Tôi Trở Thành Ảnh Đế Nhờ Thuần Hoá Đám Công Điên

Dạ Quang gương mặt trầm xuống, trong cặp mặt an tĩnh ấy lấp lóe sự chán ghét, gương mặt không biểu tình đó khiến người nọ cảm thấy bất an.

Dạ Quang cũng không quan tâm người nọ tên là gì, cậu lia mắt về phía camera được giấu kín, thầm nghĩ người này hành động còn rất kín kẻ, nhưng thế thì sao chứ.

"Vậy là anh thừa nhận anh đụng tôi."

"Đúng vậy, do đông đúc quá nên tao mới lỡ đụng chút, mày toàn làm quá lên."

"Tôi không quan tâm, khi nãy anh đụng tôi khiến mặt tôi xém ngã xuống đất, sàn nhà cứng như vậy, tôi trượt chân bị hủy dung anh có chịu trách nhiệm không?"

"Cũng không thể nói như vậy, dù sao cậu cũng không bị làm sao cả." Nhật Minh lắp bắp nói. Dạ Quang cười khẽ, mặt cúi sát đến gần Nhật Minh, ánh mắt dường như mang theo bỡn cợt và trêu đùa lại khiến người gợn cả tóc gáy.

Bàn tay non nớt mềm mại chạm vào cổ của Nhật Minh lại khiến hắn cảm giác giống như có luồng điện lan khắp người. Rùng mình. Giọng của Dạ Quang đột nhiên khe khẽ, rủ rỉ vào tai hắn:

"Vậy nếu như tôi giết anh mà anh chưa chết như vậy tôi không bị kết án tù đúng không?"

Nhật Minh cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt lại không thở nổi, hắn cảm thấy sợ hại phát run không kiềm chế được.

"Không..."

Dạ Quang cười khẽ, ánh mắt nhìn chăm chú hắn, người yếu đuối như vậy vậy mà còn dám tới chọc cậu. Cậu buông hắn ra, vỗ vỗ vai hắn ôn hòa nói:

"Đùa chút thôi, coi như khi nãy anh đẩy tôi, làm tôi sợ gần chết."

Cậu nói rồi buông ra hắn, vừa buông ra hắn liền ngồi bệt dưới đất không nói nên lời mà Dạ Quang thì đảo mắt nhìn những người xem náo nhiệt kia, cậu cũng không giận chỉ là bình thản nói:

"Hết chuyện hay rồi, mọi người tản ra đi, chúng tôi chỉ xô xát một chút."

Nói rồi cũng xoay người thu dọn trải giường, người nằm bên cạnh đột nhiên chồm người qua nói:

"Dạ Quang cậu không tò mò tại sao cậu ta lại gây sự với cậu hả?"

Dạ Quang nhìn người trước mắt, nghĩ một lát mới nhớ ra tên của cậu ta, Nhã Văn. Là một người hoạt bát cũng ưa thích buôn dưa lê, tám chuyện.


Dạ Quang thực sự có chút không hứng thú lắm, hôm nay cũng xảy ra nhiều chuyện, cậu cũng lười ứng phó người khác, một mặt cười mỉm khiến Nhã Văn tưởng cậu có hứng thú mà hắn vừa mở miệng Dạ Quang liền nói:

"Không có hứng thú, muốn ngủ."

Nhã Văn lập tức nhảy dựng lên:

"Không thể nào, cậu không lo lắng sao, kiểu như hắn sẽ tìm cậu kiếm chuyện."

"Lo lắng sẽ khiến cho hắn không tìm tôi kiếm chuyện sao? Khả năng là không, nhưng nếu ngồi nghe cậu buôn dưa lê ngày mai tôi có khả năng dậy không nổi mà bị phạt."

"Hả, phạt cái gì?" Tới lượt Nhã Văn trợn tròn mắt. Dạ Quang dĩ nhiên sẽ không nói mình có kí ức kiếp trước chỉ nói một cách mơ hồ.

"Không phải khi kết thúc đạo diễn nói ngày hôm sau sẽ có buổi tập luyện sao? Không phải việc các chương trình truyền hình thường bắt đầu sớm để xem bộ dáng xấu mặt của chúng ta, kiếm cớ phạt cũng không phải ít."

Nhã Văn bị nói lập tức cảm thấy khả năng này thực không nhỏ, còn đặc biệt lớn, hơn nữa nghĩ tới việc ngày hôm sau dậy không nổi, nhân viên công tác cầm máy quay phim đột nhập liền thấy bản thân mình chổng mông ngủ, còn nói mớ, hình ảnh quá đẹp khiến Nhã Văn cảm thấy ớn lạnh.

Cả thế giới biết hắn tham gia đóng vai thần tượng, ở chương trình thần tượng nhờ chảy nước miếng, chổng mông mà ngủ mà lên hot search, hình ảnh ghê quá, hắn không dám tưởng tượng.

Bộ dáng này của hắn ngoài ý muốn đáng yêu khiến Dạ Quang không kiềm được mà nhéo má hắn.

"Còn kể sao?"

"Đại ca... à không anh Quang, em nhất định sẽ ngủ sớm dậy sớm, mai sẽ không lên hot search."

"Được rồi ngủ đi, mai cần tôi kêu dậy sao?"

"Được... được hở, đại ân đại đức này biết lấy gì mà báo đáp." Nhã Văn lập tức làm ra vẻ cảm động nước mắt ròng ròng. Dạ Quang liền hối hận vì cảm thấy hắn đáng yêu, thực sự là quá dở hơi rồi.

Dạ Quang đẩy đầu hắn, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ, ánh mắt mang theo một tia sủng nịch khiến Nhã Văn không kiềm được mà hít sâu. Quá đẹp rồi, lại là một ngày bị sắc đẹp của anh Quang làm cho điên đảo.

"Đi ngủ đi, nếu không ngày mai đừng trách tôi tàn ác."


Dạ Quang lườm hắn đầy nguy hiểm, cặp mắt phượng hơi híp lộ vẻ câu dẫn người, nhưng Nhã Văn không dám đùa với lửa liền chùm mền co gối ngủ.

Nằm xuống giường ba giây liền ngủ, quả thực là một năng lực xuất chúng. Những người khác nghe Dạ Quang phân tích cũng không dám thức đêm đều đi ngủ sớm.

Dạ Quang thì dựa tường, đây là đêm đầu tiên từ khi cậu trọng sinh trở lại, hi vọng mọi thứ đều tốt đẹp, đột nhiên cậu nhìn xuống, Nhã Văn đang coi cậu là gối ôm, chân vắt ngang người cậu.

Đột nhiên cảm giác thương cảm gì đó đều tan biến, Dạ Quang thở dài cưỡng ép mình đi vào giấc ngủ. Thật ra trên người Nhã Văn có mùi hôi, bởi lẽ... cậu quên dặn dò bọn hắn đi tắm.

Huhu... cũng không cần nghe lời như vậy, cậu chỉ là hù dọa bọn hắn ngày mai nhất định phải dậy sớm, bọn hắn liền đi ngủ sớm ngay cả tắm cũng không cần.

Nghĩ đến việc một đám nam nhân bốc mùi tụ ở một chỗ, người còn có lông nách lông chân, còn thường xuyên thọc tay vào chỗ đó gãi, cái tay đó còn không thèm rửa mà quàng tay vào quần áo người khác để lâu. Tưởng tượng thôi đều thấy khiếp nói gì đến trải nghiệm.

Trong phòng không cần bật nhạc đề có thể nhảy hip hop, tiếng ngáy, tiếng nghiến răng vang rung trời. Đám người này là như thế nào ngủ.

Dạ Quang đem áo khoác che kín mũi, nhắm mắt tịnh tâm, ngủ ngủ.

Ngày hôm sau dậy, mỹ nhân quả nhiên tinh thần không bằng hôm qua. Nhân viên công tác đột kích mà vào, thấy một đám nam nhân còn nằm thẳng cẳng trên giường, vừa muốn thét to kêu bọn họ dậy, liền chú ý ở góc cửa sổ một mỹ nhân mái tóc tùy ý rũ xuống, hơi rối tung, lọn xoáy.

Mờ mịt nhìn bọn hắn, trên tay còn cầm theo một cái áo khoác, dường như có chút mệt mỏi, quần áo xộc xệch lại mang theo cảm giác dễ vỡ, mỹ đến khó nói.

Giọng nói trong veo hòa lẫn giữa thanh niên thiếu niên, hơi gái ngủ lại níu theo cầu khẩn:

"Có thể... đừng chụp ta được không?"

Nhân viên cảm thấy máu trong người sôi lên nhiw dồn đến lỗ mũi, cảm thấy cái cổ kia quá đẹp, môi đỏ mọng kia cũng đẹp, mí mắt vẫn còn vươn nước mắt kia quả thực quá muốn liếm.

Ngón chân tròn tròn cuộn lên vì xấu hổ kia cũng muốn!

Dừng lại, mau chảy nước mũi, hình ảnh này có thể phát sóng trực tiếp sao?


Nhân viên liền muốn đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp bên trong liền sôi trào lên:

[Cá không ăn muối: Có cái gì hội viên không thể xem, đủ 18 tuổi ta không thể xem, liền xem!]

[Của ta rất lớn: Mlem mlem, lão bà lão bà, ta là nam nhìn còn muốn slay~]

[Hôm nay uống trà sữa không: Ta giảm cân, mỹ nhân làm máu của ta chảy đầy bàn.]

[Ta không còn nhỏ: Che cái gì mà che, mỹ nhân có mặc quần áo, không phải chỉ lộ cổ tay cổ chân thôi sao, thiếu định lực quá. Để ta tới!]

Đủ loại nhan khống nhào vào kháng nghị, tóm lại một câu, ta đủ tuổi, ta có tiền, ta có thể xem!

Nhân viên phát sóng cũng không dám tắt vừa mới nãy kích động ngẫm lại quả thực không có gì phải che, nam nhân sao? Quần cộc, cởi trần thực bình thường.

Chính là không hiểu sao, cứ nghĩ tới mỹ nhân cởi trần... cảm thấy hình ảnh không đúng lắm, quá high...

"Khụ, mọi người dậy đi, trong vòng 5 phút phải đến khu huấn luyện!"

"Cái gì????"

Bị nhân viên công tác đánh thức, một đám nam nhân gào rống phải biết nơi đây cách khu huấn luyện chạy bộ liền phải 15 phút, đi 5 phút là tới không có khả năng.

"Lại muộn liền phải có kinh hỉ chờ mọi người."

Nhân viên công tác cười tủm tỉm nhìn bọn họ, ai cũng biết kinh hỉ ở đây là kinh hách cũng không dám rề rà nữa.

Nhã Văn mới tỉnh ngủ liền khó hiểu nhìn Dạ Quang như đang hỏi, ta là ai, ta ở đâu, đại ca không phải nói sẽ kêu ta dậy sao.

Dạ Quang cảm thấy mặt mình có chút nóng hổi, lỗ tai lẫn gương mặt đều hơi đỏ lên ngượng ngùng.

"Mau đi đi, có gì tôi giúp cậu."

Dạ Quang giúp Nhã Văn chải chuốt đầu tóc quần áo nhanh gọn, hai người nhanh chóng xuất phát. Nhã Văn vừa chạy vẫn còn mê man.

"Dạ Quang không phải cậu có thể dậy rất sớm sao?"

"Lạ giường, ngủ không được." Cũng không thể ở phòng phát sóng nói các đồng đội mùi quá hôi không thể ngủ, như vậy đắc tội quá nhiều người, nói bản thân công tử dù khó nghe một chút nhưng ít ra cũng có thể thông cảm. Dù sao không ít người bị lạ giường.


"Là vậy sao?" Nhã Văn đột nhiên chú ý tới, ấn tượng ban đầu của hắn là Dạ Quang lạnh lùng và trưởng thành giờ nhìn tới vẻ ngượng ngùng cùng non nớt trên mặt hắn không khỏi tò mò hỏi:

"Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Vừa đủ tuổi tham gia chương trình." Thật ra là Dạ Quang khai man, cậu vì thiếu nợ nên đến đây trả nợ, nên tuổi thực chất của cậu cũng chỉ mới mười bảy. Nhưng vài tháng nữa liền mười tám, như vậy cũng không tính nói dối.

"Nhỏ như vậy??? lúc tôi kêu cậu là anh, cậu cũng không phản đối!!!" Nhã Văn giận giữ, tức ngực nói.

Dạ Quang nghĩ thầm, anh bộ dạng này có chỗ nào giống anh sao. Dù sao Dạ Quang gọi không ra, hơn thế nữa làm thần tượng không phải đều ngại tuổi của mình lớn sao?

"Anh Nhã..."

"Tốt tốt tốt, về sau anh bảo kê cưng." Nhã Văn vỗ ngực đảm bảo, Dạ Quang cảm thấy buồn cười. Bọn họ vừa chạy vừa nói kì thực không chậm nhưng chạy đến cũng trễ 20 phút. Vừa đến liền thấy một đám thần tượng ngồi chồm hổm nhảy cóc.

Mà chính giữa sân treo bảng chữ to đùng:

"Trễ 1 phút nhảy cóc toàn sân 1 vòng."

Mặt Nhã Văn liền tái mét rồi, sắc mặt của Dạ Quang thì bình tĩnh hơn đôi chút, dù sao có kí ức kiếp trước cũng biết kiếp này phải trải qua cái gì.

Nhã Văn thì không biết, hắn vội vã chạy đến bên nhân viên công tác năn nỉ:

"Có cách nào không cần nhảy cóc không?"

Nhân viên công tác rất bực bội vì đã trả lời câu hỏi này nhiều lần nhưng khi nhìn thấy Dạ Quang ngay đằng sau Nhã Văn thì cả người cứng đờ.

Hình ảnh mỹ nhân như tiên nhảy cóc...

Không dám tưởng, quá khinh nhờn thần linh.

Nhân viên công tác thái độ chuyển biến mỉm cười ôn nhuận nói:

"Dĩ nhiên là có, chỉ là cái giá có chút đắt."





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận