Tôi Trở Thành Thím Của Bạn Trai Cũ


Bắt đầu một câu chuyện tình yêu lãng mạn, chính là câu nói "anh muốn theo đuổi em".

Kết thúc một chuyện tình lãng mạn, ngoài câu "chia tay", chúng ta còn có thể làm ngược lại, chính là "chúng ta kết hôn đi!".
Cùng nhau trải qua những vị ngọt của tình yêu, vị đắng của sự phản bội, vị mặn của nước mắt và vị chát của hành động ngoại tình.

Có người chưa từng trải qua bất cứ vị nào của tình yêu, nhưng lại cảm nhận được duy nhất vị ngọt đến cuối đời.

Phải chăng, người đó đã có được sự may mắn của chín kiếp làm người?
Cho dù thế nào, trước khi gặp được người yêu mình thật lòng, thì đều trải qua sự trưởng thành trước nhất.

Nếu gặp đúng người, sự trưởng thành chưa chắc đã theo bạn mãi mãi, mà cần thì sẽ đến, không cần nhất định sẽ như một đứa trẻ trong vòng tay của người mình yêu.
Còn nếu như không gặp được đúng người, cho dù có yêu bao nhiêu người, sự trưởng thành sẽ luôn là bạn đồng hành tuyệt đối.
...!Vào truyện nha, tâm sự nhiêu đó được rồi nè ;⁠)
Một tuần sau.

Lễ tốt nghiệp của Lạc Thần được diễn ra, Dung Thiên Thanh và Lạc Dao Dao cùng đến dự.

Cả hai được hiệu trưởng sắp xếp chỗ ngồi đặc biệt, vì chỉ có duy nhất hai ghế cho họ.
Dung Thiên Thanh nhìn xung quanh, sự chú ý luôn đặt lên người họ, có chút ngượng ngùng, cô ấy kéo tay Lạc Dao Dao, nhỏ giọng lên tiếng:
_ Chị ơi, hay là tìm chỗ khác đi! Chỗ này cứ bị chú ý!
_ Không sao, đừng quan tâm họ, quan trọng là đợi Tiểu Thần, mặc kệ đi!
Lạc Dao Dao xoa xoa bàn tay an ủi Dung Thiên Thanh, dù sao người như cô ấy bị ngại trước đám đông cũng phải thôi! Nhưng nên dần cảm nhận nó không tồn tại, mới có thể vững vàng sống trong thế giới thương trường đầy cạm bẫy này!
Buổi lễ tốt nghiệp được bắt đầu, Lạc Dao Dao sợ nhất là đọc bày thuyết trình đấy, vừa dài vừa dai vừa chán.

Cô đành ngồi nghịch điện thoại để giết thời gian.
Một lúc sau, bên cạnh Lạc Dao Dao và Dung Thiên Thanh được đặt thêm ghế, tận bảy cái chứ đùa.

Cô nhìn Dung Thiên Thanh, nhún vai khó hiểu rồi gọi một bạn sinh viên khác lại, hỏi:
_ Bạn học, cái này đặt cho ai vậy?
_ Học tỷ, là ba mẹ chị, còn có chồng chị, anh Lạc Thần và bạn anh ấy!
_ Được, cảm ơn!
_ Không có gì đâu chị!
Lạc Dao Dao ngó mắt nhìn quanh, muốn tìm bóng dáng của anh chồng trong miệng bạn học kia! Dung Thiên Thanh thấy vậy liền chỉ tay về hướng Lăng Triệt, nhỏ giọng lên tiếng:
_ Bên kia, xa một chút liền nhớ, nghiện vợ ghê chưa?
_ Lạc Thần hơn chồng chị rất nhiều!
Lạc Dao Dao vẫy vẫy tay về phía Lăng Triệt, anh nhanh chân đi đến ngồi cạnh cô, nhỏ giọng nói:
_ Vợ, mọi chuyện xong cả rồi!
_ Em biết rồi!
Lạc Thần cùng Lâm Tiểu Dương và Thái Hạo Khang đi ra, Dung Thiên Thanh vừa nhìn thấy hai người bạn của Lạc Thần, cô ấy liền nhíu mày tức giận, hai tay nắm chặt, tránh đi cái nắm tay của Lạc Thần.

Cậu có hơi khó hiểu, nhỏ giọng hỏi:
_ Em sao vậy?
Lâm Tiểu Dương và Thái Hạo Khang thì khác, vui vẻ chào Dung Thiên Thanh như chẳng có chuyện gì xảy ra!
_ Chị dâu, chào chị.
_ Chị dâu? Xin lỗi, tôi không dám nhận!
_ Chị dâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà, chị đừng để bụng.

Chị yên tâm, tất cả những gì xảy ra với Lạc Thần trong ba năm, bọn tôi đều sẽ kể tường tận cho chị nghe.
_ Các người đang nói gì vậy?
Lâm Tiểu Dương và Thái Hạo Khang vừa nghe tiếng Lạc Thần, đã không ngừng lau mồ hôi, sợ hãi cầu cứu Dung Thiên Thanh.

Cô ấy cũng không trách móc gì ai, chỉ xem là quá khứ mà bỏ qua, không thèm nói tiếp chuyện này!
_ Không có gì, chút hiểu lầm thôi mà! Hai người mau ngồi đi!
_ Đa tạ, đa tạ chị dâu! May quá, thoát chết rồi!
Thái Hạo Khang không nhịn được mà phát biểu, khiến Dung Thiên Thanh phải nhịn cười.

Đúng như Lạc Dao Dao nói, Lạc Thần còn bá đạo hơn cả Lăng Triệt.
Ba năm trước, Lâm Tiểu Dương và Thái Hạo Khang từng đến tìm Dung Thiên Thanh, chỉ vì làm Lạc Thần tức giận.

Chính là cái ngày cô ấy cự tuyệt Lạc Thần.
Sau khi cậu trở về kí túc xá, đã tức giận, lỡ tay đấm Thái Hạo Khang một cái, xưng phù con mắt phải.

Cậu ta tức quá mới đến tìm Dung Thiên Thanh đòi lại công bằng.

Không đòi được liền mắng người, mắng đến mệt người, sau đó liền nhận thêm một đấm của Dung Thiên Thanh, mắt trái liền bị liên lụy, cậu ta đành uất ức ra về!
Lâm Tiểu Dương tuy không nói, nhưng vẫn là đồng phạm, may mà chạy nhanh, không là bị vạ lây.

Cậu ta bỏ con giữa chợ, để Thái Hạo Khang một mình gánh cơn phẫn nộ của cặp đôi yêu nhau kia! Đúng là ác nghiệt!
...
Trước khi Dung Thiên Thanh vẻ nước, tiệc cưới của Lạc Dao Dao và Lăng Triệt đã được định sẵn.

Hai năm trước, Hắc Tử Minh và Dương Nhi đã cưới nhau, làm cho Lăng Triệt cũng nôn nóng, khiến cô tức giận quát mắng anh một trận, chỉ vì cô chưa tốt nghiệp.
Bây giờ đã không còn vướng bận chuyện gì nữa, Lạc Dao Dao có thể lên xe hoa, trao cuộc đời mình cho Lăng Triệt.

Cô đã để anh nhẫn nhịn quá lâu rồi, yêu nhau mà không "thịt" nhau, người chịu thiệt luôn là phái nam rồi!
Hôm nay, tiệc cưới sẽ được diễn ra ở nhà lớn Lăng gia, ông Lăng vui vẻ tiếp khách, khách đến cũng vô cùng đông, khiến ông vui càng thêm vui.
Lạc Dao Dao vừa được Lăng Triệt đón về từ Lạc gia, anh đang cùng cô thay đồ trên phòng.

Lăng Triệt tự tay thiết kế bộ lễ phục cho cô, đến nhẫn cũng được anh tỉ mỉ vẽ ra.

Người làm cũng phải hồi hộp, chỉ sợ anh sẽ không ưng ý, nhưng thành quả lại khác xa tưởng tượng, xuất sắc hơn rất nhiều.
Lăng Triệt thay lễ phục cho Lạc Dao Dao, rồi ngắm nhìn cô một lúc lâu, đúng là không thể kiềm chế được mà!
Cả hai cùng nhau xuống sảnh, khách mời vừa nhìn thấy cô dâu chú rể, đã không ngừng cảm thán trước vẻ đẹp của cặp đôi trai tài gái sắc này! Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này mà kết hợp, sẽ cho ra cực phẩm thế nào chứ?
Lăng Triệt nắm tay Lạc Dao Dao đi lên bục, Hắc Tử Minh hôm nay đóng vai trò quan trọng nhất, chính là dẫn dắt buổi lễ cưới hôm nay! Anh ta nhướn mày nhìn Lăng Triệt, mỉm cười một cái rồi lớn tiếng nói:
_ Xin cảm ơn tất cả các vị khách đã đến chung vui cùng cô dâu chú rể.

Tiếp theo đây, sẽ không để mọi người chờ lâu, chính là màn rót đầy tháp rượu tình yêu.

Xin mời hai người đến đây, cầm chai rượu lên, Lăng Triệt, cậu thể hiện một chút đi, mở rượu chuyên nghiệp lên nào!
Bụp.
Nắp rượu được văng mạnh ra, khiến Hắc Tử Minh thích thú, nói lớn:
_ Rất chuyên nghiệp, bây giờ thì rót rượu đi, đợi tôi rót giùm sao? Đấy, mọi người nhìn xem, tình yêu của họ sẽ luôn luôn đầy như ly rượu, không bao giờ phai.

Một chai không đầy, hai chai ba chai sẽ đầy! Đầy rồi thì chúng ta trao nhẫn cho nhau, không cần hỏi họ có đồng ý lấy nhau hay không! Bởi vì họ đồng ý lấy nhau, mới cùng nhau bước vào lễ đường này! Mời, trao nhẫn minh chứng cho người đã lấy vợ, người đã có chồng.
Lăng Triệt mặc kệ Hắc Tử Minh muốn nói gì thì nói, anh chỉ muốn nhất là đưa vợ về nhà.

Trao nhẫn xong, Hắc Tử Minh liền đến làm phiền, vui vẻ nói:
_ Trao nhẫn xong rồi, mau trao nhau nụ hôn đầy hạnh phúc và đầy bá xạo đi! Lăng Triệt, đừng nói cậu không dám nha? Mau đi!
_ Hắc Tử Minh, cậu muốn chết sao?
_ Mình thế đấy!
Lăng Triệt đưa tay đẩy Hắc Tử Minh ra, kéo khăn voan lên, rồi cùng cô trao nhau nụ hôn dưới ánh mắt chứng kiến của những khách mời.

Khung cảnh đầy hạnh phúc này, khiến mọi người vui vẻ vỗ tay rộn ràng.

Lạc Thần cũng không nhịn được mà hôn Dung Thiên Thanh, cùng hưởng sự hạnh phục của cặp đôi chính..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui