Tôi Trở Thành Thím Của Bạn Trai Cũ


Sau tất cả, mọi chuyện cứ như chưa từng xảy ra, Lạc Dao Dao từ khi bị lộ bản thiết kế, rất nhiều công ty nước ngoài đã gọi điện, muốn mua lại bản thiết kế của cô.

Lăng Triệt biết tin liền khuyên cô bán nó đi, nhưng bản thiết kế tâm đắc này, không thể nói bán là bán được.
Lạc Dao Dao về kí túc xá, vừa vào cửa đã nhìn thấy gương mặt rầu rĩ của Dung Thiên Thanh.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, từ từ đi đến nhìn Dung Thiên Thanh, nhỏ giọng hỏi:
_ Thanh Thanh, em sao vậy? Có chuyện gì sao?
_ Không có ạ! Chị về sớm vậy, không phải còn một tiết nữa sao?
_ Giáo sư có việc, nên hôm nay được nghỉ.

Cuối tuần này, em có muốn về Lạc gia không? Mẹ em nấu ăn rất ngon, ba mẹ chị khen rất nhiều!
Dung Thiên Thanh thẩn thờ, hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Lạc Dao Dao, khiến cô cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm! Lạc Dao Dao vừa định hỏi chuyện nhưng lại thôi, cảm thấy bản thân không nên biết quá nhiều về chuyện của Dung Thiên Thanh.
Lạc Dao Dao vào phòng tắm, tiếng nước chảy khiến Dung Thiên Thanh bừng tỉnh, vội cầm điện thoại nhắn gửi đi một tin ngắn gọn nhưng khiến đối phương vô cùng tức giận!
_ "Chúng ta đừng gặp nhau nữa!"
Rất nhanh đã nhận được tin hồi đáp, Dung Thiên Thanh chỉ đọc xong rồi chặn đi đối phương, xoá đi cách thức liên lạc, hoàn toàn không muốn dính líu đến nữa!
Dung Thiên Thanh đặt điện thoại xuống, chăm chú xem đống bài tập hôm nay, cứ như muốn vứt bỏ những chuyện mình đã trải qua.
...

Kí túc xá nam, phòng của Lạc Thần.
Lạc Thần tức giận đập đi chiếc điện thoại của người bạn bên cạnh, khiến cậu ta ngơ ngác nhìn con người khó hiểu trước mắt.

Lâm Tiểu Dương hết nhìn điện thoại đang nằm dưới sàn lạnh lẽo, rồi lại nhìn Lạc Thần đang cảm thấy tức giận.

Nhưng là giận cá chém thớt mới đau.
Lâm Tiểu Dương mặt nhăn mày nhó, khóc không ra nước mắt, uất ức nói lớn:
_ Lạc Thần, sao cậu tức giận mà cũng khôn như vậy chứ? Điện thoại của cậu thì cậu tiếc, còn của mình thì cậu lại đập đến nỗi không nhìn ra nó nữa rồi! Sao cậu ác vậy? Ai lại chọc giận gì cậu rồi?
Lạc Thần cảm thấy mình hơi quá đáng, nên từ từ xuống giọng, giải thích:
_ Chị ấy chặn mình rồi, còn nói sau này cả hai đừng gặp nhau nữa!
_ Nhưng lí do là gì? Cậu làm gì khiến chị ấy giận rồi sao?
_ Mình làm gì có? Mình thương chị ấy còn không hết, chỉ hận không thể đem cả thế giới thu nhỏ đến trước mặt chị ấy nữa kìa!
_ Vậy quả địa cầu có được tính không?
Lâm Tiểu Dương ngây thơ hỏi lại, khiến Lạc Thần hơi đen mặt.

Đây chẳng phải là khiến cậu cảm thấy lời nói vừa rồi của mình rất ngu ngốc sao? Lạc Thần không nói không rằng, leo lên giường nằm suy nghĩ, xem xem mình có làm gì khiến Dung Thiên Thanh phải cắt đứt mối quan hệ mập mờ này?
Cạch.
Cửa phòng mở ra, người bạn cùng phòng Thái Hạo Khang đi vào, trên mặt còn mang vẻ hào hứng khó tả! Cậu ta nhìn Lâm Tiểu Dương, nhướn mày yêu nghiệt, nhỏ giọng hỏi:
_ Tiểu Lạc Thần của mình đâu rồi?
_ Tiểu Lạc Thần nhà cậu đang thất tình, đã lên giường rồi!
_ Thất tình? Sao vậy Tiểu Lạc Thần? Có muốn mình ngủ với cậu không? Hay là chúng ta đuổi Lâm Tiểu Dương đi, để lại không gian riêng tư cho chúng ta?
_ Cút!
Thái Hạo Khang khó hiểu nhìn sang Lâm Tiểu Dương, sau đó đi đến bàn học ngồi vào! Ánh mắt suy nghĩ nhìn lên giường Lạc Thần, sau đó hít thở sâu, cuối cùng nói ra:
_ Mình thấy Tô Hoa Hoa đến tìm người tình của cậu, nhưng không chắc đây có phải là lí do khiến cả hai hiểu lầm hay không! Nhưng...!không khí lúc đó căng thẳng lắm, mình thấy giữa họ như...!điện xẹt qua, đánh rất ghê gớm!
Thái Hạo Khang vừa nói vừa diễn tả lại, khiến Lạc Thần đen mặt, tay nắm chặt vào thành giường, đến người kể là Thái Hạo Khang cũng phải sợ hãi.

Lâm Tiểu Dương thì lại khác, vì quá hiểu tính cách của Lạc Thần, nên mấy chuyện này cũng không quá xa lạ!
Lạc Thần có tính cách hay tức giận, bốc đồng, không cần đúng hay sai, chỉ tin vào mắt mình nhìn thấy, tai mình đã nghe.

Lâm Tiểu Dương thì bình tĩnh, quyết đoán, trầm tính, có lẽ là người có thể gửi gắm được bí mật.
Thái Hạo Khang lại khác, cậu ta có vẻ đẹp yêu nghiệt, có thể nói là cả nam lẫn nữ nhìn vào đều mê.


Tính cách lại giống tiểu hồ ly, rất thích trêu đùa người khác, đặc biệt là Tiểu Lạc Thần nhà cậu ta.
...
Dung Thiên Thanh chăm chú làm bài, nhưng có tập trung thế nào, trong đầu cũng không thể quên được chuyện lúc sáng mình đã trải qua.
_ Nè, chị là Dung Thiên Thanh sao?
_ Tìm tôi có chuyện gì?
Tô Hoa Hoa trong miệng nhai kẹo cao su, kiêu ngạo đứng trước mặt Dung Thiên Thanh, nhỏ giọng lên tiếng:
_ Chị và Lạc Thần đang yêu nhau sao?
_ Lạc Thần? Nếu có thì sao, còn không thì sao?
_ Căng thẳng vậy chị gái, thả lỏng đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, không cần phải cứng như vậy!
Tô Hoa Hoa nói xong liền trở mặt, lạnh giọng uy hiếp, khiến Dung Thiên Thanh hơi lùi về sau:
_ Thật ra, tôi là Tô Hoa Hoa, hoa khôi của khoa công nghệ thông tin.

Tôi thích Lạc Thần, nên là chỉ có tôi mới xứng với cậu ấy, còn chị thì không có cửa.

Nói đúng hơn là không có tư cách đứng cạnh cậu ấy!
_ Tại sao? Nếu đã là tình yêu, thì rào cản của xã hội cũng không phải là vấn đề.
_ Đúng, nhưng vấn đề ở đây chính là...chị và cậu ấy không ở chung một thế giới.

Người nghèo và người giàu, không thể đặt lên bàn cân để so sánh.

Chị hiểu không?

Dung Thiên Thanh đứng hình vài giây, hoá ra sự lo lắng mà cô ấy muốn giấu đi, lại bị vạch trần nhanh như vậy! Đúng là ngay từ đầu, Dung Thiên Thanh đã nghĩ đến chuyện này, nhưng lại nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả.

Nhưng giờ đây, cô ấy đã muốn bỏ cuộc, vứt bỏ thứ tình yêu được gọi là phép màu nhiệm kia!
...
Sau trường, sân bóng rổ vắng người, chỉ có duy nhất một nam một nữ đứng đối diện nhau, không khí căng thẳng khiến người nữ cảm thấy khó thở.
Lạc Thần khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt đầy sát khí như muốn nuốt chửng người trước mắt, giọng nói lạnh lùng vang lên, càng khiến Tô Hoa Hoa phải sợ hãi!
_ Tô Hoa Hoa, cậu ăn no rửng mỡ nên đi tìm chuyện phá người khác sao? Ám tôi từ cấp ba đến đại học, cậu không mệt nhưng tôi mệt đấy! Bây giờ còn uy hiếp luôn cả người yêu của tôi.

Muốn chết sao?
_ Chị ta mách lẻo với cậu sao? Đúng là loại phụ nữ chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông, có gì đáng để cậu yêu và bảo vệ chứ?
_ Tôi thích chị ấy như vậy đấy, có chuyện gì cũng không giấu một mình.

Còn nữa, sau này tôi còn nghe ba chữ "loại phụ nữ" phát ra miệng cậu, thì tôi cắt lưỡi cậu đấy! Và nên nhớ, đừng đến tìm chị ấy nữa, nếu không hậu quả tự chịu.
Lạc Thần nói xong liền rời đi, để lại Tô Hoa Hoa với bao nhiêu là cục tức, hận không thể làm gì Dung Thiên Thanh, khi Lạc Thần đã lên tiếng uy hiếp như vậy! Phía sau Lạc Thần còn có Lạc Dao Dao, nhưng Lạc Dao Dao lại là vợ tương lai của Lăng Triệt.

Ai ngu lắm mới bá vô cái nơi tử thần này!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận