SỢI DÂY SỐ 8
Và thế là màn tỏ tình bình thường nhất lịch sử đã diễn ra trên sân thượng khách sạn X, thành phố Đà Lạt, Lâm Đồng.
Tôi – nhân vật nhận được lời tỏ tình từ một tên đáng ghét – vẫn còn đang cảm thấy mơ hồ về những gì mình đã trải qua.
Thông thường thì sau khi tỏ tình, nhân vật nam chính sẽ bắt đầu có những cử chỉ, thái độ dịu dàng, thương yêu (mắc ói) đối với nhân vật nữ chính. Thế nhưng, cái tên Thái Trinh thì vẫn đối xử với tôi như thường lệ: soi mói, xỉa móc, v.v… Khi tôi hỏi cậu ta: “Tại sao lại đối xử với người mình thích như vậy” thì cậu ta chỉ đáp: “Tôi có thích hay không thích cậu thì cậu vẫn có chừng đó thứ để chê bai”.
Tôi “…”
Haizzz, tóm lại, cuộc sống tôi vẫn như xưa, có điều, tôi biết thêm một bí mật nữa mà thôi.
Ngày hôm sau, gia đình tôi và gia đình Thái Trinh quyết tâm sẽ đi thử “Khu phố đi bộ” của Đà Lạt. Mỗi tối thứ bảy, chủ nhật, Đà Lạt sẽ biến khu trung tâm gần chợ thành khu chỉ dành cho những người đi bộ. Tôi rất háo hức chờ đợi.
Thế nhưng, có lẽ là do không hợp với thời tiết, tôi bị ốm. Kết quả, Thái Trinh nói rằng mọi người hãy đi chơi đi, cậu ta sẽ ở lại chăm sóc tôi. Cả bố và mẹ tôi đều vô cùng biết ơn cậu ấy khi thoát được cái của nợ là tôi đây. Còn tôi, hừm, tôi thấy hơi ngại khi phải ở lại trong phòng với cậu ấy.
Thú thật thì đối với tôi, Thái Trinh rất đẹp trai, rất đê tiện trong khi đối với người khác, cậu ấy thật dễ thương, thật lạnh lùng. Nếu không phải do cái tên của cậu ấy quá … lạ thì có thể tôi đã chấm cho cậu ấy điểm 10/10 rồi.
“Này, cậu đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy” – Thái Trinh lên tiếng, đoạn đặt chiếc khăn ấm lên trán tôi.
Nghe cậu ấy nói vậy, tôi mới giật mình, vội nhắm mắt lại. Kì là thật, cả căn phòng có đến hàng trăm hướng để nhìn. Vậy mà, chỉ cần có Thái Trinh bên cạnh, mọi hướng nhìn của tôi đều chỉ là cậu ấy. Có lẽ tôi đã điên thật rồi.
“Sao im lặng vậy?” – giọng Thái Trinh trầm trầm vang lên bên tai tôi. Dựa vào hơi ấm từ câu nói ấy, tôi có thể cảm nhận rằng cậu ấy đã nằm xuống cạnh tôi.
Tim tôi đập nhanh đến mức máu dồn hết lên mặt, cảm giác như mặt mình càng lúc càng nóng. Tôi quyết định im lặng để không phải tình cờ nói ra những điều ngớ ngẩn. Thái Trinh đợi một hồi không thấy tôi đáp lại thì khẽ cười rồi nói: “Để “anh” hát cho “em” nghe nhé”.
Rồi cậu ấy hát.
Cũng không tệ, sau này cậu ấy có thể làm nghề hát dạo kiếm thêm tiền về nuôi vợ được đấy….
“Hi vọng lần này sẽ không như lần trước” – đó là câu nói cuối cùng mà tôi nghe được của “anh ấy” trước khi hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ.
…
…
“Thùy Dương, mai mang truyện sang nhà trả cho tao! Không thì tao méc bố mẹ mày đấy!” – Thằng nhóc hàng xóm “mít ướt” thò đầu qua cửa sổ phòng cậu ấy – vốn đối diện với phòng tôi – hét lớn.
“Đây” – tôi đáp, đoạn quăng hết đống truyện ấy vào đầu cậu ta. Cũng may, cửa sổ nhà cậu ấy khá lớn, truyện tôi ném qua đều chui tọt hết vào phòng.
“Đồ đê tiện! Lần sau cấm mày qua nhà tao mượn truyện nữa!” – cậu ta vừa xoa xoa cục u trên đầu, vừa mắng tôi.
Đột nhiên, mẹ “mít ướt” gọi cậu ấy, thế là cậu ấy nói với tôi: “Mày đợi tao xíu, tí tao lên chửi mày tiếp”.
“Ừ, lẹ lên” – tôi đáp.
Năm phút sau…
Bốp!!!
“Thằng điên! Mày định chọi vỡ đầu tao đấy à… Ơ” – tôi giật cả mình khi người chọi đá vào đầu tôi không phải là mít ướt mà là một người khác.
Cậu ta cười cười nói với tôi: “Hóa ra nó là đá”.
Tôi ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì là đá cơ?”.
Cậu ta cúi xuống, lấy một viên đá cảnh trong chậu cây của “mít ướt” để gần cửa sổ lên đưa cho tôi xem: “Cái này này”.
Tôi nghiến răng ken két: “Ai mà chả biết cái đấy là đá. Mà sao tự nhiên cậu lại lấy nó chọi đầu tôi vậy?”.
Cậu ấy đáp: “Vì tôi sợ cậu ngủ sâu quá, té xuống đất thì nguy, vả lại, tôi cũng muốn xem xem cái này có thật là đá thật không. Tóm lại là tiện tay đấy mà”. Rồi cậu ta cười với tôi.
Lúc ấy, “mít ướt” mới từ dưới chạy lên, thấy tôi đang giận dữ nhìn cậu bạn của cậu ấy thì cười nói: “Thùy Dương à, mày chào bạn thân trên lớp của tao đi. Tên cậu ta là Thái Trinh đấy!”.