"Cậu vì sao ở đây?"
Yến Thanh hỏi, Dạ Quang bình thản trả lời:
"Tôi tập luyện xong rồi, bây giờ đang định về kí túc xá, thấy nơi này sáng đèn liền tò mò nhìn một lát."
Không hiểu sao Yến Thanh mắt lại hơi mở to, cậu nghe hắn ở trong miệng lầm bầm:
"Thế mà tôi lại tưởng... cậu đối với việc làm thần tượng không hứng thú."
Dạ Quang cảm thấy giống như có một mũi tên xuyên tim, nói trúng tim đen. Cậu vừa mới chính là hoài nghi nhân sinh, vì cái gì bản thân không muốn cố gắng lại bởi vì bọn họ mà nhảy tới đêm muộn, từng giọt mồ hôi đổ xuống cũng không thua bất kì kẻ nào.
Dạ Quang không hề nhận ra, chính mình tựa như đom đóm hướng về ánh trăng, thiêu thân hướng về lửa. Bị sự ước mơ, khát khao, thanh xuân tuổi trẻ thu hút mà cố gắng.
Trong tiềm thức cũng muốn trở nên rực rỡ như thế, nếu không cũng không quản bọn họ.
Bởi vì biết bản thân mình không xứng đứng trên sân khấu, nên không ngại giúp người ta tỏa sáng.
Dạ Quang trong lòng hỗn loạn thành một cuộn chỉ vò, ngoài mặt lại không một chít thay đổi, im lặng một chút đột nhiên lại hỏi:
"Vì cái gì cậu lại cố gắng như thế?"
Trong mắt cậu Yến Thanh đã là một người thành công, có tiền, có danh, hơn nữa cậu ta cũng là một vũ công ba lê, vì thế cơ hội cậu ta đứng trên sân khấu tỏa sáng cũng không thiếu.
Vậy vì cái gì từ bỏ mười bốn năm trời cực khổ học ba lê lại chạy đi làm thần tượng đâu. Dạ Quang kiếp trước vì diễn một nhân vật mà học qua ba lê, lúc đó cậu cũng đã lớn tuổi, việc ép dẻo như bẻ từng cây xương khiến cậu đau đớn đến mức bỏ cuộc.
Nhưng là người trưởng thành, cậu dĩ nhiên không có khóc, cũng không có từ bỏ, mà là ở mỗi lần học, cậu đều chú tâm quan sát những đứa trẻ học ba lê, cũng không bởi vì còn nhỏ mà đau đớn sẽ giảm bớt, cũng là rất đau, rất đau.
Đau tới mức gào khóc lên, không thể đi nổi, thậm chí ngón chân của người múa ba lê, so với người thường cũng khác biệt, chân tóp tép lại.
Có thể nói, múa ba lê như múa trên lưỡi dao, mỗi lần bước đều đầm đìa máu, nỗi đau xuyên qua xương. Lại được che giấu bởi đôi giày ba lê xinh đẹp.
Dạ Quang cảm thấy, mỗi đứa trẻ học ba lê, đều đối với ba lê có một tình yêu mãnh liệt khó ai hiểu, mới có thể kiên trì được.
Nhưng nếu không phải, mười bốn năm học ba lê, lại vì không thích, tháng ngày dài đằng đẵng chìm trong đau đớn, rất dễ bị hóa dại, biến biến thái.
Dạ Quang không biết Yến Thanh có như vậy hay không, nhưng ánh mắt của hắn rất thuần khiết rất rực rỡ, như ánh mặt trời tỏa sáng. Nghe cậu hỏi thì trợn mắt, bĩu môi:
"Liên quan gì đến cậu? Chúng ta cũng không thân đến thế."
Dạ Quang gãi đầu, hơi xấu hổ, quả thực cậu bới Yến Thanh cũng không thân đến vậy, nhưng mà cậu chợt nghĩ lại.
Dựa vào cái gì Yến Thanh có thể hỏi cậu, mà khi cậu hỏi cậu ta, cậu ta lại không thèm trả lời. Quả thực là bá đạo.
Dạ Quang cảm thán, cũng không phản bác chỉ là muốn quay đầu rời đi thì đột nhiên cậu quay đầu lại.
Đúng rồi, giờ này đã khuya, cậu trở về thì tổ tông này không lẽ nằm liệt ở đây cả đêm.
"Cậu tính như thế nào trở về?"
Dạ Quang quan tâm hỏi. Ai dè điều này cũng khiến Yến Thanh xù lông
"Cái này cũng không cần cậu quản."
Dạ Quang thầm nghĩ, vẫn là cảm thấy heo con Nhật Minh đáng yêu hơn nhiều, Yến Thanh quả thực giống con mèo ba tư, vừa kiêu ngạo, vừa khó chiều.
Dạ Quang cũng không muốn chiều cậu ta, nhưng chân cậu ta sưng vù vù thế kia, nếu để cậu ta đây một đêm đừng nói chân có khả năng nhiễm trùng, hàng sốt.
"Lên! Tôi cõng cậu về."
Đối với quý công tử, Dạ Quang liền trở nên ít lời, khí chất xung quanh liền trở nên lạnh thấu như kết băng.
"Tôi không cần!" Yến Thanh đẩy Dạ Quang ra. Dạ Quang ngã ra đất, mặt càng lạnh.
"Nếu cậu muốn ở vòng loại liền bị loại, sớm cút về nhảy ba lê thì quả thực không cần tôi. Hơn nữa cậu thu lại cái tính khí tiểu công tử của cậu đi, ở đây không có ai chiều cậu."
Yến Thanh trợn tròn mắt, co rúm lên, Dạ Quang cũng không để ý, cậu đã cố gắng hết sức, vừa định quay đầu đi thì Yến Thanh đã kéo lại vạt áo cậu, lí nhí:
"Giúp tôi."
Dạ Quang cũng không trêu cợt cậu ta, dù sao cũng không thân.
"Lên."
Yến Thanh chần chừ một hồi, nhìn bờ lưng không mấy to lớn của cậu không khỏi có chút do dự, nhìn không giống như là cõng được hắn. Nhưng Dạ Quang ánh mắt lạnh lẽo vèo vèo tới, hắn liền rụt rè mà dựa lên.
Dạ Quang đứng lên cõng hắn đi, quanh năm từ nhỏ đến lớn làm việc nặng, đối với Dạ Quang Yến Thanh cũng không tính là quá nặng.
Dọc theo đường đi, Dạ Quang cũng không nói cái gì, nhưng Yến Thanh lại không kiềm được mà bắt đầu kể lể:
"Cậu biết không, tôi rất ghen tỵ với cậu, rõ ràng cậu không quá cố gắng lại luôn được chú ý, ngay cả anh ấy bây giờ cũng chú ý tới cậu... không ai chú ý tới tôi. Tôi trước kia..."
Lúc này Dạ Quang tính xấu nổi lên, miệng cũng chanh chua không khác gì thầy Hà, bước đi lại rất vững chãi, miệng nói:
"Liên quan gì đến tôi, chúng ta cũng không thân."
Yến Thanh lập tức cảm thấy thẹn quá hóa giận, nhưng lại không phát tán được bởi lời tiếp theo của Dạ Quang là:
"Cậu ở trên lưng tôi động thủ, thì đừng trách tôi độc ác."
Yến Thanh lập tức không dám cử động, Dạ Quang ngược lại vì hắn nghe lời mà bật cười.
"Dù sao... không muốn nói cũng không cần nói, mỗi người chúng ta đều có bí mật, chỉ cần luôn hướng về ánh sáng mà đi, để cho bí mật bị bóng đêm chôn vùi cũng là một lựa chọn không tồi."
"Nhưng có người nói với tôi lãng quên là hèn nhát."
"Vậy sao, nhưng mà con người mà, đôi khi yếu ớt một chút, khiến bản thân mình thoải mái một chút, chỉ cần không vi phạm pháp luật, tôi cảm thấy đều không sao cả."
Yến Thanh không nhìn thấy gương mặt của Dạ Quang lúc này, nếu thấy liền sẽ rất ngạc nhiên, bởi lẽ nó trầm lắng đến lạ thường hoàn toàn không giống thiếu niên mười tám tuổi.
"Tôi cứ tưởng cậu là người mạnh mẽ..."
"Tôi chưa từng như thế." Dạ Quang cười khẽ đáp lại. Cậu nhìn ánh trăng, đột nhiên nói với Yến Thanh.
"Yến Thanh..bất kì kẻ nào cũng có quyền khóc, sợ hãi và mệt mỏi, chỉ cần sau đó vùng mình đứng lên là được."
"Vì sao không thể ngồi lại đâu? Đứng lên thật sự mệt mỏi quá."
dạ Quang đột nhiên dừng chân lại, không ai hiểu biểu tình trong mắt cậu lúc này nói lên điều gì, chỉ là dường như trầm mặc buông xuống một câu.
"Bởi vì sẽ bị bóng tối nuốt chửng."
Yến Thanh trầm mặc không nói nữa, Dạ Quang cũng không nói một lời. Cứ thế Dạ Quang cõng Yến Thanh đến phòng y tế. Nơi đó đã tắt đèn nhưng không có khóa, cũng không biết cô y tế đã về chưa.
dạ Quang bật đèn, đặt Yến Thanh ở trên giường, sau đó thuần thực vén quần Yến Thanh lên bắp đùi. Da thịt trắng nõn, không có lông.
Con bướm ghen chết rồi, từ màu vàng ghen đến bốc hơi chuyển đỏ, ở má Yến Thanh cho một cái tát, ở má Dạ Quang lại cho một cái tát.
[Chính cung ở đây, lui lui lui!!!]
Dạ Quang dùng thuốc sức lên, xoa bóp, Yến Thanh hừ hừ.