Tôi Trở Thành Thím Của Bạn Trai Cũ


Dung Thiên Thanh được Lạc Dao Dao kể lại chuyện bản thiết kế, thế là cô ấy xem lại bản của Bạch Tự Nhiên.

Một lúc sau cô ấy bỗng lớn tiếng gọi cô, vừa vui mừng vừa nghi hoặc, đem máy tính lại hỏi cô:
_ Chị Dao Dao, đây đâu giống với cách chị hay thiết kế.

Không lẽ là bị sao chép chứ không bị lấy toàn bộ?
Lạc Dao Dao nhìn vào chỗ của Dung Thiên Thanh chỉ, cô quan sát tất cả những chỗ khác biệt khác! Cô thở dài một cái, sau đó đóng máy tính lại, xem như không biết chuyện này!
Dung Thiên Thanh thấy lạ, cứ tưởng cô bỏ cuộc nhưng thực chất cũng là như vậy! Sự yếu đuối của cô lại một lần nữa bị chạm đến, cứ như là có thứ gì đó cứ chọc vào.
Dung Thiên Thanh ở bên cạnh vỗ vai an ủi, cô ấy nhẹ nhàng nói:
_ Chị Dao Dao, chị muốn bỏ cuộc sao? Thứ của mình thì mình cần giành lại, còn thứ của mình mà không giành lại thì người khác càng muốn bắt nạt mình.

Chẳng phải chị từng dạy em như vậy sao?
Lạc Dao Dao nhìn Dung Thiên Thanh một lúc, hình như đang suy nghĩ cái gì đó! Lúc này điện thoại của cô reo lên, Dung Thiên Thanh không làm phiền cô nữa nên tiếp tục xem bản thiết kế.
Lạc Dao Dao không nghĩ ngợi gì mà bắt máy ngay:
_ Alo, chị Dương Nhi.
_ Em có đang rảnh không? Ra ngoài nói chuyện với chị một chút đi!
_ Dạ được, chị gửi địa chỉ đi, em sẽ tới.
Cô thở dài một cái, thật sự quá mệt mỏi với những chuyện của giới thương trường và gia tộc nhà họ Lăng.

Chẳng biết cô đã làm sai cái gì mà lại hay gặp những chuyện xui xẻo như vậy!

Dung Thiên Thanh ngồi gần đó cũng im lặng, bây giờ cô ấy lên tiếng cũng chẳng giúp được gì cho cô.
...
Lạc Dao Dao đến điểm hẹn, một quán cà phê lấy màu chủ đạo là màu xanh biển.

Còn đặc biệt trang trí rất nhiều hoa tươi bên ngoài và cả bên trong.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Dương Nhi ngồi gần đó đợi cô.

Lạc Dao Dao đi nhanh đến, gọi nước xong liền nhìn Dương Nhi, hỏi:
_ Chị tìm em có chuyện gì sao?
_ Chị thấy tin tức về bản thiết kế, lại nghe thư kí Thược nói qua chuyện đó! Nhưng chị cảm thấy đấy không phải là cách thiết kế của em.

Có rất nhiều chỗ bị lệch đi, còn vẽ lại rất yếu tay.
_ Em biết.

Nhưng em thật sự không thể làm được gì! Bạch Tự Nhiên có Lăng phu nhân chống lưng, em chống đối cũng chỉ là bất lợi thôi!
Dương Nhi hiểu rõ câu nói này, nhưng Lăng Triệt vẫn còn ở đây thì cho dù có mười Lăng phu nhân, anh cũng sẽ bảo vệ Lạc Dao Dao.
_ Nhưng còn Lăng Triệt.
_ Anh ta thì sao chứ? Cũng không thể vì em mà mang danh "bất hiếu".

Với lại, em và anh ta không có quan hệ gì cả.

Trước kia không, bây giờ không và sau này cũng sẽ không.
Bất giác Dương Nhi cảm nhận được sự mất mát trong lời nói của Lạc Dao Dao.

Còn có sự tuyệt vọng, không muốn tin tưởng vào tình yêu thêm lần nào nữa!
Dương Nhi thở dài, người ngoài cuộc như cô ấy thật sự không thể níu kéo giúp Lăng Triệt.

Chỉ có người trong cuộc, may ra có thể níu kéo.

Cả hai im lặng một lúc lâu, cô ấy như nhớ đến chuyện gì đó, vội nói với Lạc Dao Dao.
_ Dao Dao, ngoài Lăng Triệt ra thì chẳng ai có khả năng lấy lại công bằng cho em.

Chị nghe nói, tuần sau sẽ mở họp báo giới thiệu về chiếc váy mà em thiết kế.

Ngoài ra, còn có ông Lăng trọng dụng em mà.


Trước kia chị nghe nói, Lăng tổng và Lăng phu nhân đã cắt đứt mối quan hệ mẹ con.

Nên là...
Dương Nhi nói chưa hết đã ngắt quãng, nhưng Lạc Dao Dao vẫn có thể hiểu được câu nói này! Cô nhìn cô ấy rồi gật đầu, không ai hiểu cái gật đầu này có ý nghĩa gì!
...
Lạc Dao Dao quay về kí túc xá, vừa đến cổng đã thấy Nguyên Ân đứng chờ cô.

Muốn đi ngang qua hắn ta để vào trong nhưng lại bị hắn chặn lại.

Cô khó chịu nhìn hắn, lạnh lùng nói:
_ Anh muốn gì đây?
_ Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi! Một chút thôi cũng được.
_ Chúng ta đã cắt đứt mối quan hệ mập mờ kia rồi! Đừng đến tìm tôi nữa!
_ Không, anh thật sự yêu em.

Từ khi biết được tình cảm của mình thì anh đã không thể kiềm chế được mà nhớ em.

Nhiều lúc anh còn muốn bỏ việc học để quay về tìm em.

Cho anh một cơ hội nữa thôi, có được không?
Lạc Dao Dao nhìn thế nào cũng không ưa được cái bộ mặt giả tạo này của Nguyên Ân.

Thế mà ngày xưa cô lại thấy hắn vừa hiền lành vừa tốt bụng, lại là siêu anh hùng cứu cô mỗi khi gặp nguy nữa chứ!
_ Mau buông tay ra.

Giữa thanh thiên bạch nhật, anh muốn làm gì chị ấy chứ?

_ Cậu là ai?
_ Tôi là ai mà anh còn không biết? Thế lấy tư cách gì theo đuổi vợ của anh rể tôi chứ? Đến nhà tôi mãi mà còn không biết tôi sao?
Nguyên Ân nhíu mày thắc mắc, chẳng hiểu Lạc Thần là đang nói dụng ý gì! Hắn nhìn Lạc Dao Dao, nhẹ giọng hỏi:
_ Cậu ta nói là có ý gì vậy? Anh nghe chẳng hiểu gì cả!
_ Thì là em trai tôi có anh rể rồi!
_ Tức là em đã có chồng?
Lạc Dao Dao và Lạc Thần cùng gật đầu, cậu là muốn bảo vệ chị của mình.

Một phần là vì lời vừa uy hiếp vừa có lợi của Lăng Triệt.

Một phần vì cô là chị của cậu, không ai có thể bắt nạt được.
_ Còn muốn tôi gọi anh rể đến sao? Anh rể của tôi, anh không thể đụng vào đâu! Mau cút đi!
_ Dao Dao, anh sẽ không bỏ cuộc đâu!
Nói xong liền rời đi, chẳng thèm ngoái lại nhìn.

Lạc Thần nhìn Lạc Dao Dao, chẳng thấy tí gì được gọi là sức sống cả.
_ Chị, em nói thật nha? Chị nên hiểu rõ cả trái tim và lí trí, cả hai cùng một hướng thì chị sẽ không buồn như vậy nữa! Còn nữa, chị nên vực dậy, chỉ có mạnh mẽ thì đám người kia mới không làm gì được chị.

Còn mà chị như bây giờ, chẳng khác nào là đang dâng mạng cho người khác? Em luôn bên cạnh chị mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận