Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Im lặng một hồi, Trì Chiếu mới nói, “Tại sao?”

“Không có lý do, đây là mệnh lệnh, cậu phải làm theo.”

Morris nhìn góc trên bên phải màn hình, số liệu trên ô vuông đó đều là thông số cơ thể Thiệu Trạch An, thông qua số liệu này, lão có thể phán đoán trạng thái cơ thể và tinh thần Thiệu Trạch An, nhưng mà từ sau khi đưa chip vào cơ thể cậu, mục số liệu tinh thần không dao động chút nào, hóa ra vẫn có lỗi thiết bị.

Morris ghi nhớ, còn muốn cải tiến chip cảm ứng một chút, sau đó lão không kiên nhẫn lặp lại lần nữa, “Việc tôi bảo cậu làm, cậu nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ rồi.”

Morris mỉm cười, “Tốt, cho cậu bảy ngày, bảy ngày sau, tôi muốn thấy tin tức cậu sắp kết hôn ở trên Tinh Võng(*), trong vòng một tháng cậu phải đến ở nhà West, tiểu thiếu gia, cậu thông minh thế này, chắc sẽ không làm tôi thất vọng đâu nhỉ?”

(*) Tinh Võng: tương đương với mạng internet

Trì Chiếu trợn trắng mắt, “Ừ.”

Sau đó không còn nghe thấy giọng Morris nữa, Trì Chiếu ngồi trên giường, tự hỏi nên nói với người nhà muốn gả cho Louis thế nào, đột nhiên cửa mở, Thiệu phu nhân đi vào, trong tay còn bưng một đĩa trái cây tươi.

“Con trai ngoan, ăn chút trái cây rồi ngủ tiếp.”

Trì Chiếu vừa xốc chăn định xuống dưới thì Thiệu phu nhân đã nhanh chóng ngăn lại, “Ngồi yên, mẹ đút cho con.”

Trì Chiếu đành phải ngồi lại trên giường, trên tủ đầu giường có một loạt họa tiết trang trí màu đen hình vòng tròn, Thiệu phu nhân nhấn giữ một vòng tròn ở đó, tủ đầu giường bằng phẳng lập tức hạ thành một chiếc bàn vuông chắc chắn, đặt đĩa trái cây lên bàn, Trì Chiếu lấy cái nĩa nhỏ xiên một một miếng bỏ vào miệng, Thiệu phu nhân nhìn con trai đầy yêu thương, một lát sau bà thở dài, “Đều do mẹ không tốt, không cho con được một cơ thể khỏe mạnh, nếu con có thể có thể hưởng một chút từ anh trai con thì tốt rồi……”

Mỗi bậc cha mẹ đều hy vọng con cái mình cùng khỏe mạnh, nhưng đó là chuyện không có khả năng xảy ra. Trì Chiếu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, chớp chớp mắt, “Mạnh mẽ có cái tốt của mạnh mẽ, yếu ớt có chỗ tốt của yếu ớt, người tài giỏi thường nhiều việc, con không có nhiều năng lực nên mới có thể vô lo vô nghĩ lớn lên đến bây giờ. Vốn dĩ con là một người không có chí hướng, cuộc sống như vậy phù hợp với con, mẹ không sai, đừng tự trách mình.”

Thiệu phu nhân sửng sốt, ngay sau đó lại lệ nóng doanh tròng, “Cục cưng, con trưởng thành rồi.”

Chìm trong cảm động chưa tới hai giây, Thiệu phu nhân lại nghĩ tới nguyên nhân khiến con trai nhỏ của bà tự dưng nhanh chóng lớn lên, khuôn mặt ung dung tinh xảo  nhiễm đầy vẻ tức giận, “Đều tại đám phản quân kia, ngày mai mẹ sẽ ký hiệp nghị, lấy 10% lợi nhuận quyên góp vào phí nuôi quân của quân bộ, mẹ không tin không trị được bọn chúng! Còn West, mẹ cũng sẽ không bỏ qua thằng nhóc đó, nhiều người ở trên tàu như vậy, vì sao lại chỉ mình con bị rơi xuống, chuyện này, xem nó ăn nói thế nào!”

Thiệu phu nhân là người bênh người thân không nói đạo lý, nói dễ nghe thì là bao che cho con, nói không dễ nghe thì giống người đàn bà đanh đá không suy tính xa xôi, tính cách nguyên chủ thành ra như vậy, vị Thiệu phu nhân cũng có công góp vào. Tuy bà không cố ý nuôi Thiệu Trạch An thành dáng vẻ kia, nhưng cứ cưng chiều hắn, để hắn hoàn toàn không biết suy nghĩ vì người khác thì lại đúng là do vị “Mẹ hiền” Thiệu phu nhân này.

Ai đúng ai sai, Trì Chiếu không có lập trường bình luận, cậu dừng một chút, buông nĩa nói với Thiệu phu nhân: “Mẹ, việc này không liên quan đến thượng tướng West. Anh ta liều mạng tới cứu bọn con, chỉ là do số con xui, không thể ra ngoài sớm một chút, suýt nữa thượng tướng West đã vì cứu bọn con mà hy sinh. Vốn dĩ chuyện này từ đầu là bọn con không đúng, nếu không phải bọn con khăng khăng muốn tới tử vong tinh hà thì cũng không bị phản quân bắt được.”

Thiệu phu nhân lộ ra biểu cảm kinh ngạc, con trai thay đổi quá lớn, lại còn nói tốt cho người khác?

Thiệu phu nhân cảm thấy không đúng lắm, Trì Chiếu đợi bà đủ thời gian phản ứng, sau đó mới tiếp tục nói, “Mẹ.”

“Ơi?” Thiệu phu nhân tập trung lại.

“Con muốn gả cho anh ta.”

Ánh mắt Thiệu phu nhân dại ra một giây, hai người đối diện hồi lâu, bà còn tưởng rằng mình nghe lầm, “Gả…… Gả cho ai?”

Trì Chiếu mở miệng ra, đọc ra cái tên khiến vô số thiếu nam thiếu nữ độc thân ở Đế quốc ngày đêm thương nhớ, “Louis · West.”

Giật mình xong, Thiệu phu nhân trừng mắt nhìn cậu để xác nhận, sau đó mới mang biểu cảm phức tạp đi ra ngoài. Trì Chiếu yên lặng ăn hết trái cây rồi lại nằm xuống híp mắt ngủ một lát, đến khi tỉnh lại lần nữa, cậu phát hiện mình bị tam đường hội thẩm.

Trì Chiếu đầu xù như ổ gà: “……”

Trì Chiếu đã đoán trước Thiệu phu nhân sẽ gọi ba nguyên chủ tới, nhưng không nghĩ tới không chỉ ba, ngay cả ông nội cũng mời đến, anh trai đã về quân bộ nên không biết chuyện này.

Năm nay ông nội Thiệu Trạch An một trăm tuổi, trên đầu đã xuất hiện sợi tóc bạc thưa thớt, khe rãnh giữa chân mày ông rất sâu, vừa nhìn đã biết là kiểu không hay cười. Ông hỏi Trì Chiếu có thật sự thích tên nhãi nhà West kia hay không, Trì Chiếu yên lặng gật đầu.

“Nhưng con chưa ở chung với nó lâu, không biết nó là hạng người gì.” Đây là lời ba nguyên chủ nói, cởi áo thẩm phán xuống ông lại là một người cha bình thường cũng sẽ đau đầu vì việc chung thân đại sự của con cái.

Trì Chiếu nghiêm túc nhìn ông, “Con biết anh ấy là người thế nào, tuy rằng ở chung không lâu, nhưng con vẫn hiểu anh ấy.”

Xong rồi, đây là rễ tình đâm sâu rồi.

Đại pháp quan không còn lời nào để nói, ông nội trầm mặc nhìn cậu một lúc, sau đó xoay người nói với con trai và con dâu: “Các con đi ra ngoài, ba nói chuyện cùng Tiểu An  một chút.”

Thiệu phu nhân hơi lo lắng, “Ba, Tiểu An nó……”

“Yên tâm, ba có chừng mực,” ông nội ngắt lời, “Các con ra ngoài trước.”

Bọn họ đành phải nghe lời đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Trì Chiếu và ông, Trì Chiếu hơi lo lắng. Cậu nghĩ đến một đống lời tuyên ngôn tình yêu triền miên lâm li, cảm động đất trời, chuẩn bị dùng để đối phó trường hợp kế tiếp, nhưng vấn đề đầu tiên ông hỏi không có liên quan đến Louis một chút nào.

“Thằng bé Morris bây giờ thế nào.”

Trì Chiếu sửng sốt một chút, sau đó ăn ngay nói thật: “Khá tốt, hình như hắn có địa vị rất cao ở phía phản quân bên kia.”

Lại im lặng, thật lâu sau ông lại hỏi: “Nó tra tấn con sao?”

Tuy rằng con dâu vẫn luôn nói Thiệu Trạch An khổ sở bao nhiêu, phản quân và Morris quá đáng cỡ nào, nhưng lời con dâu nói luôn luôn phóng đại, ông vẫn muốn nghe cháu trai nói, thử xem thằng nhóc Morris kia cuối cùng đã biến thành bộ dáng gì.

Trì Chiếu nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, có lẽ Morris vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, cho dù không nghe thì chắc chắn cũng cử thuộc hạ nghe trộm, nếu cậu trả lời Morris là không muốn nói, đến lúc xung quanh không còn ai sẽ bị điện giật, nỗi đau đớn có thể chắn được, nhưng cảm giác toàn thân tê mỏi không có cách nào chắn, rất không dễ chịu.

Thời gian cậu im lặng quá lâu, hơn nữa sự im lặng này không giống kiểu nói không nên lời mà là không biết nên nói như thế nào thì đúng hơn, ông nội nhíu mày, “Tiểu An, con

đang nghĩ gì?”

“Nói với ông ấy, không sai, tôi tra tấn cậu.”

Giọng Morris đột nhiên xuất hiện, thanh âm nghe vô cùng bình tĩnh, tuy nhiên lại không giống bình thường. Trì Chiếu dừng một chút, “Vâng, hắn ta tra tấn con.”

Ông nhìn chằm chằm đôi mắt Trì Chiếu, ánh mắt hơi đáng sợ, không phải ông cố ý mà là do tướng mạo ông đã uy nghiêm như vậy sẵn rồi. Ba giây sau, ông thở dài một tiếng đến bên cạnh Trì Chiếu, ngập ngừng vỗ vỗ bả vai Trì Chiếu, “Trở về là tốt rồi…… Trở về là tốt rồi.”

Lời này nghe rất lạ, Trì Chiếu ngẩng đầu lên, “Ông nội, ông nghĩ con không thể về được sao?”

“Sau khi phản quốc, chuyện đầu tiên Morris làm chính là giết sư huynh đồng môn của nó. Khi đó con còn nhỏ, chắc không ai nói với con chuyện này, thầy của Morris nhận hai học trò, đứa nào cũng là thiên tài hàng  đầu, nhưng không nghĩ tới…… Quan hệ của nó với sư huynh rất tốt, lại dám xuống tay với sư huynh sớm chiều ở chung. Huống chi là người không thân thiết như con.”

Vẻ mặt của Morris lúc nghe ông nội Thiệu Trạch An nói rất bình tĩnh, có hai thủ hạ gần đó, bọn họ cũng không phát hiện ra Morris khác lạ, chỉ mình Morris biết, hắn tự nhiên rũ bàn tay đã nắm chặt đến mức móng tay đâm vào thịt xuống.

Trì Chiếu nghe xong cũng không kinh ngạc, “Ông nội, hắn đã phản quốc, người có thể phản bội quốc gia thì chuyện gì cũng sẽ làm được.”

Thần sắc ông nội có chút phức tạp, dường như còn muốn nói gì nữa, nhưng do dự một lúc lại thôi. Nắn bóp bả vai Trì Chiếu hai lần, ông mới tiếp tục mở miệng, “Chuyện của bọn nhỏ các con ông sẽ không xen vào, cũng không xen được. Nếu con thật sự thích thằng bé kia, ông nội chỉ có thể tranh thủ giúp con một chút, nhưng mà việc này con nói với người nhà cũng vô dụng, vẫn nên đi tìm thằng nhóc nhà West kia đi, xem ý nó thế nào.”

Thôi đi, nếu Trì Chiếu tự đi, có khi chưa đi được vào cửa nhà West thì đã bị đuổi ra ngoài. Muốn hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn thì chỉ còn cách lợi dụng thế lực gia tộc  tạo áp lực.

Tuy nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Trì Chiếu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Con biết rồi, ông nội.”

Morris cho Trì Chiếu bảy ngày, cậu nói chuyện đầy đủ với người nhà, sau đó lại gặp Louis nói chuyện. Đến lúc đó nếu hắn không đồng ý, cậu sẽ tiền trảm hậu tấu, đăng tin tức đính hôn lên Tinh Võng, đè đầu Louis sau, để hắn không thể không kết hôn với mình. Theo tính cách của Louis, chắc chắn hắn sẽ tức giận, nhưng là một người có nguyên tắc, hắn sẽ không để mặc cậu, cùng lắm là không để ý cậu, sau khi kết hôn để cậu sống thủ tiết đến già.

Vừa vặn, Trì Chiếu cũng không muốn tiếp xúc thân thể với hắn, một công đôi việc.

Bàn tính nhỏ trong lòng Trì Chiếu vang lên cạch cạch, nhưng cậu lại không nghĩ đến, sáng sớm hôm sau Louis đã tới Thiệu gia rồi.

Nếu không có lời nói hôm qua của Trì Chiếu, Thiệu phu nhân chắc chắn sẽ làm khó Louis một phen, nhưng bây giờ biết con trai đã rễ tình đâm sâu với vị thượng tướng này, mà nhìn thế nào cũng là con trai mình không xứng với tên đó, Thiệu phu nhân tuy lưỡng lự, nhưng hiện tại cũng không thể không đối mặt với hiện thực.

Đại pháp quan đi làm rồi, một năm Thiệu Trạch Lâm chỉ về mấy ngày. Ngày hôm qua là em trai xảy ra chuyện mới xin nghỉ phép, có lẽ mấy tháng nữa cũng không về nhà, trong nhà chỉ còn Thiệu phu nhân, Thiệu Trạch An, và ông nội Thiệu không thích ra ngoài, Thiệu phu nhân nhận lời xin lỗi chân thành của Louis, tâm trạng càng ngày càng phức tạp, bà cười hơi cứng nhắc, “Đừng nói như vậy, dù sao cũng là Tiểu An nhà chúng tôi sai, nếu nó không trốn học thì cũng không gặp những chuyện này, có thể cứu được nó, tôi cảm ơn các cậu còn không kịp.”

Phó quan đi bên cạnh Louis, bọn họ mặc quân trang tới, trông lại càng trang nghiêm, nghe xong lời Thiệu phu nhân nói, phó quan kinh ngạc mở to mắt.

Sao thế này, cuồng bảo vệ con trai đổi tính?

……

Louis và Thiệu khách khí với nhau một hồi, đột nhiên, một thân hình mảnh khảnh từ hành lang phía xa lại gần, Louis nhìn qua đó, lời nói đang dở dang cũng tạm dừng, Thiệu phu nhân cũng nhìn về phía bên kia theo, con trai nhỏ yên lặng nhấp môi, nhìn hơi nhút nhát, nhưng không giống sự ngại ngùng khi thấy người trong lòng mà lại như thấy thầy giáo tuyên bố thành tích cuối kỳ.

Thiệu phu nhân thoáng nhíu nhíu mày, bà lại quay đầu nhìn qua bộ dạng Louis. Hắn chuyên chú nhìn con trai mình, thấy nó ra, còn hơi hơi giương khóe môi, nụ cười này cùng không giống nụ cười với bà, đây là mới là nụ cười trăm phần trăm xuất phát từ nội tâm. Thượng tướng West ít khi nói cười với người ngoài, uy nghiêm lạnh lùng, khiến hắn lộ ra dao động cảm xúc rõ ràng như vậy, có thể thấy được con trai nhỏ ảnh hưởng đến tâm trạng hắn bao nhiêu.

???

Thiệu phu nhân mông lung, đây là…… Cuối cùng thì ai rễ tình đâm sâu với ai nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui