Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Đường Tư Tắc trầm mặc, “Cho nên cuối cùng  cậu muốn hỏi tôi cái gì, có nên theo đuổi Thích Nguyên hay không?”

Lý Nhất Hàn vừa định đặt ly rượu lên mặt bàn, nghe xong lại nâng ly rượu lên trong chớp mắt, hắn làm như không có việc gì ngẩng đầu, “Thích Nguyên cái gì, chuyện tôi nói có liên quan gì đến Thích Nguyên?”

“Còn giả vờ ngu ngốc gì nữa, những thông tin tên già cậu vừa mới nói, tìm khắp cả nước cũng không tìm ra trường hợp giống nhau thứ hai,” Đường Tư Tắc liếc mắt nhìn hắn, dừng một chút, hắn nghiêm mặt nói: “Cậu nghiêm túc?”

Lý Nhất Hàn trầm mặc một lát, sau đó gật gật đầu.

Đường Tư Tắc tức khắc ngạc nhiên, “Chậc. Quen cậu lâu như vậy vẫn không nghĩ tới, hóa ra cũng là người đồng đạo, tôi vẫn luôn cho rằng cậu là người vô tính đấy.”

Lý Nhất Hàn: “……”

Phát hiện ánh mắt hắn không đúng, có dấu hiệu sắp phát hỏa, Đường Tư Tắc nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Cậu còn chưa trả lời tôi, rốt cuộc cậu muốn làm gì.”

Không đợi Lý Nhất Hàn trả lời, Đường Tư Tắc suy đoán nói: “Cậu sợ bị người khác bàn tán? Thật ra thì chẳng có gì, hai người không có quan hệ huyết thống, tuổi tác cách xa nhưng vẫn không bằng được khoảng cách tuổi tác của cha con ruột, người khác muốn nghị luận, cậu cũng không cần để trong lòng. Nhưng mà Lý gia chắc sẽ ồn ào lên tận trời, thật khó khăn ép cậu chọn một người thừa kế, kết quả cậu lại cùng người thừa kế ở bên nhau, hơn nữa hai người đều không thể sinh con.”

Nghĩ đến việc này sau khi công khai, đám người Lý gia kia sẽ có sắc mặt gì, Đường Tư Tắc không nhịn được cười vài tiếng.

Vấn đề Đường Tư Tắc nói Lý Nhất Hàn cũng đã nghĩ tới, trước kia hắn tiếp xúc với Thích Nguyên cũng chỉ vì lập người thừa kế giả, nếu quan hệ giữa hắn cùng người thừa kế thay đổi, đám họ Lý sẽ náo loạn còn nhiều hơn, bọn họ trước kia đã liều mạng khuyên hắn nhận con nuôi, sau khi có Thích Nguyên mới ngừng lại. Nếu để cho bọn họ biết, nhà hắn sẽ phải đổi thành nhà giữ trẻ.

Vấn đề này tuy rằng nghiêm trọng, nhưng còn chưa tới mức lửa sém lông mày, hơn nữa cách để giải quyết có rất nhiều.

“Cần gì mặt ủ mày ê, người thừa kế cũng không nhất định phải là con trai, là vợ cũng được, tuổi Thích Nguyên nhỏ như vậy, cậu cứ từ từ mà làm.” Nói xong câu cuối cùng, ngữ điệu Đường Tư Tắc nâng lên, nghe rất không đứng đắn.

Lý Nhất Hàn lắc lắc đầu, “Tôi không lo lắng cái này.”

“Vậy cái gì?"

Trầm mặc một lúc, hắn trả lời: “Tôi cũng không biết mình đang lo lắng cái gì.”

Đường Tư Tắc cảm thấy khó hiểu, hắn lại cẩn thận hỏi thăm chi tiết lúc bọn họ ở chung, nghe được Lý Nhất Hàn nói Thích Nguyên đã thừa nhận thích hắn, Đường Tư Tắc nhớ lại ở tiệc rượu lần trước nhìn thấy thấy tên nhóc trông không tim không phổi kia. 

Hắn như đã hiểu rõ.

“Cậu lo lắng cậu ta không thật sự thích cậu?”

