Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Nghe Louis nói xong, Trì Chiếu ngẩn ra một lát rồi cậu chỉ thẳng vào chính mình, “Tôi là tên phản quốc, lúc anh đưa tôi về chủ tinh thì tôi đã làm phản rồi, gả cho anh chỉ để tiện nghĩ cách lấy cắp tình báo thôi.”

Để bôi nhọ bản thân, có bao nhiêu tội Trì Chiếu đều nhận vơ vào mình cả, nhưng Louis lại không hề đổi ý, hắn chỉ cứng đờ nhếch khóe miệng, “Anh biết em không thích anh, cũng biết em bị Morris khống chế rồi.”

Trì Chiếu sửng sốt.

Louis cười rất gượng, nét mặt sầu não khiến người ta chua xót như đứt từng đoạn ruột, “Anh còn biết, thật ra em không phản quốc, từ trước đến giờ em chưa đưa chúng bất cứ tình báo hữu dụng nào. Tất cả, anh đều biết rõ, nên đừng tiếp tục dối anh, anh không tin, cũng sẽ không đi. Anh không thể ép em thích anh, vậy thì em cũng không thể ép anh ngừng thích em và rời đi được.”

Louis bước từng bước một đến trước mặt Trì Chiếu, ôm Trì Chiếu ôm vào lòng, cơ thể cậu dán sát vào người hắn, tim chạm tim, da liền da, trán Trì Chiếu áp trên cổ Louis, cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng mạch máu mạnh mẽ của Louis.

Trì Chiếu ngây người vài giây, cậu thật sự không biết mình đã sớm bị Louis phát hiện, nghe ngữ khí của hắn là biết hắn đã phát hiện rất lâu rồi, nói cách khác, cốt truyện đã sớm lệch đến mức rối tinh rối mù, vào lúc cậu không hề hay biết, thế giới này đã thất bại rồi. 

Lại một thế giới thất bại, Trì Chiếu đáng lẽ ra nên tức hộc máu, giậm chân đấm ngực, nhưng cậu lại không phản ứng tẹo nào với việc nhiệm vụ thất bại nữa, hiện tại cậu chỉ muốn lôi Louis ra ngoài.

Ngây ngốc trong thoáng chốc, Trì Chiếu như liều mạng muốn đẩy Louis ra, nhưng cậu là kẻ mang thể chất phế vật cấp C, đừng nói là đẩy Louis, ngay việc chỉ khiến Louis đổi tư thế thôi cũng đã không làm được, lúc này Trì Chiếu mới thật sự tức muốn hộc máu: “Anh biết rồi còn không mau chạy đi! Đúng vậy, tôi không thích anh, tên chết bầm nhà anh, phiền muốn chết, chết chung với anh tôi có thành quỷ cũng không được yên ổn! Có nghe thấy không, tôi không thích chết cùng một chỗ với anh, anh đi ra ngoài cho tôi, đi ra ngoài!”

Nhưng câu trả lời của Louis lại là càng thêm xiết chặt vòng tay ôm Trì Chiếu, sau đó chậm rãi nhắm mắt.

Tất cả hình ảnh và âm thanh đều được cameras ghi lại, quân lính rút lui rất nhanh, phó quan vừa nhìn chằm chằm mọi người lui lại, vừa đặt tâm trí sang hình ảnh phát sóng trực tiếp trên màn hình, nhìn thấy Thiệu Trạch An khàn cả giọng đuổi Louis đi, nửa khuôn mặt cậu bị Louis che khuất, nửa khuôn mặt còn lại hiện lên sự nóng lòng như lửa đốt và đau khổ tột cùng cứ thế hiện ra trước mặt mọi người, phó quan vội vã lau mắt.

Mẹ nó, sớm muộn gì cũng có một ngày, ông đây phải giết sạch tất cả đám phản quân!

Louis khăng khăng không đi, giọng Trì Chiếu dần dần thay đổi, âm thanh khóc nức nở xen lẫn sự tuyệt vọng, cậu nghẹn ngào khóc, dây thanh quản gần như rách toạc, “Anh đi đi! Cầu xin anh mau đi đi, không có tôi anh cũng có thể sống rất tốt, bây giờ anh thích tôi, tương lai cũng thích được người khác mà! Anh không nên chết tại đây, kết cục của anh không nên ở chỗ này!”

Louis là nam chính, tương lai hắn còn đang xán lạn rực rỡ ở phía trước, hắn sẽ gặp người yêu thương hắn thật lòng, sẽ vượt qua cả đời với sự tôn kính của dân chúng và sống mãi trong lòng họ, hắn còn trẻ, hắn mới hơn ba mươi tuổi, hắn không nên chết!

Khắp mặt Trì Chiếu toàn là nước mắt, quá tàn nhẫn, bắt cậu tận mắt nhìn mạng sống của Louis dần trôi đi, mỗi khoảnh khắc trôi qua, sinh mạng của Louis lại vơi bớt, mà nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều là do cậu.

Nghe tiếng gào khóc của người trong lồng ngực, tim Louis như bị ai bóp nghẹt, hắn phải mất tới vài giây mới nén lại nỗi đau đớn này, sau đó hít thật sâu. 

Hắn dùng một bàn tay vỗ đầu Trì Chiếu, giọng nói dịu dàng gần như nỉ non, “Nhưng mà, kết cục của anh là em.”

Tiếng khóc và hành động của Trì Chiếu như bị ấn nút tạm dừng, Louis nhẹ nhàng vuốt ve cổ cậu, tiếp tục nói: “Chỉ khi ở bên em, anh mới tìm được tương lai, cuộc đời và kết cục của chính mình. Chỉ khi ở bên cạnh em, anh mới thấy anh sống có ý nghĩa. Dòng họ West là đại diện cho vinh quang và quân hàm, nhưng chỉ cái tên Louis này, mới chân chính là anh.”

“Cho anh vài phút này thôi, để anh được làm một Louis không là ai cả, để anh làm chồng em, ở lại bên cạnh em, được không em?”

Đã ba phút trôi qua, gần như tất cả mọi người đã lui lại, chỉ còn lại vài người đang liều mạng chạy đến, Ciel hạ lệnh khởi động quân hạm, phó quan đứng ở cửa quân hạm chờ mấy quân lính tụt lại phía sau kia.

Nghe thấy lời Louis nói, quân hạm đang náo loạn lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, phó quan đè nén nỗi thống khổ trong tim, tắt video phát sóng trực tiếp.

Bây giờ hắn không thể bị tình cảm lấn át,  nhiệm vụ của hắn là hộ tống mọi người thành công rút lui rời khỏi nơi này, sau đó, đi giết sạch những lũ phản quân đáng chết đó.

Trì Chiếu vẫn còn giãy giụa, nhưng cậu không giãy giụa mạnh mẽ như lúc đầu, nắm tay cậu đánh như đánh vào bông, Trì Chiếu nghẹn giọng khóc lóc, thanh âm cũng không còn mấy sức lực, “Không được! Em không muốn, không muốn……”

Nội tâm Louis chua xót, hắn nhẹ thở dài định buông Trì Chiếu ra, mặt đối mặt nói vài lời, nhưng khi nhận thấy Louis muốn buông mình ra, Trì Chiếu đột nhiên thắt chặt cánh tay như muốn hòa vào trong xương cốt của Louis, “Em không muốn! Em không muốn nhìn thấy anh chết ngay trước mắt em, anh quá đáng lắm, anh không thể đối xử với em như vậy được. Em không sợ chết, em thật sự không sợ, nhưng em sợ anh chết, anh không thể làm như vậy với em được, đây đã là lần thứ hai……”

Lần thứ hai, cậu phải tận mắt nhìn thấy người mình yêu dần dần tắt thở, cặp mắt kia sẽ không còn phát ra ánh sáng ngời rực rỡ nữa, cơ thể người ấy sẽ dần dần cứng đờ, trở nên lạnh băng, cảm giác không còn được gặp lại người mình thương còn khó chịu hơn cả cái chết. 

Hệ thống vốn đang thổn thức nhìn hai người bọn họ sinh ly tử biệt thì đột nhiên thấy cơ sở dữ liệu rung lắc mãnh liệt, hệ thống kinh hoảng thất thố chạy về, lại phát hiện nơi này như vừa hứng chịu một trận gió lốc, tất cả đồ đạc đều lộn xộn, hộp dữ liệu tình cảm đã lọc mà nó cất kĩ đung đưa mạnh nhất, nguồn lực bên trong như muốn phá tan tất cả, hệ thống chấn động vội vàng chặn lại toàn bộ, chồng mấy ngàn vạn văn kiện rác lên mới có thể khống chế được cái hộp nhỏ này. 

Hệ thống lau mồ hôi sống sót sau tai nạn. 

Thật đáng sợ, cảm xúc hiện tại của ký chủ rốt cuộc kích động đến mức nào chứ, xem ra người yêu ở thế giới trước qua đời ngay trước mắt đã trở thành ám ảnh rất lớn đối với cậu ấy. Vẫn là nó nhìn xa trông rộng, nhanh tay lọc trước, nếu không thế giới này còn loạn khiếp hơn nữa. 

……Nhưng nhìn tình hình hiện tại mà xem, có lọc đi tình cảm thì cũng thất bại, hơn nữa còn là loại thất bại có muốn sửa cũng không sửa được.

Hệ thống rất buồn, nó yên lặng khóc sụt sùi ở nơi sâu nhất trong não Trì Chiếu, lúc này Trì Chiếu đang quá khích, tốt nhất nó cũng đừng dại mà ra ngoài, nếu không vết vá lần trước sẽ lại rách mất. 

……

Trì Chiếu nói là lần thứ hai, Louis lại không suy nghĩ sâu xa, nhưng dù có nghĩ hắn cũng sẽ cho rằng lần thứ nhất trong lời Trì Chiếu là lúc bọn họ vừa gặp mặt, bởi khi đó hắn cũng chỉ cách cái chết còn có nửa bước.

Động tác Louis thoáng dừng lại, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ kéo Trì Chiếu ra một chút, Trì Chiếu ngẩng đầu, đôi mắt sưng như quả đào nhìn về phía trước, ánh nước mơ hồ che đi tầm mắt cậu, cậu thút tha thút thít nức nở nhìn Louis, người kia lại nhẹ nhàng dùng ngón cái gạt sạch những giọt nước mắt vừa rơi. 

Ánh mắt Louis lúc này tựa như đang nhìn thứ trân quý nhất thế giới, cũng như đang ngắm đứa nhỏ yếu ớt mong manh nhất, động tác hắn rất cẩn thận, ôn nhu đến lạ thường.

Trì Chiếu ở yên tại chỗ, lúc bị hắn chạm tới lông mi, cậu nhắm mắt lại theo bản năng, đến khi mở mắt ra thì thấy Louis hơi hơi gợn khóe môi.

Đối diện cậu một giây, Louis cúi đầu hôn Trì Chiếu một nụ hôn không xen lẫn bất kì sắc thái dục vọng nào, sau đó hắn đứng dậy, thấp giọng dỗ dành: “Đừng khóc.”

Có vài lời, nếu không nói thì thật sự sẽ không cơ hội, nghĩ nghĩ, Louis lại mở miệng: “Anh yêu em.”

Từ khi đến thế giới này, Trì Chiếu luôn cảm thấy cảm xúc của mình rất đạm mạc, dù có gặp tình huống như thế nào cậu cũng đều không quá kích động, cho đến tận khoảnh khắc vừa rồi, trong nháy mắt, dường như có thứ gì bị mất đi đã quay trở lại.

Cậu giật mình, khóc nức nở nói: “Em…… Hình như em cũng yêu anh mất rồi.”

Vì sao lại dùng từ "hình như", bởi chính Trì Chiếu cũng không thể xác định, trái tim mách bảo cậu, không sai, cậu cũng yêu Louis, lý trí lại nói rằng không, cậu không yêu. 

Trì Chiếu không rõ mình đang bị sao, cậu đang cảm thấy lạ thì Louis lại sửng sốt mất một giây.

Ngay sau đó, hắn vui vẻ cười rộ lên, tiếng cười từ tính mà gợi cảm không ngừng vang lên bên tai, Trì Chiếu ngửa đầu nhìn hắn, Louis gục đầu xuống, lại in một nụ hôn ở giữa mày cậu. 

Hắn nói gần như cảm kích: “Cảm ơn em, một câu này là đã quá đủ rồi.”

Quân hạm đã khởi động, phó quan nhìn thoáng qua tình huống máy quét hiện trường truyền lại, chỉ còn hai người dưới lòng đất trong căn cứ, nhưng không quản được nhiều đến vậy, phó quan nhanh chóng bước lên quân hạm, từ bỏ hai người đã không kịp rút lui kia.

Sau khi hắn tiến vào, còn chưa kịp hạ lệnh đã nghe thấy tiếng khóc tục tằng của Edmund truyền đến từ phòng điều khiển, “Quá mẹ nó cảm động! Hu hu hu ông đây nhất định sẽ báo thù cho thượng tướng cùng phu nhân!!!”

……

“Hệ thống, thời gian còn lại bao lâu.”

【 Chưa đến hai phút. Ký chủ, cậu……】

Hệ thống muốn nói gì đó nhưng Trì Chiếu lại không biết, bởi nó mới nói được một nửa thì bị tắt tiếng, Trì Chiếu đã chấp nhận sự thật rằng Louis sẽ không đi, dù cậu có nói gì thì hắn cũng sẽ không đi.

Lúc này, Trì Chiếu chủ động ôm lấy Louis, cậu rúc đầu vào trong lòng hắn, không nói một lời, chỉ dùng động tác truyền tải ý tứ của mình tới đối phương. 

Nét mặt Louis trở nên vui vẻ, bọn họ yên lặng mà ôm nhau, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng.

Trì Chiếu không nói chuyện cùng hệ thống nữa, dù nhiệm vụ thất bại nhưng sinh mệnh của cậu ở thế giới này vẫn chưa kết thúc, trong thời khắc sinh tử này, cậu muốn dành toàn bộ để ở bên Louis.

Quân hạm đã bay lên, người trong quân hạm đều là đàn ông cứng cỏi cả, nhưng đến lúc này đại đa số người cũng đã ướt cả hốc mắt, ngay đến Ciel thường vô cảm cũng toát ra thần sắc thống khổ.

Mỗi con người, mỗi buồng tim đều chỉ có một ý nghĩ, bọn họ sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho phản quân, tuyệt đối không quên hận thù hôm nay.

【 còn lại mười lăm giây. 】

Hệ thống nhắc nhở một câu, Trì Chiếu chớp mắt, cánh tay siết chặt lại trong nháy mắt, Louis cũng như đã cảm nhận được gì đó, hắn cúi đầu hôn mái đầu Trì Chiếu, sau đó nhắm hờ mắt lại.

“West, tránh ra!”

Thời khắc như trong dự liệu vẫn chưa tới, mà ngược lại, giọng nói Thiệu Trạch Lâm lại vang lên, Louis nhíu mày, đồng thời cũng vì tin tưởng Thiệu Trạch Lâm, cơ thể hắn hành động còn nhanh hơn dòng suy nghĩ, hắn nhanh chóng xoay người để Trì Chiếu đang ở trong lòng lộ ra, Thiệu Trạch Lâm cầm một vũ khí mô phỏng hình một chiếc cung, bắn ra thứ gì đó từ khoảng cách xa mấy chục mét, đến tận khi thứ kia đã chui vào da, Trì Chiếu mới phát hiện đó là cái ống tiêm.

Cách mấy chục mét, thấy rõ đã trúng mục tiêu, lúc này Thiệu Trạch Lâm mới nhẹ nhàng thở phào, sau đó cứ thế khiêng viện trưởng chưa kịp nghỉ ngơi vài giây, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trì Chiếu.

Viện trưởng: “Tự tôi cũng chạy được! Thiệu trung tướng, cậu đừng có mà khiêng tôi!”

Thôi đi, chờ ông chạy được đến nơi thì đã hết mấy chục giây rồi, Thiệu Trạch Lâm nói trong lòng, nhưng khuôn mặt lại không phản ứng, hắn lấy tất cả mọi thứ trong phòng thí nghiệm của Morris mang ra, sau đó hạ lệnh với em trai, “Nằm nghiêng trên mặt đất, chắc hơi đau, em cố gắng chút.”

Trì Chiếu: “???”

Cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thiệu Trạch Lâm thấy cậu bất động, không đợi được bèn dứt khoát ném cậu đi, Louis bị dọa nhảy dựng, vội vàng đỡ được người sắp sửa rơi, rồi đặt cậu nằm nghiêng trên mặt đất. 

Viện trưởng lấy đồ vào việc, bắt đầu làm phẫu thuật không gây tê cho cậu.

Dùng dao nhỏ khoét một vết trên da, thấy Trì Chiếu không kêu than đau đớn gì, viện trưởng cười cười, “Được đấy, thằng nhóc, không hổ danh là người có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của phản quân.”

Hệ thống và Trì Chiếu cùng sửng sốt, rồi biết điều không nói thêm tiếng nào, cứ đà này Trì Chiếu chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, hệ thống vội vàng dừng lại việc chặn cảm giác đau.

Trì Chiếu: “A đau đau đau đau ông đang làm gì đó!”

Viện trưởng & Thiệu Trạch Lâm & Louis: “……”

Xem ra không phải không đau, mà là cung phản xạ quá dài.

“Vừa tiêm cho cậu thuốc bão hoà, có thể bão hoà thuốc nổ trong cơ thể, bây giờ đang làm tiểu phẫu để cậu bài tiết chất lỏng chứa thuốc nổ ra, sau khi ra ngoài còn phải làm thêm đại phẫu, có lẽ phải nằm trên giường một hai năm mới hoàn toàn khôi phục được, chịu thêm chút nữa —— tình hình này rồi, mấy cậu làm cậu nhóc hôn mê đi, cơn đau thế này sẽ không chịu nổi.”

Vừa nghe lời này, Thiệu Trạch Lâm dứt khoát ngồi xổm xuống, xẹt một phát sau gáy Trì Chiếu, chuẩn xác tàn nhẫn khiến người hôn mê, ngay cả cơ hội cản Louis cũng không có.

Lần thứ hai đứng lên, thấy tầm mắt kinh ngạc của Louis, Thiệu Trạch Lâm cao lãnh gật đầu một cái, “Không cần cảm ơn.”

Louis: “……” Ai muốn cảm ơn anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui