Lăng Triệt theo sau Lạc Thần, đi được một khoảng thì bất ngờ cậu quay lại, nhìn người phía sau với ánh mắt nghi hoặc.
Cậu đi đến gần anh, lạnh giọng hỏi:
_ Anh theo tôi làm gì?
_ Tôi vừa rồi đã nghe được cuộc đối thoại của cậu và cô gái kia! Nếu như không muốn tôi nói với Dao Dao, vậy cậu giúp tôi một chuyện.
Thấy người trước mặt đã nói rõ mục đích như vậy, còn cố ý ngắt quãng đe doạ cậu.
Chuyện này thì chỉ có thương lượng, dù sao chị cậu cũng không thích bị người khác giấu giếm chuyện gì!
_ Vậy anh muốn tôi giúp gì?
_ Giúp tôi hẹn chị cậu ra gặp mặt.
_ Anh không tự đi mà hẹn, tại sao lại nhờ tôi? Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không được sao? Chẳng biết anh lên được chức cao như vậy là nhờ vào đâu nữa đấy!
Lạc Thần nói nguyên một tràng, mới biết mình vừa rồi đã kích động quá nên nói bừa.
Nhìn người ở đối diện đang đằng đằng sát khí, cậu vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho Lạc Dao Dao.
Đầu dây bên kia chẳng có tâm trạng tốt nên rất lâu mới bắt máy.
Vừa nghe tiếng của cô, Lạc Thần đã thấy con đường sống duy nhất ở phía trước.
Nếu hẹn cô không được, thì xem như cái tên Lạc Thần bị xóa sổ mất.
_ Chị, chị rảnh không ạ? Ra cổng trường đi, có người muốn gặp chị đấy!
_ Là ai vậy? Chị không hẹn ai cả!
_ Nhưng có người muốn hẹn chị.
Nhanh một chút nha!
...
Mười phút hơn, cuối cùng Lạc Dao Dao cũng xuất hiện.
Vừa nhìn thấy Lạc Thần và Lăng Triệt đi cùng nhau, cô khó hiểu nhíu mày nhìn cả hai.
Cô không quan tâm đến sự xuất hiện của anh, nhìn Lạc Thần hỏi:
_ Gọi chị ra gấp như vậy là có chuyện gì?
_ Anh rể tìm chị! Em đi trước đây!
_ Anh rể? Cái gì mà anh rể chứ, không biết xưng hô à?
Người đã đi xa, cô tức giận nhìn theo mà chẳng làm được gì! Thật muốn xé xác cái cậu em trời đánh này quá!
Lăng Triệt đứng bên cạnh bật cười, thật không dễ gì mới dụ dỗ được Lạc Thần về phe mình.
Nhưng chỉ với mười phút, cũng xem là nhanh đi!
Lạc Dao Dao quay sang nhìn Lăng Triệt, cô nhăn mặt nhíu mày nhìn anh, hỏi:
_ Rốt cuộc là có chuyện gì?
_ Tôi làm gì khiến em giận rồi sao? Chỉ hỏi một câu đã ngó lơ như vậy! Có ai làm bạn gái như em không?
Lạc Dao Dao nhìn hình ảnh trước mắt.
Nếu như không phải gương mặt này, giọng nói này, vóc dáng này thì cô đã nhầm lẫn anh với một người khác đấy!
Thường ngày thì trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng khó gần, còn bây giờ thì đang cố dỗ dành cô sao? Thật khó tin mà!
Xua tan những ý nghĩ trong đầu, cô không trả lời câu hỏi mà tiếp tục hỏi anh:
_ Chú đến đây làm gì?
_ Ông nội muốn tôi đưa bạn gái về, em đi cùng tôi đi!
_ Gì, gì chứ? Chỉ là thử chứ đâu phải thật! Chú tìm người khác đi.
Lạc Dao Dao muốn quay người rời đi, nhưng đã bị anh nắm lại.
Tiếp tục với chiêu lạc mềm buộc chặt, giả vờ đáng thương để lấy lòng cô.
_ Dao Dao, chẳng phải em hứa là không rời bỏ tôi sao? Bây giờ là lúc tôi cần em nhất, vậy mà em lại từ chối như vậy!
Aiya, dùng chiêu này thì ai mà chịu cho nổi? Lạc Dao Dao thật sự đã mềm lòng, dù sao thì cũng đã hứa với anh như vậy, nếu như nuốt lời thì mất danh tiếng thì sao?
...
Quay về phòng thay đồ, sau đó lại cùng anh về nhà lớn của Lăng gia.
Từ lúc quen biết Lăng Triệt đến nay, thì cô cũng đã cùng anh về nhà lớn tận hai lần.
Thế nhưng, cô không biết anh sống ở đâu! Nhà lớn cũng chỉ là cách gọi riêng của cả gia tộc họ Lăng.
Lăng Triệt và cả Lăng Phong đều không ở cùng ông Lăng.
Vừa vào cổng, cô đã nghe tiếng nói cười đùa của những người bên trong.
Chắc hẳn hôm nay không đơn giản là một bữa ăn bình thường.
Lăng Phong chắc chắn cũng sẽ góp mặt, mọi chuyện hình như đã đi quá xa với cách nghĩ đơn thuần của Lạc Dao Dao.
...
Lăng Triệt ôm eo Lạc Dao Dao bước vào trong, ông nội Lăng vừa nhìn thấy Lăng Triệt bước vào, đã vui vẻ chạy ra nghênh đón.
Nhìn thấy bên cạnh anh có một cô gái, ông Lăng càng vui mừng hơn.
_ Triệt, con về rồi đó à? Mau, mau đến đây ngồi đi! Cuối cùng cũng đưa bạn gái về rồi!
Ông Lăng vui vẻ cười nói, nhưng lại không xem thử sắc mặt của người cháu chắt kia như thế nào! Lạc Dao Dao bước lên trước chào ông Lăng, vừa nhìn thấy cô, ông càng vui hơn!
_ Ông nội, cháu chào ông ạ!
_ Hửm? Là Dao Dao đó à? Đến đây ngồi cùng ông đi! Bác Trương, mau đem nước và trái cây lên đây đi!
Ông Lăng kéo Lạc Dao Dao ngồi bên cạnh, nhưng đã bị Lăng Triệt nhanh tay hơn kéo ngược trở lại.
Nhìn thấy hành động của anh, ông Lăng chỉ cười chứ không nói gì!
Trước mắt cô là hai người phụ nữ và Lăng Phong.
Tất nhiên một trong hai người kia chính là Bạch Tự Nhiên.
Nhưng người ngồi bên cạnh cô ta, cô chưa từng nhìn thấy!
Quan sát một lúc, lại thấy bà ấy rất giống với Lăng Triệt.
Cô nhìn sang anh một lúc, thấy ánh mắt của anh rất hờ hững, không quan tâm gì đến những chuyện trước mắt!
Bất ngờ bà ấy lên tiếng, hướng mắt về phía Lạc Dao Dao hỏi:
_ Cô gái, cô là Lạc Dao Dao mà Lăng Phong từng nhắc đến sao? Hai đứa sao không đi cùng nhau, lại đi cùng chú của thằng bé chứ?
_ Bác gái, cháu là bạn gái vừa Lăng Triệt.
Chẳng phải Lăng Phong nên gọi cháu một tiếng "thím" sao?
Lăng Triệt ngồi bên cạnh quan sát, vừa nghe cô nói như vậy đã mỉm cười.
Lăng Phong lại khác, mặt đã đen lại, rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lăng Phong nhẹ nhàng lên tiếng, giọng vừa trách móc cô vừa nhắc nhở cô:
_ Dao Dao, chú của anh có vị hôn thê là thím Bạch rồi! Em giận anh cũng được, nhưng đừng phá hoại hạnh phúc của chú anh chứ? Nội, con nói đúng không ạ?
Nội? Chẳng phải nội của Lăng Phong chính là mẹ của Lăng Triệt sao? Nhưng không phải đã chết khi anh vừa mới bảy tuổi.
Tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Bộp! Tiếng đập tay mạnh xuống bàn, khiến tất cả mọi người đều trố mắt nhìn.
Ông Lăng nhìn Lăng Phong và Hà Nhiễm (mẹ của Lăng Triệt), kiềm chế cơn tức giận trong lòng, nói:
_ Chuyện này không thể nói bừa được! Dao Dao, ông tin con, con giải thích đi!
_ Dạ! Con và học trưởng Lăng thật sự có quan hệ tình cảm, nhưng đó là chuyện của bốn tháng trước.
Chúng con chia tay vì học trưởng ngoại tình.
Nên trong thời gian qua, con và Triệt mới tìm hiểu nhau.
Và bây giờ đang yêu nhau ạ!