Lý Nhất Hàn nâng mắt, nhìn chằm chằm Đường Tư Tắc, người kia thấy hắn có hứng thú, bắt đầu phân tích, “Cậu xem, Thích Nguyên là cô nhi, từ nhỏ không ai quan tâm, câu đột nhiên xuất hiện ngay lúc nhân cách cậu ta vừa mới bắt đầu hình thành, giúp cậu ta sống an ổn, có thể tiếp tục đến trường, có điều kiện sinh hoạt giống bạn cùng lứa tuổi, cậu ta khẳng định sẽ đặc biệt cảm kích cậu, có khả năng còn coi cậu  thành chúa cứu thế. Cậu không tiếp xúc với người trạc tuổi Thích Nguyên cho nên không biết, độ tuổi này còn chưa tính toán, không đủ thành thục, thấy gì thích nấy, bằng không tại sao tần suất sinh viên đổi bạn trai bạn gái lại là cao nhất.”

“Cậu ta cảm thấy thích cậu, nói không chừng chỉ là quá cảm kích, hơn nữa tuổi còn nhỏ, chưa thấy nhiều người ưu tú, chờ tới lúc tầm mắt trống trải, gặp càng nhiều người có tiếng nói chung, hơn nữa tuổi không chênh lệch, liền hiểu rõ, cảm giác cậu ta đối với cậu, so với cảm giác thích thì càng giống cảm giác mê luyến hơn."

Nói xong một đoạn dài như vậy, Đường Tư Tắc nhấp ngụm rượu, dò hỏi nhìn Lý Nhất Hàn, chờ đợi hắn đồng tình hoặc phủ định, kết quả đợi nửa ngày, hắn chỉ chờ được một cậu.

“Tôi nên làm như thế nào.”

Đây cũng là câu trả lời rõ ràng, từ đầu trong lòng Lý Nhất Hàn cũng nghĩ như vậy, khó trách  sáng sớm tinh mơ hắn đã gọi cho Đường Tư Tắc, dù sao thì, ai gặp phải loại tình huống này đều sẽ vô cùng thấp thỏm, sợ rằng mình vừa không để ý, người thương có khả năng sẽ tỉnh ngộ, sau đó sẽ không bao giờ thích mình nữa.

Đường Tư Tắc thân kinh bách chiến đưa ra kiến nghị, “Cậu có thể chọn hai con đường, điều thứ nhất, lấy thủ đoạn bao năm trên người ra theo đuổi cậu ta, khiến cậu ta thật lòng thích cậu.

Để làm được điều này phải bỏ ra thời gian rất dài. Thích Nguyên quá trẻ, nói không chừng bất cứ lúc nào sẽ rời đi gặp gỡ nam nhân khác, Lý Nhất Hàn cảm thấy mình không nhiều thời gian đến thế, “Cách hai là gì.”

“Thứ hai là,” Đường Tư Tắc tạm dừng một giây, hơi hơi mỉm cười, “Dùng cả thân thể cùng thủ đoạn của cậu giữ cậu ta lại, khiến cậu ta không thể rời xa cậu, sau đó, không thể không thích cậu.”

Lý Nhất Hàn đối diện với Đường Tư Tắc, sau hai giây, Lý Nhất Hàn như suy tư gì nhìn về phía xa.

……

Lúc này Trì Chiếu đang trên xe buýt, cậu còn chưa nhận ra nguy hiểm sắp đến.

Ban ngày ở bên ngoài thăm thú, buổi tối trở lại khách sạn ngâm suối nước nóng, những ngày này Trì Chiếu trải qua vô cùng phong phú, tổng cộng có mười mấy người đi, có sáu nữ sinh, con gái ra ngoài đều thích tự chụp ảnh, hoặc là nhờ người khác chụp, dọc theo đường đi việc Trì Chiếu trải qua nhiều nhất chính là cầm camera, chỉ huy các cô tạo hình sau đó chụp ảnh.

Nam sinh khác thật ra rất muốn thay thế, nhưng mấy tên đó đều là thẩm mỹ thẳng nam,  chỉ có Trì Chiếu, ảnh chụp ra mới hoàn toàn đạt tới mức lập tức có thể đem đi in, quả thực giống nhiếp ảnh gia.

Các nữ sinh mua hai cái kem ly cảm tạ cậu, thời điểm cậu ăn còn ở một bên chụp lén, thấy lực chú ý của nữ sinh đều dừng trên người Thích Nguyên, đám nam sinh còn lại đã sớm tức chết.

Chỉ có một người không ghen, chính là Chu Hòa Thiên.

Tầm mắt hắn cứ một lúc lại dừng trên người Thích Nguyên, nhìn cậu một vẻ giả nhân giả nghĩa đi cùng một chỗ với bạn học nữ, hắn cười lạnh.

Một ngày trôi qua, mọi người đều quay trở lại khách sạn, Trì Chiếu mang đồ đi tới khu suối nước nóng, đến phòng thay đồ thay quần áo xong, vừa muốn đi ra ngoài đã có một cánh tay túm chặt cậu kéo ra.

Nghời túm Trì Chiếu là Chu Hòa Thiên, cậu theo bản năng phản kích, hệ thống lập tức lên tiếng nhắc nhở, không thể trở mặt với Chu Hòa Thiên, lúc này Trì Chiếu mới nhịn xuống.

Khách sạn nơi này thiết kế theo phong cách rừng mưa nhiệt đới, đứng dưới một cây cọ lùn, xung quanh không có người, Chu Hòa Thiên ấn Trì Chiếu ở trên tường, hài hước nhìn cậu “Gần đây sống rất tốt nhỉ, Thích Nguyên. Nếu tao không biết mày là loại mặt hàng gì thì có khi cũng bị lừa.”

Trì Chiếu khẽ nhíu mày, “Ý gì?”

Chu Hòa Thiên cười nhạo một tiếng, một bàn tay hắn đặt ở bả vai Trì Chiếu, một bàn tay chống trên tường, một chân hơi hơi uốn lượn, để trên đùi Trì Chiếu, tư thế này quá ái muội, Chu Hòa Thiên chỉ cần hơi động một chút, là có thể đụng tới vị trí kia.

Hai nữ sinh trong ban đi ngang qua, thấy tư thế của Chu Hòa Thiên cùng Thích Nguyên, các cô nho nhỏ hô một tiếng, rối rắm nghĩ xem có nên hỏi một tiếng hay đi, hai cô cảm thấy Thích Nguyên giống như bắt nạt, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu lại rất bình tĩnh.

Hai nữ sinh rối rắm nửa ngày, Chu Hòa Thiên thấy động tĩnh, quay đầu nở một nụ cười uy hiếp, doạ người chạy mất.

Nhìn các cô chạy đi, Chu Hòa Thiên mới quay lại đầu, hạ lưu nhéo vành tai Trì Chiếu, “Làm sao bây giờ, bị nhìn thấy, kế hoạch ăn thông nam nữ của mày bị tao hủy rồi.”

Chu Hòa Thiên dùng lực độ rất lớn, Trì Chiếu chỉ có cảm giác được đau cùng ghê tởm, cậu  cực kì muốn một chân đá qua, đá hắn thành bán thân bất toại, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ, cậu chỉ có thể lạnh mặt cảnh cáo: “Buông ta, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”

Chu Hòa Thiên thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Thử đi, muốn không khách khí thế nào?”

Chu Hòa Thiên chỉ biết Đoạn Ba không đụng được Thích Nguyên, lại không biết chuyện cậu đánh Đoạn Ba một trận, chuyện mất mặt như vậy Đoạn Ba sẽ không cho phép truyền ra ngoài. Chu Hòa Thiên còn không biết mình đang tìm đường chết, Trì Chiếu híp híp mắt, cảm thấy mình chỉ là nhẹ nhàng đá hắn một chân, hẳn sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn gì tới cốt truyện.

Cậu đánh giá Chu Hòa Thiên, xác định mục tiêu cuối cùng là mệnh căn của hắn. |Mệnh căn:╭∩╮|

Theo bản năng, Chu Hòa Thiên cảm giác được một trận lạnh lẽo, chân trái Trì Chiếu dịch một chút, vừa muốn bất thình lình nâng lên, đột nhiên Chu Hòa Thiên phía trước bị một bàn tay dùng sức túm ra sau, Chu Hòa Thiên lảo đảo hai bước, té ngã trên đất, hắn tức giận tận trời bò dậy, còn chưa thấy rõ người đằng sau là ai đã bị một chân đá tới, ngay sau đó bị dẫm vào ngực. Lúc này hắn mới thấy rõ người đến là ai.

Lý gia gia chủ, Lý Nhất Hàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui