Một bác sĩ ngoại khoa bị chấn thương tay, cô cho rằng còn có thể làm phẫu thuật được sao?
Giọng Từ Tư Dương mang theo vài phần thương xót nhưng đáy lòng Hoắc Từ lại dậy lên từng đợt sóng to gió lớn. Anh không thể tiếp tục làm bác sĩ được là vì tay anh bị thương?
“Anh ấy bị thương như thế nào?” Cô hỏi.
Từ Tư Dương lắc đầu: “Không biết, hỏi nó nó cũng không nói. Chỉ biết lúc đó MSF đột nhiên liên lạc với chị tôi nói nó xảy ra chuyện. Đích thân chị tôi đi đón nó về, ở trong Bệnh viện đa khoa Quân khu Bắc Kinh suốt một tháng. Giữ được bàn tay nhưng không thể cầm dao giải phẫu được nữa.”
“Nhưng mấy ngày trước anh ấy còn vào phòng mổ mà?” Hoắc Từ ngạc nhiên hỏi.
Nói đến đây, Từ Tư Dương càng tức giận hơn: “Đứa nhỏ này đúng là không khiến người khác bớt lo. Chị tôi vừa nhắc tới chuyện của nó thì nước mắt đã rơi.”
Hoắc Từ thấy anh ta nói Dịch Trạch Thành như vậy, trong lòng nổi giận, lập tức che chở cho anh, nói: “Ít ra những chuyện anh ấy làm đều là chuyện có ý nghĩa. Đó là những gì anh ấy muốn làm, hơn nữa vẫn luôn kiên trì làm. Nếu như trên đời này, ai cũng chỉ suy nghĩ cho bản thân mình thì sẽ không có MSF, cũng sẽ không có các bác sĩ viện trợ.”
Vốn Từ Tư Dương đang uể oải tựa vào ghế salon, nghe được những lời nói chính nghĩa của cô, lập tức nở nụ cười.
Anh ta liếm liếm miệng, cười nói: “Ơ, che chở như vậy à.”
Lời này là lời trêu chọc này, tuy mới ở đây quan sát vài ngày thôi thế nhưng Từ Tư Dương đã cảm thấy nơi này cực kỳ khủng khiếp. Anh ta từ nhỏ đã lớn lên với Dịch Trạch Thành, cơ thể mẹ anh không tốt nhưng vẫn liều mạng sinh ra anh ta ra. Nhưng không phải là vì thích lão già nhà anh ta mà chính là vì cái gọi là danh phận phu nhân hào môn.
Kết quả cuối cùng con trai được sinh ra còn người mẹ thì đã mất.
Từ nhỏ Từ Tư Dương được chị hai, cũng chính là mẹ của Dịch Trạch Thành nuôi lớn. Mặc dù anh ta là cậu trẻ nhưng còn nhỏ tuổi hơn so với Dịch Trạch Thành, hơn nữa do từ bé không có mẹ nên ai cũng nhường anh ta, lâu dài đã dưỡng ra cái tính tình như bây giờ. Anh ta đứng cạnh Dịch Trạch Thành, nếu như không có người nói thì sẽ không có ai tin quan hệ của hai người họ lại là quan hệ cậu cháu.
Tuy nói con người của Từ Tư Dương không đáng tin cậy nhưng anh ta lại hiểu rõ Dịch Trạch Thành.
Cháu trai lớn của anh ta, chính xác là loại con nhà người ta, từ nhỏ đến lớn chưa hề khiến trưởng bối phải lo lắng.
Chỉ có duy nhất một lần, chính là khi anh muốn gia nhập vào MSF.
Lúc đó trong nhà thật sự đã loạn hết cả lên, địa vị của Dịch gia và Từ gia là thế nào chứ, một nhà có quyền, một nhà có của. Dịch Trạch Thành còn chưa tốt nghiệp, ông già nhà anh đã lên tiếng, chỉ cần anh đồng ý, toàn bộ vị trí từ trên xuống dưới của tập đoàn Minh Thịnh đều mặc anh chọn lựa. Cho dù anh muốn vị trí chủ tịch tập đoàn của ông già, ông ấy cũng sẽ không nói gì mà từ chức nhường vị trí.
Người khiến hai nhà kiêu ngạo hơn hai mươi năm, yên tâm hơn hai mươi năm, lại vác hành lý trên vai đi đến châu Phi.
Bốn nhiệm vụ anh đi, đều là đi vào vùng chiến tranh hỗn loạn, dân chúng lầm than. Đã không có danh lợi mà còn phải chịu nguy hiểm, bởi vì không chừng ngày nào đó mưa bom bão đạn lại rơi từ trên không xuống.
Cho nên dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng bên cạnh anh cũng không có một phụ nữ nào.
Lần đầu tiên Từ Tư Dương nhìn thấy Hoắc Từ thật sự rất kích động.
Anh ta có thể thấy được, Dịch Trạch Thành tuyệt đối không lạnh lùng với cô như ngoài mặt. Nếu như thật sự lạnh nhạt thì phải giống Diệp Minh Thi. Năm đó Từ Tư Dương cũng đi du học ở Anh, cũng có quen biết Diệp Minh Thi. Anh ta biết rõ thái độ đối với phái nữ của Dịch Trạch Thành, từ trước tới giờ không cho người ta chút hi vọng nào, trái tim thật sự vừa cứng vừa lạnh.
Thái độ anh đối với Hoắc Từ, chậc chậc, thật sự không phải là thái độ bình thường.
...
Hoắc Từ nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Cũng không biết đứa bé kia kiểm tra sức khỏe ra sao rồi.”
Mấy ngày trôi qua, báo cáo kiểm tra sức khỏe của đứa bé da đen được cấp cứu đã có. Mấy hôm nay trong lòng cô luôn suy nghĩ đến chuyện này.
“Cô không biết?” Từ Tư Dương kinh ngạc chớp chớp mắt, Hoắc Từ nhìn anh ta chằm chằm.
Thì thấy anh vô tội nói: “Bản báo cáo hôm qua đã có. Chính miệng Phan Sâm nói, đứa bé kia không có virus HIV, cũng không có bệnh tật truyền nhiễm nào khác.”
Nói xong, anh ta liền khinh thường: “Hiệu suất làm việc của mấy cái bệnh viện châu Phi thật kém, chỉ có việc kiểm tra sức khỏe mà đã phải mất ba ngày. Còn có cháu trai lớn của tôi cũng thế, chuyện lớn như vậy mà nó cũng không thèm nói cho tôi biết. Nếu không phải Phan Sâm đến đây nói thì tôi còn chẳng biết chuyện phơi nhiễm nghề nghiệp này nguy hiểm cỡ nào.”
Anh ta lải nhải cằn nhằn nói, còn chưa xong, bỗng nhiên Hoắc Từ đứng lên.
Từ Tư Dương sững sờ, vội vàng hỏi cô: “Cô định đi đâu đó?”
Cô xách balo bên cạnh lên sải bước ra ngoài.
**
Sau khi ra khỏi khách sạn, trong lòng Hoắc Từ rất loạn.
Mấy ngày qua, cô vẫn luôn lo lắng cho anh. Vì từng là sinh viên y khoa nên cô rất hiểu sự nguy hiểm của phơi nhiễm nghề nghiệp. Đặc biệt là tay anh còn bị dao cắt phẫu thuật cắt trúng ngay trên bàn phẫu thuật, con dao ấy đã dính máu của người bị thương lại cắt trúng tay anh.
Trong các trường hợp phơi nhiễm nghề nghiệp thì đây là trường hợp nghiêm trọng nhất.
Hoắc Từ tức giận, có kết quả rồi mà anh lại không nói cho cô biết. Thực mẹ nó, anh vẫn còn xem cô là người ngoài.
Vẻ mặt cô u ám, đi một mạch về phía trước, xung quanh rất yên tĩnh.
Khách sạn ở Conakry thuộc khu nhà giàu, không xa đó chính là bãi biển. Vài ngày trước đó, cô bận rộn đi đến các thôn làng nghèo khó, chưa có thời gian đến đây.
Cô đội một chiếc mũ rộng vành màu trắng, mặc quần short jean, ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp trắng noãn.
Trên tay là máy ảnh mà cô có thói quen mang theo bên người. Vừa nãy từ trong khách sạn ra nó đã nằm sẵn trong ba lô.
Bên cạnh bãi biển có những ngôi nhà rất sạch sẽ xinh đẹp. Tuy đất nước này nghèo khó, nhưng cũng có không ít người có tiền. Các đại sứ quán đều ở gần đây.
Khi cô đứng ven đường, có một cô bé bưng một đống sản phẩm được làm bằng vỏ sò thô ráp đến. Hoắc Từ nhìn cô bé cả giày cũng không có, trong mắt tràn đầy chờ mong, cô khom lưng nghiêm túc nhìn những đồ vật trên tấm gỗ nhỏ.
Không ngờ tới, cô vừa ngồi xổm xuống, bỗng nhiên có một người chạy tới giật lấy máy ảnh của cô.
Cô bé nhỏ bị đụng ngã lăn ra đất, Hoắc Từ nâng cô bé dậy. Chuẩn bị đuổi theo, nhưng không ngờ cô lại bị cô bé ấy níu lại. Không lâu sau xung quanh có bốn năm người da đen tụ lại, nam có nữ có.
Hoắc Từ cười lạnh, đây là định ăn vạ lên người cô đây mà.
“Cút đi.” Cô nói tiếng Pháp.
Vẻ mặt cô quá mức ác liệt, làm đám người này sợ một chút. Người nước ngoài đến đây đều là khách quý, đặc biệt là địa vị của người Trung Quốc càng ngày càng cao.
Cô đưa tay đẩy người đàn ông da đen trước mặt, đeo ba lô lên chuẩn bị đuổi theo lấy lại máy ảnh.
Có điều những người này chưa lấy được một đồng nào, lại thấy cô một thân một mình nên dễ gì buông tha cho cô.
Hoắc Từ không khách khí với bọn họ nữa, nhấc chân lên đá văng người đàn ông da đen đứng trước mặt. Hắn ta rất cao nhưng mà rất gầy yếu, bị cô đá mạnh một cước, cả người bay về phía sau.
Cú đá có hiệu quả khá tốt, những người bên cạnh không dám tiếp tục ngăn cản cô nữa.
Nhưng người đàn ông kia đã chạy mất dạng, cô dứt khoát đuổi theo.
Mãi đến khi Hoắc Từ chạy đến một cái ngõ nhỏ, liền thấy người da đen kia đang ôm máy ảnh của cô, dương dương tự đắc nói chuyện với một người khác. Hoắc Từ đang tức giận cũng phải bật cười, cái tên ngu ngốc này muốn thủ tiêu tang vậy mà không biết chạy xa hơn chút.
Cô đi vào ngõ, đưa tay về phía phía hắn ta, nói: “Trả máy ảnh lại cho tôi.”
Cô vẫn nói tiếng Pháp nhưng cả hai người này đều không hiểu. Cô cười khẩy chỉ chỉ cái máy ảnh trong tay hắn, ngoắc ngoắc ngón tay. Hành động khinh miệt ấy đã thành công chọc giận hai tên da đen kia.
Lúc bọn họ xông tới, Hoắc Từ đột nhiên quăng mạnh chiếc mũ về phía một người trong đó.
Người kia bị cản lại và đã phải nhận một cú đá bay của Hoắc Từ. Tập luyện hai năm, số mồ hôi cô đã đổ ra và lượng thương tích cô đã chịu, cũng không phải là vô ích.
(*) Cú đá bay:
Chân Hoắc Từ dài lại có lực nên lúc tập luyện, động tác huấn luyện viên dạy cô nhiều nhất chính là động tác đá bay.
Người này giống như người vừa nãy đều bị cô một dùng một cước đá bay. Những người da đen này tuy cao nhưng lại vô cùng ốm yếu, thân thể cũng không cường tráng.
Đá xong cú này, Hoắc Từ đối với người còn lại chính là ném chuột sợ vỡ bình vì trong tay hắn đang cầm máy ảnh của cô.
Thời điểm hai người đang giằng co, Hoắc Từ không biết rằng, người da đen bị cô đá nằm dưới đất lại thừa dịp cô không để ý. Thoáng chốc vọt ra phía sau ghìm chặt lấy cổ cô.
“Ông chủ, chúng ta có cần xuống không?” Trong chiếc xe đen, người đàn ông áo đen ngồi trên ghế phụ, cung kính hướng về phía chỗ ngồi phía sau hỏi.
Chỉ nghe một tiếng cười khẽ vang lên: “Không vội, chờ một chút.”
Cửa sổ sau của xe từ từ mở ra, hiện ra một góc mặt khôi ngô tao nhã. Cho đến khi anh ta chậm rãi xoay người lại mới thấy gương mặt ấy có nét đẹp ma mị.
**
Hoắc Từ bị người phía sau ghìm chặt cổ, cô nhấc chân muốn đá nhưng tay của người kia giống như gọng kìm siết chặt lấy cô. Cô đưa tay vào trong ba lô của mình, cô có một con dao trong đấy.
Người đàn ông phía trước thấy tên này thành công, kích động chạy tới muốn đạp cô.
Không nghĩ đến, hắn ta vừa mới xông lên đã bị Hoắc Từ đá ngược lại một cước vào mặt, khiến hắn ta gào khóc thảm thiết.
Tên da đen sau lưng có lẽ cũng không ngờ tới cô lại hung hãn đến vậy, có thể chống cự đến mức này. Hắn ta kêu gọi tên da đen đang nằm dưới đất một tiếng, sau đó tên kia rút một con dao từ trong túi tiền ra.
Hoắc Từ nhìn con dao bằng ánh mắt hung dữ, không chút sợ hãi.
Sau đó, cô nghe được tiếng rên rỉ cùng với âm thanh hoảng sợ của tên đàn ông đối diện. Hắn ta vứt con dao trong tay ra, quỳ xuống đất.
Cô cảm giác được sức nắm trên cổ mình đã biến mất, sau đó có một cánh tay ôm eo cô, ôm cô từ trong tay tên da đen vào trong lồng ngực.
“Cô không muốn sống nữa hả?” Một âm thanh lạnh lùng vang bên tai cô, thấp giọng phẫn nộ.
Có lẽ do quá mức tức giận nên sự thanh lãnh trong giọng nói của anh đã không còn nữa.
Điều này không tệ, nhưng anh là một cái núi băng, tại sao có thể tức giận được chứ.