25.
Trần Ức Gia kệ xác tôi đứng tại chỗ, xoay người đi về phòng ngủ.
Đầu óc tôi rối rắm vô cùng.
Ai mà biết được đến kỳ nghỉ rồi mà vẫn có thể đuổi theo cơ chứ?
Bình thường Trần Ức Gia không thích tiếp xúc với người khác, giờ người xa lạ như tôi lại lao thẳng lên giường cậu ấy, có thể hiểu được cậu ấy tức giận đến mức nào.
Tôi đứng hối lỗi một lúc lâu đến mức hai chân tê dại, đành ngồi lên sofa nghỉ một lúc.
Nhìn xung quanh đánh giá qua lại, tôi thở phào một hơi, cũng may Trần Ức Gia sống một mình.
Nếu không tôi sẽ bị xử luôn tại chỗ mà không đợi phán tội,
Không bao lâu sau Trần Ức Gia ra khỏi phòng, lạnh nhạt liếc tôi một cái rồi không thèm nói gì, mang chai nước đá trở về phòng ngủ.
Trong phòng khách yên tĩnh đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình đập bụp bụp trong ngực.
Tôi muốn trở về nhưng không có can đảm gõ cửa phòng ngủ Trần Ức Gia.
Ôi cái việc này!
Thôi đến lúc về vẫn nên đi chùa một lần nữa vậy.
26.
Gần trưa, trong bếp vang lên tiếng thái rau xoành xoạch, Trần Ức Gia chăm chú làm việc không mở miệng nói câu nào.
Chắc cậu ấy ghét tôi lắm.
Tôi rưng rưng nước mắt, gom hết cam đảm lết vào phòng ngủ, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao nhanh chóng rời khỏi đây.
Giường cậu ấy thật mềm.
Tôi cần thận nằm xuống mép giường nhắm mặt điều chỉnh hơi thở.
Biến về nào.
Biến về thôi.
Lầm bầm hơn trăm lần đến khô cả miệng, lúc mở mắt ra vẫn là phòng ngủ của Trần Ức Gia.
Tim tôi hẫng mất một nhịp.
Sao lại thế này?
Tôi nhắm tịt mắt lại tiếp tục niệm chú: “Biến về nào! Biến về nào!”
Không có gì thay đổi cả.
Tôi nóng nảy: “Còn không biến là sao hả?”
“Đừng cố nữa!”
Giọng nói vo cảm của Trần Ức Gia vang lên khiến tôi giật nảy mình.
Cậu ấy đứng tựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực.
Đầu mày tôi chau cặt đến mức kẹp chết con dế.
Trần Ức Gia đứng ở cửa nhìn đến mức tôi muốn nổi da gà mới dừng lại, buông một câu: “Không biến về được thì ra ăn cơm.”
“Ừ!”
Trả lời xong tôi mới giật mình.
Ăn cơm? Trần Ức Gia gọi tôi ra ăn cơm?
Tôi không nghe nhầm đúng không?
Tôi thụ sủng nhược kinh véo vào đùi non một cái, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Hê hê, ăn cơm hả? Được chứ được chứ!
27.
Tôi nôn nóng muốn thưởng thức tay nghề của Trần Ức Gia nhưng lại ngại ngùng không dám gắp thức ăn, chỉ cắm cúi và cơm vào miệng.
Trần Ức Gia ôn hoà nói: “Trong thức ăn không có độc.”
“…” Tôi biết chứ “Chỉ là tôi hơi ngại chút thôi.”
“Ngại cái gì?” Cậu ấy cười cười.
Trần Ức Gia cười khiến cậu ấy mang lại cảm giác dễ chịu cho người đối diện, vì thế tôi thả lỏng cơ thể, đưa đua gắp thức ăn.
“Lúc xuất hiện trên giường kéo chăn của tôi cũng không thấy bạn học Giản ngại ngùng chút nào.”
Bàn tay đang cầm đũa của tôi khựng lại.
A a a a a a, quả nhiên cậu ấy vẫn để ý mà.
Tôi cúi gằm mặt xuống, còn vài cm nữa là chạm luôn đến bàn ăn rồi.
Trần Ức Gia nhìn qua thì có vẻ không dễ tiếp xúc, thực ra là cực kỳ cực kỳ không dễ tiếp xúc.
Lời ôn hoà của cậu ấy còn mang tính sát thương cao hơn lúc Kim Minh giương họng súng cả vạn lần.
Tôi ăn bữa cơm mà mình đầy thương tích.
Tôi bưng bát cơm, mắt rưng rưng lệ đáng thương nhìn cậu ấy: “Anh Gia, cậu ghét tôi lắm đúng không?”
Trần Ức Gia nguýt tôi: “Muốn nghe lời thật lòng không?”
Tôi gật đầu như bổ củi.
“Cậu rửa bát đi.”
“Rửa bát xong thì không ghét tôi nữa à?”
“Rửa xong thì tôi nói cho.”
28.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ cậu ấy chỉ muốn bắt tôi rửa bát mà thôi.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có niềm vui ngọt ngào nho nhỏ đâu đây.
Rửa bát xong tôi vui vẻ đi tìm Trần Ức Gia.
Cậu ấy ngồi trước bàn trà, màn hình máy tính hiện thị kết quả tìm kiếm của Baidu, tôi ghé mắt nhìn qua, não xung huyết!
Cậu ấy vẫn nghi ngờ tôi là sinh vật ngoài hành tinh không xác định ư?
Tôi rơi nước mắt đầy bất lực.
Trần Ức Gia xoay người: “Bạn học Giản, chúng ta nói chuyện một chút.”
29.
Cậu ấy nói, đối với tôi không thể nói là ghét được, mà là một cảm xúc phức tạp.
Hơn hai mươi năm qua, việc có người nửa đêm xuất hiện trên giường, đừng nói là nhìn, đến cả nghe nói thôi cậu ấy cũng chưa từng nghe ai nói qua.
Là tội đồ trong chuyện này, tôi chỉ có thể bày tỏ là tôi cũng nghĩ vậy.
Trần Ức Gia thở dài thườn thượt.
“Bạn học Giản, cậu về nhà rồi xem xét đi chùa lại lần nữa nhé!”
Tôi bi thương đồng ý, lại nghiêm túc cúi đầu: “Thật sự xin lỗi, mang đến cho cậu nhiều phiền toái quá.
Về nhà tôi sẽ đi chùa ngay, dốc hết tâm can này ra đảm bảo không xảy ra chuyện gì nữa.
Chỉ là có việc cần nhờ cậu một chút.”
Trần Ức Gia nghiêm túc lắng nghe.
“Cậu có thể… ngủ cùng tôi một giấc được không?”
….
Sắc mặt Trần Ức Gia đen lại, màu đen chậm rãi, chậm rãi, lan từ chân mày, xuống hai má, xuống đến khoé môi, xuống tận cổ.
Tôi thấy quai hàm cậu bạnh ra, hẳn là đang nhẫn nhịn dữ dội lắm đây.
Cuối cùng cũng bùng nổ.
Cậu ấy gằn từng chữ: “Biến ngay!”
Rầm một tiếng.
Tôi bị ngốt ngoài cửa.
Tôi dựa vào cửa gào khóc: “Tôi chỉ muốn về nhà thôi mà huhuhuhuu”
30.
Rốt cuộc Trần Ức Gia mặt mũi xám ngoét cơ thể cứng đờ nằm cạnh tôi.
Tôi thấp tha thấp thỏm nhắm mắt lại.
Tôi nằm bên này giường, Trần Ức Gia nằm bên kia giường.
Chiếc giường lớn quá, hai chúng tôi cách nhau rất xa.
Tôi nằm nheo mắt một lúc.
Chẳng có gì xảy ra.
Mẹ nó! Sao đấy?
Tôi hé mắt nhìn Trần Ức Gia, cậu ấy nhắm mắt nằm im lặng phía trong, không biết đang nghĩ gì mà lông mi hơi rung rung.
Có khi nào khoảng cách xa nên không có hiệu quả không nhỉ?
Nghĩ vậy tôi liền âm thầm nhích về phía Trần Ức Gia một chút, tận dụng hết khả năng, rút ngắn tối da khoảng cách.
Gần đến mức tôi chỉ cần giương mắt là chạm ngay tầm nhìn vào mắt cậu ấy, đôi tròng mắt kia đang mở lớn, lãnh ý ngập tràn: “Thủ đoạn của bạn học Giản khiến tôi mở mang tầm mắt quá đấy.”
Tôi không dám tiếp lời cậu ấy, cứng đầu nhích thêm vài cm, tay tôi chạm vào tay cậu ấy.
Gần đến thế này rồi mà còn không quay về được nữa thì đời này coi như bỏ.
Tôi nhắm tịt mắt tuyệt vọng niệm chú: “Nhanh biến về đi nhanh biến về đi.”
Lúc sau mở mắt ra, màu hồng và mùi hương quen thuộc ngập tràn trong phổi khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nằm dang tay dang chân hình chữ đại trên giường.
Trở lại rồi.
May quá.
Nếu không biến về được thì đối mặt với người ta làm sao đây.
31.
Buổi chiều hôm đó tôi khăn gói đi chùa ngay lập tức.
Quỳ trên tấm bồ đoàn cũ mèm, thành kính mà cầu nguyện.
Xin đừng để con làm cái chuyện sai trái này nữa.
Nguyệt lão, làm ơn.
32.
Không biết là tôi không đủ thành kính, hay thần Phật nặng tai.
Lúc tôi vừa mở mắt rõ ràng cảm nhận được tiếng nước chảy róc rách, đến khi nhìn rõ rồi lại chỉ thấy hơi nước nóng ẩm vờn quanh, xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Không gian kín vừa nhỏ vừa hẹp này, tôi quay đầu một cái, cảnh tượng suốt đời không quên đập vào mắt.
Tôi chỉ cảm thấy tỉnh ngủ ngay tức khắc, hai mắt trợn to, hai tai như có đàn ong vò vẽ quần thảo, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Trong đầu tôi lúc này chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, Giản Âm à, hôm nay, hy sinh anh dũng rồi!
33.
Tiếng nước chảy vẫn còn kéo dài thêm một lúc, tôi đứng ở góc đó, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể rũ mắt nhìn trân trối vào cánh cửa.
Bóng lưng người kia mơ hồ trong làn hơi nước đột nhiên lướt qua, tôi liếc mắt một cái rồi lại hoảng hốt cúi đầu.
Xịt máu mũi mất thôi.
Thân hình thật thật thật thật là đẹppp.
Nền nhà tắm ướt nhẹp, nước văng lên áo ngủ khiến chúng thấm ướt, tôi ngồi xổm trên nền nhà, nhích dần ra phía cửa.
Tôi đang trườn được nửa đường, tiếng nước chảy đột ngột dừng lại, Trần Ức gia vẫn đưa lưng về phía cửa nhưng lại vươn tay ra mở hé cánh cửa, gọi khẽ: “Kim Minh, mang khăn tắm ở Sofa qua đây giúp với.”
Tôi trượt oạch một cái, ướt sạch mông quần, ngây ngẩn như sét đánh.
Kim Minh?
Kim Minh?
Không phải chứ?
Đen đủi đến thế sao?
Tôi ngồi yên không dám cử động.
Mắt thấy địch sắp đánh đến mình, đành lê cái mông ướt về phía góc tường.
Tôi thực sự sợ hãi.
Tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến ngày một rõ, giọng nói gây ấn tượng cực mạnh vang lên: “Anh Gia, tối đi ăn ở đâu?”
“Tuỳ cậu.”
Trần Ức Gia vươn tay nhận lấy khăn tắm, chậm rãi lau người.
Tôi có thể thấy cái bóng mờ mờ qua lớp kính phòng tắm đưa khăn xong quay lưng luôn rời đi.
Trái tim nhỏ bé của tôi vọt lên tận cổ họng, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo.
Cầu xin cậu, Kim Minh, đừng thấy tôi.
Thân ảnh kia đi được hai bước bất chợt dừng lại, trầm mặc một giây rồi phát ra tiếng cực lớn: “Mẹ kiếp!”
Lại chửi bậy rồi.
Tôi không thể ở lại được nữa, bê cái mông ướt nhẹp chạy ra cửa ngay lúc Kim Minh ở cửa quay đâu lại.
Cậu ta trợn mắt sững người nhìn tôi.
Tôi đâu còn tâm trí nào mà quan tâm nữa vội vàng xách gấu quần chạy ra khỏi phòng tắm, bên tai vang lên tiếng đồng thanh đinh tai nhức óc: “Mẹ kiếp.”
Bố mẹ, con gái bất hiếu..