“Anh Hùng, đừng nóng giận, anh xem em bắt ai tới cho anh này!”
Vương Báo mỉm cười và chỉ vào Trương Phong ở trong nhà xưởng. Đọc tr𝓊yện ch𝓊ẩn không q𝓊ảng cáo == 𝐓𝐑ÙM𝐓 𝐑UYỆN.𝚅N ==
Ngô Văn Hùng theo bản năng nhìn vào trong nhà xưởng, khi nhìn thấy Trương Phong đang bị trói vào ghế, anh ta lập tức sững sờ.
Tàn thuốc mà Ngô Văn Hùng đang ngậm trong miệng cũng rơi xuống đất.
"Anh Hùng, em biết anh có mâu thuẫn với tên nhóc này, cho nên hôm nay em vội chạy đến chỗ ở của nó bắt nó tới đây, nơi này không có người ngoài, anh…”
Vương Báo còn chưa kịp nói, đột nhiên cảm thấy Ngô Văn Hùng bên cạnh mình hình như thấp hơn một chút.
“Bịch!”
Hai chân của Ngô Văn Hùng mềm nhũn, không kìm nổi mà quỳ gối xuống đất.
Khi Dương Uy và Trần Văn Văn nhìn thấy Ngô Văn Hùng thực sự quỳ xuống trước mặt Trương Phong, vẻ mặt của họ đã bị sốc đến mức có chút sững sờ.
“Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Dương Uy lắp bắp nói một câu, anh ta không thể hiểu tại sao Ngô Văn Hùng lại thực sự quỳ xuống khi nhìn thấy Trương Phong, giống như Trương Phong đã nói lúc nãy.
“Anh Hùng, sao anh lại quỳ xuống? Anh giận tên nhóc này đến mức chân mềm nhũn hả…”
Vương Báo vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra vào lúc này, nhưng anh ta đã đưa tay ra để giúp Ngô Văn Hùng đứng dậy.
“Mày cút cho tao!”
Ngô Văn Hùng quay đầu mắng Vương Báo, sau đó di chuyển đầu gối, bò đến trước mặt Trương Phong, lắp bắp nói với Trương Phong: "Trương… cậu Trương, chuyện này không liên quan tới tôi. Tôi cũng không biết tại sao mấy tên ngốc này lại bắt cóc cậu… Tôi thật sự không xúi giục bọn nó, cậu có trách thì trách bọn nó, tôi thật sự không liền quan.”
Lúc này, sắc mặt của Ngô Văn Hùng rất khó coi, thậm chí anh ta còn bắt đầu nói chuyện không mạch lạc.
Về phần Dương Uy, Vương Báo và Trần Văn Văn, ba người họ đứng đó với đôi mắt vô hồn, biểu cảm trên khuôn mặt của họ là không thể tưởng tượng được.
Họ không ngờ Ngô Văn Hùng lại đột nhiên trở nên sợ hãi Trương Phong như vậy!
“Cái quái gì đang xảy ra vậy?”
Trần Văn Văn mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cô ta vốn cho rằng sau khi Ngô Văn Hùng nhìn thấy Trương Phong nhất định sẽ trừng phạt Trương Phong, hoặc thậm chí là đánh gãy chân Trương Phong.
Nhưng cô ta không bao giờ ngờ Ngô Văn Hùng sẽ có phản ứng như vậy sau khi nhìn thấy Trương Phong.
“Anh Hùng, tên nhóc này không có quan hệ gì với Tần Lan cả, em đã hỏi thăm rồi, anh làm gì sợ nó vậy?”
Vương Báo dường như có chút không cam tâm nên tiến lên một bước và nói.
“Cút mẹ cho tao. Mày có biết cậu Trương là ai không? Có biết lai lịch của cậu ấy sao? Mày chán sống hay sao mà dám bắt cóc cậu Trương hả!”
Ngô Văn Hùng khàn giọng hét vào mặt Vương Báo.
Lúc này trong lòng anh ta đã hỏi thăm đủ mười tám đời tổ tiên của Vương Báo.
Vừa nãy Vương Báo gọi điện và nói sẽ cho Ngô Văn Hùng một bất ngờ, nhưng Ngô Văn Hùng không nghĩ rằng bất ngờ này lại suýt nữa khiến anh ta sợ chết khiếp!
Vốn dĩ Ngô Văn Hùng nghĩ rằng mình trả lại cổ phần trong quán bar, sau đó đến quán bar của Hàn Tuyết Nghiên để đích thân quản lý không công, nếu như vậy thì Trương Phong sẽ có thể tha thứ cho mình.
Nhưng ai có thể ngờ rằng đám người Vương Báo Dương Uy lại trói Trương Phong lại!
Ngô Văn Hùng bây giờ thực sự khổ không nói nổi!
“Trương… cậu Trương ư?”
Trong mắt Vương Báo hiện lên một tia nghi hoặc.
“Từ khi nào Trương Phong lại trở thành cậu Trương chứ?” Trần Văn Văn cũng thấp giọng lẩm bẩm.
“Vương Báo, mày chán sống rồi đúng không? Mày không biết cậu Trương là ai sao? Cậu ấy là ông chủ của anh Cường, còn là chủ tịch của công ty chúng ta, bây giờ mày lại dám bắt ông chủ của anh Cường, mày chờ chết đi!” Ngô Văn Hùng vừa nói vừa chạy đến bắt đầu cởi trói cho Trương Phong.
“Cậu ta… cậu ta là ông chủ của anh Cường sao?”
Sau khi Vương Báo nghe thấy những lời của Ngô Văn Hùng, anh ta sững sờ trong hai giây, ngay lập tức vô cùng kích động, cảm thấy mắt mình tối sầm lại, hai chân nhũn ra và ngã thẳng xuống đất.
Hai chân Dương Uy cũng bắt đầu run lên, anh Cường trong miệng Ngô Văn Hùng là ai cơ chứ, toàn bộ Giang Thành này cũng chỉ có một anh Cường đó thôi!
Tạ Hoa Cường đã một tay che trời ở Giang Thành, nếu như Trương Phong là ông chủ của Tạ Hoa Cường, vậy thì anh sẽ đáng sợ cỡ nào chứ?
Hiện tại Dương Uy không dám nghĩ nữa.
Trần Văn Văn càng sững sờ hơn vì cô ta không thể ngờ rằng gã bạn trai cũ khốn kiếp trước mặt này lại là ông chủ của một nhân vật lớn như Tạ Hoa Cường?
Đừng nói là ông chủ của Tạ Hoa Cường, ngay cả khi Trương Phong là tên xách giày của Tạ Hoa Cường, thì Trần Văn Văn cũng cảm thấy mình không xứng đáng với Trương Phong.
“Hùng… anh Hùng, anh đùa em sao?”
Vương Báo quỳ trên mặt đất, run rẩy hỏi Ngô Văn Hùng.
“Mày thấy tao giống đang đùa với mày lắm hả?”
Ngô Văn Hùng trừng mắt hét lên.
Sau khi nghe điều này, Vương Báo hoàn toàn chết lặng.
Lúc này, phản ứng của Ngô Văn Hùng rõ ràng là nói với Vương Báo rằng anh ta hoàn toàn không nói đùa, nếu không anh ta sẽ không căng thẳng như vậy.
“Xong rồi, lần này thật sự xong đời rồi…”
Vương Báo quỳ trên mặt đất, run rẩy nói.
Dương Uy và Trần Văn Văn đều đứng đó há hốc mồm không nói được lời nào.
Vài giây sau, Ngô Văn Hùng đã cởi bỏ sợi dây thừng trên người Trương Phong, nói với Trương Phong với vẻ mặt rất cung kính: “Cậu Trương, cậu định xử lý ba người này thế nào? Bây giờ tôi bảo đàn em qua đây, cậu muốn đánh gãy chân chó của bọn họ hay là ném xuống sông cho cá ăn?”
“Bịch bịch!”
Sau khi nghe những lời của Ngô Văn Hùng, Dương Uy lập tức quỳ xuống đất.
Những người như Ngô Văn Hùng và Tạ Hoa Cường, cho dù có là cha của Dương Uy cũng không dám trêu vào.
Tuy nhiên, hôm nay Dương Uy lại đi chọc ông chủ của bọn họ, anh ta biết rằng chỉ cần Trương Phong gật đầu, Ngô Văn Hùng nhất định sẽ sai người ném anh ta xuống sông.
“Trương… Trương Phong… tôi xin anh, xin anh buông tha cho tôi…”
Lúc này, Dương Uy đã cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, run rẩy nói với Trương Phong.
Trương Phong quay đầu lạnh lùng nhìn Dương Uy một cái, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh.
Tuy nhiên, chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến Dương Uy sợ đến mức tè ra quần, cả đũng quần đều ướt sũng.
“Dương Uy, thật ra trong mắt tao, mày chỉ là đồ rác rưởi không đáng nhắc tới, từ trước tới giờ tao cũng chẳng để mày vào mắt, nhưng mày cứ hết lần này đến lần khác khiêu khích tao, mày thật sự cho rằng tao không dám trả thù mày sao?” Trương Phong nói về phía Dương Uy với giọng điệu lạnh lùng khác thường.
“Trương Phong, tôi thật biết sai rồi, nhưng anh có thể cho tôi một cơ hội được không? Van xin anh…” Dương Uy quỳ xuống trước mặt Trương Phong, tỏ vẻ đáng thương cầu xin.
Trương Phong do dự một chút, đưa tay nắm lấy tóc của Dương Uy, sau đó lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, đừng để tao nhìn thấy mặt của mày nữa, mày hiểu ý của tao chứ?”
“Tôi hiểu, tôi hiểu…”
Dương Uy vội vàng gật đầu.
“Cút!”
Trương Phong nhàn nhạt nói.
Sau khi Dương Uy nghe thấy điều này, anh ta vội vã chạy ra bên ngoài nhà xưởng, để lại vết nước tiểu vương vãi khắp sàn nhà.
Nhìn thấy Dương Uy rời đi, Vương Báo mở miệng muốn nói với Trương Phong.
Nhưng Trương Phong và Vương Báo cũng không có mối hận thù sâu sắc nào, vì vậy anh nói thẳng: “Anh cũng cút khỏi đây, đừng để tôi nhìn thấy mặt lần nữa!”
“Cảm ơn… cảm ơn cậu Trương, tôi đi đây, tôi đi đây!”
Vương Báo như trút được gánh nặng, nói với Trương Phong, rồi rời khỏi nhà xưởng.
Lúc này, trong nhà xưởng chỉ còn lại Trương Phong, Ngô Văn Hùng và Trần Văn Văn.
Trần Văn Văn sững sờ tại chỗ, nhìn vào biểu cảm của Trương Phong, cảm thấy hơi choáng váng, cô ta cho rằng điều này thực sự quá khó tin.