Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường


"Thập Tư?" Tăng Nhậm quay vòng vòng như một con ruồi mất đầu, "Cậu ấy đâu rồi? Không lẽ ý của bát quái là Thập Tư phải trở thành mồi nhử để bảo đảm cho sự an toàn của mình? Không đời nào! Mình không muốn điều đó đâu!"
"Trên này." Thập Tư vỗ nhẹ cái lồng, thế rồi hạ tay xuống, máu chảy xuống cằm cậu, rơi xuống lồng.
Tăng Nhậm, dường như chưa nghe thấy Thập Tư, liên tục nhìn xung quanh, Thập Tư thậm chí còn trông thấy anh ta ngẩng đầu nhìn lên, nhưng dù vậy dường như anh vẫn không nhìn thấy gì cả.

Với gương mặt hoảng loạn, anh quay đầu nhìn xung quanh, thế nhưng anh ta thực sự không thể trông thấy cậu.

Cái lồng này có hiệu ứng ẩn mình sao?
"Thập Tư, cậu ở đâu? Đừng làm tôi sợ!" Tăng Nhậm bất lực hét lên.
Một người đang sống sờ sờ đột nhiên biến mất quả thực là một chuyện rất đáng sợ, đặc biệt là khi anh chính là người chọn đi theo hướng này.

Thập Tư quan sát anh ta liên tục hét lên, và cuối cùng tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, môi anh trắng bệch, liên tục run rẩy, như thể đã bỏ cuộc.
Sau ba giây như vậy, Tăng Nhậm đặt khay của mình lên mặt đất trong khi nặng nề thở hắt ra, "Tôi là người chuyên tạo ra phép màu đấy, tôi sẽ tìm thấy cậu sớm thôi!"
Biết mình không thể trông chờ được gì vào anh ta, Thập Tư nắm lấy chiếc lồng để đứng dậy.

Chiếc lồng sắt lạnh như một tảng băng, và cảm giác như thể hai bàn tay của cậu sẽ bị đông cứng cùng với nó nếu như cậu vẫn tiếp tục nắm lên nó.

Cánh cửa mà cậu bị kéo vô đã biến mất, vậy nên việc tìm một cách để ra ngoài là hoàn toàn bất khả thi.
Dùng tay giữ vết thương trên trán, Thập Tư cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trong túi mình mà cậu có thể dùng để gửi một bức thư ra bên ngoài.

Cậu lục lọi qua các ngăn túi và ngoại trừ mấy miếng băng urgo cùng cồn, cậu chỉ mang theo mình có mỗi giấy tờ nghỉ việc.
Thập Tư xé đi trang cuối có tên cậu trên đó, vo chặt tờ giấy thành một quả bóng và ném nó xuống từ cái lồng.

Quả bóng rơi trúng người Tăng Nhậm, thế nhưng anh ta hoàn toàn không cảm nhận được bởi vì nó quá nhẹ.

Anh ta vẫn đang khom lưng trên mặt đất xem bát quái của mình, gương mặt tràn đầy căng thẳng; hoàn toàn vô ích.
[Trans: Tui cũng không biết đoạn này tác giả biểu việc Thập Tư ném quả bóng giấy đến chỗ Tăng Nhậm là vô ích vì Tăng Nhậm không để ý thấy quả bóng, hay là biểu Tăng Nhậm đang làm mấy việc vô ích nữa:v]
"Lạnh quá." Thập Tư kéo mạnh quần áo của mình, thế nhưng vẫn không thể ngăn được cơn gió lạnh.

Cậu có thể cảm nhận thấy cơ thể của mình, và thậm chí là phổi mình đang lạnh run.

Mặc dù không có nhiệt kế ở đây, nhiệt độ này chắc chắn là khủng khiếp hơn so với một người có thể tưởng tượng được, và nếu như cậu ở trong này thêm một lúc nữa, cậu có thể sẽ lạnh cóng đến chết mất.
Sau ít phút, Thập Tư có thể cảm nhận thấy máu trên khuôn mặt mình đã đông lại.

Cậu mở mắt ra và nhìn lên bầu trời.

Đôi mắt tối của cậu không có cảm xúc, như thể cậu không cảm nhận được tình trạng của mình đang nguy cấp như thế nào.
Thành thật mà nói, cuộc đời của Thập Tư tràn đầy cái chết: cha mẹ cậu, gia đình cùng bạn bè, và thậm chí cả gia đình của người dì gái hoàn toàn không can hệ nữa.


Góc nhìn về cuộc sống của Thập Tư không tích cực như người ta nghĩ, cậu có bản năng của người sống sót; cậu muốn sống, và cậu sẽ không hoảng loạn kể cả khi đối mặt với tử thần.
Cậu từ lâu đã sẵn sàng để một ngày nào đó qua đời vì tai nạn rồi.
"Cậu không được chết! Cậu nhất định phải chờ cho đến khi tôi tới cứu cậu đấy!" Tăng Nhậm, người vẫn đang xem bát quái trên mặt đất, hét lên, "Tôi sẽ tính toán nó ngay bây giờ đây! Bát quái nói tôi nhìn về phía sau...! về phía sau?" Tăng Nhậm quay đầu, anh cúi đầu xuống và trông thấy quả bóng giấy mà Thập Tư vừa mới ném xuống.

Anh vội vã nhặt nó lên và mở ra, luống cuống đến mức suýt xé rách nó.

Trải phẳng nó xuống, Tăng Nhậm đọc những chữ ở trên đó, nó hẳn là một bản hợp đồng, với tên của Thập Tư được ghi ở trong này, và bên cạnh đó là một chữ đậm được ghi bằng máu: Trên.
"Trên? Trên đâu?" Tăng Nhậm ngơ ngác lùi lại để nhìn lên trên, thế nhưng tất cả những gì anh có thể thấy là những chiếc lồng dày đặc, chúng đều trống rỗng và hoàn toàn không có gì bên trong.
Tăng Nhậm, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của chữ 'Trên' này, gấp tờ giấy lại và đặt nó vào trong túi với một ánh nhìn kiên định trên khuôn mặt, trông giống như anh không có ý định rời đi cho đến khi tìm thấy Thập Tư vậy.
Ở một diễn biến khác, Đơn Vị Đặc Biệt nhận được tin rằng sân chơi bị mở ra và đang có một cuộc họp khẩn cấp.

Họ gửi các nhân viên của mình đi để bao quanh sân chơi, thế nhưng hiện tại họ thậm chí còn không biết được sân chơi này là gì, nói đơn giản là họ đang loạn hết cả lên.
Ninh Dương Tắc đi đi lại lại xung quanh phòng họp, "Sao? Có tin tức gì từ Đơn Vị Thanh Tra chưa?"
"Vẫn chưa, lúc trước họ đã nói rằng địa điểm này thuộc khu vực không nguy hiểm, họ chưa từng thực hiện nghiên cứu ở đây, vậy nên bây giờ họ phải đang phân tích từ con số không.

Không dễ để hoàn toàn xác định được các thành phần của sân chơi đâu." Hạ Lạc Vũ lật qua các tài liệu, "Nhưng tôi có tìm thấy vài thứ."
Tinh thần của Ninh Dương Tắc phấn chấn hẳn lên, "Là gì vậy?"
"Sân chơi lần này đã mở ra ở gần khu vực ngoại ô, và mặc dù nó ở gần bến tàu điện ngầm, không có nhiều người bị kéo vào trong.

Tôi đã tìm kiếm những từ khóa dựa theo địa điểm này, và tìm thấy rằng 3 ngày trước tổ chức Màn Đêm đã phát ra một cảnh báo, nói rằng sẽ có một sân chơi mở ra ở đây."
"Gì cơ? Màn Đêm? Tổ chức đã liên hệ những Người Sống Sót để giúp những người bình thường an toàn vượt qua sân chơi ư?" Ninh Dương Tắc khẽ cau mày, "Tổ chức đó thậm chí còn dự đoán được thời gian mở ra của sân chơi này sao?"
"Đúng vậy, nhưng họ không nói khi nào nó sẽ mở ra, chỉ biết là nó sẽ mở ra trong thời gian gần mà thôi, và tôi nghi ngờ rằng có những Người Sống Sót thuộc tổ chức này hiểu biết rất rõ về cách thức vượt qua sân chơi ấy." Hạ Lạc Vũ đưa thông tin trong tay mình cho Ninh Dương Tắc, "Vì sân chơi đã mở ra, đồng nghĩa với việc có Người Sống Sót.

Tôi đã xem xét cả ba Người Sống Sót ở khu vực này rồi."
Ninh Dương Tắc xem tài liệu trong tay mình, "Cái này không giống với tài liệu của chúng ta mà?"
"Đúng vậy, nó không giống." Hạ Lạc Vũ gật đầu, "Lúc đầu tôi đã nghĩ rằng lại có ai đó giấu giếm tin tức với chúng ta, nhưng cuối cùng, tôi phát hiện ra rằng khả năng là không cao, bởi vì chỉ có ba Người Sống Sót đã quay trở về khu vực đó mà thôi."
Nếu như có nhiều Người Sống Sót mà họ đã bỏ sót, có lẽ đã dễ hiểu hơn rồi.

Nếu như chỉ có ba Người Sống Sót ở khu vực này thì việc bị báo cáo thiếu là gần như không thể.

Để có thể bảo đảm an toàn, Đơn Vị Đặc Biệt đã chia thành nhiều đội, họ được chỉ định ở những khu vực riêng biệt để tính toán số lượng người.

Nếu như một đội với hơn mười người thậm chí còn không thể xác định được liệu ba Người Sống Sót kia có đang nói dối hay không, thì sẽ vấn đề lắm đây.
Ninh Dương Tắc ngay tức khắc phản ứng lại, "Cậu đang tính toán những Người Sống Sót vô danh ư?"
"Đúng vậy." Hạ Lạc Vũ đưa cho Ninh Dương Tắc một tờ thông tin khác, "Chúng tôi đã nhờ những Người Sống Sót quay trở lại từ sân chơi này viết về những Người Sống Sót khác mà họ nhớ được để thu thập dữ liệu và có một người liên tục xuất hiện."
"Tăng Nhậm?"
"Vâng, là anh ta." Hạ Lạc Vũ gật đầu, "Anh ta là một Người Sống Sót cấp B, vậy nên có vài Người Sống Sót có ấn tượng về anh ta."
Ninh Dương Tắc khẽ nhăn mặt, "Vậy ra đó là anh ta."
"Hmm? Anh biết người này sao, Đội Trưởng?" Hạ Lạc Vũ thì thầm có chút buồn, "Tôi đã đi điều tra những người được báo cáo là mất tích, thế nhưng không có ai tên Tăng Nhậm mất tích cả, cũng không có ai báo cáo về chuyện đó.


Vậy nên tôi đã phải tra cứu trong sổ hộ khẩu, cuối cùng thành ra là có không dưới 20 người tên Tăng Nhậm ở khu vực này."
"Là vậy sao?" Ninh Dương Tắc để thông tin qua một bên, "Có ai khả nghi không?"
"Có đó, nhưng chỉ một người thôi." Hạ Lạc Vũ kéo ra tài liệu về một người, "Tôi đã bắt đầu tìm kiếm thông tin sau khi chắc chắn tên của người này là Tăng Nhậm, và cuối cùng tìm thấy một người phù hợp với mô tả.

Tăng Nhậm, là trẻ mồ côi, đã theo học một thầy bói sau khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, nhưng đã bị bắt vì lan truyền mê tín dị đoan, và sau đó không ai biết chỗ ở của anh ta.

Anh ta đã bí mật thỉnh thoảng xem bói kiếm sống."
"...Là kiểu người không có ràng buộc và không có liên hệ với những người bình thường sao?"
Hạ Lạc Vũ gật đầu, "Đó là tại sao đã không có ai đi báo cáo anh ta mất tích."
"Là anh ta." Ninh Dương Tắc vỗ mạnh bàn, "Những người đã ở cùng sân chơi với anh ta có nói cho ta biết nó thuộc hệ gì không?"
"Đây chính là vấn đề đấy, họ không biết đây là sân chơi gì cả," Hạ Lạc Vũ bất lực ngồi phịch xuống mặt bàn, "Tôi đã tìm hồ sơ của tất cả những Người Sống Sót mà Tăng Nhậm từng có liên hệ, và cuối cùng phát hiện ra rằng những Người Sống Sót này toàn bộ đều đã quay trở lại từ cùng một sân chơi, nhưng không may là, không ai trong số họ có thể kể lại chính xác."
"Không biết nó là sân chơi gì sao?"
Hạ Lạc Vũ gật đầu, "Theo như lời họ nói, thì sân chơi đó rất kì lạ, sương đen có mặt ở khắp mọi nơi, và toàn bộ những thứ bên trong đều vượt quá sức tưởng tượng của con người; đủ mọi thể loại tượng đồng kỳ dị, những bộ xương khô cùng với những cái lồng.

Họ đã hoang mang kể từ thời lúc họ đi vào cho tới khi họ đi ra."
"Một sân chơi mà thậm chí là những Người Sống Sót cũng không thể biết nó là gì ư?" Ninh Dương Tắc khẽ cau mày, "Vậy chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng Đơn Vị Thanh Tra sẽ nhanh chóng có kết quả mà thôi, và Tăng Nhậm..."
"Đội Trưởng, anh biết Tăng Nhậm sao?"
"Không hẳn, tôi chỉ mới nghe nói về anh ta thôi." Ninh Dương Tắc có một biểu cảm kì lạ, "...Nếu như tôi không nhớ nhầm."
...
"Mình biết rồi! Thập Tư chắc chắn đang ở bên trong cái lồng!" Tăng Nhậm nhìn lên trên trời như thể vừa đột nhiên nhận ra, "Bát quái nói với mình rằng cái lồng là nơi an toàn nhất, Thập Tư đang mất tích, và tờ giấy nói rằng cậu ấy ở trên, phải rồi, Thập Tư chắc chắn đang ở trong cái lồng."
Tăng Nhậm ném bát quái xuống, vội vã lao tới cửa tiệm nhỏ gần nhất để lấy một cái thang, thế rồi đặt nó phía dưới cái lồng.

Tăng Nhậm càu nhàu và leo lên.
Cửa tiệm nhỏ là một ki-ốt được mở ở trong công viên và thi thoảng thực hiện một chút công việc chăm sóc công viên, và mặc dù nó đã bị đóng cửa suốt thời gian này vì sự trở lại của Người Sống Sót, chiếc thang đã luôn ở đấy và đủ mạnh để cho Tăng Nhậm leo lên đỉnh của nó.
"Thập Tư!" Tăng Nhậm thở hổn hển, đứng ở trên chiếc thang, "Tôi đang tới chỗ cậu đây! Hử? Không phải đây sao?"
"Tôi ở đằng này." Thập Tư vô cảm nói.
Tăng Nhậm chớp mắt trong khi nhìn vào chiếc lồng bên cạnh mình, Thập Tư đang ngồi ở trong đó, máu đông lại trên mặt cậu, trông có chút mệt mỏi.
"Đừng lo! Tôi giờ đang tới để cứu cậu đây!" Tăng Nhậm vội vã leo xuống, thì thầm trong khi làm như vậy, "Thật đáng kinh ngạc, rõ ràng ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong lồng từ phía dưới, nhưng nếu leo lên tới cùng độ cao với cái lồng thì ta có thể nhìn thấy người ở bên trong đó, sân chơi này là thứ quái quỷ gì vậy?"
Thập Tư dựa trên thành lồng, "Tôi chỉ biết rằng nếu như anh không quay lại, tôi sẽ bị cóng cho tới chết."
"Tôi sẽ không để cho cậu chết đâu!" Tăng Nhậm thì thầm với niềm tin mãnh liệt, "Tôi sẽ làm gì nếu như cậu chết đây, liệu tôi sẽ lại một mình sao? Tôi không muốn tiếp tục sống như vậy suốt phần đời còn lại đâu, cậu chính là người bạn duy nhất của tôi."
Thập Tư cúi đầu xuống để nhìn anh ta thông qua khe hở trong lồng, Tăng Nhậm mới vừa tìm thấy mấy món đồ có thể dùng được.

Thập Tư thấy anh ta tìm kiếm đồ đạc trong một lúc lâu, và cuối cùng chọn ra một cái kìm, nghĩ mình có thể cắt các thanh chắn của chiếc lồng với nó.
Leo lên chiếc thang, Tăng Nhậm thận trọng bước lên bậc thang cao nhất, bám lấy cái lồng bằng một tay và cắt nó với chiếc kìm bằng tay còn lại.

Anh không thể dùng nhiều sức bởi dưới chân đang không ổn định, thế nhưng Thập Tư có thể trông thấy rằng cái kìm đang để lại dấu vết trên các mấu nối của chiếc lồng, điều này có nghĩa cái thứ này chỉ là sắt bình thường có thể bị cắt bằng lực thường.

"Khó quá." Tăng Nhậm cau mày và cố gắng, và Thập Tư có thể trông thấy những ngón tay của anh có chút trắng đi vì dùng lực.
Ngay lúc ấy, chiếc thang dưới chân anh chuyển động, và khoảnh khắc tiếp theo Tăng Nhậm ngã về phía sau do bị mất thăng bằng.
Vươn người để kéo Tăng Nhậm lên thông qua kẽ hở trong lồng, Thập Tư thở hắt ra.

Các ngón tay của cậu hoàn toàn lạnh cóng, đến cả các giác quan của cậu cũng có chút tê dại.

Cậu chỉ có thể nắm thật chặt tay mình để ngăn Tăng Nhậm khỏi ngã xuống.

Nếu như ngã xuống từ độ cao này, Tăng Nhậm sẽ bị thương.
"Suýt nữa thì, cảm ơn nhé!" Tăng Nhậm sợ hãi nhìn xuống chân mình trước khi nắm lấy các thanh chắn của chiếc lồng để ổn định cơ thể, "Thập Tư, hai tay của cậu lạnh quá."
Chỉ sau khi bảo đảm rằng Tăng Nhậm đã ổn thì Thập Tư mới buông tay ra, tay cậu vô cùng đỏ và thi thoảng lại run lên.
Nhiệt độ bên trong chiếc lồng đã rơi xuống mức, mà nếu như tiếp tục ở lại thêm nữa cậu chắc chắn sẽ bị lạnh cóng cho tới chết do nhiệt độ thấp, "Ưm."
"Chỉ đáp lại một tiếng thôi sao?" Tăng Nhậm bối rối gãi đầu, anh nhìn thấy Thập Tư nhắm mắt lại, và thế rồi tiếp tục mạnh mẽ cắt chiếc lồng, "Bên trong đang rất lạnh, đúng chứ? Cậu bây giờ không được ngủ đâu đấy! Hay là cậu nói chuyện với tôi đi? Hãy nói tôi nghe cậu ở đây vì điều gì, được chứ? Tôi đã ở đây hơn một tháng rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu đấy."
Thập Tư đáp lại bằng một giọng thì thào với đôi mắt nhắm, "Không phải anh đã thấy giấy tờ nghỉ việc rồi sao?"
"Công ty tổ chức tour du lịch? Tôi nhớ rồi, cậu là một hướng dẫn viên du lịch, thảo nào vừa nãy cậu mạnh dã man.

Cậu hẳn phải có thể lực rất tốt để trở thành một hướng dẫn viên du lịch nhỉ!" Tăng Nhậm lắp bắp nói bừa, "Thực ra, thể lực của tôi cũng khá tốt đấy, thế nhưng nãy tôi như vậy là bởi vì tôi đã đang phải lẩn trốn khỏi cảnh sát thành phố."
Mở hờ mắt, Thập Tư nhìn đôi tay của Tăng Nhậm.

Hai tay của anh ta rất sạch, không có dù chỉ là một chút dấu vết bị thương, bởi vì thuật xem vận mệnh, chỉ có các đầu ngón tay của anh ta là hơi chai đi.
Với một tiếng leng keng, chiếc lồng bị cắt, và Tăng Nhậm ngạc nhiên mở to hai mắt, "Tôi cắt được nó rồi!"
Dường như chiếc lồng này chỉ là một chiếc lồng bình thường, và có thể bị xử lý theo cách thông thường, thế nhưng thực sự là đơn giản như vậy sao?
Thân ảnh màu trắng Thập Tư nhìn thấy trước đó dường như chưa từng xuất hiện lại lần nữa, và cậu không biết thứ đã kéo mình vào bên trong chiếc lồng này là gì.

Liệu có quá sớm để hạ cảnh giác xuống không, chuyện gì đang xảy ra với sân chơi này vậy? Nó có thực sự đang thu thập con người, mục đích là đặt tất cả mọi người vào trong những cái lồng?
Nếu như những điều Tăng Nhậm nói là đúng, rằng chỉ khi ở trên cùng độ cao ta mới có thể nhìn thấy những thứ khác ở ngang hàng, vậy thì khi đó thân ảnh trắng là ở phía trên cậu ư? Nó ở đâu đấy mà cậu hoàn toàn không thể nhìn thấy được khi đang ngồi bên trong cái lồng.
Cân nhắc điều này trong đầu, Thập Tư khó khăn bám lấy thành lồng để đứng lên.

Khói trắng được thở ra từ miệng cậu chậm rãi trôi dạt ra ngoài chiếc lồng.
"Ớ? Tại sao cậu lại đứng lên?" Tăng Nhậm thấy có chút kỳ lạ, thế nhưng hai tay anh vẫn không ngừng chuyển động.
Thập Tư nhìn xung quanh và rồi chứng kiến: những chiếc lồng lớn bé đang lấp đầy bầu trời, và ở nơi xa nhất mà cậu có thể nhìn thấy chỉ có bóng tối tồn tại.

Ngay lúc đó, một chấm trắng nổi bật lên trong bóng tối, và ở bên trên một chiếc lồng cách Thập Tư một mét trên cao, một bóng trắng đang khom lưng, với đôi mắt là hai lỗ đen, trong khi trống rỗng nhìn chằm chằm vào Thập Tư, cứ bất động như vậy.
Hẳn là, nó đây.
Thập Tư và nó nhìn chằm chằm nhau.

Ba giây trôi qua, nhưng lại dài như một thế kỷ.

Nhìn thấy Tăng Nhậm bối rối chiếc bóng trắng đứng dậy, chỗ trống màu đen dường như là miệng nó cong lên, như thể nó đang nở một nụ cười đầy ác ý.

Giây tiếp theo, nó trực tiếp nhào xuống từ phía trên, như một con chim đại bàng đi bắt con mồi của mình.
"Xuống đi!"
"Gì cơ?"
Hoàn toàn không nhận thức được tình hình, Tăng Nhậm đờ đẫn nhìn Thập Tư.


Khoảnh khắc tiếp theo, một lực mạnh chạm vào chiếc thang và kéo khiến cho nó trực tiếp rơi xuống, vậy nên Tăng Nhậm vội vã bám lấy chiếc lồng, chiếc kìm trong tay anh rơi vào trong chiếc lồng của Thập Tư.

Thập Tư vươn ra để kéo Tăng Nhậm vào trong trong khi chiếc lồng tiếp tục rung lắc.

Thập Tư có thể nhìn thấy rõ thân ảnh màu trắng đang leo lên trên đỉnh của chiếc lồng.
"Gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tăng Nhậm lo lắng nhìn sang trái phải, "Chuyện gì đang diễn ra vậy? Tại sao chiếc lồng lại đang rung lắc vậy?"
Thập Tư hỏi, có chút lơ đãng, "Anh không thể nhìn thấy nó sao?"
"Nhìn thấy gì cơ?" Tăng Nhậm bám lấy chiếc lồng, thế rồi anh ta cẩn trọng liếc xuống, "Ở độ cao này, nếu như ngã xuống, tôi có bị gãy chân không?"
Thân ảnh màu trắng trên lồng di chuyển và quấn mình trong khi leo dọc theo chiếc lồng tới phía trước mặt họ tạo ra một thanh âm chói tai, giống như một con thú dữ bị khiêu khích.

Lớp bên ngoài của chiếc lồng mà nó bám lấy phát ra một tiếng động cót két và những thanh sắt nhanh chóng bị ăn mòn thành gỉ sắt.

Với mức độ ăn mòn này, các thanh sắt có thể ngay lập tức bị gãy.
"Coi chừng!"
Những thanh sắt mà Tăng Nhậm nắm lấy vỡ vụn, và dưới tác động của trọng lực, anh cũng ngã mạnh xuống, tạo ra một âm thanh đáp đất rất nặng nề, như thể anh ta đã ngã xuống một cách bất tiện, hoàn toàn không chuyển động.
Lỗ hổng của chiếc lồng bị chặn lại bởi thân ảnh màu trắng, thế nhưng nó nhảy thẳng xuống như thể vẫn chưa thỏa mãn.

Thập Tư nhân cơ hội rời đi qua lỗ hổng này, và nhiệt độ bên ngoài khiến cho cậu run lên, lần này không phải vì cái lạnh, mà vì đột ngột trở về một nơi có thể coi là ấm.
"Đây là thứ quái quỷ gì vậy? Tại sao nó lại cứ đuổi theo tôi cơ chứ?" Tăng Nhậm liên tục né tránh những đòn tấn công của thân ảnh màu trắng, "Không đúng, bát quái nói đây là nơi an toàn nhất mà, sao lại như thế này?!"
Thập Tư đuổi theo phía sau anh ta, thế nhưng thân ảnh màu trắng dường như chỉ nhận ra mỗi mình Tăng Nhậm, hoàn toàn ngó lơ Thập Tư.
Ở mặt khác của công viên, Gian Niệm, cuối cùng cũng tới nơi, trông thấy thân ảnh màu trắng.

Hắn khẽ cau mày, và một lát sau hắn quay xung quanh và nắm lấy cổ áo của người đàn ông đằng sau mình, "Màn Đêm có nói với cậu sân chơi này thuộc hệ gì không?"
Người đàn ông bình tĩnh lắc đầu, "Tôi không nghĩ đây là điều mà cậu sẽ hỏi đấy, sau cùng thì, cậu là người sẽ phải đảm bảo tôi an toàn rời khỏi đây mà."
"À thế à? Vậy thì tại sao gã ta lại ở đây?" Gian Niệm buông cổ áo người đàn ông ra, "Dường như là cậu không tin tôi, vậy nên đã đi tìm vài Người Sống Sót khác, thế nhưng mắt nhìn của cậu thực sự rất tệ khi chọn thuê gã đấy."
Người đàn ông nhìn Gian Niệm, "Ý cậu là gì?"
"Tăng Nhậm là một gã khét tiếng." Gian Niệm đuổi theo sau, "Tôi không thể để Thập Tư ở gần gã đó được."
...
"Người báo vận(*)? Đó là gì vậy?" Hạ Lạc Vũ lặp lại cụm từ này, nghĩ ngợi.
(*)Từ này mang nghĩa hơi khác một chút so với 'thầy bói', dùng để nói đến những người dự đoán trước được những việc không tốt xảy ra trong tương lai.
"Nó là biệt danh được đặt cho Tăng Nhậm bởi những Người Sống Sót khác, và một vài người cũng gọi gã ta là Bậc Thầy Lừa Đảo, nếu như anh ta thực sự là Người Sống Sót cấp B đó," Ninh Dương Tắc cau mày, "Gã này là một trong số những Người Sống Sót cấp B mạnh nhất, và hiện là Người Sống Sót với tỷ lệ sống sót cao nhất trong cấp B.

Lí do là bởi năng lực của gã.

Gã sẽ hoán đổi vận xui của mình với vận may của những người khác, khiến cho mình trở nên may mắn để có thể vượt qua màn chơi, và những người bị gã hoán đổi vận đều chết một cách khó hiểu bên trong sân chơi."
Hạ Lạc Vũ kinh ngạc nhảy lên, "Có cả năng lực như thế á? Nếu vậy thì không lẽ gã ta là..."
"Đúng vậy, người này là một kẻ hung ác hoàn toàn không quan tâm đến mạng sống của những người khác." Ninh Dương Tắc nhắm mắt lại.

"Một khi một sân chơi mở ra, gã ta sẽ đi tìm người để làm đồng đội và có được lòng tin của họ bằng những cách khác nhau.

Bởi gã khởi đầu bằng việc cực kỳ ân cần với mọi người, nhiều người sẽ hạ cảnh giác xuống với gã, thế nhưng điều mà gã ta muốn không phải là những người bạn, mà chỉ là vận may của họ để giữ cho gã sống sót mà thôi.

Những người trở thành đồng đội với gã sẽ chết hết không có ngoại lệ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận