Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá
Edit: KT
_______________
Cung điện rất lớn, hành lang chằng chịt phức tạp, nếu không cẩn thận sẽ quay lại chỗ cũ.
Đồng thời còn phải đề phòng binh lính tuần tra và người hầu ở khắp nơi.
Nghe thấy trước mặt có tiếng bước chân, Đỗ Nhất Tân vội vàng trốn vào một căn phòng gần đó.
Đây là một phòng bếp, nồi chảo đặt trên bếp, rau và thịt chờ chế biến chất đống trong tủ, mấy con dao làm bếp sáng bóng treo trên tường.
Vừa lúc không có vũ khí trên người, cậu định chờ người ở bên ngoài rời đi thì sẽ tìm một cái gì đó tiện dụng để mang theo.
Tuy nhiên, người bên ngoài không những không đi xa mà lại còn vào bếp.
"..." Đỗ Nhất Tân trốn dưới bàn ăn, nín thở.
Người bước vào rõ chỉ là một người hầu bình thường, mặc quần áo thường dân giản dị nhất, mặt mũi cũng coi như cân đối, nhưng nước da vàng như nến, trông hốc hác.
Kỳ quái thật, những NPC cậu từng thấy đều không có khuôn mặt, ngoại trừ nhân vật chính.
Tên này có phải là một nhân vật đặc biệt không? Nhưng sao cậu lại không nhớ trong truyện có một nhân vật như vậy.
Người kia lấy đĩa ăn ra, đặt một chồng hoa quả vào đó.
Lúc đầu gã cứ im lặng mãi, nhưng đột nhiên bật ra một tiếng cười làm người ta sợ hãi: “Hì hì, hôm nay đến lượt mình với công chúa...” Nói được nửa chừng, gã lại ngâm nga, có vẻ rất vui.
Công chúa, ý là công chúa Bạch Tuyết?
Người hầu dọn thức ăn xong thì bưng đĩa hoa quả bước ra khỏi phòng bếp, hoàn toàn không biết rằng có người đang lén theo dõi mình.
Đỗ Nhất Tân chui ra khỏi gầm bàn, tiện tay cầm lấy con dao gọt hoa quả nhét vào ngực, lặng lẽ đi theo sau lưng kẻ kia.
Đêm, càng lúc càng sâu.
Cảnh đêm hơi lạnh lẽo, gió lạnh cuốn mở rèm lụa, một chiếc lá lướt qua bậu cửa sổ trôi giạt xuống.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng vừa phải.
Cửa phòng ngủ không khóa, Mạc Vũ nhẹ nhàng đẩy, cửa mở ra.
Nhưng cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trong phòng, cô không khỏi nhíu mày.
Căn phòng trống rỗng, giường nhung gọn gàng, không có chút hơi người nào.
"Quý cô, cô đang tìm tôi sao?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Cô quay lại đột ngột, nhưng lưỡi kiếm sắc bén hơi lạnh đã dí thẳng vào cổ.
Lính canh một trái một phải giơ kiếm lên, mặt vô cảm.
Trước mặt, một người đàn ông trẻ với mái tóc nâu đang tươi cười nhìn cô.
"Ngày mai mới bắt đầu vũ hội.
Hôm nay ngài đến có phải vội quá không?"
Nghe đến đây, cô gái nhíu mày khẽ đến mức không thấy rõ.
Tiếp đó, vẻ mặt của hoàng tử trở nên hơi si dại: "So với những người trước, ngài còn đẹp hơn gấp bội."
Hoàn toàn không thua kém vẻ đẹp của Bạch Tuyết một chút nào, nếu có thể được làm thành tiêu bản thì hẳn phải tinh xảo và đẹp đẽ biết bao.
Mạc Vũ hiểu ra: "Ngươi thông đồng với ả."
"Không." Nụ cười của hoàng tử càng rõ, "Đây có lẽ là ngầm hiểu giữa vợ chồng, dù sao thì nàng cũng đã sớm biết ta có hứng thú gì rồi."
"..."
"Ngài không hề hoảng sợ, đúng là ngạc nhiên."
Cô gái quả thực quá bình tĩnh.
Cổ bị mũi kiếm chĩa vào mà vẫn ung dung như đang ngắm cảnh.
Hoàng tử bắt đầu cảnh giác, nhưng y lại nghe đối phương nói một câu như thế này:
"Ngươi sẽ thả ta ra."
Nghe vậy, y không khỏi cười, ý nói đây là một trò đùa ngu xuẩn, nhưng chợt nhận ra rằng mình không mở miệng được.
Mạc Vũ nhìn chằm chằm người đàn ông, đôi mắt nâu đen không biết từ lúc nào đã đổi màu, biến thành màu đỏ tươi, trở thành màu sáng nhất trong bóng đêm.
“Buông ra." Cô lặp lại.
Lần này, hoàng tử không cười nữa.
Với vẻ mặt đờ đẫn như một con rối: "Buông nàng ra."
Các lính canh nhìn nhau, bối rối, nhưng không dám trái lệnh, vẫn nghe lời dời kiếm đi.
Mạc Vũ liếc qua đám lính gác: "Để bọn họ..." Nói được một nửa, lại nghĩ tới cái gì, cau mày suy tư.
Sau đó, cô ghé sát vào tai hoàng tử, đôi mắt đỏ bừng càng lộ vẻ mê hoặc hơn.
Đôi môi màu đỏ son khẽ hé mở:
"Giết Đỗ Nhất Tân."
_______________
Đỗ Nhất Tân không hề ngờ rằng "đồng bạn" đang ngấp nghé mạng mình.
Cậu theo dõi người hầu dọc đường, thành công tìm thấy phòng ngủ của công chúa Bạch Tuyết.
Tên hầu kia gõ cửa, giọng nói run lên vì hồi hộp: "Công, công chúa, xin hỏi có phải muốn dùng hoa quả không."
Một lúc sau, từ bên trong truyền đến một tiếng đáp lại: “Vào đi.” Giọng nói như lụa, uyển chuyển sang trọng.
Khi gã mở cửa, Đỗ Nhất Tân mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu trắng ngồi bên trong, đang soi gương chải mái tóc đen, nước da trắng nõn nà.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đây là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ.
Cậu vốn muốn đợi người hầu đi khỏi rồi mới ra tay, ai ngờ ngồi xổm mười mấy phút, tên kia lại hoàn toàn không có ý định đi ra.
Không chỉ vậy, trong phòng còn phát ra những tiếng động lạ.
Bạn hiểu đó.
Nếu cứ nghe tiếp thì sẽ đi ngược lại các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, Đỗ Nhất Tân thầm nghĩ chi bằng ra tay luôn đi cho rồi, giết phắt là trở tay không kịp.
Đúng lúc này, nguyên tòa lâu đài đang ngủ say lại thức giấc.
Đèn đuốc sáng từ trong ra ngoài, ồn ào hẳn lên.
Binh lính mặc giáp nặng giẫm lên thảm khiến cả tòa nhà rung chuyển.
Tranh trên tường lắc lư vài lần vì chiến trận này, suýt rơi xuống.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Sau đó cậu nhanh chóng hiểu ra, bởi vì binh lính đang chạy bốn phía hét lên, "Bắt kẻ tình nghi 'Đỗ Nhất Tân'!"
Con người vốn luôn nhạy cảm với tên của chính mình.
Mới đầu Đỗ Nhất Tân còn nghi ngờ mình nghe nhầm, dù sao cậu cũng chưa gây ra chuyện gì, sao lại trở thành kẻ tình nghi được.
Tuy nhiên, những binh lính đó cứ lặp đi lặp lại câu này, cậu không thể không tin rằng cái tên trong miệng họ đúng là mình.
Hai người trong phòng ngủ nghe thấy bạo động, không quan tâm đến chuyện vụng trộm nữa.
Tên hầu sợ đến mức run lẩy bẩy, chưa kịp mặc quần áo đã vọt ra vì tưởng mình yêu đương vụng trộm với công chúa bị phát hiện, chạy nhanh như chớp, làm rơi không ít thứ dọc đường.
Đỗ Nhất Tân trốn trong bóng tối, cho rằng bây giờ là thời cơ tốt.
Không biết biến cố xảy ra có phải là vì không tuân theo quy trình hay không, nhưng bây giờ cậu cũng không để ý được nhiều như vậy nữa.
Tóm lại, điều kiện vượt qua là "giết công chúa Bạch Tuyết", hoàn thành nhiệm vụ xong thì bỏ chạy.
Tuy nhiên, mục đích ban đầu là để lấy quà lưu niệm...!Thôi, đi một bước tính một bước.
Ngay lúc vừa định vào phòng, cậu lại giẫm phải một tấm thẻ cứng.
Nhặt lên, phát hiện đó là một tấm thẻ căn cước.
Thứ này không phù hợp với rạp cổ tích, rõ ràng là đến từ thế giới bên ngoài.
Nhìn ảnh lại có phần giống với tên hầu vừa rồi.
Thảo nào tên hầu kia có khuôn mặt.
Chẳng lẽ gã cũng giống "A Thuận", vốn là người từ thế giới bên ngoài, nhưng lại trở thành NPC vì đã chết?
Ánh lửa đã đến gần phòng ngủ.
Đỗ Nhất Tân không dám chậm trễ, đẩy cửa đi vào.
Không khí trong phòng còn nồng nặc mùi sau khi hành sự, có thắp hương nhưng lại khiến mùi này càng nồng nặc hơn.
Người phụ nữ trên giường đã mặc bộ đồ ngủ nhẹ, đang uể oải dựa vào giường.
Tóc đen như mun, môi đỏ mọng như anh đào, lộ ra gần hết bộ ngực trắng như tuyết, gợi cảm quyến rũ.
Đây là...!Công chúa Bạch Tuyết.
Nhớ tới tiếng rên rỉ mà cậu nghe thấy trước đó, Đỗ Nhất Tân lau mặt.
Đục khoét tuổi thơ quá.
Người phụ nữ không có vẻ gì là ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cậu, nghiêng đầu: “Ngươi được hoành tử phái tới...!Giết người?” Có lẽ là nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt của thanh niên, nàng ta cười khúc khích, “Ngươi là người thứ ba rồi."
Công chúa Bạch Tuyết đã sớm biết rồi? Nàng ta và hoàng tử vừa yêu vừa hận như vậy, đối mặt với sát thủ cũng không sợ, là có vũ khí bí mật nào à?
Bạch Tuyết uốn tóc: "Ta không biết hoàng tử đáp ứng ngươi điều kiện gì.
Nhưng ngươi nghĩ, nếu giết ta thì chàng có buông tha cho ngươi, người duy nhất biết chuyện không?" Nàng ta xuống giường, lộ ra một đôi chân trắng nõn và mảnh mai, lại gần.
Đỗ Nhất Tân vô thức lùi lại một bước.
“Xem ra ngươi cũng là một đứa nhỏ thẹn thùng.” Thiếu nữ cười tủm tỉm, “Không bằng đi theo ta, ta sẽ chăm sóc ngươi, còn có thể cho ngươi hưởng thụ...! Sung sướng mà ngươi không tưởng tượng nổi.”
Người ta nói rằng anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Chỉ cần là đàn ông bình thường, nhìn thấy một báu vật khêu gợi như vậy đứng trước mặt mình, cho dù biết đó chỉ là NPC, thì cũng sẽ nảy sinh thú tính.
Thay vào đó, chính vì biết rằng chỉ là một NPC mà mình không cần chịu trách nhiệm, sau khi trải qua nguy cơ sống còn trong các rạp cổ tích trước đó, lúc này mới sẽ thất bại trong gang tấc, đắm chìm trong sự xinh đẹp dịu dàng của người đẹp.
Mà tên hầu bỏ chạy vừa rồi có khi chưa chết, mà là tự nguyện ở lại rạp cổ tích.
Tuy nhiên, Đỗ Nhất Tân đã tỏ vẻ từ chối: "Tôi còn chưa yêu đương trong sáng, sao có thể tự đào rỗng mình được."
Công chúa Bạch Tuyết sững sờ.
“Xin lỗi, tôi phải ra ngoài càng sớm càng tốt.” Đỗ Nhất Tân vuốt cổ người kia.
Cổ vừa mịn vừa nhỏ, như thể chỉ cần hơi mạnh tay là sẽ bẻ gãy, "Ứng Thịnh vẫn đang chờ tôi."
Thôi được, cũng có thể là không chờ.
Nghĩ đến chiếc gậy kim loại te tua mà cậu thấy trước đó, cậu lại thấy hơi bất an.
Bạch Tuyết chớp mắt, nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống.
Nàng không tranh cãi kích động hay kêu cứu.
Có vẻ như đến cuối nàng vẫn muốn làm một cô công chúa cao quý, duyên dáng chết đi.
"..." Tuy rằng Đỗ Nhất Tân vừa rồi nghe lén vô tình nghe thấy chuyện trên giường, cũng không cảm nhận được cái duyên dáng này.
Cậu rút dao, muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Nếu không, trò chuyện tiếp nữa thì có lẽ cậu không xuống tay nổi.
Hơn nữa, binh lính đang đến rồi, chắc chắn trước đó phải...
"Hơ?"
Bóng chồng xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu lắc đầu, thấy có hai nàng công chúa Bạch Tuyết đang điềm đạm nhìn cậu.
Cậu bị sao thế?
Ngay cả âm thanh cũng bị chồng chéo lên nhau.
Đầu óc choáng váng giống như say rượu, không kiểm soát được thăng bằng.
Sau đó, cậu ngã ngồi xuống, vô tình dùng tay đụng trúng vào bát hương trên bàn.
Mùi thơm hăng hắc phả vào mặt khiến cậu càng thêm choáng váng.
Là thứ này!
Lại ngẩng đầu nhìn, công chúa Bạch Tuyết cúi xuống, vẻ mặt thương hại, "Ngươi không sao chứ?"
Tại sao lại muốn đặt thứ này trong phòng ngủ, để tiện cưỡng gian người ta lúc ngủ à?
Trong lúc hỗn loạn, Đỗ Nhất Tân chỉ nghĩ được chuyện này.
Đột nhiên, cửa phòng ngủ bị đá tung ra, một nhóm binh lính xếp hàng tiến vào.
Gió lạnh xâm nhập, mùi thơm xa lạ kia lập tức bị thổi bay không ít, Đỗ Nhất Tân tỉnh táo hơn một chút.
Công chúa Bạch Tuyết thoạt tiên giật mình, sau đó bình tĩnh khoác thêm áo ngoài: "Ai cho phép các ngươi vào?"
Mà phía sau binh lính lại là hoàng tử.
Nhưng y dường như không nhìn thấy công chúa, ánh mắt chuyển thẳng đến thanh niên đang ngồi trên mặt đất, tàn nhẫn ra lệnh: "Giết hắn."
Chờ chút đã, ngài hoàng tử, có phải ngài giết nhầm người rồi không?
Mà Đỗ Nhất Tân còn chưa kịp hỏi thì đám lính đó đã xông lên.
“Láo xược, các ngươi muốn làm gì!” Công chúa Bạch Tuyết sợ hãi kêu lên.
"Xin lỗi, thưa công chúa", một người lính trả lời, "Đây là một nghi phạm đang bỏ trốn, xin người hãy di chuyển đến nơi an toàn."
Đỗ Nhất Tân gắng gượng đứng dậy, tránh được đợt tấn công đầu tiên.
Mà cái bình ở vị trí vừa rồi đã vỡ tan tành, vài thanh kiếm cắm xuống đất.
Hoàng tử đứng sau đám người, khuôn mặt vô cảm, đôi mắt đỏ rực lạnh như băng.
Đỏ rực...
Cậu vẫn nhớ rằng hoàng tử mắt xanh mới đúng.
Chẳng lẽ có thiết lập khi tức giận thì mắt đổi màu?
Nhưng mà tại sao hoàng tử lại lật lọng.
Ám sát công chúa rõ ràng là lệnh của đối phương, lúc này lại dẫn quân đi bắt, y đang làm gì vậy?
Đỗ Nhất Tân lăn lên giường công chúa Bạch Tuyết.
Một giây sau, giường đệm cũng bị thọc tan nát, bung ra một đống bông.
Cậu chạy đến chỗ hoàng tử, muốn trốn ra từ cửa, nhưng lại thấy người đàn ông bất động như con rối, tay cầm thanh kiếm bên thắt lưng.
Không ổn!
Cậu vội phanh gấp, vụt qua một bên.
“Phụt—” Thanh kiếm đâm vào bụng..