Tôi Thực Sự Chỉ Nghĩ Đến Học Tập


"Ăn xong rồi." Cậu trả lời xong, Phó Ngôn liền cầm lấy hộp cơm, đậy nắp lại, định cùng nhau mang đi rửa.
"Mình, mình muốn đưa cái này cho cậu!" Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, cô gái vội vàng nói.
Trong lúc vội vàng, cô muốn đưa cho Cố Từ bức thư tình mà mình đã viết, sở dĩ cô muốn đưa trực tiếp cho cậu vì cô cảm thấy rằng Cố Từ sẽ không biết được thư của ai gửi đặt trong tủ, cậu thậm chí không nhớ tên, dù sao trong tủ nhiều như vậy, nhiều đến mức quả làm người ta hoa mắt, vì vậy cô gái đã tìm cơ hội thích hợp để đưa cho cậu, để lại ấn tượng sâu sắc với Cố Từ.
Nhìn thấy phong thư quen thuộc, trên mặt Cố Từ lộ ra chút bất đắc dĩ, chỉ là cậu còn chưa kịp nói gì, nữ sinh đã đem thư nhét vào tay cậu rồi bỏ chạy, trước khi đi còn để lại tên, nói cho Cố Từ biết cô tên gì.
Những người trong nhà ăn từ lúc nữ sinh đi tới trước mặt Cố Từ, vẫn luôn chú ý đến tình huống bên này, sau đó thấy cô cố lấy hết dũng khí đem thư tình trao tận tay Cố Từ liền chạy, trong lòng bọn họ nhất thời có chút bực bội, đối mặt với kẻ định như sắp ra trận, họ tưởng rằng cô sẽ thổ lộ tại chỗ, không nghĩ tới cũng chỉ là đưa thư tình.
Gửi thư tình thì có gì mà căng thẳng vậy...
Kỳ thật bọn họ không biết, cô gái kia căn bản không có bối rối vì thẹn thùng, mà đơn giản là bị Phó Ngôn bên cạnh dọa mà thôi.

Anh chỉ nhìn cô mà không nói lời nào, như thể chỉ cần cô tiến lên một bước nữa, sẽ xảy ra chuyện gì không kiểm soát được.

Cô đột nhiên ngây người, đem thư tình nhét vào tay Cố Từ, thiếu chút nữa bỏ chạy mà không nói tên.
Cầm thư tình trong tay, Cố Từ khẽ thở dài, "Đi thôi."
Phó Ngôn gật đầu, nghe lời đi theo, trước khi đi bước chân của anh hơi khựng lại, lạnh lùng quay đầu lại nhìn.
Mọi người nhận được ánh mắt của anh đều giật mình, theo bản năng lùi lại vài bước, từ bỏ ý định đuổi theo.
Đợi đến khi hai người đi xa, bọn họ mới phản ứng lại, người này, tại sao lại nghe lời anh chứ! Cố Trạm không tính, dù sao cũng không thể nói lý lẽ với vị đệ khống này, nhưng tại sao ngay cả một Phó Ngôn không có tiếng tăm gì, cũng muốn ngăn cản bọn họ đến gần Cố Từ chứ!
*
Sau khi Cố Từ ăn xong cơm tối, liền trở về phòng tắm rửa, cầm quần áo thay vào, lúc thay quần áo mới nhớ tới chuyện lúc trưa, cậu khẽ nhíu mày, động tác chậm lại một chút.
"Làm sao vậy?" 007 đã biến trở về hình dạng ban đầu, lúc này nó ngậm một con vịt đồ chơi màu vàng thả vào bồn nhỏ của mình, đây là bồn tắm đặc biệt Cố Từ đặc biệt cho nó.

Hệ thống là một con mèo yêu sạch sẽ, bởi vì nếu nó không chăm chỉ tắm rửa, nó sẽ bị ký chủ yêu sạch sẽ này đuổi ra khỏi giường, ngay cả mép giường cũng không được chạm vào.
Cố Từ vặn nước nóng, thử nhiệt độ của nước, cầm vòi hoa sen xịt lên người, khi nước chảy nghiêng xuống, trong phòng tắm liền nổi lên sương mù dày đặc bốc lên trong phòng tắm, bóng người như ẩn như hiện, khiến cậu bị bao phủ trong làn sương mờ ảo.
Cố Từ thoáng phục hồi tinh thần lại, nói: "Không có gì, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi." Anh không nhớ tới chủ đề vừa rồi nữa, sau đó tiếp tục tắm rửa.
Đợi đến khi tắm xong đi ra, nửa giờ đã trôi qua.
Khi Cố Từ đi dép lê từ phòng tắm đi ra, lại nhìn thấy Cố Trạm đang ngồi ở bàn học của cậu, rất có hứng thú lật xem những bức thư tình chồng chất như núi nhỏ kia.

