Nơi trên bức vẽ thật sự tồn tại.
Ninh Ninh nhìn con đường ray bỏ hoang trước mặt, không có xe, không có người, chỉ có cỏ dại, mỗi khi có cơn gió thổi qua, cỏ dại giữa đường ray nhẹ nhàng dập dờn theo gió, bên trong xen lẫn một hai loài hoa nhỏ màu trắng.
– Đã nhớ rõ con đường này chưa con? – Ninh Ngọc Nhân đứng sau lưng Ninh Ninh, hai tay đặt lên vai cô.
Ninh Ninh lắc đầu.
– Chúng ta đi một lần nữa nào.
– Ninh Ngọc Nhân nói.
Hiếm có ngày nghỉ, hiếm khi thấy được Ninh Ngọc Nhân hôm nay không đi đóng phim, nhưng mà hai mẹ con lại không đi công viên, không đi khu vui chơi, cũng không đi ăn kem hoặc ăn bánh ngọt.
Toàn bộ thời gian đều ở trên đường, Ninh Ngọc Nhân lái xe mang Ninh Ninh đến một vùng ngoại thành, rồi tới con đường ray bỏ hoang này.
Một lần không đủ, còn đi qua đi lại hai ba lần.
– Giờ con đã nhớ kỹ chưa? – Ninh Ngọc Nhân hỏi.
– Con nhớ rồi ạ.
– Ninh Ninh nói.
– Có thể một mình đi được không con? – Ninh Ngọc Nhân lại hỏi.
Con đường này đã bị bỏ hoang từ lâu, hết năm này qua ngày khác, con đường ban đầu đã ngập trong cỏ dại, ô tô không vào được, chỉ đành phải xuống xe đi bộ, xuyên qua một cánh rừng tươi tốt, cuối cùng mới có thể tìm được chỗ đường ray này.
– Được ạ.
Ninh Ninh đáp.
Đi qua đi lại hai lần ba lần, trên đường đi Ninh Ngọc Nhân còn lấy dao nhỏ khắc ký hiệu lên trên cây, cho dù chỉ dựa vào ký hiệu này, Ninh Ninh đều có thể tìm được đường đi ra ngoài, chỉ là trong lòng vô cùng khó hiểu, rốt cuộc mẹ đưa cô tới đây làm gì?
– Con gái ngoan.
Ninh Ngọc Nhân cười xoa đầu cô, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn đường ray bỏ hoang kia.
Cô ấy đã nhìn thấy gì trên con đường ray bỏ hoang đó? Đã nhìn thấy gì mà đến nỗi trong lòng hãy còn bao nhiêu sợ hãi, không cam lòng, bi thương cũng với phẫn nộ như vậy.
– Đi thôi con.
Ninh Ngọc Nhân vỗ nhẹ lên lưng Ninh Ninh,
– Con đi trước đi, mẹ đi sau con, xem con có tự tìm được đường ra ngoài không.
– Vâng ạ.
Ninh Ninh gật đầu, vừa tìm đường đi ra ngoài vừa quay lại nhìn Ninh Ngọc Nhân, không rõ đây là một trò chơi hay là một cuộc huấn luyện.
Có lẽ là khả năng huấn luyện lớn hơn, bởi vì cô vừa đến lối rẽ, Ninh Ngọc Nhân đã kéo cô quay lại dọc đường ray, bảo cô đi lại một lần nữa.
Lúc này Ninh Ninh không dám cố ý đi nhầm đường nữa, cô đi đi dừng dừng, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn ký hiệu đánh dấu trên cây, mất nửa giờ, cuối cùng cũng đi ra đến ngoài, nhìn thấy con đường chính bên ngoài cũng như những chiếc xe cá nhân đậu trên đường.
– Làm tốt lắm!
Ninh Ngọc Nhân vỗ tay, điện thoại của cô ấy vang lên, cô cầm điện thoại nghe:
– A lô.
– Số thuốc mà lần trước chị đưa cho tôi, tôi đã cho kiểm tra thành phần rồi.
Giọng nói một người đàn ông đối diện vang lên,
– Giờ đã có kết quả rồi.
– Kết quả thế nào? – Ninh Ngọc Nhân cười hỏi.
– Một phần là trị cảm, một phần là thuốc ngủ.
– Đối phương nói.
– Ừ, tôi biết rồi.
Ninh Ngọc Nhân vẫn cười, nụ cười đó tựa như rừng cây sau lưng cô ấy, tối tăm sâu thẳm, cất giấu hung hiểm vô cùng vô tận mà mắt thường khó có thể phát hiện ra được.
Cùng thời gian, trong nhà Ninh Ngọc Nhân.
Hứa Dung đang nấu cơm trong bếp, đằng sau có tiếng mở cửa.
– Tiểu Ngọc, tới nếm thử này con…
Hứa Dung dùng muôi múc một tiếng thịt kho tàu trong nồi lên, quay người lại, sau đó nhăn mày lại,
– …Quần áo của con làm sao thế?
Tiểu Ngọc đứng ở cửa, trên người mặc một chiếc váy đỏ mới tinh, cô bé vén làn váy cười tươi tắn:
– Mẹ ơi, con có xinh không?
– Mau thay đi con.
Hứa Dung nói với con gái, mắt thì nhìn ra phía cửa.
– Họ sắp về rồi đấy.
Tiểu Ngọc vốn đang cười tươi rói bất chợt tắt nụ cười, cô bé cúi gằm xuống lẩm bẩm:
– Con không muốn mặc quần áo cũ của nó.
– Khi nào được lương mẹ sẽ mua quần áo mới cho con.
Hứa Dung tắt bếp, sau đó kéo con gái về phòng thay quần áo, quần áo cũ của Ninh Ninh, tất cũ, quần cũ, từng cái tròng lên người cô bé.
Tuy nói là quần áo cũ, nhưng thực ra chưa mặc được mấy thì đã mang đi cho tặng, thoạt nhìn vẫn còn rất mới.
Nhưng Tiểu Ngọc vẫn rầu rĩ không vui, cô bé lưu luyến nhìn chiếc váy đỏ xinh đẹp vừa thay ra kia, nói với Hứa Dung:
– Mẹ ơi, con không muốn quay lại trường tiểu học đâu.
– Suỵt.
Hứa Dung vội cắt ngang lời con gái,
– Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng có nói chuyện học tiểu học gì, phải nói con năm nay 6 tuổi, con đang đi nhà trẻ.
– Có làm sao đâu mẹ.
– Tiểu Ngọc bĩu môi, – Dù sao ở đây cũng chẳng có ai.
Tiểu Ngọc thoạt nhìn lớn hơn Ninh Ninh một chút, trên thực tế không phải một chút.
Cô bé năm nay đã 8 tuổi rưỡi sắp chín tuổi rồi, bởi vì phát triển muộn và đăng ký hộ khẩu muộn nên vẫn nói với bên ngoài năm nay mới 6 tuổi, vừa vặn nằm trong phạm vi tuyển chọn nữ chính lúc nhỏ trong bộ phim “Giấc mộng tương lai”.
– Mẹ chỉ sợ con thường ngày không chú ý, lúc quan trọng lại nói lỡ miệng đó à? – Hứa Dung thở dài, ôm con gái vào lòng.
Tiểu Ngọc rúc vào lòng mẹ một lúc mới khẽ khàng nói:
– Mẹ nơi, con không muốn quay về đâu, con muốn ở lại đây, là một nữ diễn viên giống dì Ninh í.
– Làm diễn viên nào có dễ làm đâu con.
Hứa Dung trìu mến ôm vai con gái:
– Con nhặt được một cơ hội, chính là vừa lúc Ninh Ninh bị ốm, dì Ninh của con với mẹ lại là bạn tốt, cho nên mới cho con thay thế, nhưng cơ hội như vậy thường thường chỉ có một lần thôi…
– Ninh Ninh không thể bị ốm thêm vài lần hả mẹ?
Tiểu Ngọc ấm ức nói, ngước lên nhìn Hứa dung,
– Mẹ ơi, con thật sự rất muốn được đóng phim.
Hứa Dung lặng thinh.
– Con muốn làm diễn viên giống dì Ninh, con muốn có nhiều tiền giống dì ấy.
Tiểu Ngọc hai mắt đỏ lên.
– Vậy thì con không cần mặc quần áo cũ của người khác nữa, mẹ cũng không cần phải đi làm thuê cho người ta.
Chúng ta ở lại thành phố lớn, không cần quay về quê, không còn bị bố và bà đánh đập nữa.
Hứa Dung nghe vậy nước mắt tuôn trào, ôm vai cô bé nói:
– Được, mẹ sẽ tìm dì Ninh của con, nhờ dì ấy nghĩ cách để con tiếp tục đóng phim.
– Vâng ạ! – Tiểu Ngọc vui vẻ hôn lên mặt cô ta.
Vì cầu xin người ta, Hứa Dung dốc hết bản lĩnh, làm ra một bàn thức ăn đủ màu sắc thơm ngon, hai mẹ con thấp thỏm ngồi ở bàn chờ đợi hồi lâu, cho đến khi cả bàn ăn đều đã nguội mới nhận được điện thoại của Ninh Ngọc Nhân:
– Chỗ mình có chút việc, buổi trưa không về ăn cơm, hai mẹ con cậu tự ăn cơm đi.
– Chuyện gì thế? – Hứa Dung cẩn thận hỏi.
– Không có gì, việc cá nhân thôi.
Ninh Ngọc Nhân đáp qua quýt, – Vậy nhé, cúp đây.
Điện thoại cắt đứt, ánh mắt Hứa Dung phức tạp nhìn ống nghe kêu tút tút trong tay, nghĩ bụng: Cô ta lúc trước không phải như thế.
Quan hệ giữa hai người mật thiết hơn nhiều so với bên ngoài.
Hai người từ nhỏ lên lớn cùng nhau, cùng nhau đi học, sau khi tách ra việc thư từ chưa từng gián đoạn.
So với Ninh Ngọc Nhân ở bên ngoài đã tạo nên tên tuổi lớn thì ngược lại tình cảnh của Hứa Dung lại không được tốt như vậy, cô ta lấy chồng từ sớm, nhưng vẫn luôn không sinh được con trai, bị chồng với mẹ chồng mắng chửi đánh đập thường xuyên, việc nặng việc bẩn thỉu nào cũng phải làm.
Về sau cô ta khó khăn lắm mới có thai thì lại sinh ra con gái, thế là từ đó bao gồm cả con gái cũng bị đánh chửi, những việc này cô ta đều kể với Ninh Ngọc Nhân ở trong thư, Ninh Ngọc Nhân đồng cảm với cô ta, bảo cô ta đến làm việc cho mình.
Cho nên Hứa Dung chẳng những là bảo mẫu, mà còn là cái giỏ trút giận cho Ninh Ngọc Nhân.
Ninh Ngọc Nhân tuy rằng có tiền, nhưng mà áp lực nơi làm việc rất lớn, mỗi khi có chuyện buồn bực khổ sở, cô ấy sẽ không nói với bên ngoài nhưng mà sẽ nói cho Hứa Dung biết, chỉ là thời gian gần đây không biết tại sao, cô ấy không còn trút những phàn nàn của mình với cô ta nữa, không nói gì cho cô ta biết nữa.
“Có phải cô ta đã phát hiện ra gì không?” Hứa Dung nghĩ vậy, bất giác khẽ run lên.
– Mẹ ơi, khi nào thì dì Ninh về ạ.
Tiểu Ngọc ngồi bên bàn kêu ca:
– Con đói sắp chết rồi.
– Dì Ninh của con nói không về ăn cơm, con ăn trước đi.
Hứa Dung đáp con gái, tuy rất đói nhưng cô ta lại không ngồi ăn mà nhanh chóng đi về phòng mình, mở tủ gỗ kia lấy lọ thuốc nhỏ cất tận bên trong cùng ra.
– Mình chỉ muốn…- Hứa Dung nhìn lọ thuốc, lẩm bẩm, – Mình chỉ nghĩ nếu như Ninh Ninh cứ ốm mãi không khỏi, Tiểu Ngọc sẽ vẫn được tiếp tục đóng phim…Con bé, con bé muốn đóng phim như thế…
Cầm chặt lọ thuốc, cô ta nhét vào trong túi áo, sau đó trở lại phòng khách ăn cơm cùng Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc còn nhỏ, đã đói lả rồi, cho nên chỉ lo vùi đầu vào ăn cơm mà không thấy vẻ thất thần cùng với nụ cười gượng gạo của cô ta.
Cơm nước xong, Hứa Dung bảo Tiểu Ngọc vào phòng ngủ, cô ta nhẹ nhàng hát ru, cho đến khi Tiểu Ngọc đã ngủ say, cô ta mới cúi xuống hôn lên trán con gái, sau đó cầm chặt lọ thuốc đi ra ngoài.
Lọ thuốc kia cũng không phải là thuốc cảm, mà là thuốc ngủ.
Hứa Dung thậm chí không dám ném lọ thuốc vào thùng rác ngay ở cửa nhà, cô ta lên một chiếc xe buýt, đi qua mấy trạm cũng không xuống, mãi cho đến trạm cuối mới xuống xe, nhìn chung quanh, tìm kiếm nơi có thể vứt rác.
Ở vùng ngoại ô hẻo lánh không có thùng rác nào cả, nhưng mà cũng không cần thùng rác, ven đường cỏ dại mọc um tùm, chỉ cần ném lọ thuốc vào đó là sẽ bị cỏ dại nhấn chìm, cộng thêm qua thời gian dài thì sẽ không có người nào phát hiện ra được.
Hứa Dung đang định lấy lọ thuốc ra ném đi thì đột nhiên có mấy người từ rừng cây đối diện đi tới.
Cô ta vội vã nhét cái lọ đã móc ra một nửa vào, làm như không có việc gì đi đến cửa nhà ga, như là đang đợi xe.
Mấy người đó cũng đi về phía nhà ga, đến gần mới nhận ra là một gia đình, người bố ôm đứa bé trai, không ngừng đánh vào mông cậu:
– Thằng hư đốn, đã bảo con đừng có chạy lung tung rồi, ai kêu con chạy lung tung.
Đứa bé trai gào khóc, mẹ cậu nhóc đi bên cạnh xót ruột nói:
– Mãi mới tìm được con, anh đừng có đánh con nữa.
– Nhưng mà nơi này quá hoang vu, nếu không phải tìm nó, con cũng không biết cánh rừng này lại sâu như thế, bên trong rừng còn có một con đường hoang nữa.
– Chị cả nói.
– Cũng may là mùa hè, lạc một ngày nửa ngày còn đỡ, chứ nếu là mùa đông thì khó mà tìm được lắm.
– Chị hai nói.
– Phủi phui cái mồm của con đi.- Người mẹ giận giữ nói.
Một chiếc xe buýt chạy tới, cả nhà lần lượt lên xe, xe buýt rời sân ga, để lại Hứa Dung lẻ loi đứng ở sân ga.
Cô ta nhìn chiếc xe rời đi, sau đó bước đi về phía khu rừng kia, con đường rất khó đi, có một nhánh cây vướng vào tóc cô ta, cô ta bẻ vài cành cây ném xuống dưới đất, dùng chân dẫm lên, nhánh cây gãy phát ra tiếng lách cách.
– Người lớn còn khó đi càng đừng nói trẻ con.
Cô ta lẩm bẩm, sau đó dừng bước.
Trước mặt là một đường ray bỏ hoang, không có xe, không có người, chỉ có cỏ dại, mỗi khi có cơn gió thổi qua, cỏ dại giữa đường ray nhẹ nhàng dập dờn theo gió, bên trong xen lẫn một hai loài hoa nhỏ màu trắng.
Cô ta nhìn đường ray bỏ hoang kia, không biết vì sao, lẩm bẩm lặp lại câu nói vừa rồi nghe được:
– Mùa hè lạc nửa ngày một ngày còn khó tìm, chứ nếu là mùa đông, chắc chắn là không thể tìm được.
Hết chương 99.