Giản Ngôn phát hiện một điều, từ sau lần cô nói sai đó, Lục Xuyên liền không cho cô nấu cơm, mỗi lần ăn cơm Lục Xuyên đều chuẩn bị một bát cơm và một đôi đũa.
Nhưng đây có khả năng chỉ là ảo tưởng của chính cô thôi, nếu không sao cô không cảm thấy đói?
Chắc là bởi vì cô có bệnh, vấn đề này càng cần phải chú ý.
Giản Ngôn quyết định nói chuyện này cho Lục Xuyên, nhưng Lục Xuyên có vẻ cũng không để ý nhiều lắm, nói mặc kệ cô biến thành cái dạng gì anh đều yêu cô.
Giản Ngôn rất lo lắng, cô nổi giận: “Em cảm thấy gần đây bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, chẳng lẽ không nên đi khám một chút sao? Nếu không đi khám cũng phải mua thuốc uống chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu không chính là anh không yêu em, nếu không thì kia căn bản không phải ảo giác.” Những lời này Giản Ngôn chưa nói, cô sợ nói ra Lục Xuyên lại tức giận.
Lục Xuyên bất đắc dĩ cười, như là đang đối phó với một đứa trẻ đòi ăn đường: “Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói rằng vấn đề của em sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, chỉ là ngẫu nhiên sẽ sinh ra ảo giác mà thôi.”
Anh dùng tay nhẹ nhàng gõ mũi Giản Ngôn: “Anh yêu em như vậy, sao có thể không quan tâm đến em. Hửm?”
Giản Ngôn có chút thẹn thùng, nhưng cô đã bị chiều hư, bình thường dưới tình huống như này cũng sẽ không thừa nhận sai lầm: “Anh làm gì cũng không nói cho em biết. Hại em miên man suy nghĩ.”
“Đúng, đúng, là anh sai, sau này anh sẽ không thế nữa.” Lục Xuyên dùng tay vuốt vành tai đang đỏ lên của Giản Ngôn, cũng không trách cô: “Lần này chủ yếu là anh sợ em lo lắng.”
Giản Ngôn ừ một tiếng, cô tiếp nhận lý do này, rồi lại làm nũng với Lục Xuyên.
-----------------------------------------------------------------------
Gây đây sức khỏe Lục Xuyên không tốt chút nào, cả người gầy đi có thể trông thấy bằng mắt thường, Giản Ngôn đặc biệt sốt ruột, nhưng cô không biết nên cho Lục Xuyên uống thuốc gì.
Lục Xuyên không quan tâm đến chính bản thân mình, không đi bệnh viện cũng không mời bác sĩ đến, anh nói mình có bóng ma tâm lý, hỏi bóng ma tâm lý là gì cũng không nói.
Giản Ngôn nổi điên, cùng anh cãi nhau to một trận, kết quả Lục Xuyên chẳng chịu cải thiện, thậm chí tâm tình tốt đến mức vừa tắm vừa hát tuy rằng mỗi hành động đơn giản bây giờ đều quá sức với anh.
Giản Ngôn lại xuất hiện ảo giác, lúc Lục Xuyên ngủ cô nhìn thấy một Lục Xuyên trong suốt nằm bên cạnh anh, thân thể trong suốt đó như muốn thoát khỏi Lục Xuyên thật, lại dường như muốn nhập vào.
Giản Ngôn không rõ cho lắm, theo bản năng cô đẩy Lục Xuyên trong suốt vào trong thân thể anh, một lần đẩy như thế có thể duy trì một giờ, lúc sau lại sẽ ra bên ngoài.
Giản Ngôn cảm thấy như vậy quá phiền toái, vì thế cô dùng keo dán Lục Xuyên trong suốt cùng thân thể anh lại với nhau, quả nhiên lúc sau không thấy thân thể trong suốt đó ra nữa.
Làm xong việc Giản Ngôn phủi tay, cô cảm thấy hơi mệt liền bò lên trên giường ôm Lục Xuyên đi ngủ.
Sau khi ngủ dậy, Giản Ngôn liền nhìn thấy Lục Xuyên ngồi ở đầu giường, tóc của anh dường như dài ra, sắc mặt tiều tụy, nhưng rõ ràng sau một giấc ngủ tóc không có khả năng dài ra nhanh thế, cho nên cô cảm thấy mình lại phát bệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Giản Ngôn thức dậy, Lục Xuyên hung hăng ôm cô ở trong ngực. Lục Xuyên ôm quá chặt, Giản Ngôn hơi khó chịu đẩy anh ra.
“Để em đi đánh răng đã.”
Lục Xuyên hôn vành tai cô: “Không sao đâu, em mãi mãi là Hàm Hương*.”
*Bạn nào xem Hoàn Châu Cách Cách thì biết Hàm Hương rồi đó.
Giống như bị bệnh đột ngột, Lục Xuyên lại nhanh chóng có chuyển biến tốt đẹp, cả người tràn đầy năng lượng, không giống bộ dạng nằm trên giường của mười ngày trước.
Giản Ngôn tò mò hỏi Lục Xuyên, vẻ mặt anh có chút thất vọng, nói đây là bệnh di truyền, không có gì to tát cả.
Sau đó bệnh di truyền của Lục Xuyên tái phát, cả người lại gầy ốm không đi đứng được, anh chìm vào hôn mê.
Giản Ngôn lại thấy Lục Xuyên trong suốt, dựa theo kinh nghiệm lần trước cô dính hai cơ thể lại với nhau, ngủ một giấc Lục Xuyên liền tỉnh.
Giản Ngôn đã cùng sống với Lục Xuyên rất nhiều năm, đây là điều cô phát hiện được từ anh. Lục Xuyên không thích đi ra ngoài, cho nên Giản Ngôn cũng dần dần không đi chơi nữa, cả ngày ở trong nhà, không biết hôm nay là ngày nào.
Một hôm Giản Ngôn đang ghé trên người Lục Xuyên thì đột nhiên cô phát hiện tóc của đối phương đang bạc dần, khi anh cười, khóe mắt có thêm những vết chân chim.
Giản Ngôn thích cảm giác cùng nhau già đi, cô bò xuống từ trên người Lục Xuyên rồi chạy đi soi gương.
Cô thấy rất thất vọng vì người trong gương vẫn trẻ đẹp. Giản Ngôn thở dài, sau nhiều năm tốt nghiệp đại học và kết hôn, ngoại hình của cô không có bất cứ biến đổi nào.
Lục Xuyên nhìn động tác của cô có chút khó hiểu liền đi tới hỏi cô đang làm gì, Giản Ngôn uể oải nói với Lục Xuyên: “Anh có tóc bạc rồi, em cũng muốn nhìn tóc bạc của mình, kết quả không có một cọng nào cả.”
Cô thở dài một hơi: “Sao anh già nhanh vậy? Nếu là mười mấy năm nữa tóc anh đều bạc hết, đến lúc đó chúng ta đi ra ngoài người ta còn tưởng là bố con.”
“Tiểu phôi đản*.” Lục Xuyên cúi đầu hôn cô, hơi thở của anh phả vào tai cô khiến cô có chút ngứa ngáy: “Nhanh như vậy đã ghét bỏ anh, về sau phải làm sao bây giờ? Hửm? Có phải ít nữa ra đường em định làm như không quen biết anh?”
*Phôi đản: ác ôn.
“Sao có thể chứ!” Giản Ngôn trừng mắt: “Lục Xuyên, em nói cho anh biết, không cần phải bôi nhọ em, em mà tức giận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Lúc Giản Ngôn đang nói Lục Xuyên hôn lên khóe miệng cô, không chờ cô nói xong miệng liền bị chặn lại, đầu lưỡi của nam nhân tiến quân thần tốc càn quét ở miệng cô, cưỡng bách “nguyên hộ” dây dưa cùng anh.
Một lúc sau, Lục Xuyên mới buông Giản Ngôn ra, thở phì phò nói: “Từ này về sau em không cần phải soi gương nữa, được chứ? Tốt nhất là chúng ta đừng ra khỏi cửa.”
Giản Ngôn nghĩ nghĩ, cũng không phải không thể đồng ý, hiện tại cô không thích mặt trời nữa, ban ngày đều kéo rèm, vì thế cô gật đầu đáp ứng anh.
Lục Xuyên nói được thì làm được, anh cất hết gương trong nhà đi, pha lê đều đổi thành kính mờ.
Sau khi đổi xong Giản Ngôn cảm thấy hiệu quả cũng không tệ lắm, ánh sáng không thể xuyên qua kính mờ.
Bệnh di truyền của Lục Xuyên ngày càng nghiêm trọng, thời gian phát bệnh càng ngày càng ngắn, Giản Ngôn rất lo lắng nhưng Lục Xuyên không thèm để ý.
Lần này Lục Xuyên lại phát bệnh, sau khi Giản Ngôn dán hai thân thể lại với nhau, cô cảm thấy lần này mệt hơn những lần trước, sức lực của Lục Xuyên trong suốt quá lớn nên cô dùng càng nhiều keo.
Một giấc ngủ dậy, Giản Ngôn nhìn về phía đầu giường, quả nhiên lại thấy Lục Xuyên ngồi ở đó, vẫn là bộ dáng không có tinh thần.
Tóc của Lục Xuyên đã bạc hơn phân nửa, làn da trên người đã bắt đầu nhăn nheo, lộ rõ vẻ già nua.
Nhìn thấy Giản Ngôn thức dậy, anh cũng chỉ có thể nhìn cô vì không còn sức lực.
Giản Ngôn cảm thấy Lục Xuyên có chuyện gạt cô, hôm đó Lục Xuyên nhốt mình trong phòng nửa ngày, sau đó còn phá lệ đi ra ngoài một chuyến.
Giản Ngôn hỏi anh đi đâu Lục Xuyên cũng không nói, chỉ thần bí cười, bộ dáng vô cùng cao hứng, nói không bao lâu nữa cô sẽ biết.
Thân thể Lục Xuyên ngày một suy yếu, Giản Ngôn cảm thấy lần này cô không dán được hai thân thể vào với nhau nữa, quả nhiên, chờ sau khi Lục Xuyên ngủ, Lục Xuyên trong suốt gấp không chờ nổi bò ra ngoài.
Không giống với Lục Xuyên chân chính, Lục Xuyên trong suốt vẫn là một bộ dáng tươi trẻ, sau khi bò ra, hắn nhìn đi nhìn lại, nhìn thấy Giản Ngôn liền cười nhẹ với cô.
Giản Ngôn không muốn quan tâm đến hắn, nếu thân thể trong suốt không quay về thì Lục Xuyên sẽ không tỉnh, nhiều năm như vậy cô đã có kinh nghiệm, nhưng hiện tại sức lực của Lục Xuyên trong suốt quá lớn, cô đánh không lại, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Lục Xuyên trong suốt bị trừng mắt, lộ ra vẻ ủy khuất, hắn bay tới góc tường trốn tránh.
Không bao lâu sau, cửa nhà bị mở ra, vài người Giản Ngôn không quen biết tiến vào, bọn họ đi vào phòng ngủ của cô, nhìn thấy Lục Xuyên trên giường liền nâng anh lên cáng, đắp lên người lớp vải bố trắng.
“Các người làm gì vậy?” Giản Ngôn tiến lên ngăn cản, nhưng thân thể quỷ dị của cô xuyên qua những người đó ngã xuống đất, mấy người kia tựa hồ không nhìn thấy cô, họ nâng cáng lên rồi rời đi.
Giản Ngôn đứng dậy đi theo, Lục Xuyên trong suốt cũng theo sau.
Mấy người kia nhấc cáng lên xe, sau đó khởi động ô tô, Giản Ngôn vội vàng nhảy lên, Lục Xuyên trong suốt cũng đi theo nhưng bị Giản Ngôn đạp một cước.
Đi được một lúc chiếc xe dừng lại, có vài người tới nâng Lục Xuyên xuống xe, Giản Ngôn muốn theo sau lại bị Lục Xuyên trong suốt giữ chặt, mặc kệ cô đấm đá như thế nào cũng không buông tay.
Giản Ngôn thấy dùng vũ lực không được liền bắt đầu cầu xin hắn, mặc kệ Giản Ngôn khóc hoa mắt nhưng Lục Xuyên trong suốt không có bất cứ dao động nào,.
Giản Ngôn khóc một lúc lâu, mấy người kia lại quay về, trong tay ôm một cái bình, nhưng cô không thấy Lục Xuyên đâu.
Giản Ngôn không biết bọn họ đã mang Lục Xuyên đi nơi nào, cô muốn xuống xe đi tìm, nhưng mà vẫn bị Lục Xuyên trong suốt ngăn cản, xe nổ máy, lại đi về một hướng mà cô không biết rõ.
Một lần nữa xe lại dừng, vài người xuống xe, Lục Xuyên trong suốt cũng kéo Giản Ngôn đi theo, Giản Ngôn vô cảm mặc hắn kéo đi, trong đầu cô vang lên một thanh âm càng lúc càng lớn.
Nơi này là nghĩa trang ngoại ô phía Tây, vài người cầm bình đi đến một chỗ thì dừng lại, mở nắp mộ ra rồi để bình vào.
Sau khi làm xong, một vài người cúi đầu trước ngôi mộ, Giản Ngôn đi theo, cô thấy ảnh chụp một cặp tình nhân trên bia mộ, nền ảnh là màu đỏ*, vẻ hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt của hai người.
*Ở Trung Quốc, nền chụp ảnh khi đăng kí kết hôn là màu đỏ.
Hai bên trái phải của bia mộ đều được khắc chữ.
Bên trái là: Mộ của người vợ yêu dấu Giản Ngôn. Bên phải là: Mộ của người chồng quá cố Lục Xuyên.
Lục Xuyên trong suốt bên cạnh nắm lấy tay Giản Ngôn, nở nụ cười ôn nhu như cũ với cô.
Lời editor: Vậy là một đoản nữa đã hoàn, tui cảm thấy gần đây tui siêng năng quá trời, bộ này bình thường tui cũng phải nhây deadline đến 1 tháng, vậy mà không ngờ tui edit được hết sau 1 tuần.
Team luôn hoan nghênh những bạn có đam mê với việc edit truyện và biết cơ bản về edit. Ai muốn làm editor thì về team tui nè, mọi người trong team cute lắm đó nha.