Chỉ là anh ta không có xem nội dun bên trong, mà là lật mặt sau, nhìn rõ ràng tên người gửi liền đem đồ bỏ qua một bên.

"Anh, sao anh lại trở về?" Cố Từ nhìn rõ tình cảnh trong phòng, hơi mở to hai mắt.

"Trường học nghỉ lễ, nên anh về, vừa vặn lão quản gia không có ở nhà, liền qua bên này ăn chực." Cố Trạm thường xuyên tới đây ngủ qua đêm, cho nên Cố gia có một phòng dành riêng cho anh ta.
Lúc nhìn về phía Cố Từ, nhất thời nhíu máy, cầm lấy khăn lông bên cạnh trùm lên đầu cậu, vừa lau khô tóc vừa lẩm bẩm: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được để tóc ướt đi ra ngoài, đợi lát nữa bị cảm thì phải làm sao?"
Cuối cùng giúp Cố Từ lau khô tóc xong, anh ta mới kéo khăn lông ra, nhìn đống thư tình trước mắt cười nói: "Xem ra A Từ nhà chúng ta càng ngày càng được các cô gái yêu thích, thư tình cũng tích góp được nhiều như vậy."
Có Từ thở dài thật sâu, nhìn chồng thư tình kia, trong mắt lộ ra vẻ bất lực.

Nhưng cậu không muốn yêu đương, cậu chỉ muốn học tập, chỉ muốn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Cố Từ ủ rũ nghĩ.

Cố Trạm cũng không trêu ghẹo cậu nữa, bảo Cố Từ nằm xuống giường, đắp chăn cho cậu, nhẹ giọng nói: "Muộn rồi, em ngủ đi."
Cố Từ từ trong chăn thò đầu ra nhìn anh ta, ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Trạm xoa xoa tóc cậu, mỉm cười: "Ngủ ngon."
Trong phòng đèn rất nhanh liền tắt, Cố Trạm mang theo ý cười đi ra khỏi phòng, vừa đóng cửa lại, sắc mặt anh ta rất nhanh liền trở nên lạnh lùng, trong nháy mắt âm trầm đến mức có chút dọa người.
Cố Trạm cười cười, trong mặt lại không có một tia ấm áp nào, trong tay anh còn cầm một thứ, chậm rãi cầm lên, đặt nó trước mặt người giúp việc.
"Ai gửi lá thư này?" Anh ta bình tĩnh hỏi.
Người nhận là Cố Từ, mà người gửi lại là...
- ---Tô San.
Thế giới thứ nhất----
Ngày hôm sau Cố Từ tỉnh dậy, phát hiện người chăm sóc cho mình hình như đã thay đổi, lại là một gương mặt xa lạ khác, cậu khó hiểu một lúc, nhưng cũng không buồn nghĩ nữa, sau khi thay đồng phục xong, liền chạy xuống tầng để chuẩn bị ăn sáng.
Chỉ là trên đường xuống, Cố Từ nhận thấy rằng không chỉ người hầu chăm sóc cho cậu đã thay đổi, mà tất cả nhân viên trong Cố gia đều được thanh lọc và thay thế bằng người mới.
Lão quản gia hôm nay cũng không có tới, nghe hai anh trai nói ông ấy hình như đang đào tạo người hầu mới, chậm rãi giảng giải những hạng mục cần chú ý, tránh lại xảy ra sự cố gì.
Lúc Cố Trạm ngồi trên bàn ăn, sắc mặt anh ta còn có chút khó coi, sau đó thấy Cố Từ tới, anh ta liền thu liễm lại, cười với em họ nhỏ, đưa hộp sữa bên cạnh cho cậu.
Cố An nhìn em trai, ôn nhu hỏi: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Cố Từ cắn một miếng bánh bao, nghe được câu hỏi của anh trai, trước tiên nuốt xuống, sau đó nghiêm túc trả lời: "Rất ngon ạ, chỉ là..."
Cậu bối rối ngẩng đầu lên, nhìn hai người anh, kỳ quái lẩm bẩm một câu: "Chính là, nửa đêm hình như nghe thấy tiếng gì đó." Có chút ầm ĩ, Cố Từ tựa hồ còn nghe thấy rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng khi đó cậu ngủ mê man, cũng không biết là mình đang nằm mơ hay là thực sự nghe được những động tĩnh kia.
Cố An liếc Cố Trạm một cái, người kia bị nhìn liền chột dạ ho một tiếng, sau đó lại chuyển món Cố Từ thích đến trước mặt câu, thản nhiên nói: "Ăn đi, lát nữa em còn phải đi học đấy."
Nửa giờ sau, Cố Từ được tài xế đến đón đi học, nhưng anh trai Cố An và anh họ Cố Trạm, những người vẫn ở nhà lúc này, lại liếc nhìn đối phương.
"Người hầu mới hôm nay suýt chút nữa khiến Tiểu Từ đến muộn." Cố An nói.
Đám người giúp việc mới thuê này khẳng định kém hơn những người cũ đã quen với việc chăm sóc Cố gia trước đây.
Bởi vì tối hôm qua mọi việc quá vội vàng, bọn họ đồng loạt sa thải tất cả mọi người, một người cũng không để lại, ngay sau đó lại tiếp tục thuê một nhóm người mới.

Lão quản gia còn đang bận đào tạo bọn họ, nhưng nơi này cũng không thiếu người, tạm thời sẽ để mấy người tới hỗ trợ, sau đó tiếp tục đào tạo.
"Dù sao những người trước nhất định không thể ở lại." Cố Trạm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thâm trầm, "Trước đây bọn họ vì lợi mà tranh nhau đủ thứ, cho nên em có thể cho rằng bọn họ vì công việc mà tranh giành, nhắm một mắt mở một mắt.

Nhưng bọn họ ngàn vạn lần không được làm vậy, lại dám đem chủ ý đánh lên người Cố Từ.

Bất quá chỉ là vì tranh đoạt vị trí chăm sóc em ấy, lại dám xuống tay với đứa nhỏ của chủ nhân."
Nói đến đây, Cố Trạm không nhịn được phàn nàn với Cố An, "Anh mời về những người gì vậy...."
Mặc kệ người tên Tô San kia rốt cuộc có bị người hãm hại hay không, nhưng nếu bên trong xuất hiện nhân tố không an phận, việc họ có vô tội hay không cũng không quan trọng, sa thải toàn bộ mới là phương thức xử lý tốt nhất.

"Thà giết nhầm còn hơn bỏ mặc." Những người này ở cùng Cố Từ càng lâu, càng ẩn chứa nhiều nguy hiểm.

Bọn họ cũng không có thời gian rảnh để từ từ điều tra đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Nếu đã là con người, sẽ luôn ích kỷ." Cố An hờ hững trả lời.
Hai người tò chuyện một lúc, anh cả Cố liền nhìn đồng hồ, đặt cốc xuống, đứng dậy chuẩn bị đến công ty, trước khi đi còn nói với Cố Trạm: "Mẹ rất nhớ Tiểu Từ, chờ khi tốt nghiệp cao trung xong, có lẽ sẽ đưa em ấy ra nước ngoài."
Cố Trạm sửng sốt một chút, sau đó không nói gì cười, "Cái gì, --- xem ra dì không tin chúng ta có thể chăm sóc tốt cho em ấy."
Nhưng đúng vậy, chuyện xảy ra ngày hôm qua nhất định đã truyền đến tai hai vợ chồng, bọn họ khẳng định là không yên lòng, muốn mang đứa nhỏ đến bên cạnh chăm sóc cũng là chuyện dễ hiểu.
*
Trên đường đi học, Cố Từ phát hiện tiến độ nhiệm vụ có vẻ có tiến triển mới, hệ thống nói cho cậu biết vốn là 50%, hiện tại đã thành 65%, tăng thêm 15%.

Cậu rất vui khi nghe được tin này, nhưng đồng thời có chút khó hiểu, "Tại sao lại có sự thay đổi đột ngột như vậy?"
Hệ thống đầu tiên là liếm liếm lòng bàn tay, lau mặt mình, sau đó cúi người thân mật hôn nhẹ cổ tay Cố Từ, "Không biết a, kỳ thật nhiệm vụ thế giới này của chúng ta cũng tương đối thuận lợi, có thể lúc trước không nhúc nhích là do lỗi, nên không đọc được thanh tiến độ."
"Cũng chỉ có thể giải thích như vậy." Mặc dù lý do này nghe có vẻ không đáng tin, nhưng ngoài ra hình như cũng không còn nguyên nhân nào khác để giải thích rõ ràng.

Cố Từ dựa vào gối ôm, yên lặng suy nghĩ.
Tốc độ xe tựa hồ chậm một chút, Cố Từ mơ hồ từ trong gối ngẩng đầu lên, lại nghe thấy tài xế hỏi: "Tiểu thiếu gia, tôi nhìn thấy bạn của ngài, có muốn chào một tiếng không?"
Cố Từ nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc xuất hiện ở lối đi, Ôn Viễn và Phó Ngôn không biết có phải ngẫu nhiên gặp nhau trên đường hay không, hai người cư nhiên lại cùng nhau đi đến trường.
Phó Ngôn là người đầu tiên phát hiện xe của Cố gia, anh vừa nhìn thấy bóng xe quen thuộc này, liền biết Cố Từ nhất định đang ở trong xe, bước chân chậm rãi dừng lại, nhìn về phía xe.

Ôn Viễn nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn thấy Ferrari ánh mắt sáng lên, hướng Cố Từ vẫy tay: "Lão đại, chào buổi sáng!"
Cố Từ khẽ gật đầu, ra hiệu tài xế đỗ xe vào chỗ phụ cận ven đường, hạ kính xe xuống nói với hai người: "Buổi sáng tốt lành, sắp vào lớp rồi, các cậu cùng lên xe ngồi tới trường đi."
Ôn Viễn cao hứng đồng ý một tiếng, liền muốn đi đến phía sau ngồi cùng với Cố Từ, nhưng Phó Ngôn đã mở cửa vào trước hắn một bước, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.
Ôn Viễn sửng sốt vài giây, trơ mắt nhìn người này chiếm giữ chỗ duy nhất trống bên cạnh Cố Từ, hắn phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó tức giận nói: "Cậu!"
Cố Từ lại vươn tay về phía hắn, nhặt lên một mảnh lá rụng không biết từ đâu rơi xuống vai Ôn Viễn, sau đó cười với hắn: "Nhanh lên! Chúng ta sắp muộn rồi."
Ôn Viễn lập tức bình tĩnh lại, theo bản năng cầm lấy chiếc lá rụng trong tay, ngoan ngoãn xoay người tới vị trí phó lái.
Cố Từ nhìn bóng dáng của hắn, cúi đầu bất đắc dĩ cười cười, bỗng nhiên mu bàn tay bị một đồ ấm chạm vào, kinh ngạc quay đầu lại, Phó ngôn cũng mỉm cười nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Vẫn còn ấm, uống đi." Nói xong, anh mở nắp chai, cắm ống hút vào.
Cố Từ cúi đầu xuống, nghiêm túc uống sữa, mà 007 nhân lúc bọn họ không chú ý, cũng đã chui vào trong dây chuyền.
"Cố Từ," Phó Ngôn vốn đang nhìn cậu uống, đột nhiên mở miệng hỏi cậu: "Cậu đã quyết định muốn thi vào trường đại học nào chưa?"
Ôn Viễn nghe được bọn họ nói chuyện, yên lặng vểnh tai lên.
Cố Từ đã uống sữa xong, tựa hồ muốn đem bình sữa đặt ở ngăn đựng bên cạnh, nhưng Phó Ngôn nhận lấy, trực tiếp bỏ vào trong cặp, sau đó lại từ trong cặp lấy ra một *gói bánh táo gai cho cậu, vừa vặn cho Cố Từ tiêu hóa thức ăn.
Cố Từ cầm lấy, sau đó lắc đầu.
Hành động này cũng không phải thể hiện sự phủ định, mà là chưa xác định được.
Cậu không cần lên đại học, đợi đến khi tốt nghiệp cao trung nhiệm vụ coi như là hoàn thành, Cố Từ phải đi tiếp sang thế giới tiếp theo làm nhiệm vụ, đến lúc đó 007 sẽ sắp xếp một lý do hợp lý để rời đi, những người khác cũng sẽ không nhận ra sự bất thường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui