Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Sau khi nói câu kia xong, Trì Chiếu bắt đầu chuẩn bị đi ngủ, ánh sáng trong phòng dần tối lại, ngoài cửa sổ mở hé có tiếng loài chim nào đó kêu vọng vào, Louis nghiêng người nhìn Trì Chiếu ngủ trong bóng đêm, phải tận nửa tiếng sau hắn mới chịu cúi người in một nụ hôn lên khoé môi Trì Chiếu, âm thanh trầm thấp và phấn khởi: “Không hổ là người anh yêu.”

Lời còn chưa dứt, Trì Chiếu còn đang ngủ say bất thình lình mở bừng mắt.

Louis: “……”

Trì Chiếu: “……”

Louis: “…… Em không ngủ?”

Trì Chiếu: Thực ra thì tui cũng hi vọng lúc nãy tui ngủ quách đi lắm……

Trong mắt cậu vẫn còn vương lại sự kinh ngạc, khoảnh khắc xấu hổ trôi qua, Louis thản nhiên rũ mắt nhìn Trì Chiếu cười nhẹ, không thèm hôn trộm nữa mà quang minh chính đại hôn, sau đó vươn tay kéo cậu vào trong lòng, “Ngủ mau, khuya rồi.”

Một bàn tay Louis đặt trên lưng cậu, một tay khác đặt sau cổ, Trì Chiếu bối rối nằm yên trong lòng Louis, cậu muốn nói gì đó, nhưng cứ định hé miệng là lại không nói nổi thành lời, cuối cùng chỉ có thể yên lặng từ bỏ.

Louis nhắm mắt lại, thấy cơ thể Trì Chiếu dần thả lỏng mới tăng lực tay, ôm người ta chặt hơn một chút.

Sáng hôm sau thức dậy Louis đã đi mất rồi, Trì Chiếu lờ đờ bò dậy từ trên giường, sau đó lại hậm hực gãi tóc, cuối cùng nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ. 

Trì Chiếu: “Ầy.”

【 Ầy. 】

Trì Chiếu: “……Mi than cái khỉ gì?”

【 bởi vì tui bất ngờ phát hiện so với việc cậu thích nam chính thì điều làm tui nóng mắt hơn là chuyện hai người cứ khăng khăng một mực yêu nhau, ầy. 】

Trì Chiếu nín bặt, “Ta không yêu đương với nam chính.”

【 cậu thích nói gì thì nói, thật ra tôi nghĩ thông rồi, cậu không cần quá mâu thuẫn, thất bại thôi chứ gì, cùng lắm thì, Thất bại là mẹ thành công, thất bại lần này là mẹ của mẹ thành công, thất bại lần sau là mẹ của mẹ của mẹ thành công. 】

Trì Chiếu: “……” Cậu không muốn nói chuyện với hệ thống nữa.

Hệ thống bó tay nhưng cậu thì không bó, rõ ràng cậu đã rất chú ý, rất nỗ lực, tại sao lại không hoàn thành nhiệm vụ? Không được, bây giờ phải hoàn thành!

Trì Chiếu tự dưng bị khơi lên ý chí chiến đấu bừng bừng, hệ thống nghe tiếng lòng Trì Chiếu xong, lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.

36 kế bác đại tinh thâm, chọn kế lạt mềm buộc chặt là thượng sách.

……

Thời gian trôi nhanh như tia nắng say, khoảng cách giết đôi ta trong phút giây, Ciel và Edmund cuối cùng cũng trở về từ tinh cầu Scarlett. Họ xác nhận ở tinh cầu Scarlett đúng là có một toà nhà khổng lồ, nhưng sợ rút dây động rừng nên bọn họ không có thời gian dài dò xét, bởi vậy vẫn chưa thể xác định được cửa ra vào của tòa nhà này.

Một tháng tiếp theo, người trong quân bộ bận tối mắt tối mũi đi tìm cửa vào, cùng một đoàn quân trang bị chỉnh tề chuẩn bị xuất phát.

Tòa nhà lớn như vậy dưới lòng đất, nếu bảo trên mặt đất không ai biết thì chắc chắn không phải, có khi bây giờ ở tinh cầu Scarlett, 50% dân thường cư trú ở đây đều đã trở thành người của Alorin. Louis báo cáo thông tin đã tìm được vị trí của Alorin với hoàng đế, hoàng đế nghe xong mừng như điên, lập tức chuyển phần lớn quân quyền vào tay Louis, ra lệnh cho hắn nhất định phải mang thi thể Alorin về bằng được.

Điều tra tình hình quân địch, nhớ nằm lòng bố trí chiến lược trên tinh cầu Scarlett, đưa ra kế hoạch tác chiến, làm tất cả điều đó xong, Louis chuẩn bị dẫn quân xuất phát.

Trì Chiếu hoàn toàn không hay biết về cuộc đại chiến chạm vào là nổ này, cậu đang bận lục tung mọi thứ lên tìm tình báo.

Hôm nay chính là ngày phần cốt truyện liên quan đến phó quan xảy ra, cậu lật cốt truyện nửa ngày trời vẫn không tìm thấy nhiệm vụ liên quan đến phó quan đâu, trong lòng cực kì hoang mang. Chẳng lẽ Louis nghi ngờ mình nên không mang biên bản nhiệm vụ về nữa?

Mãi đến khi Louis về nhà, nghe hắn nói phải đi chấp hành nhiệm vụ, Trì Chiếu ngẩn người, “Vậy phó quan đâu?”

Louis cũng sửng sốt, sau đó thản nhiên nói: “Cậu ấy đi theo anh, sao thế, em tìm cậu ta có việc?”

Đi theo anh?!

Không phải một mình phó quan chấp hành nhiệm vụ sao?!

Nét mặt Trì Chiếu mê mang, cậu nhanh chóng chọc chọc hệ thống, “Sao lại thế này, cốt truyện tự biến mất?”

Hệ thống: “……” Hỏi nó cũng vô ích, nó chỉ là cái màn hình ẩn, không hề có đất dụng võ ở thế giới này!

……

Trì Chiếu còn đang hoảng hốt về cốt truyện, Louis ăn cơm xong, sờ mặt cậu, sau đó theo thói quen lại véo véo làn da mềm mại sau cổ cậu, “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về, về sẽ đưa em quà, chắc chắn sẽ là thứ em rất thích.”

Đỏ đỏ nóng nóng hoảng hoảng hốt hốt.

Đây không phải là báo hiệu của cái chết kinh điển nhất trong phim truyền hình sao, câu nói vi diệu y như “Chờ chiến tranh kết thúc, anh sẽ về cưới em” vậy. 

Trì Chiếu mím môi, đặt sự chú ý lên Louis, “Vậy bao giờ anh về?”

Louis mỉm cười, “Anh sẽ về sớm thôi, không để em đợi lâu.”

…… Càng nghe càng giống báo hiệu tử trận. 

Trong lúc hai người họ ấm áp đối thoại thì ở căn cứ ngầm tại tinh cầu Scarlett, Alorin đang trầm mặc đứng ở phòng giám sát nghe Louis và Trì Chiếu nói chuyện.

Morris đứng bên cạnh, không biết vị cố thượng tướng này đang nghĩ gì.

Sau khi nghe gần mười phút, Alorin im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng, “Cậu ta bị phát hiện.”

Morris ngơ ngẩn, vài giây sau lão mới khiếp sợ nhìn về phía Alorin, “Không thể nào, hầu như lúc nào tôi cũng……”

Alorin lạnh mặt nhìn về phía Morris, “Ta nói, cậu ta đã bị phát hiện. Anh định nghi ngờ ta sao?”

Morris cau có, lão nhìn chằm chằm đôi mắt Alorin trong chốc lát, sau đó tối tăm xoay đầu nhìn về giao diện trị số sinh mệnh của Thiệu Trạch An, “Đã biết, tôi giết cậu ta ngay.”

Vừa dứt lời, lão bấm nút lệnh tiêm độc tố, Alorin lại ngăn cản, “Từ từ, cậu ta còn hữu dụng, đưa tới đây đi.”

Morris nhìn Alorin, sau đó lại nhìn số liệu hiển thị liên tục trên giao diện, bên tai còn vang lên âm thanh Trì Chiếu và Louis nói chuyện, không biết Morris nghĩ tới cái gì, lão gật đầu, “Được, tôi sẽ làm theo.”

Alorin lại nhìn thoáng qua trị số cơ thể Thiệu Trạch An, sau đó sải bước rời khỏi chỗ này.

Sau khi ông ta đi ra ngoài, một người đàn ông trung niên lập tức đi theo, “Thượng tướng, quân đội Đế Quốc sắp xuất phát rồi, bao giờ chúng ta đi?”

Alorin nở nụ cười không rõ hàm ý, “Không vội.”

Bước chân khựng lại, ông quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên nọ, “Cậu báo với Morris, sau khi ta đi, hắn ở lại chỗ này canh, ít nhất mười hai tiếng, sau đó có thể thoát hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn.”

Người đàn ông trung niên sửng sốt, “Vì sao lại muốn hắn ở lại? Morris cùng lắm cũng chỉ là một nhà khoa học, hắn không có tài chỉ huy.”

“Hắn có thể cầm chân Louis · West,” giọng nói Alorin rất trầm, “Còn Thiệu Trạch Lâm…… Chúng muốn tới chỗ Morris, không phải ta, hiểu chứ?”

Nét mặt người đàn ông trung niên đang cho thấy rằng ông ta không hiểu, Alorin cười trào phúng một tiếng, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Đúng vậy, hắn không hiểu, Perri chưa từng yêu ai, cũng chưa ai yêu hắn, cho nên đương nhiên hắn sẽ không hiểu cảm giác người mình yêu thương bị người khác đe doạ đến sinh mạng là như thế nào.

Cảm giác kia đúng là...khiến người ta căm thù đến tận xương tủy.

Morris vừa nghe người đàn ông trung niên kia yêu cầu thì cười khinh một cái, “Đùa gì vậy, các ông thấy tôi ngu lắm à?”

Mặt người đàn ông trung niên không cảm xúc, lại lặp lại theo lời Alorin, “Thượng tướng nói, mình ông ở lại chỗ này, lâu nhất là mười hai tiếng thì ngài ấy mới đủ thời gian tự tay lấy đầu Leopold.”

Leopold chính là hoàng đế, sắc mặt Morris thay đổi liên tục, cuối cùng lão nắm thật chặt nắm tay, “…… Biết rồi, tôi sẽ ở lại.”

Lúc này đi, Louis càng thêm quyến luyến Trì Chiếu so với trước kia, tiễn hắn đi xong thì Trì Chiếu tới học viện, trong lòng cậu vẫn canh cánh chuyện phó quan, một phần cốt truyện bị lệch không phải vấn đề to tát, cái thật sự to là vấn đề ẩn khuất sau nó.

Ví dụ như, cốt truyện thật sự không nằm trong tầm kiểm soát của cậu.

Trì Chiếu mới vừa đi tiến phòng học đã nghe thấy âm thanh Morris truyền vào tai: “Bây giờ đi ra ngoài, cắt đuôi tên lính đằng sau cậu, sau đó đứng ở quán cà phê phía đông học viện, có người ở đó chờ.”

Trì Chiếu sửng sốt, đây lần đầu tiên Morris yêu cầu cậu gặp phản quân khác. 

Cậu im lặng xoay người đi ra ngoài đi, bạn học thấy cậu vừa tới đã đi thì tỏ vẻ bực tức, Trì Chiếu đi nhanh tới, chọn lúc không có ai chú ý mình mới thấp giọng hỏi một câu, “Ông muốn tôi gặp ai? Gặp xong thì phải làm gì?”

“Tới sẽ biết, đừng nói nhiều, nhanh lên.”

Có vẻ Morris rất vội, Trì Chiếu nhíu mày. Cậu dùng tinh thần lực làm nhiễu đoàn người xung quanh, dễ như bỡn cắt đuôi hai lính bảo vệ Louis sắp xếp cho mình, đi tới vị trí trước cửa quán cà phê phía đông, Trì Chiếu nhìn quanh nửa ngày, lúc đang mải tìm, một bàn tay bỗng đặt lên vai cậu. 

Trì Chiếu giật mình xoay người, bỗng phát hiện hóa ra đây lại là một người quen.

Trịnh Thanh Võ?!

Trịnh Thanh Võ hơi hơi mỉm cười, “Đi cùng tôi.”

……

Trì Chiếu không thể hiểu nổi, mốt bây giờ là cho trẻ con làm gián điệp à? Rõ ràng đều cùng là học sinh chưa tốt nghiệp, sao Trịnh Thanh Võ lại phản quốc?!

Trịnh Thanh Võ dẫn cậu rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đi tới gần một phi cơ loại nhỏ, hắn xoay người, cả quãng đường đi với nhau im lìm, tới tận bây giờ hắn mới nói hai câu, “Vào đi, tôi đưa cậu đi.”

Trực giác mách bảo Trì Chiếu không được đi, nhưng thanh âm uy hiếp của Morris lại vang lên, “Vào đi, tiểu thiếu gia Trạch An, tôi không ngại để cậu ta đưa một cái xác lên đâu.”

Đi đâu?

Chỗ của Morris?

Trì Chiếu trầm mặc bò lên phi cơ, Trịnh Thanh Võ điều khiển, hơn nữa kỹ thuật lái còn rất tốt, Trì Chiếu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cậu hỏi: “Đang đi đâu đây?”

Trịnh Thanh Võ quay đầu lại cười nhẹ, “Tinh cầu Scarlett.”

Trì Chiếu chớp chớp mắt, “Tới đó làm gì?”

Trịnh Thanh Võ lắc đầu, “Tôi cũng không biết.”

Trì Chiếu nghe hắn nói xong, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn, “Cậu……”

Cậu muốn hỏi Trịnh Thanh Võ, cậu tự nguyện hay cũng bị khống chế, Trịnh Thanh Võ như nghe được tiếng lòng cậu, hắn cười càng thêm lịch thiệp, “Tôi giống cậu. Đúng ra mà nói thì, có tấm gương thành công là cậu trước, sau đó mới có tôi.”

Khống chế con nhà giàu và con nhà quan cực kì hữu dụng, đây là hiệu quả Morris thấy từ Thiệu Trạch An, vì thế lão có kinh nghiệm lần đầu, lần sau tìm được kẻ còn được hơn cả Thiệu Trạch An, thông minh hơn, làm việc tận tâm hơn, địa vị còn không hề thấp, kẻ đó là Trịnh Thanh Võ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Trì Chiếu làm hỏng việc mấy tháng trước mà vẫn luôn không bị phát hiện, bởi Morris không yên tâm, lão giao cùng một nhiệm vụ cho Trịnh Thanh Võ, kết quả tình báo bọn họ đưa tới hoàn toàn giống nhau, nghĩa là Thiệu Trạch An thật sự đang bán mạng cho lão. 

May mắn có gián điệp số 2 là Trịnh Thanh Võ, nếu không Morris cũng không dễ tin những điều ngoài ý muốn trước đây là ngoài ý muốn thật.

Hóa ra không chỉ có mỗi mình cậu……

Lòng bàn tay Trì Chiếu lạnh toát, “Ông còn khống chế bao nhiêu người?”

Morris cười một tiếng, “Hình như việc này không liên quan gì đến cậu.”

Rồi giọng Morris đột nhiên ngưng bặt, ngay cả tạp âm cũng không có, đây là biểu thị của việc ngắt liên lạc, Trì Chiếu nhíu mày. Cùng lúc đó, Trịnh Thanh Võ lắng tai như đang nghe ai nói gì, ba giây sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trì Chiếu cười một cái rồi lại gần cậu.

Trì Chiếu lập tức cảnh giác lui về phía sau, “Cậu muốn làm gì?!”

Trịnh Thanh Võ lại cười khẽ, tay hắn giấu sau lưng, Trì Chiếu chỉ kịp hoa mắt thì đã thấy Trịnh Thanh Võ xuất hiện phía sau mình, ngay sau đó, ống tiêm lạnh băng chọc vào cổ, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, chưa đến một giây Trì Chiếu đã hôn mê, trước khi ngất đi cậu còn không quên mắng to trong lòng một tiếng, cút mẹ nó thể chất phế vật này đi!!

Hệ thống: “……” Ký chủ, thôi thì cậu cứ an giấc ngàn thu đi.

Tại vườn hoa vùng ngoại thành ở chủ tinh nào đó, Thiệu phu nhân đang nói chuyện phiếm với một vị phu nhân mới quen, đối phương tên Hera, chồng mất sớm, trong tay nắm giữ mấy công ty năng lượng, là một thương nhân rất giỏi. Trước đây bà vẫn luôn ở tinh cầu Scarlett, hai tháng qua mới đến chủ tinh, sau này cũng tính định cư ở đây.

Phu nhân Hera cười cười, “Lại nói, tôi thấy con út nhà chị đúng thật là đứa trẻ có khí chất quý tộc cổ đại nhất tôi từng thấy, hiện tại thằng bé đang làm gì?”

Nhắc tới con út, nụ cười Thiệu phu nhân mất tự nhiên hẳn, “Đang đi học, hôm nay vẫn là ngày tới trường.”

Phu nhân Hera gật đầu, “Tôi mà có đứa con như vậy thì chắc chắn phải cử người trông chừng nó mỗi ngày, lớn lên quá xinh xắn lại dễ gặp nguy hiểm, chị nghe nói chưa? Gần đây bên khu học viện kia đã xảy ra vài án mạng, có kẻ chuyên giết hại nam học sinh có vẻ ngoài xinh xắn, chúng còn rất lợi hại, đến tận bây giờ vẫn chưa sa lưới đâu.”

Thiệu phu nhân cả kinh, “Thật?!”

“Mọi người đều nói vậy.”

Thiệu phu nhân nhanh chóng cúi đầu dùng máy truyền tin liên hệ Trì Chiếu, tuy không thể gặp mặt nhưng lâu lâu mẹ con họ sẽ chuyện trò vài phút bằng văn bản, đều nói về chuyện nhà, Thiệu phu nhân thể hiện không tồi, tính đến bây giờ thì vẫn chưa lộ ra dấu vết gì.

Thiệu phu nhân gõ một dòng chữ gửi qua, nhưng tận mười phút trôi qua mà bà vẫn chưa nhận được tin con trai nhắn lại, Thiệu phu nhân lập tức nôn nóng đứng lên gọi điện tới học viện. Biết buổi sáng Thiệu Trạch An vừa tới đã đi, sắc mặt Thiệu phu nhân nháy mắt trở nên trắng bệch.

Bà không lo Thiệu Trạch An gặp phải lũ tội phạm kia, điều bà lo nhất là, đám phản quân sẽ làm gì với con út của mình. Thiệu phu nhân cưỡng chế ngón tay để nó không tiếp tục run rẩy, bà ép mình bình tĩnh lại rồi liên hệ một người khác.

Thiệu Trạch Lâm đang ngồi trong văn phòng ở cảng quân vụ, hiện tại một nửa binh lực của chủ tinh bên này đều bị Louis mang đi, cảng quân vụ là yết hầu của chủ tinh(*), hắn không đi theo là vì muốn ở lại phòng thủ ở cảng quân vụ. Nhận tin từ Thiệu phu nhân, Thiệu Trạch Lâm chưa kịp click mở thì đã có dự cảm không mấy tốt lành, hắn nhíu mày.

(*) ý chỉ vị trí chiến lược quan trọng, mang tính quyết định.

Nghe mẹ nói xong, Thiệu Trạch Lâm nhanh chóng đáp: “Mẹ đừng lo vội, con thử tìm xem, có khi không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ, bao giờ có tin sẽ báo mẹ ngay.”

Kết thúc cuộc gọi, đầu tiên Thiệu Trạch Lâm liên hệ hai người lính Louis để lại, hai người kia cũng đang sứt đầu mẻ trán, chỉ trong chớp mắt mà người đã không thấy tăm hơi, bọn họ không dám quấy rầy Louis, lòng nóng như lửa đốt đành tự tìm trước, hơn nữa cũng đã tìm được vài thông tin. 

Bọn họ chuyển video âm bản đến máy của Thiệu Trạch Lâm, Thiệu Trạch Lâm chỉ nhìn hai lần đã hiểu rõ mười mươi. 

Đối phương cố ý để lại hành tung, hắn dẫn Thiệu Trạch An đi qua tất cả những chỗ có máy theo dõi, ngay cả lúc lên xe cũng không che mặt.

Chúng muốn dẫn thằng bé tới tinh cầu Scarlett.

Cuối video, Trịnh Thanh Võ đột nhiên ngẩng đầu cười với máy theo dõi, lại còn đưa tay nhẹ nhàng quẹt ngang qua yết hầu của mình. Đây rõ ràng là uy hiếp, hàm ý là ép hắn phải tới, nếu không chúng sẽ giết Thiệu Trạch An.

Thiệu Trạch Lâm ngồi trên ghế, gương mặt hiếm khi lộ ra sự tức giận không hề cố ý che giấu.

Mà bên kia, phu nhân Hera còn đang nhẹ giọng an ủi Thiệu phu nhân, “Không sao đâu, tôi chỉ thuận miệng nói, làm gì có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra như vậy, chị thấy đúng không?”

Thiệu phu nhân miễn cưỡng cười, “Đương nhiên, chị nói rất đúng.”

Phu nhân Hera thở dài một tiếng, sau đó tao nhã đứng lên, “Đều do tôi, nhìn sắc mặt chị kém như vậy, nên nghỉ ngơi đi, tôi đi trước, ngày khác lại đến hỏi thăm chị.”

Vừa vặn Thiệu phu nhân cũng không có tâm tư xã giao, bà đứng lên, “Thật xin lỗi, lần tới nhất định tôi sẽ chiêu đãi chị đàng hoàng.”

Phu nhân Hera khẽ mỉm cười, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Lúc quay lưng về phía Thiệu phu nhân, bà ta rũ mắt hơi liếc sang phải như đang nghe âm thanh gì đó, một lát sau, bà ta lại phong tư yểu điệu cười rộ lên, sau đó nhìn thẳng phía trước, yên tâm rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui