Hôm nay, Trần Túy bị một loạt tiếng đánh nhau đánh thức.
Y ngay lập tức mặc áo khoác của mình vào đi ra ngoài.
Mở cửa phòng ra, hai người đánh nhau đều dừng lại, Thất Nhất nhíu mày đi tới ôm lấy y: “Sao không mang giày vào?”
Trần Túy cười, Thất Nhất thực sự trở nên can đảm hơn rồi đó, ừm dưới sự kích thích của tình địch.
“Trần Túy, hai người...” Người tới không ai khác chính là Triệu Quy.
Gã đã kỹ lưỡng điều tra rõ ràng, thậm chí ngay cả bà đỡ đẻ cho Trần mẫu năm đó cũng bị gã tìm ra.
Trần Túy thật sự là một nam nhân.
Bây giờ hình như ngay cả sự xấu xí trước đó cũng là giả vờ.
Triệu Quy nhìn Trần Túy trong mắt đều là ý cười và tình yêu, trong lòng khẽ động, chỉ là...!Nụ cười và tình yêu kia đều không phải dành cho gã, cũng chưa từng nhìn gã một cái!
“Tam hoàng tử, ngài đến nơi này có việc gì không?” Trần Túy cũng không muốn giấu diếm, Thất Nhất cầm giày của y, rồi mang vào cho y.
“Trần Túy, chúng ta nói chuyện riêng được không?” Triệu Quy hơi hoảng loạn, kiếp trước người duy nhất đối tốt với gã lại không yêu gã nữa...!Chẳng lẽ, chẳng lẽ Trần Túy cũng trọng sinh?
“Không cần thiết đâu.
Ngài muốn nói gì thì nói ở đây là được, không có gì mà Thất Nhất không thể nghe.” Trần Túy thấy có gì đó sai sai, sao Triệu Quy lại dùng thái độ này với y, chẳng lẽ...
“Chuyện cậu chắn kiếm cho tôi cũng có thể nói ra?” Triệu Quy nghĩ lại tình yêu mà kiếp trước y dành cho gã, trong lòng bình tĩnh lại một chút.
“Chắn kiếm gì?” Trần Túy không có ý định cùng Triệu Quy diễn tiết mục song trọng sinh, khó hiểu nói: “Ngài đang nói gì thế, thân phận tam hoàng tử cao quý, ai lại có cơ hội cầm kiếm đả thương ngài? Cho dù là thật, tôi và Thất Nhất vẫn luôn ở bên nhau, làm sao có thể đi chắn kiếm cho ngài?”
Triệu Quy gắt gao nhìn chằm chằm y, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Kiếp này sao lại không giống?! Tại sao kiếp trước nguyện ý chắn kiếm cho gã mà, gã còn nghe nói người này kiếp trước vô yêu gã, nhưng kiếp này lại không thấy có tình cảm gì với gã?
Gã hít một hơi thật sâu và hỏi: “Vậy ngọc bội sao lại cho người khác?”
“Cái này à, tôi thấy Trần Kiều Kiều đối với ngài rất tình thâm, nàng muốn nên cho thôi.” Trần Túy nắm lấy tay Thất Nhất, lắc lắc: “Chỉ là tôi đã có người mình yêu rồi, nên tôi muốn ở bên huynh ấy cả đời này.”
Thất Nhất nắm chặt tay y.
Triệu Quy vẻ mặt không thể tin, cuối cùng cũng chỉ phất tay áo bỏ đi.
Thật ra Thất Nhất cảm thấy hơi hoài nghi có phải đã xảy ra chuyện gì không, nếu không tại sao Tam hoàng tử lại nói mấy lời kia, mà Trần Túy lúc trước cũng đột nhiên nói không còn thích Tam hoàng tử nữa...
Thôi thì, chỉ cần người trong lòng A Túy bây giờ luôn là hắn thì tốt rồi, những chuyện khác, Trần Túy không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi.
Sau đó Triệu Quy lại tới một lần nữa, mang theo mấy rương vàng bạc châu báu, muốn cho Trần Túy.
Triệu Quy suy nghĩ rất rõ ràng, thật ra tình cảm của gã đối với Trần Túy cũng chỉ là cảm động, nếu Trần Túy kiếp này không yêu gã, gã cũng không miễn cưỡng.
Nhưng gã muốn báo đáp Trần Túy.
Trần Túy không muốn nhận, giằng co hồi lâu, cuối cùng Trần Túy nói: “Tuy rằng tôi không biết tại sao Tam hoàng tử muốn trả ơn cho tôi, nhưng nếu Tam hoàng tử nhất định kiên trì, thì hãy hứa với tôi một chuyện, còn nữa tôi sẽ không nhận những thứ này.” Trần Túy chỉ vào mấy rương châu báu.
“Được rồi, cậu nói.” Triệu Quy phỏng đoán, y là muốn khôi phục thân nam nhân trở lại phủ Thượng thư, hay là muốn trả thù người của phủ Thượng thư?
Thất Nhất cũng hơi khẩn trương nhìn Trần Túy, hắn sợ Triệu Quy sẽ đả động được Trần Túy.
“Giúp tôi làm lại chứng minh thân phận, đem nô tịch của Thất Nhất hủy bỏ rồi làm lại, sau đó nhập hộ khẩu của tôi chung với Thất Nhất.” Sau khi người của phủ Thượng thư không tìm thấy y, sẽ nói y bệnh chết.
Y bây giờ chỉ muốn thành thân với Thất Nhất, còn muốn có chung một sổ hộ khẩu với Thất Nhất thế thôi.
Triệu Quy và Thất Nhất đều không nghĩ đến yêu cầu này.
“A Túy...” Thất Nhất cảm thấy cổ họng thắt lại.
Yêu cầu này với Triệu Quy mà nói đúng là chuyện nhỏ, gã đồng ý, lại không khỏi nhìn Thất Nhất thêm vài lần, có hơi ghen tị với hắn.
Càng khó chịu hơn, rõ ràng là kiếp trước y yêu gã, nhưng kiếp này lại đối với một thị vệ tốt đến mức này.
Sau khi Triệu Quy rời đi, Trần Túy tựa vào vai Thất Nhất, hỏi: “Thất Nhất, chúng ta thành thân chứ.”
“A Túy...” Thất Nhất nắm chặt tay y.
“Ừ?”
“Tôi yêu em.”
Triệu Quy lần cuối gặp Trần Túy, là vào ngày y thành thân với Thất Nhất.
Hai người làm tiệc ở thôn Mai Hoa, trong thôn ngoại trừ một nhà trưởng thôn, những người khác đều đến đự.
Triệu Quy ở góc, nhìn Trần Túy mặc hỉ phục đỏ thắm, vẻ mặt vui sướng, so với bộ dáng lúc trước càng thêm kiều diễm hơn nhiều.
Gã thấy hơi khó chịu nhưng lại không bước ra được, tự ngược đãi nhìn bọn họ bái đường, nhìn bọn họ hôn môi, nhìn bọn họ tiếp nhận những lời chúc phúc, cuối cùng lúc tan chiếu, nhìn bọn họ mười ngón tay đan chặt thân mật đi vào trong phòng trúc.
Gã trở về phủ mà trong lòng trống trải.
Sau này, với kinh nghiệm của kiếp trước, nên chỉ trong một thời gian ngắn tranh đấu Triệu Quy đã có thể leo lên được ngôi vị hoàng đế.
Gã lại đến thôn Hoa Mai, trong nhà trúc đã không còn bóng người, người trong thôn nói, đôi phu phu thần tiên kia, đi *vân du tứ hải rồi! Nên gã chỉ có thể rời đi.
(*vân du tứ hải: đi khắp nơi)
Gã làm hoàng đế mấy chục năm, hậu cung ba ngàn giai lệ, đại thần trong triều cũng đều trung thành và tận tâm, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa.
Nhưng hắn lại luôn cảm thấy cô độc, chưa từng thấy hạnh phúc lần nào.
Đêm khuya yên tĩnh, gã sẽ nhớ đến cái người từng chắn kiếm cho gã, mặc hỉ phục, *nói cười yến yến.
Nhưng bây giờ y lại ở bên một người khác cả đời.
Trần Túy cùng Thất Nhất đi qua rất nhiều nơi, từng gặp qua mưa bụi Giang Nam dịu dàng, từng nằm trên thảo nguyên rộng lớn vô tận đếm sao, còn nhìn thấy hoàng hôn lẻ loi bên ngoài Vạn Lý Trường Thành...!Trước sau không đổi chính là bàn tay hai người vẫn luôn nắm chặt.
Bọn họ lại trở về mai gia thôn, nghe nói Mai Như gả cho một gia đình không tốt lắm, mới ba ngày đã hai lần chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể; nghe nói Hoàng Thượng có vẻ đặc biệt thích thôn Mai Hoa, mai hoa thôn mấy năm nay phát triển rất tốt; nghe nói hoàng thượng hậu cung vô số, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa có long tử...
Tất cả những điều này cũng không liên quan gì đến hai người họ.
Vào cuối cuộc đời, Trần Túy vẫn là nắm tay Thất Nhất nằm cạnh nhau.
“Thất Nhất, hình như tôi chưa gọi huynh như vậy thì phải.”
“Em muốn gọi tôi là gì?”
“Tướng công.”
Thất Nhất nhắm mắt lại, mang theo nụ cười thỏa mãn, cả đời này thật không uống phí.
“Túy Túy, chào mừng trở lại!” Hệ thống đang vui vẻ rắc hoa trong không gian hệ thống.
◝(⁰▿⁰)◜
“Túy Túy, cậu chắc chắn không thể tưởng tượng được đâu, ở thế giới này, giá trị tình yêu của Triệu Quy dành cho cậu lại rất cao!” Hệ thống bấm ngón tay tính: “Dựa theo giá trị trăm phần trăm tính ra, hắn có chín mươi điểm!”
“Được rồi được rồi.” Trần Túy đại khái hiểu được ý của hệ thống, chính là lúc trước Trần Túy yêu hắn, hắn không yêu Trần Túy, bây giờ Trần Túy yêu Hứa Thanh Ly hắn lại yêu Trần Túy đúng là một cốt truyện cẩu huyết.
“Đừng nói nữa, chúng ta đi đến thế giới tiếp theo nào.” Lần này ở mạt thế, cậu phải bảo vệ Hứa Thanh Ly thật tốt!.