ĐỨT
Thế nào gọi là có duyên mà không có phận? Tôi không biết và cũng chẳng quan tâm.
Đối với hai con người xa lạ, chỉ cần được gặp nhau, biết tên nhau, yêu nhau đã là một mối duyên phận rồi. Không cần biết đến cuối cùng, họ có được bên nhau không, duyên phận chỉ thật sự kết thúc khi cả hai cùng buông tay.
…
Tôi vốn cho rằng cuộc đời không bao giờ xảy ra những thứ gọi là điều kì diệu. Giờ thì tôi biết là nó có thật rồi.
Người đang ở bên cạnh tôi bây giờ, người đã ở bên cạnh tôi suốt một đêm khi tôi lên cơn sốt lại chính là người mà tôi đã quên hai lần. Tôi nhớ vào một thời điểm nào đó, bố tôi có nói tôi bị đãng trí, chẳng nhớ được điều gì lâu. Lúc ấy, cứ tưởng bố đùa, ai ngờ, đúng là bố tôi không hay đùa thật.
Tôi nhìn Thái Trinh, nhìn cậu ấy thật kĩ. Cậu ấy có một đôi lông mày rậm, một đôi lông mi cao vút, cái mũi thẳng và nước da ngăm đen. Ai bảo Thái Trinh của tôi không đẹp trai? Theo tôi, cậu ấy là đẹp nhất, là bựa nhất, là biến thái nhất, và cũng là độc nhất. Nếu đặt tôi vào hoàn cảnh của cậu ấy, có thể tôi đã chẳng ngần ngại mà đánh chết cái con nhóc Thùy Dương chết tiệt dám quên đi mình. Tuy nhiên, Thái Trinh là cậu ấy. Chỉ có cậu ấy mới có thể chẳng ngại gì mà làm bạn lại với tôi từ đầu, sỉ nhục tôi, khinh bỉ tôi lại từ đầu. Cũng chỉ có cậu ấy mới có đủ kiên nhẫn để yêu thương một đứa bị bệnh não như tôi suốt bốn năm cấp hai, và tiếp theo, có lẽ là cả cuộc đời như cậu ấy đã từng nói.
Đối với tôi, một cơn sốt có thể làm tôi quên hết tất cả về cậu ấy. Nhưng đó cũng là vì khi tôi sốt, trong đầu tôi chỉ có cậu ấy.
Bệnh của tôi là một căn bệnh kì lạ. Não của tôi có một khối u. Khi tôi lên năm, bác sĩ đã xác định rằng bệnh của tôi không thể chữa khỏi. Tuy nhiên, mãi đến khi tôi quên đi Thái Trinh, mọi người mới hiểu căn bệnh ấy thật ra là thế nào. Mọi người đều biết căn bệnh ấy của tôi. Cả tôi cũng vậy, chỉ là tôi đã sơ ý quên mất mà thôi.
Tôi gọi Thái Trinh dậy, nói với cậu ấy: “Này, tôi khỏi bệnh rồi, tụi mình đi bờ hồ Xuân Hương chơi bù đi”.
Thái Trinh nhìn tôi ngạc nhiên, tôi đành mỉm cười yếu ớt với cậu ấy. Một lát sau, Thái Trinh cũng xoa đầu tôi đáp lại: “Ừ, đợi tôi một lát”.
Khi cậu ấy bước ra khỏi phòng, không hiểu sao tôi lại cảm thấy mắt mình cay cay. Đây có lẽ chính là hậu quả của việc ngủ quá nhiều: tuyến lệ của tôi bị mất kiểm soát. Nước mắt của tôi cứ tuôn ào ào trong khi tôi hoàn toàn bất lực trong việc kiểm soát chúng, chỉ biết nấc từng tiếng nghẹn ngào.
…
Chiều hôm ấy là một buổi chiều lạnh ấm áp. Tôi và Thái Trinh cùng nhau đi dạo khắp Đà Lạt. Chúng tôi chụp hình rất nhiều, đặc biệt là tôi. Tôi muốn lưu trữ cho bản thân thật nhiều kỉ niệm, hoặc có lẽ là tạo nên những kỉ niệm mới cùng Thái Trinh ngay bây giờ. Hôm nay, Thái Trinh trông rất vui vẻ. Cậu ấy chọc phá tôi không ngừng nghỉ nhưng thái độ lại tỏ ra vô cùng dịu dàng. Tôi cho rằng cậu ta đã hoàn toàn gục ngã trước sắc đẹp thần thánh của tôi, ha ha ha….
Khi đi quanh bờ hồ Xuân Hương, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều người cùng đi xe đạp đôi, thế là tôi nổi hứng, đòi đi thử cho bằng được. Tuy nhiên, chẳng ai trong chúng tôi có chứng minh nhân dân cả. Vậy là cả hai đành ngậm ngùi ngồi nhìn người ta tung tăng đạp xe trên đường.
Nhưng Đà Lạt là thành phố du lịch cơ mà. Không được đi xe đạp đôi? Không sao, vì đã có bác đạp xích lô vui nhộn luôn sẵn sàng phục vụ quý khách tận tình.
Thế là tôi và Thái Trinh lại cùng vi vu trên chiến xích lô teen trên con đường vòng quanh thành phố Đà Lạt mộng mơ.
Đến tối, khi cả tôi và cậu ấy trở về khách sạn, cả hai cùng bị mắng té tát vì cái tội chơi rong vô tổ chức. Bố tôi nói: “tụi bây có biết từ nãy đến giờ, người lớn tụi tao chỉ có ngồi lì ở tiệm cà phê, hết ăn kem tới uống sữa hay không mà đi chơi không thèm rủ hả?”.
Khóe mắt tôi co giật, bố tôi và quý vị phụ huynh này cũng quá ư là rảnh rỗi đi. Mắng được một lúc, hờn giận được một chút, bố tôi lại quay sang nói chuyện nhảm với bố Thái Trinh. Tôi chào tạm biệt mọi người và quyết định đi ngủ sớm. Chuyến xe khởi hành về Sài Gòn sẽ khởi hành vào lúc 9h ngày hôm sau.
…
“Khi nào con bé không còn quên gì nữa, tôi nghĩ các vị nên chuẩn bị tâm lý đi là vừa. Tôi rất tiếc vì căn bệnh này hoàn toàn không có cách chữa.”