Tôi thích anh ấy như vậy

 
Hoắc Từ cất danh thiếp đi, ngẩng đầu nói: “Lịch làm việc của tôi đã kín hết rồi, tôi muốn bàn bạc lại với người đại diện của tôi đã.”
 
Gương mặt Dịch Trạch Thành vẫn lạnh nhạt, anh thong thả nói: “Tháng 12 chúng tôi sẽ xuất phát, Hoắc tiểu thư có một tháng để suy nghĩ, tôi hy vọng cô có thể nhận công việc này.”
 

Hoắc Từ nhận ra, anh là một người cực kì kén chọn. Nếu không thì việc tìm nhiếp ảnh gia cũng sẽ không cần làm lớn chuyện lên như muốn kén vợ. Nghĩ đến đây, cô mở miệng cười, thật ra cô rất muốn biết anh muốn chọn một người vợ thế nào.
 
Nhưng mà cô không muốn chọc giận anh nhanh như vậy nên vẫn kiềm chế thắc mắc trong lòng.
 
Đợi lúc anh cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, “Sắp đến giờ cơm trưa rồi, nếu Hoắc tiểu thư không ngại, thì chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé?”
 
Cầu còn không được.
 
……
 
Hoắc Từ nhìn thấy nhà ăn phía trước mặc dù không lớn nhưng bố trí cực kì có phong cách.
 
Cô có nghĩ cũng không nghĩ đến cái mà Dịch Trạch Thành gọi là mời cô đi ăn cơm chính là dẫn cô đến nhà ăn của nhân viên.
 
Ấn tượng sâu sắc nhất về nhà ăn của cô chính là năm cô vừa vào đại học. Cha mẹ săn sóc, chu đáo, khéo léo hiểu lòng người của cô gạt cô hơn một năm. Đợi đến hè khi cô đậu đại học mới nói cho cô biết thật ra bọn họ đã ly hôn rồi, nhưng vì không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, nên mới không cho cô biết.

 
Cô vẫn luôn cho rằng mình có một gia đình hoàn mỹ nhất, cha là bác sĩ ngoại khoa dịu dàng, đẹp trai, mẹ là cô giáo dạy mỹ thuật xinh đẹp, dịu dàng, họ yêu nhau thế nào thì cũng yêu cô như vậy. 
 
Vậy mà họ lại cho cô một tin tức như sét đánh giữa trời quang.
(*) Sét đánh giữa trời quang: Xảy ra những chuyện ngoài dự tính.
 
Có quá nhiều chuyện xảy ra vào tháng 6, vì vậy, lúc bước vào ngôi trường đại học mà cô đã từng tha thiết ước mơ thì cô đã nghĩ đó là một cơn ác mộng.
 
Cô từ chối nhận tiền của bố mẹ, dựa vào tiền làm thêm lúc hè, sống qua từng tháng.
 
Nhưng mà lúc đó trên người cô cũng không có nhiều tiền, đương nhiên phải đến nhà ăn ăn rồi.
 
Dịch Trạch Thành đã đi đến gần tới cửa sổ, nhưng lại phát hiện Hoắc Từ không theo kịp, nên quay đầu lại nhìn cô. Hoắc Từ lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.
 
Bây giờ đúng lúc được nghỉ trưa nên nhân viên liên tục đi vào.
 
Nhưng khi nhìn thấy cặp đôi trai xinh gái đẹp nắm tay nhau đứng ngoài cửa, vẫn tạo ra một trận xôn xao. 
 
Dịch Trạch Thành là lính nhảy dù, ở trong công ty lúc nào cũng rất khiêm tốn, nhân viên rất ít khi nhìn thấy anh. Vậy mà không ngờ rằng hôm nay, anh lại dẫn theo một người đẹp chân dài đến nhà ăn của công ty ăn cơm.
 
“Món nào ngon nhất vậy, lần đầu tiên tôi đến đây, anh đề cử cho tôi vài món đi.” Hoắc Từ đứng bên cạnh anh, cúi đầu nhìn mấy món sắc hương vị đầy đủ trước mặt.
 
Cô gái mặc trang phục đầu bếp màu trắng đứng ở đối diện, đang đeo một cái khẩu trang y tế nhựa trong suốt nên không thể nào giấu được sự tò mò và ngạc nhiên trên mặt.
 
Mà cách đó không xa, có người đang chờ lấy nước ép trái cây tươi, giọng cô không lớn không nhỏ, nên bọn họ đều có thể nghe được.
 
Có vẻ giống như là lần đầu tiên bạn gái đến công ty của bạn trai, làm nũng để bạn trai gọi đồ ăn cho mình.
 
Thậm chí cách đó không xa, còn có người lấy điện thoại ra chụp lén vài tấm gửi lên diễn đàn công ty.
 
Sau khi gọi món, Dịch Trạch Thành lấy thẻ nhân viên ra đưa cho cô gái xới cơm nhưng cô ấy vẫn đang ngơ ngác, không biết có nên lấy hay không. Cuối cùng là do một nhân viên lớn tuổi bên cạnh nhận lấy quẹt thẻ trả tiền.
 
Hai người bưng mâm đi đến một cái bàn tròn dựa vào tường.
 
Sau khi ngồi xuống, Hoắc Từ thấy ngày càng nhiều người vào nhà ăn, cũng như các nhân viên đang liên tục nhìn về phía bên này, “Có vẻ như anh không thường tới nơi này ăn cơm, không phải anh đã chọn đại món nào đấy cho tôi chứ.”
 
Dịch Trạch Thành ngẩng đầu nhìn cô, “Tôi chỉ không đến nhà ăn để ăn thôi.”
 
Hoắc Từ tò mò, tiếp tục hỏi: “Vậy anh hay ăn ở đâu? Trong văn phòng hả?”
 
Đương nhiên Dịch Trạch Thành sẽ không trả lời cô.
 
Tâm trạng của Hoắc Từ trở nên tốt hơn, cô cầm lấy đũa trên bàn, vui vẻ nếm món thịt băm cá hương* trước mặt.
(*) Thịt băm cá hương là một món ăn phổ biến trong ẩm thực Tứ Xuyên.

 
Hai người khi ăn cơm đều cực kì lịch sự, im lặng không nói gì.
 
Sau khi ăn xong, Hoắc Từ vui vẻ nói: “Cảm ơn anh đã mời tôi tới đây ăn cơm.”
 
Hoắc Từ rộng lượng đương nhiên sẽ không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt, tránh né lúc trước của anh. Huống chi hôm nay, cô không chỉ nhận được sự đồng ý của anh, mà còn nhận được hợp đồng này, anh lại còn không ngại dẫn cô đến ăn ở nhà ăn nhân viên.
 
Cô ngẩng đầu nhìn quầy bar đối diện, chỗ đó có nước ép dưa hấu tươi. 
 
Mùa này dưa hấu không rẻ, nhưng do đây là nhà ăn nhân viên nên một ly chỉ có mười tệ.
(*) 10 tệ ~ 32.759 VNĐ.
 
Dịch Trạch Thành ở đối diện cũng ngước lên, thức ăn trên mâm của anh đã sạch sẽ. Khi thấy đồ ăn của Hoắc Từ còn dư hơn phân nửa đồ ăn thì nhíu mày hỏi: “Cô không ăn à?”
 
Đôi mắt của Hoắc Từ vẫn còn nhìn chằm chằm vào nước ép dưa hấu. Cô nhớ tới khi còn nhỏ, cô đến nhà ăn ở bệnh viện cha Từ làm cũng có nước ép dưa hấu như vậy. 
 
Dịch Trạch Thành nhìn theo ánh mắt cô.
 
Cũng may Hoắc Từ trở lại bình thường lại rất nhanh, lên tiếng trả lời: “Tôi đã no rồi.”
 
Dịch Trạch Thành nhíu mày sâu hơn: “Không được lãng phí lương thực.”
 
Giọng anh vừa trầm vừa trong, tao nhã như là tiếng đàn, mỗi từ như một giai điệu thấm nhuận lòng người. Lúc này, dù có tiếng ồn ào của nhân viên nhà ăn nhưng những cái bàn xung quanh bọn họ lại không có một người nào ngồi, nên giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh đều chỉ rơi vào tai một mình cô.
 
“Cô ăn xong đi, tôi sẽ mua nước ép dưa hấu cho cô.”
 
Hoắc Từ: “…”
 
Một ly chỉ có mười tệ, rốt cuộc anh keo kiệt đến mức nào?
 
**
 
Trong nửa tháng tiếp theo, Hoắc Từ bận rộn liên tục. Chụp bảy tấm bìa cho tạp chí, từ tạp chí đàn ông đến tạp chí phụ nữ, từ tạp chí hàng đầu hay tạp chí hạng ba, chỉ cần đủ thù lao, cô sẽ không bắt bẻ. 
 
Trong lúc đó, cô còn nhận chụp quảng cáo cho một trang làm đẹp quốc tế, vẫn chưa chọn người mẫu nào, Bạch Vũ liền dựa vào quan hệ, đẩy hợp đồng này cho một người anh mới ký hợp đồng.
 
7 giờ tối, quảng cáo kết thúc, người phụ trách đối phương đi đến, nói chuyện với Bạch Vũ. Hoắc Từ đang cất máy ảnh của mình thì thấy Tiểu Bạch đến hỏi cô: “Buổi tối đi liên hoan đi, khách hàng mời em.”
 
“Không đi.” Cô thản nhiên trả lời, giọng điệu chắc chắn.
 
Bạch Vũ bị thái độ của Hoắc Từ làm cho tức giận đến chửi má nó. Nếu nói cô lười biếng thì không đúng vì lượng công việc mỗi năm của cô, đàn ông làm cũng không xuể.
 
Nhưng mà cô lại cố tình không phối hợp, Weibo thì quanh năm suốt tháng thích cập nhật lúc nào thì cập nhập, không thích thì có thế hai ba tháng cũng chẳng cập nhật gì. Khách hàng mời ăn cơm, hầu như là cô không đi, nếu có nể mặt đi thì cũng không uống rượu.
 
Trình độ thích gì làm nấy của Hoắc Từ quả thực cứ một lần lại một lần thay đổi sức chịu đựng của Bạch Vũ.
 
Khó có được một lần Bạch Vũ năn nỉ: “Coi như em nể mặt anh đi, hiếm khi Allie nhận được cơ hội lớn thế này, mà người phụ trách lần này là Giám đốc khu vực ở Trung Quốc. Nếu có thể xây dựng mối quan hệ với anh ta thì có thể sau này còn có chuyện tốt.”
 
Hoắc Từ cất tất cả máy ảnh vào túi, đứng dậy, “Hôm nay em muốn đến câu lạc bộ.”
 
Bạch Vũ vừa nghe thấy, mặt nhất thời đỏ rực lên vì tức giận. Nếu không phải nơi này còn có nhiều người, anh hận không thể chỉ vào mũi Hoắc Từ mắng, “Không phải đã nói xong là sẽ không đi nữa sao, nơi đó rất nguy hiểm. Hơn nữa em là một cô gái, nếu muốn luyện quyền anh, anh có thể tìm một phòng tập đàng hoàng cho em.”
 
Hoắc Từ lạnh lùng mà liếc anh: “Chỗ đó rất đàng hoàng.”
 
Đàng hoàng cái rắm, trong lòng Bạch Vũ mắng một câu.
 
Đâu phải anh chưa từng đến đó, những tòa nhà nhỏ bảy tám chục năm, ngay cả chỗ đậu xe cũng khó tìm. Lầu một là cửa hàng cắt tóc và bán điểm tâm, lầu ba chính là câu lạc bộ, thậm chí ngay cả tấm bảng hiệu cũng không có, tối om, ai không biết còn tưởng chỗ này là chỗ tụ tập phi pháp. 
 
Cũng không biết Hoắc Từ tìm đâu ra chỗ như vậy, hai năm nay vẫn đều đặn đi tập mặc kệ mưa gió.
 
Bạch Vũ đến một lần đã sợ run. Chỗ đó tất cả đều là đàn ông cao lớn vạm vỡ, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng kêu đánh kêu giết vang trời.
 
Toàn bộ câu lạc bộ, ngoại trừ dì quét dọn và con gái ông chủ thì Hoắc Từ chính là nữ học viên duy nhất ở đó.
 
Hoắc Từ thích quyền anh, huống hồ, môn quyền anh đã trở nên phổ biến trong giới người mẫu. Để giữ gìn vóc dáng, người mẫu phải vận động thường xuyên, tuy rằng Hoắc Từ không phải là người mẫu nhưng cô quan tâm dáng người đến một mức biến thái.
 
Lúc trước, Weibo có một trào lưu, vòng eo A4, Bạch Vũ còn xúi giục cô tham gia.
(*) Trào lưu vòng eo A4: Người tham gia sẽ đặt dọc tờ giấy A4 sát vào mặt bụng hoặc lưng. Nếu bề rộng cơ thể không lớn hơn tờ giấy, chứng tỏ người đó có vòng eo đẹp. Theo Tổ chức tiêu chuẩn quốc tế (ISO), một tờ giấy A4 có chiều rộng 21cm, chiều dài 29,7 cm.

 
Bởi vì câu lạc bộ không có chỗ đậu xe, nên cô lái xe tới chỗ đậu xe cách đó một con đường.
 
Hôm nay trước khi đến, cô đã hẹn trước thời gian với huấn luyện viên rồi.
 
Đến khi lên lầu, liền thấy một cô gái trẻ mặc đồ thể thao màu trắng vẫy tay với cô, vui vẻ gọi: “Chị Hoắc Từ, cuối cùng chị cũng đã tới rồi.”
 
Trước khi Hoắc Từ tới thì Lâm Na Na chính là cô gái duy nhất của câu lạc bộ, cha cô bé là chủ của câu lạc bộ nên lúc nào cô bé rảnh đều chạy đến câu lạc bộ giúp đỡ. 
 
Cô bé tập quyền anh từ nhỏ, dù sau khi vào đại học đã cố ý kiềm chế lại nhưng tính tình vẫn rất cẩu thả.
 
Hoắc Từ ra nước ngoài hai tháng, hơn nữa sau khi quay về vẫn bận rộn làm việc nên đã gần ba tháng không đến đây.
 
Lâm Na Na không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được Hoắc Từ.
 
Hoắc Từ lấy một cái hộp trong túi ra, đưa cho Lâm Na Na, cô bé vừa mừng vừa sợ, cầm hộp hỏi: “Quà cho em ạ?”
 
Là một chai nước hoa, mỗi lần cô đến đây, Lâm Na Na đều hâm mộ nói cô thật thơm. Lần này khi quá cảnh ở sân bay Pháp, cô đã mua một chai, là loại Chanel tình cờ gặp gỡ, hương thơm thiếu nữ ngọt ngào.
(*) Nước hoa Chanel Eau Tendre phiên bản màu hồng lãng mạn là dòng sản phẩm thế hệ thứ 3 của Chanel Chance ra mắt vào năm 2010. Sản phẩm được sáng tạo bởi chuyên gia Jacques Polge và người đại diện là một người mẫu nổi tiếng người Pháp Sigrid Agren.

 
Lúc đầu khi cô đến câu lạc bộ thì có rất nhiều bất tiện. Bởi vì trước kia không có nữ học viên nên câu lạc bộ không có phòng thay quần áo cho nữ. Sau này Lâm Na Na phản ánh với ba cô bé thì mới làm cho cô một nơi để tắm.
 
Hoắc Từ thực sự là một người lạnh nhạt đối với người lạ. 
 
Nhưng khi đã được cô xem là bạn bè thì cô sẽ thật lòng đối đãi.
 
Lâm Na Na chỉ thuận miệng nói hai lần, trên người cô rất thơm thì Hoắc Từ đã ghi nhớ trong lòng.
 
Lâm Na Na lớn như vậy, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên nhận được một món quà nữ tính như vậy, cô bé hận không thể lập tức xịt hai nhát thử.
 
“Chị Hoắc Từ, chị thật tốt.” Lâm Na Na cầm cái hộp, giòn giã cảm ơn.
 
Hoắc Từ nói với cô bé thêm vài câu rồi xách túi đi đến phòng thay quần áo. Bây giờ vẫn chưa tới giờ tan tầm, câu lạc bộ chưa có ai đến, cũng chỉ có cô đến tập thôi.
 
Cô thay áo thun ngắn tay màu đen và một chiếc quần legging cũng màu đen. Chân cô vốn thon dài tinh tế, bây giờ mặc quần legging ôm sát, đường cong càng thêm rõ ràng. Cô buộc mái tóc dài đen nhánh như thác nước của mình thành tóc đuôi ngựa. Nhìn thoáng qua cứ như cô gái nhỏ gần hai mươi tuổi.
 
Sau khi thay giày thể thao, cô lấy một chiếc khăn và một chai nước rồi đi ra ngoài. 
 
Vừa mở cửa, cô đột nhiên cảm thấy chân phải đau nhói, vậy mà cô lại bị chuột rút. Hoắc Từ dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống, chỗ này là một cái hành lang hẹp dài, phải đi đến cuối hành lang rồi mới quẹo ra chỗ tập. Người đến đây rất ít nên rất im ắng.
(*) Chuột rút (hay còn gọi là vọp bẻ) là cơn co mạnh và thắt chặt các cơ, gây đau đột ngột và dữ dội ở một bắp thịt, khiến người bị chuột rút không tiếp tục cử động được.
 
Hoắc Từ không phải là người thích cầu cứu người khác. Cô tự dựa vào tường một lúc, khi đang chuẩn bị duỗi thẳng chân, thì bắp chân của cô lại tiếp tục co rút, chỉ cần cô động đậy một chút cũng sẽ rất khó chịu.
 
Dịch Trạch Thành vừa đi qua khúc cua, liền thấy một người phụ nữ mặc đồ đen đang ngồi ngoài hành lang. Mái tóc dài của cô rơi xuống che khuất khuôn mặt. Cánh tay và mắt cá chân lộ ra trắng như bông tuyết. 
 
Anh cảm thấy hơi ngạc nhiên, vì anh đã tới câu lạc bộ được hai tháng rồi vẫn chưa từng qua nữ học viên nào.
 
Huống hồ cũng là vì câu lạc bộ này không có nữ học viên nên anh mới đến đây tập.
 
Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về vấn đề này, bản năng của bác sĩ khiến anh lập tức bước lên, chắc hẳn là người này bị chuột rút rồi.
 
Ai ngờ anh vừa mới tới gần, cô gái vẫn luôn cúi đầu lại ngẩng đầu lên, mắt to ngập nước cứ như có một mảnh sương mù, vừa sáng lại vừa đáng thương, cứ như là muốn khóc đến nơi.
 
Dịch Trạch Thành chưa từng nghĩ đến, anh sẽ nhìn thấy hai chữ sợ sệt trong mắt Hoắc Từ. Nhưng khi cô nhút nhát sợ sệt nhìn anh, đôi mắt đen nhánh giống như chú nai con đang ngơ ngác chớp mắt. 
(*) Ba chữ sợ sệt: Trong tiếng Trung là ba chữ (怯生生) 
 
Dịch Trạch Thành cúi đầu, để cái túi màu đen trong tay xuống, duỗi tay muốn nắm lấy đùi phải của Hoắc Từ.
 
“Không cần.” Hoắc Từ ngăn cản anh.
 
Cô không nghĩ tới chuyện mất mặt như vậy lại bị Dịch Trạch Thành thấy. Cô thà mình bị chuột rút, còn hơn để anh đến giúp cô. Ngay cả trong lòng cô cũng không rõ mình đang có cảm xúc gì.
 
Người đàn ông bị ngăn cản thì nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô vẻ mặt quật cường, cắn chặt môi.
 
Dịch Trạch Thành nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.”
 
Hoắc Từ sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, đồng thời cũng quên không cản anh lại.
 
Ngay sau đó, đùi phải của cô bị Dịch Trạch Thành kéo ra thẳng tắp.
 
Cho đến khi vẻ mặt lạnh lùng của anh xuất hiện trước mắt cô lần nữa, “Vừa rồi tôi chỉ nói giỡn thôi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui