SỢI DÂY SỐ 6
Cuối tuần cuối cùng cũng đã đến, nhà tôi được nghỉ lễ 5 ngày, vui quá là vui.
Sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa đồ đạc, tôi cùng cả nhà leo lên taxi đi đến bến xe. Khi đến nơi, tôi gặp bố của tên Trinh, có lẽ là ông ấy đến đưa vé cho bố tôi. Tôi âm thầm tặc lưỡi, quả là một người bạn tận tâm, tận tình. Bố Trinh thì thầm gì đấy với bố tôi, sau đó thì bố tôi lại nhìn tôi rất đểu. Chắc là lại đang nói xấu tôi đây mà!
Mặc kệ hai ông bố dở hơi ấy, tôi xách hành lý lên rồi chui tọt vào xe trước. Do nhà tôi chỉ có ba người, tôi phải ngồi một mình. Cũng may, bố Trinh đặt cho tôi chiếc ghế phía trong, như vậy thì tôi có thể ngồi cách xa chư vị tiền bối điên loạn nhà tôi và yên tâm ngủ một giấc rồi.
Đà Lạt, một thành phố được mệnh danh là có rất nhiều biệt danh: nào là thành phố hoa, thành phố ma, thành phố sương mù, v.v… Đây là lần đầu tiên tôi được đến thăm nơi ấy. Hi vọng, nó sẽ không làm tôi thất vọng.
Tôi lim dim rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
…
“Này, xuống xe kìa” – một giọng nói khó nghe vang lên bên tai tôi.
Theo phản xạ, tôi đưa tay đập vào nơi phát ra tiếng nói ấy. Chợt nhận ra tay mình đã đập lên mặt người ta, tôi giật mình bật dậy, xin lỗi rối rít.
Khi ngước mặt lên, tôi hoàn toàn hóa đá.
Tại sao anh bạn Thái Trinh lại ngồi cạnh tôi thế này????
Dường như hiểu được ánh mắt của tôi, cậu ta đáp: “Cũng tại cậu, tự nhiên nhờ bố tôi đi mua vé dùm. Kết quả, ông ấy hứng lên, đòi đặt vé luôn cho nhà tôi” – đoạn, cậu ta hất mặt sang bên kia.
Tôi nhìn theo hướng ấy. Hóa đá. Bố tôi và bố Trinh thì đang ngồi nói chuyện khí thế với nhau, mẹ tôi và mẹ Trinh thì đang ngồi nhiệt tình liếc xéo hai ông bố nhà nọ. Sự việc xảy ra cũng kì diệu thật, làm tôi chẳng hiểu gì ráo.
Thái Trinh đáp: “Cũng tại cậu ngủ như heo, tôi lên tới nơi thì cậu đã ngáy khò khò như con bò rồi”.
Tôi “…”
Cách so sánh cũng đê tiện thật.
Mà thôi, dù sao cũng lỡ rồi, tôi đành mặc kệ cho nó xảy ra tiếp vậy.
…
Sau tám tiếng đồng hồ dán mông vào ghế xe, cuối cùng, chúng tôi cũng đã đến nơi. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Đà Lạt là: lạnh.
Đà Lạt lạnh kinh khủng, lạnh kinh hồn, lạnh đến teo cả lỗ chân lông. Chưa gì mà tôi đã cảm thấy yêu cái thành phố này biết bao, cứ như tôi đã gắn bó với nó lâu lắm rồi vậy. Thái Trinh cũng giống tôi, cậu ta rất yêu Đà Lạt.
Cậu ta nói với tôi: “Đà Lạt có lạnh thì trái tim mới ấm”.
Ban đầu, tôi thấy câu nói ấy thật lủng củng, thật dở hơi. Thế nhưng, nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc và có vẻ đau buồn của cậu ta, tôi lại chẳng dám lên tiếng móc xỉa như mọi khi.