Dạ Quang vừa lên tiếng đã khiến người khác chú ý, bởi lẽ lời lẽ của cậu thật sự đáng kinh ngạc:
"Đây là nhẫn Red Diamon của nhà Risha.
Một chiếc nhẫn này cũng mấy chục tỷ, hơn nữa...!chữ trên nhẫn có chữ RI, đây là nhẫn chỉ dành cho người trong gia tộc nhà Risha."
"Xem ra cũng chỉ có anh Quang là không mù."
Triệu Hồng vui vẻ nói, ánh mắt lấp lánh.
Dạ Quang vô cùng mệt mỏi:
"Cậu yên tĩnh một chút, cậu không nói cũng không ai nói cậu là người câm."
Người khác thì không tin:
"Cậu và cậu ta phối hợp diễn trò đúng không? Nếu cậu ta giàu như vậy tham gia chương trình thần tượng để làm gì?"
Lúc này cả Dạ Quang lẫn Triệu Hồng đều có cùng một ý nghĩ:
"Cậu ta bị thiểu năng à?"
Triệu Hồng đứng vậy, đi tới gần người nọ, từ trên xuống đánh giá hắn.
Nghĩ một giây cũng không nhớ ra người nọ là ai cũng không thèm nghĩ nữa, trái lại ở đằng sau chỉ vào mấy cái mấy quay:
"Đừng quên chúng ta còn đang phát sóng trực tiếp, tôi có khinh mấy người ngu si cũng không có can đảm khinh khán giả đều ngu như mấy người."
[Ta học không giỏi đừng lừa ta: Wow, Hồng baby rốt cuộc nhớ tới tui rồi, đúng vậy bản thân không thông minh thì cũng đừng cho rằng ai cũng vậy.]
[ABC: Triệu Hồng không sợ mất Fan sao?]
[Người qua đường giáp: Hắn không sợ mất Fan, hắn có tiền]
[Nhan sắc là chính nghĩa: Người ta bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền, vẻ ngoài kiểu cún con, nhưng thực chất là cao 1.9m, nội tâm là cửu vĩ hồ ly đắc đạo.
Thích hắn vừa thu được một cún con đáng yêu, vừa thu được một con hồ ly giảo hoạt, một mũi tên hai con chim, ái ái.]
[Ta rất sành đồ giả: Không ai thắc mắc lời của Dạ Quang là thật hay giả sao? tui đến chứng minh, gắn link, gắn link, kèm hình.
Đồ là đồ thật, kim cương xém lòe chết mắt tui, đồ nho nhỏ nhưng có võ.]
[Ta rất bình thường: hơn nữa để ý dụng ý của hắn, ngón giữa đeo nhẫn còn không phải thuận tiện để chửi người khác cùng với khoe giàu sao?]
[Bong bóng: Người ta nói đeo ngón giữa còn để cầu bình an, ngươi đừng nghĩ xấu cho Hồng baby như vậy.]
[Ta rất bình thường: Ngươi tin không?]
[Bong bóng: Ta không tin ^.^]
Triệu Hồng không nhìn thấy phát sóng trực tiếp nhưng Dạ Quang có thể thông qua hệ thống thấy, phải nói những người này quá hiểu tính cách của Triệu Hồng.
Cái gì tin bùa bình an, thần phật Triệu Hồng đều không tin, hắn đeo như vậy thuận tiện để chửi người khác.
Nhưng Dạ Quang nhíu mày, nếu hắn nhớ không lầm hắn cùng Triệu Hồng gia cảnh đều không phải tốt, mặc dù Triệu Hồng không nói nhưng một người có thể tùy thời rời đi thế giới này không một chút do dự thì hoàn cảnh hắn có thể tốt sao?
Nhưng nếu ba mẹ hắn giàu như vậy lại để hắn thống khổ bất hạnh như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Vì hắn là con riêng? Vì hôn nhân chính trị?
Dạ Quang không rõ, trong đầu của Dạ Quang đã hiện ra ti tỉ kịch bản máu chó về sóng gió gia tộc.
Nhưng mà chỉ như vậy là có thể khiến một người điên đến như vậy sao?
Dạ Quang trước khi sống lại ở tham gia chương trình tuyển tú nhìn thấy một Triệu Hồng đáng yêu lại kiêu ngạo cứ tưởng hắn đã bước ra bóng ma tâm lí thế giới tối tăm.
Nhưng khi dao đâm vào cổ.
Máu chảy ròng ròng.
Dạ Quang mới phát hiện mình nhầm to.
Người này chỉ là giấu đi ranh năng, sự điên cuồng của bản thể hiện mình vô hại.
Đột nhiên cậu nghĩ tới một điều, hình như Risha là gia tộc về y dược.
Một loại khả năng khó tin nảy ra trong đầu cậu.
Không thể nào.
Mà lúc này Triệu Hồng thấy Dạ Quang không để ý tới mình thì tiếp tục gây chuyện với người khác
"Cậu chửi ai ngu si?"
"Đứa nào trả lời đứa ngu, mà các cậu cũng không cần lo lắng, chúng sinh bình đẳng, tôi chửi là chửi hết tất thảy người ở đây, dĩ nhiên Dạ Quang không phải, anh ấy là thần."
[Ta học không giỏi đừng lừa ta: vãi cả chúng sinh bình đẳng, anh tao thượng đẳng.]
"Sao mày dám?"
"Sao tao không dám, tao một đầu ngón tay có thể đánh gục mấy ngươi, ý chỉ là tôi chơi thua có thể dùng tiền đè chết mấy người, tôi chơi thua có thể để công ty lão già chết tiệt nhà tôi đẩy tôi đăng đỉnh, mấy người đấu lại tôi sao?"
Nhật Minh mặt đỏ như máu, dùng ngón tay chỉ thẳng mặt Triệu Hồng giọng nói run lên vì tức giận:
"Tài giỏi như vậy vì cái gì không về nhà thừa kế gia sản còn tham gia chương trình đu idol làm gì? Nhìn mày cũng không giống muốn đu idol."
Triệu Hồng nhìn hắn đột nhiên cười mỉm một cái, mắt đột nhiên chớp mi với Dạ Quang lém lỉnh nói:
"Đúng vậy, người ta đến đây không phải để làm idol, người ta đến đây để đu idol."
Nhất thời cả phòng im lìm mà phòng phát sóng trực tiếp thì liền oanh động
[Thiên hạ là của ta: có gì nói đó, Hồng baby thiệt là giàu, người khác là đi show để đu thần tượng, hắn là trực tiếp dùng tiền đập chết nhà sản xuất để tham gia thần tượng đu idol.]
[Hôm nay uống trà sữa sao: Có thể cùng thần tượng ôm ôm, nắm nắm cẳng tay cẳng chân ta thật hâm mộ, Hồng Baby đúng là con cáo già.]
[ABC: top 10 người đu idol thành công nhất, anh vinh dự đạt top 2, vì sao vậy vì tui là top 1, idol đang ngủ cạnh giường tôi.]
[Ta học không giỏi đừng lừa ta: đậu móa, đại thần!!!]
Dạ Quang thở dài, lúc này đây cứu tinh tới là huấn luyện viên Hà Khắc, mà lời huấn luyện viên nói ra càng tức chết người không đền mạng:
"Các cậu đã kém cỏi còn tính ở đây múa miệng đến bao giờ, tính lên sân khấu biểu diễn dùng miệng chà sàn nhà hở?"
"Nhưng...!nhưng?"
Hà Khắc không thèm nghe liền nhìn qua phân đội, hắn nhíu mày:
"Sóng nổi và sóng bão quá nhiều người, sóng ngầm đâu? Các cậu tính giúp khán giả tiết kiệm thời gian khỏi cần nghe phần đầu nhảy trực tiếp đến đoạn cao trao luôn hả?"
"Nhưng đó cũng là một cách!"
Hà Khắc tức tới đầu óc bốc khói thiều điều muốn đá người phát ngôn, hắn hít một hơi thật sâu rồi sư tử gầm.
"Đồ não lợn."
"Các cậu thấy một mà không thấy hai, nếu như không có phần đệm, chỉ nghe cao trào sẽ khiến người nghe cảm thấy mệt mỏi không hiểu đầu đuôi sự việc.
Mỗi bài nhạc là một câu truyện, cậu chỉ kể phần cao trào thì ai hiểu cái mô tê gì?"
"Tôi hỏi các cậu một lần nữa, ai nhảy phần sóng ngầm."
Nhã Văn cắn răng, từ trong đội bước ra, rụt rè giơ tay, mà tên to con cũng bước ra.
"Tôi..tôi tham gia sóng ngầm."
Hà Khắc nhìn liếc một cái liền lắc đầu
"Cậu không được."
[Ta rất sành đồ giả: rất tội nghiệp nhưng ta lại muốn cười.]
[Thiên hạ là của ta: Nhã Văn rất hiểu chuyện, vì bảo vệ Dạ Quang nên chủ động đứng ra, vừa không khiến bọn họ bị thầy Hà chửi, vừa không khiến Dạ Quang phải cúi đầu chịu thua.]
[Bong bóng: có cố gắng nhưng đừng cố quá.]
[ABC: lại nói dường như mấy người đều cảm thấy Dạ Quang nhảy được? Từ đầu tới cuối hắn đều không có nói hắn biết nhảy a?]
[Nhan sắc là chính nghĩa: Ta cảm thấy hắn đẹp trai, hắn sẽ biết nhảy.]
[Ta rất bình thường: Ta cảm thấy phía lời nói có âm khí, gần đây sẽ nhảy lầu.]
[Nhan sắc là chính nghĩa: đại sư, ngươi làm sao tính được?]
[Bong bóng: hình như có chút đáng sợ?]
[Nhan sắc là chính nghĩa: nhân sinh như mộng, ta muốn truy tìm giấc mộng vĩnh hằng, ngã một cái liền có thể mơ đẹp rồi, để tránh bị đánh thức, ta tìm tòa lầu cao xí.
hahaah]
[Hôm nay uống trà sữa sao: các ngươi làm ta cười chết rồi.]
Nhã Văn tức khắc mặt tái lại, có chút không phục, vừa muốn nói gì Dạ Quang đột nhiên đứng ra.
"Ta nhảy..."
Bởi vì ta cảm thấy ta nên nhảy, Dạ Quang ánh mắt nhìn vào Nhan sắc là chính nghĩa, không hiểu sao lại cảm thấy...!việc này mình cần thiết thực hiện.
[Nhan sắc là chính nghĩa: ta cảm thấy, ngươi đang nhìn ta sao?]
Dạ Quang trong lòng khẽ trả lời, đúng vậy.
[Nhan sắc là chính nghĩa: ngươi có gì muốn nói với ta sao?]
Dạ Quang: có thể chờ không?
[Nhan sắc là chính nghĩa: chờ cái gì?]
Dạ Quang: chờ sóng ngầm, tin tưởng ta, sóng ngầm nguy hiểm lại vô cùng mỹ lệ.
[Nhan sắc là chính nghĩa: như vậy ta chờ nha, hy vọng ta mộng có một đoạn xinh đẹp dịu dàng sóng ngẫm.
Là một nữ sĩ xinh đẹp, ta đối với sự vật mỹ lệ đều có cực cao kiên nhẫn, xin đừng làm ta thất vọng.]
Sẽ không, mỹ lệ cô nương.