Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính:...!#.- /.....--.- / --.--.-
Ánh sáng lờ mờ, không khí nóng bỏng.
Một chàng trai khá điển trai bị một người đàn ông mặc Âu phục ôm chặt.
Chàng trai mê man, mắt ngân ngấn nước, anh nghe thấy người đàn ông cất lên giọng nói dễ nghe: "Đi nhầm phòng? Anh cho rằng tôi sẽ tin lời nói dối đó sao?".
Chàng trai giãy giụa, vừa xấu hổ vừa giận dữ đấm ngực người đàn ông: "Sếp tổng, anh nghe tôi giải thích đã".
Người đàn ông cười khẩy, nắm cằm chàng trai, cúi đầu.
Lúc miệng người đàn ông chỉ cách môi chàng trai một đốt ngón tay, chàng trai thở phào nhẹ nhõm, đẩy người đàn ông trước mặt ra.
"Được rồi người anh em, đừng hôn, chương này kết thúc ở đây.
Gần đến giờ tan sở rồi, chương sau để mai làm."
Chàng trai vỗ ngực người đàn ông, cười ha ha: "Vừa nãy đánh anh có đau không?".
Người đàn ông che ngực lại, lặng lẽ gật đầu.
Chàng trai châm một điếu thuốc, vươn tay: "Tôi tên là Hà Gia, anh là?".
"Sở Đường."
Hà Gia nhìn khuôn mặt tuấn tú của Sở Đường: "Nghe nói anh mới tới vào hôm nay à? Trước đây chưa từng làm công việc này nhỉ?".
Sở Đường gật đầu.
Hà Gia tò mò hỏi: "Anh đến từ đâu thế? Sao lại đến phòng lấp hố của chúng tôi?".
Ai cũng biết rằng phòng lấp hố của Cục Xuyên nhanh là nơi vất vả nhất nhưng lại có lương thấp nhất.
Sở Đường ấp úng: "Thị trường không ổn lắm...!Trước đây tôi là nam hai trong ngoài bất nhất của Tấn Giang xanh lè".
"À..."
Nghe vậy, Hà Gia nhìn Sở Đường đầy thương cảm.
Truyện hường phấn đang thịnh hành trên Tấn Giang xanh lè, làm nam hai dịu dàng còn được, chứ làm nam hai trong ngoài bất nhất thì đúng là không dễ sống thật!
Không thể quá tàn nhẫn, cũng không thể đầu hàng, lại còn không thể đoạt mất sự nổi bật của nam chính.
Mấy năm nay, rất nhiều nam hai trong ngoài bất nhất đều lũ lượt đổi nghề.
Nhưng hiểu là một chuyện, Hà Gia vẫn xáp lại gần Sở Đường: "Người anh em, tôi không hề có ý cười nhạo anh, nhưng hôm nay nhớ về xem mấy bộ phim BL kinh phí thấp đấy, ok?".
Anh đã ở đây một thời gian, cũng gặp qua vài người của Tấn Giang xanh lè.
Đại đa số đều có ngoại hình ưa nhìn, nhưng công việc lại vô cùng "đáng sợ".
Rất nhiều người không thể hôn cổ, nghe nói là do quy định không được miêu tả từ cổ trở xuống.
Sở Đường hoang mang: "Sao phải xem?".
Hà Gia thấy anh ta thực sự không hiểu, gạt tàn thuốc: "Theo mạch phim mà chúng ta vừa diễn, anh là sếp tổng độc đoán, còn tôi ngây thơ dễ thương.
Vì tôi đi nhầm phòng nên anh tưởng tôi muốn hiến thân cho anh, do đó chương sau chắc chắn sẽ là một đêm 'nồng cháy' của hai ta.
Sau đó tôi trở thành thư kí của anh, còn anh luôn muốn nhục nhã tôi, rồi hai ta vừa thù ghét vừa cộng tác, nhờ sự tiếp xúc trong công việc mà nảy sinh tình yêu.
Trải qua hàng loạt drama, cuối cùng chúng ta thành một đôi giai ngẫu...".
Sở Đường không khỏi bật cười, hỏi chàng trai trẻ thú vị trước mặt: "Còn anh, sao lại tới đây?".
Nghe vậy, gương mặt Hà Gia vốn đang tươi cười lập tức tối sầm lại, anh nhả khói: "Ông đây bị hãm hại".
*
Tại sao anh tới phòng lấp hố ư?
Hà Gia nghiến răng.
Anh đã tận tụy làm đại ca N năm ở Tiểu thuyết dành cho nam, lãnh đạo một nhóm đàn em lúc thì đùa giỡn nữ chính, khi lại bắt cóc nữ chính, vui hết nấc.
Nhưng anh lại bị chơi xỏ.
Có một lần nhận vai diễn khách mời, như thường lệ, Hà Gia bắt cóc một người phụ nữ trông thuần khiết như hoa lan trắng, cười ranh mãnh với nam chính: "Đưa tôi năm triệu, nếu không, vợ anh sẽ bị tôi và đàn em cho bay màu!".
Nam chính dập điếu thuốc, thở dài: "Người mà anh bắt không phải vợ tôi".
Hà Gia tức giận: "Thằng nhóc này, sao không đi theo kịch bản thế? Đáng nhẽ anh phải nhanh chóng cho người đánh tôi, thể hiện bản lĩnh đàn ông chứ!".
Mắng nam chính xong, Hà Gia lại nhẹ nhàng an ủi người phụ nữ trong lòng: "Đừng sợ, đây là dao nhựa, nhưng mà người đàn ông của cô có hơi nhát đấy".
Nam chính lại thở dài: "Haiz, người đằng sau anh mới là 'vợ' tôi".
Hà Gia quay đầu lại, thấy một cậu bé trắng trẻo đang dụi mặt vào áo với đôi mắt đỏ hoe, vừa nấc vừa van xin kiểu "Làm ơn thả chị em ra, đừng làm tổn thương chị ấy".
Anh khiếp sợ, lại ngoảnh đầu nhìn nam chính.
Không biết nên nói "Sao lại là nam!".
Hay là "Đến thiếu niên mà anh cũng không buông tha!".
Nam chính nhìn vẻ mặt Hà Gia, bất đắc dĩ: "Anh không biết nơi đây là Tấn Giang xanh lè hả? Đừng hiểu lầm, tôi không yêu đương với trẻ em, do thể loại thụ này đang là xu hướng ở đây".
Đàn em lập tức lùi lại hai bước, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ trải qua chuyện này.
Hà Gia phản ứng nhanh nhất: "...!Tấn Giang xanh lè? Là diễn đàn văn học BL trứ danh?".
Nam chính gật đầu cười.
Hà Gia nhìn nam chính một lượt.
Quần áo hàng hiệu có giá hàng chục triệu, eo thon, chân dài.
Anh nghĩ thầm, chẳng trách thoạt nhìn đẹp trai hơn nam chính Tiểu thuyết dành cho nam nhiều.
Nam chính nhìn Hà Gia đầy hứng thú, Hà Gia vừa cười nhạo người ta, hơi xấu hổ: "Xin lỗi, lần đầu tiên tôi nhận được nhiệm vụ ở đây, nghiệp vụ chưa đủ thành thạo".
Nam chính khoan dung: "Không có việc gì".
Hà Gia vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe đối phương nói: "Mỗi phút tôi kiếm được hàng trăm triệu, cảnh NG này tốn mất mười phút, anh định đền bù thế nào?".
Hàng trăm triệu??!
Nam chính trong Tiểu thuyết dành cho nam cũng chỉ có hàng chục triệu mỗi phút thôi ok?!
Sao Tấn Giang xanh lè các anh kinh khủng thế?
Vì thế Hà Gia chết lặng: "Tôi không có tiền, nhưng tôi có thể biểu diễn tài nghệ.
Đập đá trên ngực, nhảy qua vòng lửa, kịch đổi mặt nạ, tôi làm được hết".
Nam chính phì cười: "Anh thú vị thật đấy, chúng ta làm bạn đi"..