Lúc Hoắc Từ nói chuyện này cho Bạch Vũ biết thì suýt chút nữa anh ấy đã hất cả cái bàn lên.
Sau khi kết thúc buổi chụp hình, Hoắc Từ đã mời nhân viên đi ăn đồ Nhật.
Với tư cách là bà chủ, từ trước đến giờ Hoắc Từ luôn ra tay một cách hào phóng. Cô bao hai phòng, những người khác một phòng, còn cô và Bạch Vũ một phòng.
Ăn được một nửa, thì Mạc Tinh Thần tới.
Nếu không phải Mạc Tinh Thần kịp thời đè tấm nệm Tatami trên bàn lại thì có khi nó thực sự đã bị Bạch Vũ xốc lên rồi.
“Hoắc Từ cậu cũng thật là, chuyện lớn như vậy sao cậu không bàn bạc với Bạch Vũ trước. Dù gì thì anh ấy cũng là người đại diện của cậu, cậu nên tôn trọng anh ấy chứ.” Mạc Tinh Thần nói những lời thấm thía.
Bạch Vũ ngồi đối diện, tức giận đến nỗi muốn trèo qua bên kia bóp chết Hoắc Từ luôn. Thấy Mạc Tinh Thần nói như vậy, liền mắng cô ấy: “Em đừng có giả bộ làm người tốt nữa, chuyện này chắc em cũng biết rõ phải không? Mạc Tinh Thần, thật uổng công bình thường anh đối xử tốt với em, vậy mà em lại hợp tác với cô ấy lừa anh. Anh đã nói mà, tại sao hôm nay em lại đột nhiên tới đây được.”
“Cái rắm, Hoắc Từ kêu em tới ăn cơm mà.”
Mạc Tinh Thần vừa nói xong, cùng với Bạch Vũ quay qua nhìn Hoắc Từ.
“Tớ gọi cậu đến để cậu khuyên nhủ tiểu Bạch.” Hoắc Từ thản nhiên nhìn Mạc Tinh Thần.
Mạc Tinh Thần tức giận đến miệng cũng lệch: “Lúc có chuyện tốt sao cậu không nghĩ đến tớ.”
“Mẫu bìa tạp chí tháng 12 của ELLE là tiểu sinh Mục Đình, còn tháng sau sẽ có thông báo đại sứ GUCCI trong nước.” Hoắc Từ vừa nói xong, mặt mày Mạc Tinh Thần liền hớn hở.
Mạc Tinh Thần là một blogger thời trang trên Weibo, hiện tại có hai triệu người theo dõi. Sở dĩ cô ấy có thể từ gà rừng biến thành gà công nghiệp, đều nhờ vào thông tin mà Hoắc Từ cung cấp.
Hoắc Từ là chiến sĩ thi đua* trong ngành, mặc dù giá cô đưa ra rất cao, nhưng ai đến thì cô cũng sẽ không từ chối.
(*) Chiến sĩ thi đua ở bên TQ: Người đóng góp cho văn minh vật chất xã hội chủ nghĩa, văn minh chính trị, xây dựng văn minh tinh thần và các lĩnh vực khác. Giá trị lao động phản ánh giá trị tinh thần xã hội.
Cuối năm ngoái kiểm tra lại thì thấy Hoắc Từ đã chụp chín mươi ảnh bìa tạp chí, đến Bạch Vũ cũng sợ ngây người.
Thông tin mà Mạc Tinh Thần lấy được từ Hoắc Từ, còn có tác dụng hơn mấy biên tập viên thời trang.
Dù sao biên tập viên thời trang chỉ để ý đến địa bàn tạp chí của mình, còn thông tin của Hoắc Từ thì trải dài cả giới thời trang này.
Bạch Vũ thấy hai cô nàng này còn giao dịch ngay trước mặt mình, tức giận đến nỗi tóc dựng thẳng đứng luôn. Nhưng lúc này Mạc Tinh Thần đã chuyển phe, quay đầu lại khuyên: “Tiểu Bạch, em nói thật, nếu Hoắc Từ đã nhận công việc này rồi thì anh cũng đâu thể nào để cậu ấy đập bảng hiệu đâu đúng không.”
“Đập bảng hiệu hả, em đi hỏi con bé xem nó đi là vì cái gì?”
Nếu không phải cách một cái bàn nên không thể với tới được, Bạch Vũ thực sự muốn chọc mạnh vào đầu cô, để nước trong đó chảy ra.
Mạc Tình Thần nhìn Hoắc Từ, chuyện này không bình thường.
Hoắc Từ cũng không có ý định giấu diếm: “Là người trong quán bar hôm đó, chính anh ấy đã mời tớ.”
“Soái ca áo sơ mi trắng?” Mạc Tinh thần hít hà một hơi, sau đó cô lại hỏi: “Cậu đã ngủ với anh ta rồi hả?”
“Vẫn chưa.” Nghe cô phủ nhận, Mạc Tinh Thần vừa thả lỏng thì Hoắc Từ nói thêm: “Nhưng sắp rồi.”
Mạc Tinh Thần: “...” Vì để tớ gọi cậu một tiếng ba, cậu cũng không cần nghiêm túc đến vậy chứ.
“Cậu muốn thì cứ làm đi, nhưng cậu có biết bây giờ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào cậu không? Hơn nữa cái người ở thâm sơn cùng cốc Nam Vãn kia, thành tích nửa năm nay cũng không thua cậu bao nhiêu. Chín trang bìa lớn thì trong tay cô ta đã có hai cái rồi. Nếu không phải cậu xuất ngoại, thì sao có phần của cô ta được? Nếu cậu lại nghỉ thêm một tháng nữa, cũng không biết cô ta sẽ tùy tiện làm ra cái gì đâu.”
Nam Vãn, nhiếp ảnh gia mới nổi trong hai năm qua, tốt nghiệp trường nổi tiếng, mặt mũi cổ điển thanh tú xinh đẹp, không ít người nói cô ta không giống nhiếp ảnh gia mà giống như một tài nữ được nuôi dưỡng trong khuê phòng ngày xưa hơn.
Tiểu Bạch và Mạc Tinh Thần đều không thích cô ta. Lúc vừa mới nổi, cô ta liền bám chặt lấy Hoắc Từ để lăng xê. Nếu Hoắc Từ lạnh lùng, thần bí, thì cô ta liền tạo cho mình hình tượng dịu dàng động lòng người, tài trí, hào phóng.
Mấy năm rồi Hoắc Từ chụp tác phẩm thương mại, thì cô ta vẫn một mực kiên trì chụp các tác phẩm dự thi. Nhưng hai năm nay cũng đã bắt đầu chuyển sang hướng thương mại hóa.
Trang bìa tạp chí có hiện tượng ‘vàng chín bạc mười’*. Cứ đến hai tháng này, tất cả tòa soạn tạp chí nhất định sẽ mời các nhân vật lớn đến tọa trấn. Tháng chín vàng năm đó Hoắc Từ giành được một lần chụp ảnh kỷ niệm hai mươi năm của , người mẫu chụp ảnh chính là ảnh hậu Trịnh Dung.
(*) Vàng chín bạc mười: đã trở thành ngôn ngữ chung cho các doanh nghiệp trong các ngành công nghiệp khác nhau để mô tả mùa bán hàng hàng năm, mặc kệ thị trường thế nào, tháng ‘vàng chín bạc mười’ đều sẽ đúng hẹn tới.
Đây chính là một sự kiện quan trọng khiến cô thành công như hôm nay.
Năm nay Hoắc Từ vắng mặt, Nam Vãn đã giành được hai trang bìa của năm tạp chí hàng đầu của phụ nữ, thu hoạch không hề nhỏ.
Mặc dù nhiếp ảnh gia trong giới thời trang không ít, nhưng tuổi hai người xấp xỉ nhau, đều là người đẹp, khó tránh sẽ bị mọi người so sánh với nhau.
Năm ngoái Hoắc Từ chụp một mạch chín mươi trang bìa tạp chí, vậy nên có không ít blogger châm biếm nói cô chỉ nhận thức tiền.
(*) Doanh tiêu hao = Blogger: Thuật ngữ này dùng để chỉ những người dùng việc mua bán, tiếp thị tin tức trên mạng để kiếm tiền, dịch giả dịch là Blogger để bạn đọc dễ hình dung, thực ra thuật ngữ Doanh tiêu hao vẫn không chỉ kể riêng Blogger.
Không như Nam Vãn, theo đuổi đam mê nghệ thuật.
Bạch Vũ lăn lộn nhiều năm như vậy, đâu phải bỏ không. Thời điểm các blogger thời trang tổng kết lại hình ảnh những trang bìa xuất sắc nhất năm, có hơn phân nửa là tác phẩm của Hoắc Từ, sau lại có chủ biên của năm tạp chí lớn dành cho phái đẹp tự mình ca ngợi Hoắc Từ.
Fan hâm mộ Hoắc Từ luôn dũng mãnh, trực tiếp treo đánh fan Nam Vãn.
(*) Treo đánh: Mô tả sự khác biệt lớn về sức mạnh giữa hai bên và đối thủ không có sự chống trả.
...............
Cơm nước xong xuôi, ra đến cửa, vậy mà lại đụng phải Nam Vãn và người quản lý, còn có một nhóm người mẫu tới đây ăn cơm.
“Chị Hoắc, chị về rồi à.” Nam Vãn nhìn thấy cô, đi đến chào hỏi.
Người quản lý của cô ta cũng đi theo. Tiếng chị Hoắc này, suýt chút nữa làm Bạch Vũ tức chết, thật ra Hoắc Từ và Nam Vãn bằng tuổi, chẳng qua Hoắc Từ sinh tháng sáu, còn Nam Vãn sinh tháng mười một.
Có điều Bạch Vũ đã sớm hoài nghi cô ta khai gian tuổi, không nghĩ tới cô ta còn có mặt mũi nói như thế.
Năm trước lúc fan hai nhà gây chiến với nhau trên mạng, Nam Vãn còn nhờ quản lý tặng quà, nói cô ta tuyệt đối không bao giờ dám so sánh với Hoắc Từ.
Vậy mà năm nay đã dám vác gương mặt đáng ghét đến làm bọn họ ghê tởm.
Hoắc Từ nhìn cô ta, cũng không tức giận, lạnh nhạt nói: “Tính theo tuổi thì tôi phải gọi cô một tiếng chị Mộng Hà mới phải.”
Lời này vừa nói ra, gương mặt Nam Vãn nhất thời biến thành màu gan heo.
Ngay cả quản lý của cô ta cũng đen mặt, vội vàng lôi kéo cô ta, cười nói: “Tiểu Bạch, mọi người vừa mới ăn xong phải không? Vậy chúng tôi đây cũng không tiện quấy rầy, mọi người đi thong thả.”
Sau khi bọn họ đi, Mạc Tinh Thần cùng Bạch Vũ lập tức vây quanh Hoắc Từ, hai người đều tò mò đến điên rồi.
Bạch Vũ hỏi: “Em gọi cô ta là cái gì?”
Mạc Tinh Thần lại hỏi: “Mộng Hà là ai?”
“Tên thật của Nam Vãn là Mã Mộng Hà.”
Nếu không phải vừa rồi cô ta cố tình như thế, Hoắc Từ cũng không muốn lấy chuyện khiến người ta buồn nôn này ra nói.
Bạch Vũ và Mạc Tinh Thần liếc nhau, hai người kích động đến run rẩy.
Muốn trách cũng nên trách cô ta, ai kêu cô ta suốt ngày dán lên người hình tượng danh môn thục nữ, tiểu thư khuê các, fans cô ta còn không ngừng lôi kéo, chà đạp Hoắc Từ.
Mạc Tinh Thân hít vào một hơi: “Cô ta thế mà lại đổi tên.”
Hoắc Từ cười nhạo một tiếng, nhìn cô: “Đổi tên thì tính là gì, cô ta còn phẫu thuật thẩm mỹ luôn đấy.”
...
Bạch Vũ không dám tin, mê man nói: “Làm sao em biết?”
Sau đó lại kích động hỏi: “Vậy có phải cô ta cũng khai gian tuổi không?”
“Lớn hơn em hai tuổi.”
“Đồ không biết xấu hổ.”
“Dưa chuột già quét sơn xanh.” *
(*) Dưa chuột già quét sơn xanh: Có nghĩa là lời nói và hành động của ai đó vượt quá tiêu chuẩn mà họ nên có đối với tuổi của họ.
Mạc Tinh Thần và Bạch Vũ mỗi người một câu, mắng không chút lưu tình.
Nói xong, Bạch Vũ trừng mắt với Hoắc Từ: “Chuyện quan trọng như vậy, mà em lại không nói cho anh?”
Nếu biết sớm như vậy, anh nhất định phải sử dụng blogger cho cô ta một bài học thật lớn. Để cô ta không có chuyện gì đừng kéo người khác xuống nước, để cô ta nếm thử một chút mùi vị bị người khác công kích.
Năm ngoái lúc tất cả blogger hạ thấp Hoắc Từ, trên mạng cũng nói rất nhiều lời khó nghe, nói cô căn bản không xứng làm nhiếp ảnh gia.
Có rất nhiều nhiếp ảnh thương mại, nếu không phải có người cố ý gây sự, thì không có khả năng gây ra ầm ĩ lớn như vậy.
Trận đấy mặc dù fans Hoắc Từ đã giải thích cho cô, nhưng lại bị nói thành fan não tàn. Ngay cả Weibo chính thức của studio cũng bị antifan vào chửi bới.
Cô gái nhỏ trợ lý studio vừa mới tốt nghiệp, chịu trách nhiệm tuyên truyền trên Weibo, chứng kiến cảnh tượng như vậy, tức giận đến òa khóc.
“Không biết đã ngủ với biết bao người rồi, đồ đê tiện, giả tạo. Mẹ nó chứ nữ thần lạnh lùng, cao ngạo cái nỗi gì.”
“Chết mẹ nó đi, đồ kỹ nữ, nhanh cút ra khỏi giới thời trang đi.”
“Suốt ngày chỉ biết ăn vạ, thối lắm. Tác phẩm của cô cũng chỉ là những thứ buôn bán thôi.”
Ngay cả Weibo của tiểu Bạch cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Những người này giống như từ cống ngầm chui ra, toàn thân tỏa mùi hôi thối, còn dương dương đắc ý. Vậy nên khi Bạch Vũ muốn lên tiếng làm rõ nhưng lại bị Hoắc Từ ngăn cản.
Cô không theo đuổi nghệ thuật, cô chụp ảnh thương mại, chỉ cần có tiền, đều có thể mời cô.
Bọn họ tưởng rằng nói như vậy sẽ công kích được cô, đúng là làm trò hề.
“Chẳng có gì để nói, nếu không thì em cũng có khác gì cô ta đâu.”
Vì lợi ích bản thân, tùy tiện đi công kích người vô tội. Dù Nam Vãn không vô tội, nhưng Hoắc Từ cũng khinh thường dùng thủ đoạn để đối phó với cô ta.
Nếu cô thắng, cũng phải thắng một cách quang minh chính đại.
“Em cứ lạnh nhạt đi, rồi cứ để người ta ngấm ngầm hại mình.” Bạch Vũ đứng bên cạnh cô thở dài, nghĩ lại, nếu như cô ngấm ngầm hại người thì cô không còn là Hoắc Từ rồi.
Bị chuyện Nam Vãn quấy rối khiến Bạch Vũ quên mất chuyện phiền toái của Hoắc Từ.
Huống chi lần này Mạc Tinh Thần làm thuyết khách* quả thực không tệ, hiểu việc lấy lý để xoay chuyển tình thế, khiến Bạch Vũ hiểu thuận theo tâm ý của Hoắc Từ, bọn họ mới có thể có quả ngon để ăn. Theo kinh nghiệm nhiều năm để nói, hễ là việc Hoắc Từ muốn làm, thì không có chuyện gì không thành công.
(*) Thuyết khách: Người có tài thuyết phục
**
Sắp đến những ngày cuối năm, bởi vì Hoắc Từ sắp đi Châu Phi nên Bạch Vũ đã để trống lịch trình vài ngày tới.
Bạch Vũ từng nói, anh ấy có thể hợp tác vui vẻ với Hoắc Từ chính là vì anh ấy luôn nghe lời.
Oán giận thì oán giận, nhưng oán giận xong rồi, sẽ buông tay để Hoắc Từ đi làm việc bản thân muốn làm.
Buổi tối ở nhà, Hoắc Từ vùi mình trên sô pha, trước mặt là một bức tranh, trước khi cô đi nước ngoài đã vẽ được phân nửa.
Cô vuốt vuốt điện thoại, không ngừng xoay nó trong lòng bàn tay.
Mở mục danh bạ, tìm số điện thoại Dịch Trạch Thành, mở soạn tin nhắn, suy nghĩ nên gửi cái gì.
Hỏi anh lúc nào lên đường, dù hộ chiếu dễ làm, nhưng cũng cần chuẩn bị trước.
Cô vừa mới gõ được chữ đầu tiên, đột nhiên điện thoại vang lên, là trợ lý studio tên Mạnh Phàm gọi đến.
Hiện giờ quy mô studio không nhỏ, Bạch Vũ tuyển thêm vài trợ lý, đều là trợ lý riêng của cô. Chẳng qua ngày thường Bạch Vũ đều đi theo cô, còn Mạnh Phàm lại ít nói chỉ cặm cụi làm việc.
Cô vừa bắt máy, bên kia đã hô to cầu cứu: “Chị Hoắc Từ, anh tiểu Bạch bị người ta đánh.”
“Hai người đang ở đâu?” Hoắc Từ từ trên ghế sô pha đứng lên, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, trực tiếp hỏi địa điểm.
Tiếng ồn bên kia quá lớn, đột nhiên có một âm thanh bén nhọn vang lên: “Đừng đến.” Là giọng của Bạch Vũ, âm điệu khác lạ nhưng Hoắc Từ vẫn nhận ra ngay.
“Bọn họ nói chừng nào chị đến, mới thả người.” Mạnh Phàm nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở.
Hoắc Từ xoa xoa mi tâm, “Đàn ông đàn ang mà khóc cái gì.”
Một tiếng quát khẽ, khiến người ở đầu dây bên kia hơi tỉnh táo lại một chút.
“Chờ ở đó, tôi đến.”