu tôi vậy? Vừa mở mắt
ra, trước mắt tôi là một cái sàn nhà màu trắng và một không khí đầy mùi thuốc,
và tôi biết được tôi đang ở bệnh viện. Quay mặt sang bên trái thì tôi thấy ngay
cái cậu bạn tốt bụng ngồi cạnh tôi, và ngồi bên cạnh tôi cũng chỉ có một người
tốt bụng thôi mà.

- A, chào cậu. Tôi…

“Rầm”

- Này, nghe nói cô bị đâm xe hả? Sao cô ngu ngốc quá vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận