Sáng hôm sau, mặt trời đã lên đến đỉnh, đồng hồ cũng đã reo báo thức liên tục.
Thế mà chẳng hiểu sao, hai người nằm trên giường vẫn im lặng bất động như chẳng nghe thấy gì!
Đồng hồ reo đến lần thứ mười bảy, cuối cùng cũng khiến cho Lăng Triệt mất hết kiên nhẫn.
Anh tức giận ngồi dậy, cầm đồng hồ đập mạnh xuống sàn.
Tiếng động quá lớn khiến cho Lạc Dao Dao phải tỉnh giấc.
Lăng Triệt chẳng hay biết gì, nằm xuống tiếp tục ôm cô ngủ.
_ Aaaaa...
Tiếng la thất thanh của cô làm cho anh phải bật người dậy, ánh mắt ngây ngô nhìn cô như chẳng hiểu chuyện gì! Lạc Dao Dao thì nhìn trên nhìn dưới, thấy bản thân mình không bị thay đổi quần áo thì thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Triệt nhìn cô loay hoay một lúc mới hiểu chuyện, ngồi ngay ngắn trên giường, ánh mắt nhìn cô châm chọc:
_ Tôi muốn cái gì thì cũng đâu cần phải lợi dụng thời cơ như vậy! Chẳng phải cả hai cùng chứng kiến, sẽ kích thích hơn sao?
_ Lăng Triệt, chú lưu manh đội lốt tổng tài mà!
Lạc Dao Dao tức giận cầm gối đánh mạnh vào người Lăng Triệt.
Đưa tay né tránh, tiện thể nắm lấy chân cô kéo nằm xuống bên dưới! Khung cảnh bây giờ rất chi là ái muội.
Lạc Dao Dao không nháo nhào nữa, cứ sợ một hành động nhỏ sẽ khiến Lăng Triệt phải kích tình.
Ánh mắt vừa sợ hãi vừa ngây thơ vô số tội nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:
_ Chú, chú muốn gì? Buổi chiều tối còn phải lên lớp, tháng sau còn phải kiểm tra đấy!
_ Tôi quan tâm đến mấy chuyện đó sao? Vợ tôi có bằng đại học hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng là có khả năng quản lý kho tiền nhà họ Lăng hay không mới quan trọng!
Lạc Dao Dao há hốc mồm nhìn Lăng Triệt, tiền mà anh bảo cả kho? Thế chẳng phải là cần cửa phòng bị rất chắc chắn sao? Không ngờ người có tiền luôn nói chuyện dễ nghe như vậy!
_ Thế bây giờ tôi nghỉ học còn kịp không? Thế chẳng phải gần ba năm của tôi đổ sông đổ biển sao?
Lăng Triệt không trả lời, chỉ trực tiếp dùng môi mình giữ chặt cái miệng muốn nói kia của cô.
Lần thứ tư hôn nhau, nhưng cảm giác vẫn ngại ngùng như lúc đầu.
Lạc Dao Dao cô thừa nhận một điều rằng, Lăng Triệt có kĩ năng hôn vô cùng tốt.
Chẳng biết anh học từ đâu nhưng lại khiến cô phải cuốn theo nụ hôn ngọt ngào của anh.
Luyến tiếc buông cô ra, ánh mắt của anh vô cùng đượm tình, khiến cho tim cô phải đập nhanh một nhịp.
Mặt đỏ tía tai vì người đàn ông trước mặt, thật muốn chạy trốn nhưng chẳng biết nên tìm lí do gì để thoát khỏi anh.
Bỗng dưng cô nhớ đến hôm nay là thứ sáu, anh còn phải đến Tập đoàn, thế là cô chuyển chủ đề.
_ Chú hôm nay không đến LT sao? Cũng không phải là cuối tuần.
_ Không đến cũng đâu có phá sản được! Mau làm vệ sinh cá nhân, tôi đưa em về trường.
Như thoát khỏi ác ma, cô chạy trối chết vào phòng tắm.
Nhìn theo bóng dáng của Lạc Dao Dao, bất giác anh mỉm cười.
Ánh mắt cưng chiều lộ rõ, không hề biết cách che giấu.
...
Cả hai đang trên đường về trường, Lạc Dao Dao nhận được tin Lạc Thần gây chuyện ở trường.
Sợ hãi các thứ, bảo anh chạy nhanh về trường.
Dung Thiên Thanh vừa thấy cô ở cổng trường, đã đi nhanh đến báo cáo tình hình.
_ Chị, Lạc Thần và một anh cùng khoa khóa trên đánh nhau.
Cậu ta bảo Thần cướp bạn gái của cậu ta, nên đến tìm Thần gây chuyện.
_ Em đến nói với hiệu trưởng một tiếng, ông ấy là họ hàng xa của chị, chị không tin ông ta lại muốn làm ngơ chuyện này!
Lạc Dao Dao mệt mỏi với cái cảnh này rồi, nhưng đã đụng đến em trai cô thì cho dù hiệu trưởng không quản lý, cô cũng phải làm cho ra lẽ.
Nhắc đến chuyện đánh nhau này, khi cô vừa vào trường, đã bị chị đại khóa trên gây chuyện.
Hiệu trưởng chỉ xử lý những chuyện liên quan đến người khác, còn chuyện của cô thì hầu như đều làm ngơ.
Đến khi ba cô lên tiếng uy hiếp mới dẹp loạn chuyện đó để cô yên tâm học.
...
Lăng Triệt không yên tâm nên đi cùng cô lên phòng học.
Bàn ghế đều bị học sinh khác đưa ra ngoài, bên trong như một sàn đấu thực thụ.
Bên ngoài phòng học đều bị quay quanh với rất nhiều sinh viên khác! Lạc Dao Dao khó khăn đi qua đám đông dày đặc kia! Vừa bước được vào trong, hình ảnh Lạc Thần với gương mặt đầy những vết thương thì đã khiến cô sợ đến đứng không vững.
Đi nhanh đến chỗ cậu, lo lắng nhìn những vết thương trên mặt cậu, cô hỏi:
_ Thần, em không sao đó chứ? Rốt cuộc là chuyện gì?
_ Chị, anh ta nói em cướp bồ của anh ta mà không có bằng chứng.
Đã vậy còn đánh hội đồng em nữa!
Nhìn theo hướng tay chỉ của Lạc Thần, cả đám người hóng hách nhìn về phía cô.
Một trong số đó còn nheo mắt với cô, nhưng lại bị sát khí của Lăng Triệt và Lạc Thần làm cho cụp đuôi.
Lạc Dao Dao nhìn những người đó một lúc, mới lên tiếng hỏi chuyện:
_ Các người nói em trai của tôi cướp bồ của người khác! Vậy cho tôi hỏi, bạn gái kia đâu?
Nghe đến câu hỏi này của cô, cả đám im lặng không trả lời.
Nhìn những ánh mắt chột dạ của họ, cô liền hiểu đây là muốn gây sự chứ không hề có chuyện cướp bồ gì ở đây!
Lạc Dao Dao nhếch mép nhìn họ, sát khí tỏa ra còn nhiều hơn lúc nãy, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:
_ Là ai? Nguyên Ân hay là Lăng Phong? Hay là Tô Hoa Hoa?
Nghe tên của kẻ chủ mưu trong số cô vừa liệt kê, bọn chúng sợ đến lùi lại một bước.
Đúng như cô dự đoán, nhưng cả ba đều có khả năng sai khiến đám người này!
Lạc Thần và Lăng Triệt đều kinh ngạc đến cách hành xử của Lạc Dao Dao.
Nhưng lại mỉm cười cưng chiều, cảm thấy cô vô cùng thông minh.
Muốn nói thêm gì đó, thầy hiệu trưởng từ bên ngoài đi vào, giọng hướng về cô trách móc:
_ Lạc Dao Dao, sao em lại tụ tập đánh nhau như vậy? Em không xem quy tắc của trường ra gì sao?
_ Thầy hiệu trưởng?
Lăng Triệt nhìn không được hành động chưa gì đã trách móc bạn gái của anh như vậy! Chỉ với ba từ đã khiến cho ông ta thay đổi thái độ, quay sang nhìn anh nịnh nọt.
_ Lăng tổng? Không ngờ lại gặp anh ở đây! Mời anh đến phòng hiệu trưởng, chúng ta nói chuyện.
_ Chuyện này ông không giải quyết, cho tôi một kết quả thì đừng mong được làm tiếp ở đây!
_ Nhưng chẳng phải là cô ta làm sao? Giải quyết cái gì nữa chứ?
Lăng Triệt không nói nhiều với ông ta, liền lấy điện thoại ra gọi cho thư kí quyền năng của mình, lạnh lùng nói vào điện thoại:
_ Đại học Thám Hoa nên đổi thầy hiệu trưởng rồi!
Tất cả những người có mặt ở đây đều há hốc mồm kinh ngạc.
Một phần sợ hãi thế lực của Lăng gia, một phần lại sợ bản thân dây vào Lạc Dao Dao.
Rất nhanh tất cả đều giải tán.
Thầy hiệu trưởng ra sức cầu xin anh nhưng lại chẳng có ích gì! Lạc Thần thấy người đánh mình muốn rời đi, nên đã lớn tiếng gọi lại!
_ Nè, ông đây chưa cho các người đi! Mau quay vào đây!
Cả đám năm người sợ hãi chạy vào quỳ xuống chân cậu, vẻ mặt khác xa với lúc nãy.
_ Em trai, là bọn anh sai, có mắt mà không tròng.
Em tha cho bọn anh lần này, lần sau gặp em sẽ đi đường vòng mà!
_ Là ai?
Cũng chỉ với hai từ, cậu muốn xem xem là kẻ nào lại muốn gây thù với cậu.
Kẻ cầm đầu trong năm người đó, trầm mặc một lúc cũng quyết định khai ra.
_ Là một cô gái họ Bạch và học trưởng Lăng.
Nghe họ nói, còn có một bà già, học trưởng Lăng gọi là bà nội.
Lạc Dao Dao cũng khá bất ngờ với chuyện này, nhưng người đứng phía sau cô đã lường trước được mọi chuyện! Chỉ là đến quá nhanh, anh trở tay không kịp.