– Em nói đùa đấy.
– Lý Thiện Trúc rất nhanh nhún vai cười.
– Được rồi, em đến siêu thị dưới tòa nhà mua chút đồ dùng sinh hoạt cho chị, ngoài bàn chải đánh răng với khăn mặt ra thì chị muốn mua gì nữa không?
Anh ta nói đùa thật sao? Ninh Ninh nghi ngờ nhìn anh ta một lúc, nói:
– Có [email protected] lót dùng một lần không?
– Dạ, [email protected] lót?
Giọng nói của Lý Thiện Trúc lập tức cao lên, mặt dần dần đỏ lên, ấp úng nói:
– Chắc…chắc…
– Đùa với em đấy.
– Ninh Ninh cười, – Những cái này chị sẽ tự mua.
Hai người cùng đi siêu thị, có lẽ là nhờ phúc của ba thứ mũ kính râm khẩu trang, hoặc là Trương Tâm Ái thật sự không quá nổi danh, cho nên không ai nhận ra cô, cô mua bàn chải đánh răng, khăn mặt, [email protected] lót, một đống túi lớn túi nhỏ, mà người trả tiền là Lý Thiện Trúc.
Lúc trả tiền, Ninh Ninh liếc nhìn ví tiền của anh ta, một sinh viên nghèo trong ví chẳng có bao nhiêu tiền, chỉ mua mấy thứ này thôi mà cái ví đã xẹp lép rồi.
– Để chị trả cho…
Ninh Ninh vừa cho tay vào trong túi xách, trước mặt tối sầm, một lần nữa đứng ở trước cửa Cục cảnh sát, từ xa đã nhìn thấy Lý Thiện Trúc đến đón cô.
Cô sao lại quên mất Trương Tâm Ái là một người rất am hiểu “cọ”, cọ xe cọ cơm, cọ cơ hội cọ nhân khí, chỉ cần có người thanh toán cho, chị ta sẽ không tiêu tiền của mình.
Cho nên lúc này đây hai tay cô trống trơn, chẳng những một xu cũng không trả, ngay cả túi đồ cũng không xách, chỉ cười nhìn Lý Thiện Trúc xách đồ đi lên tòa nhà.
Một mình Lý Thiện Trúc bận rộn trong ngoài, giúp cô sắp xếp mấy thứ vừa mua về, giúp cô trải chăn ga giường, cả người nóng mồ hôi đầm đìa, lúc đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy cánh quạt điện trên trần nhà quay nhè nhẹ, mái tóc xoăn của Ninh Ninh bay nhẹ nhàng, tay cầm một thỏi son môi vặn nhẹ, bôi lên môi một chút, đôi môi mềm mại như đào mọng vừa đầy đặn vừa ướt át.
Cô ngước lên nhìn Lý Thiện Trúc, nói:
– Em lại đây.
Lý Thiện Trúc nhìn chằm chằm vào môi cô đến thất thần, nghe vậy thì ngây người, nhấc chân đi qua, càng đến gần càng không dám nhìn cô, chờ khi tay cầm thỏi son của cô đưa tới thì chân tay lại càng không biết để đi đâu.
– Chị…Chị Tiểu Ái…- Anh ta không biết phải nói gì cứ lắp ba lắp bắp.
– Đừng nhúc nhích.
– Ninh Ninh thở dài, – Đừng nói chuyện.
Lý Thiện Trúc ngoan ngoãn đứng yên, mặc cho cô dùng thỏi son kia chậm rãi tô lên môi mình.
– Được rồi.
– Sau một lát cô thu tay về, – Thời tiết khô ráo, môi em khô đến bong cả da rồi kìa.
Được rồi, chị đi tắm đây.
– Vâng…vâng…
Lý Thiện Trúc mất hồn mất vía đáp, đôi mắt không tự chủ đuổi theo hình bóng Ninh Ninh, thấy cô cầm lấy [email protected] lót và quần áo ngủ đặt trên sô pha mà mình vừa mua cho cô đi vừa phía phòng tắm, đi được một nửa, cô bỗng nhiên quay người lại, ném một thứ về phía anh ta:
– Đón lấy.
Lý Thiện Trúc phản xạ nhanh chóng đưa tay bắt lấy.
Cúi nhìn, là một cây son.
– Tặng em đó.
– Ninh Ninh nói.
Lý Thiện Trúc dùng hai tay cầm son môi giống như cầm thánh chỉ của Hoàng đế, vũ y của thiên nữ, lá liễu của Quan Âm ban cho Tịnh Bình, dáng vẻ vừa mừng vừa sợ, vừa đáng yêu lại vừa buồn cười, làm cho Ninh Ninh không nhịn được cười cười với anh ta, sau đó quay người đi vào phòng tắm.
Đây là Trương Tâm Ái, chị ta chỉ vì tiền của mình, mỗi một đồng đều phải phân tiền nào của nấy, muốn đối phương phải nhận tình cảm của mình, muốn đối phương phải cảm thấy mình đã nhận được, muốn đối phương càng thêm thích mình.
Ví dụ như Lý Thiện Trúc bây giờ.
Về sau anh ta sẽ mãi nhớ ngày hôm nay, hồi ức không phải ví tiền lẹp xép chẳng còn một đồng, quét tước dọn dẹp phòng vất vả, cái mà anh ta nhớ kỹ nhất, sâu sắc nhất chỉ có thỏi son trong tay mình mà thôi.
Nước từ vòi hoa sen dội xuống giống như một trận mưa to, Ninh Ninh nghênh đón trận mưa này, dùng hai tay vuốt tóc ngược ra sau, trong lòng thở dài:
– Đây là mối tình đầu của một chàng trai trẻ…Thỏi son kia chỉ có giá năm đồng tiền thôi.
Bên ngoài bỗng có tiếng di động reo lên, là của Ninh Ninh.
Trong lòng đánh thót một cái, đừng là mấy tình nhân như anh Hải hay là Tiểu Kha gọi đến nhé, cô vội tắt vòi hoa sen gọi với ra ngoài:
– Thiện Trúc, lấy cho chị di động với.
Tiếng chuông di động từ xa tới gần, đi tới bên ngoài cửa phòng tắm, sau đó cửa phòng tắm hé ra một khe nhỏ, một bàn tay cầm di động cẩn thận chen qua khe hở đưa vào.
– Cảm ơn em.
Ninh Ninh vội cầm lấy di động từ tay anh ta, sợ anh ta nghe được mình nói chuyện nên cô lại mở vòi hoa sen ra, nước đánh xuống nền gạch phát ra âm thanh, cô tiếp điện thoại:
– A lô.
– Là anh.
– Giọng của Bùi Huyền từ đầu bên kia truyền đến.
Người không dễ đuổi cổ đi nhất xuất hiện!
– Thế mà anh còn dám gọi điện cho em? – Ninh Ninh hít sâu một hơi, – Cảnh sát đang truy tìm anh đấy.
– Em hy vọng họ tìm được anh phải không? – Bùi Huyền hỏi.
– Đương nhiên.
– Ninh Ninh lạnh lùng nói, – Anh có biết anh giết người ở nhà em, đã gây cho em rắc rối lớn thế nào không?
– Hà hà, mấy năm không gặp, bản lĩnh vu oan hãm hại của em càng ngày càng tiến bộ đấy.
Bùi Huyền cười, không phân biệt rõ là khen thật hay là chế nhạo.
– Gan cũng lớn hơn nhiều, hoặc là không làm, đã làm làm đến cùng, dám giết tóc húi cua.
– Anh nói cái gì? – Ninh Ninh bị mấy lời vu hại của anh ta làm cho kinh ngạc, – Rõ ràng là anh giết mà.
– Anh không làm, khó khăn lắm anh mới ra ngoài được, anh không muốn nhanh như vậy đã phải vào đó đâu.
Bùi Huyền thong thả nói:
– Hơn nữa anh là người thế nào em hẳn hiểu rõ chứ…Nếu như anh giết người, anh giống người tự mình ra tay à.
Ninh Ninh nhớ lại một chút, hình như đúng là như vậy.
Từ khi gã xấu xa này bắt đầu thu nhận đàn em thì bao nhiêu việc xấu việc bẩn thỉu đều ném cho người khác, hơn nữa đúng là chưa từng chủ động giết người, không phải bởi vì tâm địa anh ta mềm lòng, mà là bởi vì…anh ta đọc quá nhiều sách, biết giết người tội rất nặng, cho nên bản thân không bao giờ ra tay, muốn ra tay sẽ giao cho thủ hạ đi làm.
– Được rồi, anh phải lên tàu rồi.
– Bùi Huyền nói, – Đây chắc là cuộc gọi cuối cùng của chúng ta.
Tiểu Ái, tự cầu phúc đi.
– Từ đã.
– Ninh Ninh vội la lên, – Cái gì mà tự cầu phúc, có phải anh đã biết gì hay không?
Tiếng còi xe lửa vang lên rất to, cùng với đó còn có tiếng răng rắc chói tai, nghe như là Bùi Huyền đã ném gì đó, điện thoại di động bị ném lên trên đường ray, vừa vặn bị bánh xe nghiền nát.
Vì sao anh ta lại ném điện thoại đi, Ninh Ninh không hiểu cho lắm, có lẽ là muốn đổi cái cũ, hoặc có lẽ là muốn thử xem cô có phải hung phạm không, nếu những gì anh ta nói là thật, nếu anh ta cùng với cô không phải là hung thủ, vậy thì hung phạm sẽ là ai?
Vội vàng tắm rửa mặc áo ngủ xong đi ra, Ninh Ninh vừa dùng khăn tắm lau tóc ướt sũng vừa nhìn Lý Thiện Trúc đang ngồi ở sô pha:
– Muộn thế này rồi em còn chưa về trường à?
Lý Thiện Trúc khó xử nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ninh Ninh nhìn theo ánh mắt anh ta, bên ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, bỗng nhiên có sấm sét nổi lên, như long như xà vờn bên trong mây đen.
– Lớn thế rồi còn sợ sấm sét à? – Ninh Ninh trêu chọc.
– Không phải ạ.
– Như là sợ bị cô khinh thường, Lý Thiện Trúc vội phản bác.
– Em chỉ…chỉ muốn đợi mưa tạnh rồi mới đi thôi.
– Được được, chị tin.
Ninh Ninh cười cười, đi vào bếp rót nước uống.
Bỗng nhiên lại có một tiếng sấm, tay cô đang rót nước run lên, nước sánh ra bàn, lại dọc theo bàn chảy xuống đất.
– Nói tới mới nhớ…
Ninh Ninh vẫn tiếp tục rót nước, làm như vô tình hỏi:
– Lúc chị đến đồn cảnh sát lấy lời khai thì thi thể cũng được đưa đi rồi, sao em lại biết được…người chết ở trong phòng tắm chứ?
Phía sau yên tĩnh.
Chỉ có tiếng rót nước, cùng với tiếng mưa rơi sàn sạt bên ngoài cửa sổ.
– Nước đầy tràn ra rồi chị.
Giọng nói của Lý Thiện Trúc đột nhiên vang lên sau lưng Ninh Ninh, gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của anh ta phả ở sau gáy, làm da gà cô nổi cả lên.
Ninh Ninh vội đặt ấm nước xuống, sau đó cúi nhìn cốc nước đã đầy tràn, cốc nước trong suốt, trên đó phản chiếu đủ màu sắc, có màu sắc của cô, cũng có màu sắc của anh ta.
– Là cảnh sát nói cho em biết.
Lý Thiện Trúc ở sau lưng cô nói:
– Có thể là cảnh sát mới vào nghề cho nên không nghiêm mấy, không cẩn thận mà lỡ miệng nói cho em biết người chết ở trong phòng tắm.
– Thật à?
Ninh Ninh chậm rãi quay đầu lại, cười với Lý Thiện Trúc phía sau:
– Việc này mà cũng lỡ miệng được, người mới này thật là mới nhỉ.
Lý Thiện Trúc cũng cười cùng cô, vẫn là nụ cười hiền hòa và vô hại kia.
– A…- Ninh Ninh chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, – Hình như tạnh mưa rồi.
Cô mở cửa sổ ra, với tay ra ngoài thử mưa, sau đó khẳng định gật đầu với Lý Thiện Trúc:
– Tạnh mưa thật rồi, em có thể về trường được rồi.
Lý Thiện Trúc thoạt nhìn có vẻ không muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô:
– Vâng, vậy em đi đây.
Chị Tiểu Ái, chắc hôm nay chị mệt lắm rồi, chị nhớ ngủ sớm nhé.
Ninh Ninh:
– Ừ, ngủ ngon.
Lý Thiện Trúc:
– Ngủ ngon.
Nhìn anh ta đi rồi, Ninh Ninh không hề rời khỏi cánh cửa, cô vẫn chăm chú nhìn vào mắt mèo, vẫn luôn nhìn chằm chằm cho đến khi anh ta xuống lầu, lại đợi mười phút mới vào phòng ngủ thay một bộ quần áo ra ngoài, sau đó kéo cánh cửa.
Then cửa bị cô kéo kêu vang nhưng cánh cửa không hề sứt mẻ.
Lý Thiện Trúc đã khóa trái cửa từ bên ngoài rồi…
– A lô.
– Ninh Ninh gọi điện thoại cho Lý Thiện Trúc, không vui nói, – Có phải em khóa trái cửa không?
– Đúng ạ.
Lý Thiện Trúc bình thản thừa nhận, trong lời nói mang theo sự quan tâm chân thành:
– Một mình chị con gái con lứa ở đó em sợ không an toàn cho nên khóa cửa lại…Làm sao vậy ạ? Muộn thế này rồi chị muốn ra ngoài làm gì?
– Không có gì.
– Ninh Ninh nói.
– Chị chỉ muốn xuống mua chút đồ.
– Còn thiếu gì ạ? – Lý Thiện Trúc dịu dàng hỏi, – Em quay lại mua cho chị.
Ninh Ninh:
– Băng vệ sinh.
– Băng…vệ…vệ…- Lý Thiện Trúc dùng thanh âm như muỗi kêu nói, – Chị chờ một chút…
Anh ta căn bản chưa đi xa, chỉ năm phút đã lại xuất hiện trước mặt Ninh Ninh, gò má đỏ bừng, giống như đi ăn trộm lén lút đưa túi nilon cho cô, bên trong có mấy túi băng vệ sinh.
– Được rồi, không có chuyện gì nữa, em mau về trường đi, không thì trường lại đóng cửa bây giờ.
– Ninh Ninh nhận túi nói.
– Vâng, em đi đây.
Lý Thiện Trúc cười nói.
Anh ta thật sự đi rồi ư?
Tắt điện phòng khách và phòng ngủ đi, Ninh Ninh không lên giường ngay mà khẽ khàng đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ kéo một góc rèm ra, nhìn xuống bên dưới.
Lý Thiện Trúc đứng dưới tòa nhà, ngẩng lên cười với cô.
Cô nhanh chóng kéo rèm lại, sau đó chui vào chăn.
Đêm nay khó ngủ, cô gần như là trằn trọc ở trong chăn cả đêm tới tận sáng hôm sau.
Thời gian là ngày 16 tháng 7 năm 2004, thứ Sáu.
Cách ngày Trương Tâm Ái tử vòng còn có hai ngày.
Hết chương 118.