Tôi Thực Sự Chỉ Nghĩ Đến Học Tập


So với kỳ thi, bọn họ quan tâm hơn đến việc phân lớp sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, truyền thống của Nhất Trung là sẽ tiến hành phân lớp vào học kỳ tiếp theo.

Sau kỳ thi học kỳ 1, khi các học sinh nhận được phiếu điểm, giáo viên sẽ hỏi bọn họ muốn chọn lớp nào, chọn khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên.

Để khi đăng ký học kỳ thứ hai, có thể sắp xếp để phân chia các lớp và các môn học, lớp khoa học nghệ thuật sẽ được chia thành 15 lớp, khoa học tự nhiên sẽ là 1 đến 15 lớp văn, khoa học xã hội sẽ là 16 đến 30.

Đến lúc đó sẽ trực tiếp dựa theo điểm thành tích để phân lớp, 100 người có thành tích văn khoa học tự nhiên cao nhất sẽ được phân vào các lớp chuyên, những người khác theo điểm của mỗi lớp.

Phần còn lại sẽ được máy tính sắp xếp ngẫu nhiên.
Cố Từ vào được lớp trọng điểm là chuyện tất nhiên, mà Phó Ngôn nếu phát huy ổn định, cũng có cơ hội.

Những người khác đoán chừng là không có hi vọng, bọn họ cũng không quá để ý đến điểm số, về sau cũng là vào công ty của gia tộc để hỗ trợ, hiện tại sở dĩ bọn họ quan tâm đến chuyện này, chỉ bởi vì là về sau còn muốn cùng lớp với Cố Từ mà thôi.
Sớm biết vậy thì nên cố gắng học tập hơn mới phải.

Ai cũng hối hận nghĩ.
Nhưng hiện tại tiếc nuối cũng vô dụng.
Môn cuối cùng kết thúc, Cố Từ vừa mới ra khỏi phòng thi, Phó Ngôn đã sớm đợi cậu ở bên ngoài, thấy cậu cầm đồ vật đi ra, động tác rất tự nhiên cầm lấy đồ trên tay Cố Từ, đưa cho cậu một chai nước.
"Sao cậu lại tới đây sớm thế? Chờ đã lâu chưa?" Cố Từ không có thói quen nộp bài trước, cho dù làm bài xong từ lâu, cậu cũng sẽ ngồi yên lặng chờ tại chỗ của mình, đến khi hết giờ làm bài mới đem bài nộp cho giáo viên.
"Tôi vừa mới đến, thì cậu ra luôn." Anh mở ô, che nắng cho Cố Từ.
Thật ra Phó Ngôn đã đến từ nửa giờ trước, lúc anh chờ ở bên ngoài điểm thi, ngẫu nhiên có vài giám thị tuần tra, nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, nhưng thấy thần sắc an tĩnh, ánh mắt không có chút trốn tránh, vô cùng bình tĩnh mà đứng ở bên ngoài, lúc này mới không có hoài nghi nhiều, chỉ liếc nhìn Phó Ngôn rồi tời đi.

Nhưng là mình ở bên ngoài đợi bao lâu cũng không cần thiết nói cho Cố Từ biết, kẻo lại làm cậu áy náy.
—— "Cố Từ!"
Từ xa đã nghe thấy tiếng bọn Ôn Viễn gọi, phòng thi của bọn họ cách Cố Từ hơi xa, chạy tới cũng mất một khoảng thời gian.

Hôm nay bọn họ hẹn nhau ra ngoài ăn mừng ngày nghỉ nên cùng nhau xuất hiện điểm thi bên này, dự định sau khi thi xong sẽ cùng nhau đi chơi.
Cố Từ cũng đã sớm báo với người trong nhà, để bọn họ tạm thời không cần tới đây đón cậu.

Chuyện cậu muốn bọn Ôn Viễn đi ra ngoài, các anh trai đều đã sớm biết, mặc dù Cố Trạm không thích Phó Ngôn lắm nhưng nhìn Cố Từ nói đến chuyện này vui vẻ như vậy, trong lòng anh ta cũng biết cậu thực sự rất thích mấy người bạn này, nên cũng không đành lòng nói lời từ chối.

Huống chi người làm chủ trong nhà là anh trai của Cố Từ, Cố An chưa bao giờ quan tâm đến sở thích của những người khác, điều anh ấy để ý đến chỉ có Cố Từ có vui vẻ hạnh phúc hay không, nếu chuyện này có thể khiến cậu vui vẻ, bất luận kết quả như nào, đó chính là chuyện mà người anh trai như anh ấy nên cân nhắc.
Mà hiện tại bất quả chỉ là cùng bạn ra ngoài chơi mà thôi, là chuyện nhỏ.
"Lão đại!" Bởi vì sắp tới kỳ nghỉ, có thể làm rất nhiều, Ôn Viễn vui mừng quên mất xưng hô, trực tiếp gọi Cố Từ là lão đại, hắn hỏi: "Đến lúc đó, anh chọn khoa văn hay khoa học tự nhiên vậy?"
Không do dự, Cố Từ gần như trả lời ngay lập tức: "Văn học nghệ thuật." Mặc dù Cố Từ không thiên về học nghệ thuật, nhưng nói một cách khác thì cậu tương đối thích văn hơn.
"Vậy à," Ôn Viễn nhìn qua có chút mất mát, ủ rũ nói: "Em định chọn khoa học tự nhiên." Điều mà hắn thấy phiền phức nhất chính là học thuộc lòng, Ôn Viễn vẫn thích khoa học tự nhiên hơn.
Nhưng như vậy, sau này cơ hội nhìn thấy Cố Từ sẽ càng ít, khoa học nghệ thuật cách nhau mấy tầng, hơn nữa nhất định lúc đó Cố Từ sẽ ở lớp chuyên, lớp văn chuyên ở tầng 7, cũng chính là tầng cao nhất.
Ôn Viễn suy nghĩ một chút, lập tức thay đổi chủ ý, "Hay là em cũng chọn văn giống anh nhé!"
Cố Từ từ chối hắn, nghiêm túc mà phản bác: "Sao thế được, chuyện học tập cũng không thể đem ra đùa giỡn, nếu như cậu thực sự muốn học khoa học tự nhiên, tôi không có ý kiến, nhưng nếu chỉ vì điều này, thì không thể đem ra như trò đùa được."
Ôn Viễn biết cậu chắc chắn sẽ không đồng ý, nghe được câu trả lời này cũng không ngoài ý muốn, chỉ nhỏ giọng đáp rồi lại thở dài một hơi.
Phó Ngôn chỉ im lặng che ô, không chen vào, anh nghĩ đến những gì người đàn ông đã nói với mình trước kho ra ngoài vào sáng sớm hôm nay, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài người đàn ông này quan tâm đến tình hình học tập của Phó Ngôn, nhưng lại là giọng điệu ra lệnh, "Đến lúc đó, nhất định phải cho ta một lý do."
Học Văn đối với công ty của Phó gia không thể giúp được điều gì, tuy rằng ông ta không coi trọng đứa con trai này, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta có thể nhìn Phó Ngôn tùy ý lựa chọn những thứ mà căn bản làm ông ta chướng mắt.
"Vậy còn cậu, cậu chọn cái gì?" hỏi xong ý định của bọn đàn em, lúc này Cố Từ mới nhận ra cậu dường như đã bỏ qua Phó Ngôn trầm mặc đứng bên cạnh.
Phó Ngôn nghiêm túc chăm chú nhìn cậu, đột nhiêm mỉm cười, kiên định nói: "Giống cậu, lớp văn."
Nghe được câu trả lời của anh, Cố Từ gật đầu, sau đó lại giống như nhớ tới cái gì đó, nói với Phó Ngôn: "Nói như vậy, chúng ta lại có cơ hội làm bạn cùng lớp."
Bọn Ôn Viễn ở bên cạnh vừa hâm mộ vừa ghen tị, nếu điểm số của bọn họ cũng ổn định giống Phó Ngôn, nói không chừng cũng có thể theo chân Cố Từ, đi cùng vào một lớp.
Người trẻ không chăm chỉ, người già sẽ buồn*...
(*Người trẻ không chăm chỉ, người già sẽ buồn (Hối tiếc vô ích về tuổi già): hiểu sơ qua là nếu bạn lười biếng vào lúc trẻ, lúc về già sẽ thấy hối tiếc.:3)
Aii, bọn họ có thể đọc thơ, đây là một tiến bộ rất lớn!
Phó Ngôn lại gần Cố Từ hơn một chút, nghiên phần lớn chiếc ô về phía Cố Từ nhẹ giọng nói: "Ừm, nhất định sẽ có cơ hội." Anh nghiêng đầu nhìn Cố Từ, nội tâm thập phần bình tĩnh, chỉ cần ở bên Cố Từ, mọi ưu phiền đều có thể được buông xuống.
Cố Từ là người bạn duy nhất mà anh quý trọng, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào có thể ở bên cậu.
*
Hành trình hôm nay đều do Ôn Viễn sắp xếp, bọn họ rất quen thuộc với khu vực này, hơn nữa hắn là người thích vui vẻ nên rất biết cách thư giãn và ăn mừng ngày giải phóng hôm nay.

Trước tiên, Ôn Viễn dẫn bọn họ đến Haidilao, cửa hàng này kinh doanh rất náo nhiệt, mỗi lần xếp hàng đều phải chờ một chút, nhưng bởi vì đây là công ty của Ôn gia, nên tới đây bọn họ không cần chờ đợi.
Cố Từ thích ăn cay, nhưng bởi vì dạ dày không tốt, lại không thể ăn nhiều, cho nên nồi uyên ương là thích hợp nhất.
Khi các thiếu niên cao hứng, họ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, họ ăn uống và tán gẫu với bạn bè, và thậm chí nếu không vừa ý với nhau, họ cũng đánh nhau, nhưng họ vẫn có chừng mực, chỉ là đùa vui gõ đầu, không gây tổn thương gì.
Ôn Viễn còn gọi rượu.
Cố Từ chỉ nhìn thoáng qua, liền nói: "Người chưa thành niên không được phép uống rượu." Sau đó bảo người ta bỏ rượu đi, đổi thành bia dứa hầu như không có cồn.
Ăn rồi ăn, bọn họ cũng bắt đầu chơi trò đoán chữ.
Cố Từ ở bên cạnh nghe, sau đó chậm rãi ăn đồ trong nồi.
Phó Ngôn dùng đũa gắp mấy miếng thịt bò béo đã chín, sau đó đặt vào nước ấm ngâm qua một lần, thấy không cay lắm, mới đặt vào trong bát Cố Từ, lại tiếp túc chần thịt cho cậu.
Anh hầu như không ăn gì, chỉ ăn một chút, sau đó bắt đầu chuyên tâm làm đồ ăn cho Cố Từ.
Ôn Viễn vốn còn cùng bọn đàn em chơi đùa, thấy Phó Ngôn ân cần như vậy, cũng bắt đầu học theo, thay Cố Từ thả sủi cảo tôm món cậu thích nhất.
Ai ngờ vừa gắp lên, còn chưa đặt vào bát Cố Từ, Phó Ngôn đã ngăn hắn lại, "Còn chưa chín, Cố Từ ăn vào sẽ không tốt."
Ôn Viễn nghiêm túc nhìn vài lần, cũng không nhìn ra chín hay không chín, tuy rằng hắn luôn cảm thấy Phó Ngôn cố ý, nhưng cũng không dám lấy thân thể Cố Từ ra đùa giỡn, sau đó lại gắp vài miếng rau xanh, lầm bầm nói: "Rau chín rồi."
Nhưng lại bị chặn lại.
"Cậu có ý gì!" Ôn Viễn nhất thời nổi giận.
Cố Từ đang chuyên tâm ăn uống, nhận thấy có gì đó không đúng, không hiểu ngẩng đầu lên, cậu nhìn về phía hai người, phát hiện Ôn Viễn đang khó chịu trừng mắt nhìn Phó Ngôn, mà Phó Ngôn thì vẻ mặt bình tĩnh.
"Quá cay, ngâm qua nước một lần đi."
Thấy anh nói quả thật có đạo lý, Ôn Viễn tuy rằng không tình nguyện muốn, nhưng vẫn nghiêm túc ngâm rau vào trong nước ấm, mới gắp vào trong đĩa của Cố Từ.
"Đây là tôi tự tay gắp!" Ôn Viễn tranh công nói, Cố Từ phảng phất có thể nhìn thấy phía sau hắn có cái đuôi đang vẫy.
Cố Từ cười: "Cảm ơn."
Nói xong, cậu liền thêm rau xanh, cắn một miếng, ăn xong, mới ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Viễn vẻ mặt chờ mong, khích lệ nói: "Ngon lắm.
Ôn Viễn cười đến cảm thấy thỏa mãn.
Đĩa bên cạnh lại được đặt thêm mấy miếng thịt, Cố Từ nghiêng đầu nhìn nhìn, thấy Phó Ngôn vẫn như cũ chuyên chú làm đồ ăn cho cậu, nhịn không được nói: "Tôi có thể làm được, cậu ăn trước đi."
"Tôi không đói." Phó Ngôn cười cười, trong ánh mắt hiện lên một tia ôn nhu, nhưng rất nhanh, anh liền đem chút cảm xúc này che giấu đi.
Cố Từ suy nghĩ một chút, sau đó dùng đũa chia thịt và thức ăn chất đống như núi nhỏ trước mặt ra, đặt vào trong bát Phó Ngôn.
"Cái này tôi không thể ăn hết, cậu ăn với tôi nhé." Cậu nghiêm túc nói.
Phó Ngôn sửng sốt trong giây lát, sau đó không kìm được đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Cố Từ, cười đáp: "Được."
Ôn Viễn nghi hoặc nhìn chằm chằm anh, vừa nghĩ làm sao người này càng ngày càng trở nên kỳ quái, vừa không quên tranh giành sủng ái, nói với Cố Từ: "Lão đại, lão đại, của em đâu!"
"Em nữa, em nữa!"
"Em cũng muốn!"
Không chịu thua kém, đám con trai còn lại tranh nhau hò hét.
Ôn Viễn hận không thể đá bay đám bạn ngu ngốc không biết nhìn này.
Cố Từ hơi kinh ngạc, sau đó thấy bọn họ chơi đùa hòa hợp như vậy, trong mắt sáng ngời, gật đầu cười nói: "Được, tất cả mọi người đều có."
Trong phòng vang lên tiếng cười, bọn họ ở chỗ này chơi rất vui vẻ, nhưng ánh mắt Phó Ngôn chỉ rơi vào Cố Từ đang cười đến hạnh phúc, thấy tay phải của cậu bị dính nước sốt, liền lấy khăn giấy cẩn thận cho cậu.
Cố Từ cảm nhận được một luồng hơi ấm từ tay mình, hoang mang quay đầu lại, lại thấy Phó Ngôn đang lau tay cho cậu.
Phó Ngôn dường như không nhận thấy ánh mắt hoang mang của cậu, cười cười, ngữ khí tự nhiên hỏi: "Tôi làm cậu đau sao?"
Cố Từ lắc đầu: "Không có...."
Phó Ngôn đã giúp cậu lau tay xong, anh đem khăn giấy đặt sang một bên, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, anh thấy một bóng người lướt qua ngoài cửa phòng riêng.
Ánh mắt anh ngưng lại.
Không ngờ tới ở đây lại nhìn thấy bố mình, người đáng lẽ phải đang ở công ty.
"Cậu sao vậy?" Cố Từ thấy anh nhìn ra ngoài không nói gì, tò mò hỏi.
Phó Ngôn quay đầu mỉm cười dịu dàng, đưa tay giúp cậu sửa lại mái tóc rối bời của Cố Từ.
"Không có gì." Ngữ khí của anh vẫn như cũ thực bình tĩnh.
Thế giới thứ nhất----
Một tuần sau, đã đến lúc nhận phiếu điểm.
Thời điểm nhìn thấy bảng điểm Cố Từ không có ngoài ý muốn, điểm trong bảng điểm đều rất đẹp, cậu nhìn bốn cái đầu ở trên cùng, là đứng đầu lớp, đứng đầu trong tổng điểm của khối, cùng với hai môn văn học và khoa học đứng đầu tiên.

Cậu cất kỹ phiếu điểm, nói với thầy giáo: "Cảm ơn thầy ạ!"
Trải qua một học kỳ tiếp xúc, thầy Ngô cũng đã sớm biết tính cách Cố Từ hoàn toàn khác với những lời đồn đại, thầy cũng không biết tại sao một đứa trẻ ưu tú như vậy lại bị đồn thành có một tính cách ương ngạnh.

Nếu không có Cố Từ ở đây, đám trẻ lớp 1 đã sớm lên thiên đường từ lâu rồi.

Cũng chính bởi vì có Cố Từ, bọn họ mới thu liễm an phận mà ở lại lớp.

Nghe nói những học sinh khác thân phận tương đối đặc thù, đều là thường xuyên trốn học, không coi giáo viên ra gì, so với họ, học sinh lớp 1 đơn giản là những thiên sứ.
Bất quá muốn nói như vậy, Cố Từ chẳng phải chính là thiên sứ trưởng trên thiên đường sao?
Thầy Ngô cảm thấy buồn cười với những suy nghĩ trong đầu mình, không nhịn được bật cười.
Cố Từ kỳ quái nhìn thầy, thăm dò gọi một câu: "Thầy ơi?"
"Khụ" thầy ho nhẹ một tiếng, "Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ sắp xếp bài tập cho kỳ nghỉ đông.

Cố Từ à, em có muốn học gì không?"
Cố Từ vẫn kiên định với suy nghĩ trước đây của mình, "Văn học nghệ thuật* ạ."
(*raw là 文科【wénkē】- văn khoa, khoa học xã hội - nhưng mình để Văn học nghệ thuật cho nó sang sang hay ho chút:3, các bác thấy không được thì cmt, mình sẽ đổi nhé:P)
Đáp án này quả nhiên nằm trong dự liệu, giáo viên chủ nhiệm mơ hồ có thể đoán được trọng điểm học tập của Cố Từ, thầy cười nhẹ giọng nói: "Vậy, rất có khả năng thầy sẽ dạy em đó."
Cố Từ hơi ngạc nhiên, trong lòng bỗng nhiên chợt hiểu ra: "Chúc mừng thầy ạ."
Cố Từ lúc đó nhất định sẽ được phân vào lớp chuyên, cũng không có hồi hộp, giáo viên của lớp chuyên sẽ được đối đãi tốt hơn đối với lớp bình thường, dù sao khi phân môn sẽ không có lớp đặc biệt dành riêng cho những học sinh có thân phận đặc biệt mà sẽ trực tiếp chia theo điểm.

Mà thời điểm giáo viên thăng chức, muốn chọn tổ trưởng hoặc cấp trưởng, cũng sẽ lựa chọn từ chỗ những giáo viên lớp chuyên, vừa có trình độ cao, vừa có thực lực mạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui